Chương 1333 : Ta sẽ bảo vệ con

Dường như cả thế gian đang bị nghiền nát và từ từ sụp đổ.

Lúc ấy, thứ còn lại chỉ là hình ảnh thanh kiếm sắc nhọn đâm vào lưng hình bóng mà nàng ta vô cùng quen thuộc.

Dòng máu đỏ thẫm từ từ chảy xuống thanh kiếm nhô ra phía sau lưng.

Thứ máu nóng hổi ấy không ngừng chảy xuống nhuộm đỏ cả thân kiếm và rồi trượt dài xuống bên dưới.

Máu nóng bắn lên mặt, tất cả quang cảnh thu vào tầm mắt, và cả đôi vai Thanh Minh lúc này dường như đã chẳng còn chút sức lực nào mà rũ xuống. Mọi thứ trông vô cùng sống động.

Thế nhưng, Lưu Lê Tuyết bây giờ cảm thấy tất cả đều trở nên mơ hồ.

Nàng ta không thể phủ nhận bất kỳ thứ cảm giác nào dâng lên trong lòng, nhưng những thứ ấy vốn không nằm trong phạm vi hiểu biết của bản thân nàng ta.

Dường như nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy, và dường như cũng chưa từng được nghe.

Nàng ta bất giác khựng lại.

Chính vì đã quá trễ rồi ư?

Không phải. Bởi lẽ khi nàng ta thần tốc chạy đến cứu Thanh Minh, mũi kiếm đâm xuyên qua lưng Thanh Minh đang phóng ra kiếm khí lục sắc.

Nếu nàng ta tiếp cận gần hơn, có thể Thanh Minh sẽ bị xẻ đôi ngay lập tức. Vậy nên nàng ta buộc phải dừng lại.

Đập vào mắt nàng ta là cảnh tượng lũ võ giả Huyết Kiếm Đoàn liên tục xông tới chém vào vai trái và thắt lưng bên phải Thanh Minh.

Phập! Phập!

Trong khoảnh khắc, cả người Lưu Lê Tuyết run rẩy hệt như có thanh kiếm đâm xuyên qua tim.

Thứ ẩn chứa trong ánh mắt mở to của nàng ta lúc này chẳng phải là phẫn nộ hay tiếc nuối mà là nỗi sợ hãi vô hình.

Bởi lẽ nàng ta chỉ biết chấp nhận sự thật và ngầm thừa nhận.

Rằng nếu còn lại chút sức mạnh thì phải phản công, Thanh Minh của hiện tại vốn không ngăn chặn kẻ địch được nữa.

Giới hạn của Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh vốn được cho là vô biên vậy mà giờ đây đã hiện rõ thế này. Đó cũng là điều mà nàng ta không muốn nghĩ tới nhất.

Nàng ta không thể thốt ra bất kỳ lời nào, dù là tiếng rên rỉ nhỏ nhất. Thời khắc này, chỉ cần nàng ta nhấc một ngón tay lên hay phát ra chút âm thanh mơ hồ, thanh kiếm đang xuyên qua cơ thể Thanh Minh sẽ lập tức nghiền nát trái tim hắn.

Nàng ta chỉ còn biết trơ mắt ra nhìn.

Chỉ vài bước nữa thôi. Thế nhưng khoảng cách đó hệt như một bức tường xa xôi đến ngàn vạn trượng.

Một thứ cảm giác bất chợt len lỏi qua bàn tay nàng ta.

Đó là thứ cảm giác thỏa mãn chỉ có thể cảm nhận được khi đâm xuyên qua cơ thể đối phương và cướp đi sinh mệnh đó.

Ánh mắt Khoái Nhưỡng lúc này bắt đầu tràn đầy niềm hân hoan khi nhìn vào thanh kiếm đâm xuyên ngực Thanh Minh. Hơn một nửa thanh kiếm đã nằm trọn trong lồng ngực.

Đương nhiên hắn hiểu rõ.

Vết thương bị kiếm xuyên qua không dễ xuất huyết như nhiều người nghĩ.

Nếu con mồi vẫn còn sức sống và siết chặt cơ bắp thì sẽ không thể chảy nhiều máu được.

Thế nhưng, trên vết thương Thanh Minh bây giờ máu đang chảy nhanh đến ướt hết cả ngực. Điều này đồng nghĩa Thanh Minh đã không còn chút sức lực nào để siết chặt thanh kiếm nữa.

Thanh Minh từ từ đưa tay lên chạm vào thân kiếm. Thế nhưng chỉ có vậy thôi. Kiếm của Khoái Nhưỡng không hề nhúc nhích lấy một phân nào.

Thay vào đó, thanh kiếm của Khoái Nhưỡng bắt đầu ghì nặng xuống.

'Tóm được ngươi rồi.'

Một kết quả không tưởng. Thế nhưng bây giờ nó đã nằm trọn trong tay hắn. Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh. Cuối cùng hắn cũng bắt được gã quái vật khủng khiếp uy chấn khắp thiên hạ này.

Thành tích huy hoàng không thể diễn tả hết bằng lời.

Khi tóm được con mồi sau bao khó khăn vất vả, hắn thường cảm thấy rùng mình đến khó tả.

Thế nhưng thứ chi phối hắn hiện giờ khác hẳn với cảm giác rùng mình như mọi khi.

Những cảm xúc không thể hiểu nổi đang ùa tới trong lòng y. Cảm giác sung sướng vô ngần hòa lẫn với nỗi bi ai đang dần chiếm lấy tâm trí hắn.

Khoái Nhưỡng từ từ ngẩng đầu lên.

Vì hắn muốn nhìn thấy.

Liệu khi một con quái vật được cho là sở hữu thần uy không tưởng tượng nổi, thứ đã khiến cho Khoái Nhưỡng hắn khổ sở khôn cùng sẽ có cái chết như thế nào?

Gương mặt ấy có méo xệch đi vì đau khổ hơn không? Hay là vẫn bình tĩnh đến khó tin? Hoặc là chỉ nở nụ cười trống rỗng đến vô nghĩa?

Thế nhưng thật đáng tiếc, hắn chẳng thể nào nhìn thấy biểu cảm của Thanh Minh. Tất cả những gì thu vào tầm mắt Khoái Nhưỡng chỉ là đỉnh đầu của hắn, tựa hồ lúc này hắn đã hoàn toàn vô lực.

Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt Khoái Nhưỡng thoáng qua nét mơ hồ.

Có lẽ đến cả hắn cũng không tin nổi vào mắt mình.

Hắn đã tin rằng kẻ này tuyệt đối không bao giờ biết cúi đầu kể cả đối mặt với cái chết. Cho dù hàng chục thanh kiếm đâm vào cơ thể, hắn vẫn sẽ nhìn thẳng lên bầu trời cao xanh, đường đường chính chính mà ngẩng mặt đến lúc trút hơi thở cuối cùng.

Một thoáng yên tĩnh trôi qua, thực tế dần quay trở lại.

Khoái Nhưỡng bất giác lên tiếng.

"Con người thì cũng chỉ là con người mà thôi."

Không hề có lấy một lời đáp.

Chuyện này cũng đương nhiên thôi. Hắn thể nào trả lời lại được. Thực tế là bây giờ chính Khoái Nhưỡng cũng không rõ hắn ta còn ý thức hay không nữa.

Khoái Nhưỡng dồn sức vào tay cầm kiếm.

Chỉ cần nói một thêm một câu với con mồi, hắn sẽ vi phạm chính nguyên tắc mà bản thân tự đặt ra.

Sở dĩ đi săn không thành là do thời khắc cuối cùng đã lơ là mất cảnh giác.

Tuyệt đối không được buông lỏng cho đến khi chém nát trái tim, lấy đi cái đầu của kẻ địch.

Khoảnh khắc hắn định xé nát trái tim Thanh Minh bằng thanh kiếm đang siết chặt trong tay.

Một âm thanh khe khẽ thốt ra từ miệng Thanh Minh. Hệt như lời trăn trối mà hắn muốn trút ra trước khi từ giã cõi đời này.

Thế nhưng Khoái Nhưỡng đột nhiên dừng kiếm lại. Bởi hắn khó mà lý giải nổi ý nghĩa trong đó.

"Ngươi nói cái quái gì vậy?"

Hắn vốn không có lý do gì để hỏi lại cả. Hắn chỉ cần chém Thanh Minh một nhát là xong. Thế nhưng kỳ lạ thay, hắn không thể làm như vậy.

Thanh Minh từ từ ngẩng đầu lên.

Giống như bánh xe cũ kỹ và rỉ sét đang cót két kêu lên bằng chút hơi tàn, Thanh Minh gắng gượng nâng đầu lên nhìn Khoái Nhưỡng.

Đôi mắt lộ ra giữa những sợi tóc đẫm ướt những máu là ánh mắt không hiện lên bất cứ ánh sáng hay cảm xúc nào.

"Động thủ đi chứ"

Đôi môi mấp máy không rõ là đang đóng hay mở đang tuôn ra mấy từ hết sức mơ hồ.

"Còn không không"

Lúc đó Khoái Nhưỡng đã nhìn thấy.

Trên bờ môi còn vương lại dòng máu đen ngòm lúc này đã khô đi đột nhiên nhếch lên một cách kỳ lạ.

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười rợn người ấy, máu trong cơ thể Khoái Nhưỡng liền lạnh đi như Vạn Niên Hàn Băng.

"Ngươi."

Khoái Nhưỡng dùng toàn lực đè kiếm xuống.

Thế nhưng, dù có dùng hết sức lực còn lại, thanh kiếm đang cắm vào ngực Thanh Minh vẫn không hề nhúc nhích.

Giống như đã bị mắc kẹt ở giữa một tảng đá khổng lồ, có dùng sức đè đến mấy cũng chẳng hề hấn gì.

'Cái gì?'

Đột nhiên có một luồng khí tử sắc tỏa ra từ vết thương của Thanh Minh. Luồng khí ấy nhanh chóng bao phủ lấy thanh kiếm của Khoái Nhưỡng.

Chính lúc này, Thanh Minh bất ngờ đẩy tay về phía Khoái Nhưỡng.

Keng!

Cùng với tiếng xương va chạm với kim loại, tay hắn trượt thẳng đến chỗ kiếm hoàn. Thanh Minh nắm lấy kiếm hoàn rồi kéo Khoái Nhưỡng về phía mình.

Khoái Nhưỡng đang dồn sức về trước để ấn thanh kiếm nên không thể kháng cự lại.

Ngay lúc ấy, Khoái Nhưỡng đã nhìn thấy. Chính là luồng kiếm khí dần hiện lên trên kiếm của Thanh Minh vốn đang hạ xuống. Đó là thứ kiếm khí đỏ như huyết sắc, sắc bén như ánh bình minh.

'Kh, không?'

Rầmmmmm!

Âm thanh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm vang vọng cả khe núi.

Khoái Nhưỡng nhìn thấy rõ ràng thanh kiếm của mình đang đâm vào ngực Thanh Minh. Thanh kiếm suýt chút đã lấy được trái tim Thanh Minh đang bị mắc lại.

"..."

Khoái Nhưỡng ngơ ngác mở to miệng. Hắn không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào chứ đừng nói đến một câu nói.

Mãi một lúc lâu sau hắn mới mấp máy môi mà lên tiếng. Giọng nói mang theo cảm xúc phức tạp khó mà tả được.

"Ngươi, ngươi cố ý"

Ánh mắt thất thần của Khoái Nhưỡng chạm với ánh mắt vô lực của Thanh Minh. Bất thình lình hắn nghe thấy bên tai vang lên âm thanh có hơi rõ ràng hơn ban nãy một chút.

"Nếu ta không thể đi"

Thanh Minh vừa nói như rít lên vừa nhếch môi cười. Hàm răng đẫm màu máu lập tức hiện ra.

"Thì ngươi phải đến chỗ ta. Đúng chứ?"

Ánh mắt Khoái Nhưỡng lay động dữ dội.

Một thoáng tĩnh lặng trôi qua. Liền sau đó, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng Khoái Nhưỡng.

Khoái Nhưỡng muộn màng nhận ra. Lý do bản thân hắn đã do dự vào thời khắc cuối cùng.

Xét về mặt bản năng, cầm thú trước khi cắn con mồi sẽ có chút e dè. Ngay cả khi đó là mạng sống của Hoa Sơn Kiếm Hiệp -- một con mồi tuyệt đối không thể khoan nhượng.

Thời khắc này đây có thể nói rằng, ngay từ đầu kẻ bị săn không phải Thanh Minh mà chính là Khoái Nhưỡng hắn.

"Ngươi"

Khoái Nhưỡng phun ra một ngụm máu tươi rồi từ từ đổ gục xuống. Thanh kiếm mang theo chút ý chí cuối cùng cũng đã bị rút ra khỏi cơ thể Thanh Minh.

Máu tuôn ra từ vết thương bắn lên đầy mặt Khoái Nhưỡng đang quỳ rạp xuống.

"Ngươi thật sự"

Phịch.

Khoái Nhưỡng còn chưa kịp nói dứt câu đã ngã phịch ra đất

Cùng lúc này cả người Thanh Minh lảo đảo ngã về sau.

"Thanh Minh!"

Lưu Lê Tuyết vội vàng lao đến đỡ lấy Thanh Minh đang sắp gục xuống.

"Sư điệt! Thanh Minh!"

"Hư

Cảm nhận được lực đỡ từ Lưu Lê Tuyết, Thanh Minh cười lộ cả răng.

"Trễ quá đấy"

"Con

"Cuối cùng thì"

Dường như tất cả dây thần kinh liên kết cố gắng chống chọi cho đến giờ đều bị cắt đứt, Thanh Minh gục hẳn đầu xuống.

Bàn tay Lưu Lê Tuyết theo bản năng hướng tới phía cổ Thanh Minh. Nàng ta cảm nhận được nhịp đập vô cùng yếu ớt truyền đến đầu ngón tay.

Sau khi xác nhận mạch Thanh Minh vẫn còn đập, nàng ta nhanh chóng xé y phục băng bó vết thương cho Thanh Minh.

'Vẫn còn sống.'

Hắn đã bị thương đến mức có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, thế nhưng may là hắn vẫn còn sống.

Hắn vẫn còn sống

Như thế là đủ rồi. Hắn đã mạo hiểm mạng sống như thế kia mà, chỉ cần hắn còn mạch đập, nàng ta cầu mong gì hơn nữa chứ?

Nàng nhìn gương mặt Thanh Minh đang mất đi ý thức rồi xoay người cõng Thanh Minh trên lưng, rồi lại xé vạt áo ra rồi buộc chặt Thanh Minh vào người mình.

Nàng ta cảm nhận được hơi thở và mạch đập vô cùng yếu ớt của Thanh Minh. Nhiệt độ cơ thể hắn cũng đang dần lạnh đến mức khiến tay nàng muốn run rẩy cả lên.

Nàng sợ hãi rằng trái tim kia sẽ thôi đập nữa. Nàng sợ rằng chút hơi ấm cuối cùng sẽ lụi tàn đi mất.

Lưu Lê Tuyết liền ngẩng đầu lên.

Sau khi nắm bắt được tình hình, nàng nhìn lũ võ giả Vạn Nhân Phòng đang tiến đến gần. Trông chúng vô cùng bi tráng. Có lẽ chúng tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.

Cơ hội lấy được cái mạng của Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh quý giá biết bao nhiêu kia chứ?

Đặc biệt Hỗ Gia Danh còn đang tỏa ra sát khí ở phía sau, vậy nên bằng mọi giá chúng phải đâm được thanh kiếm vào trái tim Thanh Minh.

Lưu Lê Tuyết vươn tay nhặt lấy thanh Ám Hương Mai Hoa Kiếm của Thanh Minh đang nằm mặt đất. Trên tay cầm vẫn còn vương lại chút hơi ấm.

Chính hơi ấm đó đã khiến cho Lưu Lê Tuyết bình tĩnh hơn. Đôi mắt vốn dao động dữ dội giờ đã an tĩnh trở lại.

Lưu Lê Tuyết nhìn lũ võ giả Vạn Nhân Phòng đang nâng cao khí thế rồi giẫm mạnh chân xuống đất.

'Ta sẽ bảo vệ con.'

Rầm!

Ngay khi nàng vừa bắn người về sau, lũ võ giả Vạn Nhân Phòng liền xông về phía Lưu Lê Tuyết như thác đổ.

'Nhất định!'

Nàng vung một nhát kiếm chém đứt cổ tên võ giả Vạn Nhân Phòng đang xông tới. Ý chí kiên cường ấy đang bùng cháy dữ dội trên từng đường kiếm nàng vung ra.