Chương 1334 : Những con thú mất đầu thì chỉ cần dồn vào là được

"Không được để vuột mất!"

"Nhất định phải giết được chúng!"

Lũ võ giả Vạn Nhân Phòng đằng đằng sát khí đuổi theo Lưu Lê Tuyết.

Âm thanh quái dị vang lên đến vỡ cổ họng và sát khí tràn ngập hai mắt không khác gì trận chiến trong hẻm núi.

Tuy nhiên, khí thế hay biểu cảm lộ trên gương mặt chúng rõ ràng đã thay đổi.

Cấp bách hơn. Quyết liệt hơn. Quả thực không còn từ nào miêu tả chính xác hơn nữa ánh mắt lóe lên trên gương mặt chúng lúc này.

Bịchhh!

Lũ võ giả Vạn Nhân Phòng giẫm mạnh chân xuống đất. Bằng mọi giá chúng phải đuổi theo Thanh Minh và đâm kiếm vào cổ hắn. Để hoàn toàn cắt đứt hơi thở ấy.

"Bắt lấyyy!"

Đây sẽ là cơ hội cuối cùng. Tuyệt đối không được bỏ lỡ.

Vạn Nhân Phòng vốn không e sợ kẻ thù. Chúng cũng không e ngại chiến tranh hay sợ hãi cái chết. Vì vậy chúng mới là Vạn Nhân Phòng.

Đây là niềm tự hào mà từng người, từng người thuộc Vạn Nhân Phòng đều ôm ấp trong lòng. Tuy nhiên, niềm tự hào đó đã hoàn toàn tan vỡ khi chúng nhìn thấy hình ảnh Thanh Minh trong hẻm núi.

Vì vậy, vào thời điểm này, tất cả bọn chúng đều hiểu rõ.

Khoảnh khắc bọn chúng để vuột mất hắn ở nơi này, thì một ngày nào đó bọn chúng sẽ lại phải đối mặt với hắn.

Trong tương lai xa. À không, nói không chừng sẽ trong một thời điểm gần hơn chúng nghĩ.

Chúng đã tận mắt chứng kiến Thanh Minh tiêu diệt Huyết Kiếm Đoàn. Vậy nên, chúng thậm chí còn không dám tưởng tượng ra ác mộng phải đối diện với hắn trong tình trạng hắn hoàn toàn lành lặn.

Bây giờ phải giết hắn. Nhất định phải giết.

Không cần phải trao đổi với nhau và thu thập ý kiến. Vì ngay khoảnh khắc Thanh Minh được cõng trên lưng Lưu Lê Tuyết, tất thảy bọn chúng đã tự nhiên chung một ý chí.

Dù dùng thủ đoạn nào, dù phải đánh đổi bao nhiêu, nhất định bằng mọi giá phải giết được hắn!

"Ưaaaaaaaa!"

Lũ võ giả Vạn Nhân Phòng dồn dập lao vào Lưu Lê Tuyết với khí thế khủng khiếp.

Cảnh tượng giống như một dòng nước lũ chảy xiết trào ra từ cơn bão đổ ập xuống thung lũng hơn là người đuổi theo người

Bịchhh!

Lưu Lê Tuyết gắng hết sức lao đi.

Thân pháp của nàng ta đệ nhất Hoa Sơn là điều không cần bàn cãi. Tuy nhiên, nội lực của nàng ta gần như đã cạn kiệt bởi cuộc chiến kéo dài.

Thêm nữa, trên lưng đang cõng theo Thanh Minh đã mất ý thức và rũ xuống, bởi vậy đôi chân nàng ta không thể không nặng nề hơn thường ngày.

"Chết điiiiiiiiiiii!"

Tên võ giả Vạn Nhân Phòng bắt kịp Lưu Lê Tuyết liền nghiến răng và vung kiếm dữ tợn.

Ngay khoảnh khắc đó, Lưu Lê Tuyết nhận ra rằng cuộc chiến mà giờ đây nàng ta phải đối mặt sẽ khác hoàn toàn so với từ trước tới giờ.

Thanh đao bắt đầu xé toạc không khí và bay tới với khí thế khủng khiếp.

Không phải hướng vào đầu, mà là lưng của nàng ta.

Vèooooo!

Kengggg!

Thanh kiếm của nàng ta nhanh chóng vươn ra đánh trúng vào thanh đao đang bay tới.

Kèn kẹt.

Nàng ta nghiến chặt răng.

Đó là kiếm kích mà nếu chỉ có mình nàng ta thì đã không nhất thiết phải chặn lại.

Không, không phải là không cần chặn lại, mà là không được chặn lại.

Vì cố đánh văng một thanh đao nhằm vào chính giữa cơ thể là một việc tốn sức gấp mấy phần. Lực xung kích tác động lên cổ tay lớn hơn mức tưởng tượng.

Nhưng bây giờ không còn cách nào khác.

Roẹttttt!

Quả nhiên thanh đao lao đến từ bên cạnh cũng giống như vậy.

Đây vốn là những đao kích mà nếu là bình thường thì nàng ta đã có thể dễ dàng tránh né chỉ bằng một động tác đơn giản, nhưng bây giờ nàng ta không thể làm như thế. Vì đây không phải việc chỉ cần tránh để nhục thân không bị thương là xong.

Lưu Lê Tuyết xoay người hết mức có thể và di chuyển để tránh thanh đao đang đâm tới.

Khác với ngày thường, trọng tâm cơ thể nàng ta lệch với chuyển động, sự cân bằng cơ thể vốn được duy trì hoàn hảo đã hoàn toàn biến mất.

Động tác của nàng ta vốn luôn linh hoạt và uyển chuyển.

Nhưng điều này không phải là bẩm sinh. Đó là kết quả của việc tu luyện lặp đi lặp lại với một cường độ khủng khiếp đều đặn tựa như dệt từng sợi chỉ. Trên nền tảng đó đương nhiên có hai chữ 'cân bằng'.

Nếu Lưu Lê Tuyết bị mất đi sự cân bằng đó thì không thể nào còn là Lưu Lê Tuyết nữa.

"Hâyy!"

Tiếng hô hiếm hoi phát ra từ miệng nàng ta. Liền sau đó, thanh kiếm bay vào không trung hệt như tia chớp.

Nếu là trường hợp khó có thể tránh thì chỉ còn một cách, đó là tấn công trước khi bị tấn công.

"Khư ặc!"

Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết vung lên cắm thẳng vào trái tim tên võ giả Vạn Nhân Phòng.

Mặc dù kiếm lộ khác với bình thường, nhưng kiếm của Lưu Lê Tuyết vẫn đầy uy lực thông qua đường kiếm khác lạ đó.

Nhưng kẻ thù cũng quyết tâm như à, không, còn hơn cả nàng ta. Bọn chúng đạp lên đồng bọn vừa bị xuyên thủng trái tim như đạp lên bàn đạp rồi tấn công ồ ạt Lưu Lê Tuyết tựa như đất cát trút xuống từ một vụ lở núi vậy.

"Chết điiiiiiiiiii!"

Roẹttt!

Thanh đao nhắm đầu Thanh Minh mà phóng tới sượt nhẹ qua vai nàng ta rồi lao thẳng về phía trước.

Mặc dù đã tránh được thanh đao nhưng tốc độ đao nhanh tới nỗi vẫn làm rách da của Lưu Lê Tuyết.

Nhưng nàng ta thậm chí không có thời gian để cảm nhận nỗi đau. Lưu Lê Tuyết bay về phía sau với tư thế gần như là nằm hẳn xuống rồi chống tay xuống đất và nhanh chóng xoay người.

Ầmmm!

Ngay lập tức một tiếng nổ vang lên từ nơi nàng ta vừa rời khỏi, lớp đất cát trên bề mặt úp ngược xuống và bắn tung lên.

Chỉ cần nàng ta tránh chậm một khắc thôi thì chắc chắn bây giờ cơ thể đã thành đống thịt băm vụn rồi.

Một hòn đá văng vào nàng ta, mảnh vỡ đâm vào cơ thể và để lại vết thương. Tuy nhiên, Lưu Lê Tuyết không biết rằng mình bị thương và vẫn bận rộn vung kiếm bằng tất cả sức lực.

Vútttttt!

Cùng với âm thanh giống như roi da vút mạnh vào không trung, ba tên võ giả Vạn Nhân Phòng vừa lao xuống đầu nàng ta liền bị chém ngang thắt lưng trong một nhát. Máu nóng và mảnh nội tạng bay phụt ra ngoài.

Lưu Lê Tuyết dồn hết sức nắm chặt đất và ngay lập tức kéo người lên. Móng tay bị lật ngược và gãy nhưng nàng ta không có thời gian để ý đến nó.

Ngay khoảnh khắc cơ thể nàng ta được nâng lên cao, hai thanh đao liền lao tới đúng vị trí hai chân nàng ta vừa đứng.

Bịchhh!

Lưu Lê Tuyết giẫm mạnh chân xuống đất, đồng thời xoay người lại nhìn phía sau. Nếu chỉ cần nhìn về con đường phía trước và chạy thì sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng tuyệt đối nàng ta không thể làm vậy.

Vì nếu thế thì sẽ không có cách nào để bảo vệ Thanh Minh khỏi đao khí đang lao về phía lưng nàng ta.

Dù chạy trốn nhưng vẫn phải đối diện với kẻ thù. Đao khí dày đặc lao tới trước mắt nữ nhân đang phải gồng mình chống chọi lại tình huống khủng khiếp đó.

Lưu Lê Tuyết vung kiếm lên, ra một đòn tấn công như thiểm điện, nhưng dù có là nàng đi chăng nữa thì cũng không thể đồng thời ngăn chặn tất cả đao khí đang bay tới.

Roẹtttt!

Đao khí sượt qua cánh tay, cắt đứt da thịt của nàng ta, vết thương lớn tới mức nhìn thấy cả xương.

Roẹtt!

Đao khí sượt qua hông, chém rách da và để lại một vết cắt sâu.

Keengg!

Đao khí phóng tới từ hướng chính diện, tuy không thể chẻ đôi cơ thể nàng ta, nhưng cổ tay cầm kiếm chặn đao kích đã bị vặn ngược ra sau. Mạch máu ở cổ tay vỡ tung, xương đau buốt như muốn vỡ vụn.

Bây giờ nàng ta không phải là người duy nhất có thể tự do dịch chuyển. Trong hẻm núi chật hẹp, số người có thể đồng thời tấn công bị hạn chế.

Tuy nhiên, ngay khi rời khỏi hẻm núi, một khi chạm trán với đao khí thì có thể bị tấn công từ bất cứ đâu.

Ngay từ đầu việc vừa cõng một người trên lưng vừa tránh và ngăn chặn tất cả những đòn tấn công đó đã là điều không thể.

Tuy nhiên, thay vì tuyệt vọng, Lưu Lê Tuyết buộc lại chắc chắn dải y phục đang dùng để cố định Thanh Minh trên lưng.

'Bảo vệ'

Không phải là việc có thể làm được nên mới làm. Cũng không phải vì muốn làm.

Trong Hoa Sơn, người hiểu rõ nhất lời nói này của Thanh Minh nói không chừng là Lưu Lê Tuyết.

Đây là việc nàng ta phải làm.

Lưu Lê Tuyết không một chút nghi ngờ về suy nghĩ đó. Ngay cả khi mạng sống của nàng ta bị đe dọa, nàng cũng nhất định phải bảo vệ Thanh Minh.

Bịchhhh!

Toàn thân Lưu Lê Tuyết lấm lem đất cát, nàng ta đứng hướng về phía trước, quay lưng lại với bọn chúng trong chốc lát rồi vận tất cả nội lực đạp mạnh xuống đất.

Cơ thể của nàng ta cõng theo Thanh Minh bắn vọt như mũi tên thoát khỏi đám người đang tràn đầy khí thế áp đảo.

Đao khí không bỏ lỡ cơ hội phóng vọt ra cắt vào bắp chân nàng ta. Những giọt máu tung tóe trên không trung.

Nhưng đổi lại, khoảng cách giữa võ giả Vạn Nhân Phòng và Lưu Lê Tuyết nhanh chóng được nới rộng.

"Đuổi theo mau!"

"Đừng để ý đến ả ta! Cứ nhắm vào Hoa Sơn Kiếm Hiệp! Nhất định phải giết hắn!"

"Tuyệt đối không được vuột mất!"

Những âm thanh chứa đầy sát khí liên tục vang lên.

Rằng phải giết chết Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh. Rằng nhất định phải lấy đi mạng sống đó.

Hỗ Gia Danh thờ ơ liếc xuống thi thể đang dần nguội lạnh của Khoái Nhưỡng.

Trong đôi mắt trợn ngược không thể nhắm lại của Khoái Nhưỡng vẫn còn nguyên vẹn nỗi kinh sợ hắn gặp phải ngay trước lúc chết.

Hỗ Gia Danh liếc nhìn hắn trong chốc lát rồi im lặng bước qua và tiến lên phía trước.

'Đoàn Chủ'

'Đài' và 'Đoàn' hoàn toàn khác nhau. Tương tự thế Đài Chủ và Đoàn Chủ lại càng ở 2 đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.

Việc Đài Chủ chết trong tay kẻ địch, hoặc Đài Chủ tham gia vào tác chiến và bị tiêu diệt là việc có thể chấp nhận được. Vì tất cả mọi việc đều cần sự hy sinh và trả giá.

Nhưng mất 'Đoàn' và Đoàn Chủ lại là trường hợp khác.

'Đoàn' của Vạn Nhân Phòng là quân chủ lực của Vạn Nhân Phòng, nếu Hỗ Gia Danh có thể khống chế những kẻ đó thì giá trị của hắn sẽ càng tăng cao.

'Đoàn' như vậy đã bị tiêu diệt, Khoái Nhưỡng dẫn dắt 'Đoàn' đó đã chết. Không lý nào không phải là sự kiện lớn.

Vậy mà, ngay cả lần này, trên gương mặt của Hỗ Gia Danh cũng không thoáng qua một chút lay động nào.

Ánh mắt của hắn bây giờ vẫn chỉ cắm chặt vào Lưu Lê Tuyết đang bỏ chạy, nói chính xác hơn là nhắm vào Hoa Sơn Kiếm Hiệp đang trên lưng nàng ta.

Hỗ Gia Danh nhìn chằm chằm vào Hoa Sơn Kiếm Hiệp đã mất ý thức và rũ xuống với ánh mắt lạnh buốt.

Phải mất cả Khoái Nhưỡng và Huyết Kiếm Đoàn như vật tế lễ mới làm cho Hoa Sơn Kiếm Hiệp bất tỉnh.

Nếu những người khác nghe thấy thì có thể sẽ cho rằng đó là hành động điên rồ. Tuy nhiên, Hỗ Gia Danh cho rằng sự hy sinh này đã đạt được thành quả vượt quá mong đợi.

Tất nhiên là Khoái Nhưỡng đã không nghĩ như vậy, nhưng ngay từ đầu Hỗ Gia Danh đã chưa từng nghĩ rằng Khoái Nhưỡng có thể hạ gục được Thanh Minh.

Có lý nào rồng lại bị loài sói lang cắn chứ.

Nhưng may mắn thay, Khoái Nhưỡng đã thể hiện vượt trội hơn thực lực của hắn. Không, không biết chừng là Thanh Minh đã không thể phát huy toàn lực của hắn. Nhưng kết quả không có gì khác.

Nếu Khoái Nhưỡng nghe thấy chắc hắn sẽ chạy ra khỏi địa ngục mất. Nhưng giá trị của Khoái Nhưỡng mà Hỗ Gia Danh nghĩ chỉ dừng lại ở mức đó.

Tuy hắn cũng thấy đáng tiếc khi mất một Đoàn Chủ có thể nói chuyện được một chút.

'Huyết Kiếm Đoàn'

Nếu có thể giết chết Thanh Minh thì dù phải hiến tế bao nhiêu tên cũng đáng.

Bây giờ tất cả những người còn lại chỉ như rắn mất đầu, rối loạn không thể làm gì, mặc cho hắn tha hồ tùy ý nuốt chửng.

Vì những người mà Thanh Minh dẫn dắt, tuy mạnh mẽ đến mức ngay cả Hỗ Gia Danh cũng phải liều mạng để đối phó, nhưng một khi không còn Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì họ cũng chỉ là một đám ô hợp lộn xộn mà thôi.

"Chuẩn bị thế nào rồi?"

"Chúng thuộc hạ đã bố trí theo lệnh của Quân Sư ạ!"

"Nếu phát sinh trục trặc dù chỉ là một chút, thì ngươi liệu cái mạng của ngươi đó."

Nghe thấy giọng nói lạnh giá đó, tên thuộc hạ mặt cắt không còn giọt máu đáp lời.

"Thuộc hạ xin ghi nhớ".

Trong đôi mắt của Hỗ Gia Danh, sát khí bừng lên vừa kín kẽ vừa rõ ràng.

'Hai, không ba dặm?'

Bây giờ cùng lắm chỉ ba dặm. Tính theo thời gian thì cùng lắm chỉ một khắc.

Vận mệnh của Hoa Sơn Kiếm hiệp được quyết định trong một khắc đó. Theo kế hoạch mà hắn đã định ra.

Hỗ Gia Danh siết nhẹ nắm đấm rồi mở ra.

'Bình tĩnh nào'

Không được có bất kỳ biến số nào cho tới phút cuối cùng.

Đây là chiến lược đặt cược tất cả mọi thứ của hắn. Mục tiêu duy nhất của hắn từ Đảo Hải Nam đến tận bây giờ chỉ là mạng sống của một Hoa Sơn Kiếm Hiệp, và trái ngọt của chiến lược đó đang dần đến gần.

"Những con thú mất đầu thì chỉ cần dồn vào là được."

Đột nhiên Hỗ Gia Danh tò mò. Nếu hắn xách đầu của Hoa Sơn Kiếm Hiệp về và đối diện với Trường Nhất Tiếu, thì vẻ mặt của hắn sẽ thế nào nhỉ.

'Không biết chừng đây là sự phản kháng nhút nhát của ta.'

Sau khi xua tan sự tưởng tượng kém cỏi vừa nảy ra trong đầu, hắn nhẹ nhàng thở dài. Ngược lại, ánh mắt dần dần trở nên u ám.