"Đến rồi!"
Nghe vậy, Nhuận Tông lập tức đạp đất. Đám Tà Phái đang ở hai bên tả hữu lao đến.
'Chết tiệt! Không biết điểm dừng ở đâu nữa!'
Hắn đã thoát ra khỏi hẻm núi chật hẹp một cách khốc liệt như vậy mà số lượng quân địch không những không giảm đi mà còn tăng thêm.
Đương nhiên lũ người đang lao đến hắn lúc này không còn là đội quân tinh nhuệ của Tà Bá Liên nữa mà là mấy tên tạp nham mà thôi.
Thật may thay vì bọn chúng chỉ là những tên Tà Phái hạng hai trên giang hồ.
Vậy nhưng khi bọn chúng tập hợp lại với số lượng thế kia thì cũng khá là khó khăn. Đặc biệt là đối với những người đã tiêu hao tất cả nội lực và thể lực tại khe núi.
Thì đây chẳng còn gọi là khó khăn nữa mà đã đến mức độ nguy hiểm rồi.
"Nhuận Tông! Vào giữa!"
"Vâng!"
Nhuận Tông lập tức di chuyển theo chỉ thị của Bạch Thiên. Hắn thâm nhập vào vòng vây vẫn chưa hoàn chỉnh của quân địch.
Điểm mạnh của quân địch chính là số lượng. Vậy nhưng điểm yếu của bọn chúng cũng chính là ở chỗ số lượng quá nhiều.
Nhuận Tông vung kiếm nhắm đến điểm tập hợp giữa hai hướng binh lực. Khoảnh khắc thanh kiếm của hắn ta chém từ trên xuống dưới, dòng kiếm khí phát ra từ đó chia cắt những kẻ đang lao đến thành hai bên trái phải.
Rầmmmmmm
"Aaaaaaaa!"
Lũ Tà Phái chưa kịp làm gì đã đổ máu rồi ngã quỵ. Không tốc độ cũng chẳng mạnh mẽ nhưng kiếm chiêu vừa phải này đang phát huy được uy lực của nó.
Hai mắt Bạch Thiên trong chốc này không giấu nổi sự kinh ngạc.
'Thật chắc chắn!'
Mặc dù đã vắt kiệt hết sức rồi nhưng trong tình huống cần phải góp nhặt tất cả nội lực còn lại thì thanh kiếm của Nhuận Tông vẫn không một chút dao động.
Có lẽ chính sự điềm tĩnh đã làm nên một Nhuận Tông tài giỏi khác biệt với Bạch Thiên.
Vậy nhưng, sự thật là Nhuận Tông cũng đã bị dồn đến giới hạn rồi.
"Yaaaaaa!"
Bạch Thiên bay lên như một phi hổ hướng đến kẽ hở do Nhuận Tông tạo ra. Đồng thời Mai Hoa Kiếm của hắn ta chém ngang một phát khiến lũ Tà Phái bị chia hoàn toàn thành hai hướng.
"Ư, ư ư!"
Trong đôi mắt của lũ Tà Phái lúc này là sự sợ hãi tột độ. Dù sao bọn chúng cũng chẳng phải là những võ giả Vạn Nhân Phòng được dày công huấn luyện.
Nếu không phải đột ngột có mệnh lệnh được đưa xuống thì sẽ không có chuyện bọn chúng phải đối phó với các đệ tử Hoa Sơn.
Bọn chúng chỉ là sợ hãi hậu quả của việc kháng lệnh nên không còn cách nào khác mà phải giữ vững vị trí và ngăn chặn.
Bạch Thiên áp chế những kẻ như vậy bằng khí thế. Hắn đã chứng kiến phương pháp dẫn dắt dòng chảy chiến trường đến phát chán và đã học được điều này.
Ầmmm!
Bạch Thiên thi triển chấn cước mạnh mẽ và phát ra kiếm khí đến tứ phương tám hướng. Nhìn thì có vẻ vô cùng hoa lệ nhưng thực chất đó chỉ là những luồng kiếm khí tối giản không chứa bao nhiêu nội lực.
Trong Chính Phái, bọn họ đã được dạy rằng không được theo đuổi loại kiếm khí tựa như thứ kẹo kéo rỗng tuếch. Vậy nhưng đôi khi việc đi ngược lại với bài học lại có lúc đem lại lợi ích bất ngờ.
"Ư a a a a a a"
"Cứu, cứu ta với!"
Mặc dù chỉ là một hư chiêu không có nội lực lao đến thôi nhưng chưa gì đã có rất nhiều tên la hét thảm thiết bỏ chạy hoặc nằm rạp xuống tại chỗ. Những kẻ lao đến từ phía sau quả nhiên cũng sợ hãi mà lùi lại.
Hai mắt Bạch Thiên tỏa sáng.
Lũ người này bây giờ thậm chí còn chẳng có gan mà xông vào.
Vậy nhưng khi thời khắc không còn cách nào khác phải đối mặt với thanh kiếm của tất cả những kẻ ở đây đến, thì ngay cả một kiếm kích vung lên trong sợ hãi cũng sẽ trở thành mối đe dọa đối với bọn họ.
Vì vậy mà phương pháp tốt nhất là hạn chế tối đa xung đột và nhanh chóng đột phá vòng vây.
"Chạy mau, Nhuận Tông!"
"Vâng!"
Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái lập tức chạy dọc theo con đường mà Nhuận Tông đã mở ra.
Không dễ gì có thể di chuyển một cái hồ đã đọng nước. Lũ Tà Bá Liên không thể tích cực xông vào nhưng vẫn vung kiếm lên.
"Lũ khốn kiếp các ngươi!"
Vậy nhưng trong cuộc tấn công đó, bên tệ hơn không phải là các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái.
Soạttttt
"Aaaaaaa!"
Đối thủ quá tệ và Hải Nam Kiếm Phái dù sao cũng là một trong Cửu Phái Nhất Bang đã được công nhận thực lực tại bất kỳ đâu trên giang hồ.
Thêm vào đó Hải Nam Kiếm Phái đã có được kinh nghiệm và đấu khí còn thiếu sót trong hành trình từ Đảo Hải Nam đến nơi này. Vì vậy mà không lý nào bọn họ lại yếu thế trước sự tấn công của mấy tên Tà Phái tạp nham.
Nhưng vẫn như mọi khi, điểm đáng sợ của Tà Phái không phải đến từ võ công cao cường.
"Lại đến rồi, phía trước!"
"Ư"
Bạch Thiên nhăn nhó. Bởi vì hắn đã nhìn thấy kẻ địch đang lao đến như một cơn sóng.
Nhìn vào tốc độ chạy đến thì có vẻ như thực lực của bọn chúng cũng không được tốt cho lắm.
Vậy nhưng khí thế của lũ người này trong khoảnh khắc này thật sự là một mối đe dọa đối với hắn ta. Số lượng đã áp đảo lại có thêm cả sự tự tin.
Khí thế chiếm đến một nửa khả năng chiến thắng. Nếu như hắn xử lý qua loa chuyện này thì rất có thể sẽ bị cuốn trôi trong tích tắc.
Nếu vậy thì những tên bị dọa sợ ban nãy lại có lại được sức mạnh và lao đến một lần nữa.
"Bên phải!"
"Sư thúc! Vậy thì chỗ khác sẽ nguy hiểm!"
Bạch Thiên dừng lại trong chốc lại.
Ngay lúc đó, từ phía sau vang lên một giọng nói đầy tức giận.
"Chết tiệt! Đừng có dừng lại! Mau chạy đi!"
"Lục Lâm Vương?"
"Đừng có dừng lại! Dừng một cái là vậy bị bao vây nữa đấy! Nhà ngươi không biết chuyện phía sau đó sẽ thành ra như thế nào sao? Phía sau ta sẽ tìm mọi cách xử lý nên nhanh cái chân lên!"
"Ta biết rồi! Nhuận Tông! Bên phải!"
"Vâng!"
Lục Lâm Vương nói đúng. Nơi này đất rộng thênh thang. Không giống như trong hẻm núi chật hẹp, bọn họ sẽ không thể che đậy sự thiếu hụt về số lượng chỉ bằng cảnh giới võ công được.
Nếu như bọn họ đang ở trong trạng thái trước khi tiến vào hẻm núi thì cho dù có bị bao vây đi chăng nữa vẫn có thể đột phá trong chốc lát. Vậy nhưng trong tình trạng kiệt sức như lúc này thì việc đó hoàn toàn bất khả thi.
Thể lực đã giảm đi đáng kể, vì phải cõng thêm những người bị thương nữa nên khả năng cơ động của bọn họ còn không bằng một nửa so với ban đầu.
Vì vậy mà nếu như bị bao vây, bọn họ sẽ không có cách nào có thể đột phá vòng vây nữa.
Vậy nhưng, ngay cả ở trong tình cảnh tuyệt vọng đó, Nhuận Tông và Bạch Thiên vẫn đang phát huy được tối đa năng lực của bản thân.
"Sư thúc! Bên trái cũng đến rồi!"
"Không cần bận tâm! Chạy về phía trước!"
"Nhưng, nhưng mà khoảng cách với phần bọc hậu sẽ khá xa. Nếu cứ như vậy sẽ bị chia làm hai mất"
"Lục Lâm Vương sẽ chịu trách nhiệm việc đó"
"Nhưng mà bây giờ!"
"Đi mau! Ta sẽ xử lý!"
"Vâng!"
Nhuận Tông cố gắng cưỡng chế suy nghĩ bất an ngập tràn trong đầu.
Không biết chừng khả năng nắm bắt toàn bộ tình hình và đưa ra phương cách xử lý lạnh lùng của Nhuận Tông còn tốt hơn cả Bạch Thiên. Bởi vì Bạch Thiên đôi khi có xu hướng bị lung lay bởi tình cảm.
Vậy nhưng có một khía cạnh của Bạch Thiên mà Nhuận Tông không thể nào theo kịp. Đó là sự quyết đoán.
Và Nhuận Tông đã tin tưởng sự quyết đoán đó hơn bất cứ điều gì. Rằng Bạch Thiên nhất định sẽ đưa ra được phán đoán đúng đắn.
Vậy nhưng không phải tất cả mọi người đều tin tưởng Bạch Thiên giống như Nhuận Tông.
"Quyền Chưởng Môn Nhân!"
Nam Cung Độ Huy chạy đến từ phía sau hét lớn về phía Bạch Thiên.
"Các đạo trưởng phía sau vẫn chưa đến! Chúng ta phải giảm tốc độ!"
Bạch Thiên cắn chặt môi. Và rồi hắn dùng hết sức để nói.
"Nếu như vẫn còn dư lực thì hãy giúp đỡ Nhuận Tông, Tiểu Gia Chủ!"
Một mệnh lệnh được đưa ra thay vì câu trả lời khiến khuôn mặt Nam Cung Độ Huy trong giây lát trở nên cứng ngắc.
"Ta không hiểu Quyền Chưởng Môn Nhân đang nói gì. Thanh Minh đạo trưởng đang bị rớt lại phía sau!"
"Ta biết"
"Biết ư? Biết mà Quyền Chưởng Môn Nhân vẫn nói như vậy sao? Rốt cuộc các hạ đang nghĩ thế nào vậy? Các hạ định để Thanh Minh đạo trưởng ở đó làm mồi nhử rồi bỏ chạy ư? Các hạ có đang tỉnh táo không vậy?"
Ngay lập tức, Bạch Thiên vươn tay ra như sấm sét nắm lấy cổ áo của Nam Cung Độ Huy một cách thô bạo.
Thậm chí đôi mắt của hắn ta còn không giấu nổi sát khí mà nhìn chằm chằm vào Nam Cung Độ Huy.
Nam Cung Độ Huy bối rối đối mặt với Bạch Thiên.
Bạch Thiên gầm lên.
"Chạy về phía sau cứu được người thì sao?"
"Quyền Chưởng Môn Nhân?"
"Sau đó phải làm thế nào?"
Những đường gân xanh nổi lên trên trán của Bạch Thiên.
"Sẽ cùng nhau chết ở đây ư? Cố gắng hết sức cứu tên tiểu tử đó rồi mãn nguyện và cùng nhau chết là xong à?"
Nam Cung Độ Huy không thể trả lời. Bạch Thiên đẩy cổ áo hắn ta ra. Đó là một hành động vô lễ khủng khiếp, vậy nhưng thay vì tức giận, Nam Cung Độ Huy chỉ nhìn Bạch Thiên bằng đôi mắt lạnh lùng.
"Vậy là chỉ mỗi chúng ta sống là được ư? Bởi vì không muốn chết cùng nhau?"
Bạch Thiên quay người đi phớt lờ hắn ta.
"Nếu như còn sức để nói thì hãy vung kiếm lên đi"
"Quyền Chưởng Môn Nhân!"
Bạch Thiên quay lại khi nghe được tiếng hét của Nam Cung Độ Huy. Sự phẫn nộ mà hắn đã kìm nén rồi lại kìm nén cho đến tận bây giờ đã bùng nổ.
"Ngươi biết cái gì mà dám ăn nói tùy tiện như vậy? Ta, chính ta mới là người muốn chạy về phía sau nhất trong số những người ở đây đấy! Tên khốn kiếp!"
Nam Cung Độ Huy giật mình trước tiếng hét của Bạch Thiên. Không phải là vì khí thế khủng khiếp trong tiếng hét, mà chính là vì tình cảm chứa đựng trong đó.
Bàn tay Bạch Thiên run lên. Có lẽ hắn đang không thể kiểm soát được tình cảm đang bùng cháy lúc này.
"Hãy hỗ trợ phía trước, Tiểu Gia Chủ"
Bạch Thiên nói một cách khó khăn rồi hướng ánh mắt về một nơi nào đó. Máu từ đôi môi cắn chặt bấy giờ cuối cùng đã chảy xuống.
Tại nơi đó.
Có tên tiểu tử Thanh Minh, có sư muội và cả tiểu tử Chiêu Kiệt nữa.
Hắn muốn lao về nơi đó ngay lập tức. Hắn muốn quay lại và cứu bọn họ ngay lập tức.
Nhưng hắn không thể làm như vậy được.
Bởi vì Thanh Minh chính là kẻ khinh miệt sự lựa chọn đó nhất. Tên tiểu tử đó dù có chết cũng không muốn vì bản thân mà những người khác phải tuyệt mạng.
'Không có con đường chết nào là dễ chịu cả. Phải không?'
Bạch Thiên chìm đắm trong những câu hỏi không thể trả lời rồi nắm chặt nắm đấm.
Ngay cả khi dao kề cổ cũng không được bỏ cuộc. Bây giờ hắn chỉ cần phải suy nghĩ một việc mà thôi. Đó là con đường để tất cả những người ở đây có thể sống.
Đó là điều mà hắn đã học được từ Thanh Minh cho đến thời điểm này.
Và chỉ cần một thứ cho điều này mà thôi.
"Nhất định sẽ đến!"
Bạch Thiên nghiến răng hét lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đôi vai Nhuận Tông run lên một cách mơ hồ.
Bạch Thiên cho dù không nhìn cũng có thể biết được Nhuận Tông đang có biểu cảm như thế nào.
"Bởi vì tên tiểu tử chết tiệt Chiêu Kiệt đã đi thay ta"
Lời nói của Bạch Thiên chứa đựng sự chắc chắn không, là sự khẩn thiết tột cùng.
"Trong số những người ở phía sau ai cũng giỏi giang và mạnh mẽ hơn ta cả. Vì vậy mà bọn họ nhất định sẽ đến thôi!"
Bạch Thiên nghiến chặt răng, hai mắt xung huyết.
"Vì vậy mà nếu như chúng ta không mở được đường thì bọn họ chỉ có đường chết mà thôi. Tất cả rõ chưa hả?"
Xoẹttttt
Nhuận Tông một phát chém bay những kẻ lao đến như muốn hô ứng với lời nói đó. Cho dù hắn không nói ra nhưng hắn vẫn tin vào những gì Bạch Thiên nói.
Nam Cung Độ Huy nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên với vẻ mặt phức tạp cuối cùng cũng gật đầu. Và rồi hắn nắm lấy thanh kiếm tiến về phía trước mà không nói thêm bất cứ lời nào khác.
Bạch Thiên nhắm mắt lại trong chốc lát.
'Tên mang chủng chết tiệt'
Không thể quay lại được. Cho dù tất cả những người ở đây có đòi đi cứu Thanh Minh đi chăng nữa thì hắn cũng không thể làm vậy. Bởi vì Thanh Minh sẽ không bao giờ tha thứ cho lựa chọn đó.
Nếu như tất cả những lựa chọn này là sai lầm và Bạch Thiên phải đối mặt với tên khốn đó ở dưới địa ngục thì hắn vẫn có thể vui vẻ để nghe những lời chửi rủa của Thanh Minh.
Vậy nhưng hắn không muốn bị chỉ trích rằng tại sao lại không tin tưởng vào bản thân mình.
Bạch Thiên cố gắng ngăn cản ánh mắt liên tục hướng về phía sau.
Việc hắn ta phải làm lúc này không phải là nghi ngờ mà là tin tưởng.
Một cách ngu ngốc.
Đám Tà Phái lúc này đã thu hẹp con đường và kéo đến như một làn sóng. Nhận thấy nếu chỉ có mình Nhuận Tông và Nam Cung Độ Huy đối phó thì sẽ khá khó khăn, Bạch Thiên lập tức lao đến.
Một dòng kiếm khí đỏ rực tựa như thác nước dội xuống hướng về đám Tà Phái.
Uỳnhhh!!!!!!
Nhãn quang của hắn tỏa sáng một cách khủng khiếp trong làn kiếm khí.
'Nhất định phải đến. Tên tiểu tử chết tiệt!'
Bởi vì khi đó ta sẽ nghe con chửi bao nhiêu cũng được.