Hỗ Gia Danh liên tục siết chặt quyền rồi lại thả lỏng ra. Đến mức đầu ngón tay hắn tê cóng cả lên.
Một lúc sau hắn mở đôi mắt đang nhắm chặt.
'Biến số ư?'
Hắn đinh ninh rằng cho dù có kiểm tra mười lần hay hai mươi lần vẫn không xuất hiện biến số nào.
'Không có.'
Dù cho nghĩ thế nào cũng trong đầu hắn cũng không nảy ra được gì cả. Dẫu cho người bị kẹt bên trong không phải là Hoa Sơn mà là Thiếu Lâm thì bọn họ cũng không cách nào thoát được.
"Cuối cùng thì"
Hỗ Gia Danh đột nhiên bật ra tiếng thở dài.
Từ Đảo Hải Nam đến tận nơi này, cuối cùng hắn cũng thành công đẩy bọn họ vào đường cùng. Hơn nữa hắn còn khiến họ phải chịu nhiều hy sinh như thế.
"Quân sư!"
Mặt đám thuộc hạ lúc này đã đỏ bừng cả lên.
Phản ứng của chúng quá đỗi hiển nhiên, bởi lẽ sau bao nhiêu vất vả chúng cũng kề được lưỡi kiếm sắc bén vào cổ kẻ địch.
Chúng đã đẩy họ vào vũng lầy tuyệt vọng, có vùng vẫy cách mấy cũng chẳng thể thoát ra. Thời khắc này, chúng chỉ cần nâng cao khí thế tàn sát hết thảy bọn họ nữa là xong.
Thế nhưng, đối mặt với chuyện đáng vui mừng như thế, sắc mặt Hỗ Gia Danh vẫn không khác mấy so với ban đầu. Chỉ là bây giờ hắn nhìn con đường giữa núi kia với ánh mắt lạnh lùng hơn.
'Lục Lâm Vương.'
Lục Lâm Vương rõ ràng nghĩ rằng hắn có thể kiểm soát được tình hình này.
Tên Lục Lâm Vương đó chưa từng trải qua thất bại đúng nghĩa dù chỉ một lần. Hắn tự tin bản thân sẽ chẳng bao giờ thua trong một trận đối đầu trực diện, ngay cả hắn có từng thất bại do sự chênh lệch về thực lực của binh lực đi chăng nữa.
Thứ mà Hỗ Gia Danh đánh vào chính là sự ngạo mạn ấy của Lâm Tố Bính.
'Ý ngươi chính là muốn chiến đấu trong lòng địch như thế này nhỉ?'
Lục Lâm vốn vô cùng quen thuộc với núi non. Đặc biệt là tên Lâm Tố Bính kia lại là một kẻ tinh thông địa hình này đến mức khó tin.
Hắn khiến người khác phải sinh lòng nghi hoặc rằng, liệu có phải hắn đã ghi nhớ tất cả địa hình núi non trên thiên hạ vào đầu rồi hay không.
Thế nhưng, dù có xuất chúng thế nào, hắn cũng không thể khắc ghi Thập Vạn Đại Sơn này trong tâm trí. Bởi lẽ đây là nơi mà Lục Lâm chưa hề đặt chân tới.
Lục Lâm thực chất không phải sống hoàn toàn trên núi mà chúng tập trung ở nơi có con người qua lại. Vậy nên, không lý do gì chúng phải để mắt đến ngọn Thập Vạn Đại Sơn này cả.
Thế nhưng Hỗ Gia Danh lại không như thế.
Đây là Quảng Đông, là nơi mà Vạn Nhân Phòng đã trải qua hàng chục trận kịch chiến.
Chúng có thể không nắm rõ từng ngóc ngách bên trong ngọn Thập Vạn Đại Sơn, nhưng chúng biết đây là con đường dẫn từ Đại Sơn đến vùng đất Quảng Đông.
Vậy nên, việc Hỗ Gia Danh phải làm chỉ có một.
Hắn phải khiến họ tin rằng mọi thứ đều do họ tự lựa chọn.
"Quân sư! Xin ngài hãy hạ lệnh đi ạ."
"Đợi thêm đi."
"Tại sao?"
Hỗ Gia Danh nhìn về phía trước với ánh mắt vô cảm rồi nói.
"Chúng ta phải đợi đến khi chắc chắn chúng đã lọt vào bẫy. Nếu không thì chẳng khác nào phải tấn công trực diện cả."
Hỗ Gia Danh chầm chậm siết chặt nắm đấm.
"Nếu chúng biết bản thân đã mắc bẫy, tình hình sẽ khác hẳn đi. Bởi vì những lúc như thế con người rất dễ rơi vào tuyệt vọng."
"Nhưng, nhưng chẳng phải chúng ta có thể đánh bại chúng sao ạ?"
"Quay lưng lại vách đá rồi dốc sức chiến đấu khác hẳn với việc bị đẩy khỏi vách đá. Nói cho cùng, một khi nỗi tuyệt vọng kéo đến, chúng sẽ chẳng thể làm được gì cả. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ làm nhiệt huyết trong chúng nguội lạnh rồi."
"A"
"Chỉ cần chờ một chút nữa thôi. Sẽ không lâu đâu."
Đầu ngón tay tên thuộc hạ bất giác run lên.
Chúng đã dồn kẻ địch vào trong khe núi đó hệt như dồn lũ chuột nhắt vào rọ. Thế nhưng trong tình huống ấy, Hỗ Gia Danh vẫn điềm tĩnh quan sát mà không hề tỏ ra chút hưng phấn nào.
Đối với sự bình tĩnh đến đáng sợ ấy, chúng thậm chí còn không dám bắt chước theo. Đó là lý do vì sao hắn lại được gọi là Độc Tâm La Sát Hỗ Gia Danh uy chấn thiên hạ.
"Nếu chúng cố gắng trốn thoát vậy cũng tốt."
"Đúng thế."
Giả như thế, chỉ cần đâm vào lưng những kẻ leo lên vách đá rồi tiễn chúng một đoạn đến Quỷ Môn Quan là được.
"Chẳng lẽ ngay từ đầu quân sư đã để tâm đến nơi này rồi ư?"
Hỗ Gia Danh thoáng cau mày. Hắn tỏ vẻ không mấy hài lòng với câu hỏi của tên thuộc hạ. Thế nhưng, tên thuộc hạ lúc này tâm tình vô cùng tốt nên không nhận ra vẻ mặt của hắn.
Hỗ Gia Danh thở hắt một hơi rồi đáp.
" Nếu ta là Minh Chủ thì đã thế rồi."
"Ý của ngài là"
"Là Minh Chủ thì đương nhiên có thể. Ta mà nghĩ đến chuyện dồn chúng từ Đảo Hải Nam đến tận nơi đây ư, nghe thật vô lý."
""
"Thế nhưng, ta vốn không phải Minh Chủ. Không, ta không thể trở thành một người như Minh Chủ được. Ta chỉ là một phàm nhân tầm thường. Vậy nên không phải cứ cùng một quá trình sẽ tạo ra kết quả giống nhau."
Tên thuộc hạ nghiêng đầu. Dường như hắn không hiểu được mấy lời mà Hỗ Gia Danh vừa nói.
"Vậy nếu cho ra cùng một kết quả thì sao?"
"Trên đường thoát khỏi Quảng Đông, có hơn mười địa hình có thể dồn ép chúng."
""
"Và đây là một trong số những con đường đó. Tỷ dụ chúng chọn con đường khác thì chúng ta lại dồn chúng vào con đường ấy."
Tên thuộc hạ ngơ ngác nhìn Hỗ Gia Danh.
Hỗ Gia Danh nói rằng hắn lựa chọn cách này vì hắn không thể giống với Trường Nhất Tiếu, nhưng theo quan điểm của tên thuộc hạ, hắn không đánh giá được bên nào tài giỏi hơn.
Thực tế, đối với Hỗ Gia Danh, chuyện này quá đỗi hiển nhiên.
Để phàm nhân có thể lăn lộn trong một trận chiến ở nơi rộng lớn mang tên 'Thiên Hạ' thì phải điên cuồng mà vùng vẫy.
Nếu chẳng làm được, kẻ ấy sẽ không thể trở thành người có tư cách đứng bên cạnh Trường Nhất Tiếu.
'Lâm Tố Bính, ngươi vẫn còn non lắm.'
Đương nhiên Lục Lâm Vương rất xuất sắc. Thế nhưng, Lâm Tố Bính cuối cùng cũng không thoát khỏi hai chữ 'thiên tài'.
Hỗ Gia Danh thừa nhận bản thân hắn là một phàm nhân, nhưng Lâm Tố Bính vẫn luôn tự tin hắn không thua kém bất cứ ai trong thiên hạ trong việc dụng đến đầu óc.
Sự khác biệt ấy đã mang lại kết quả như hiện tại. Bởi lẽ người vững tin sẽ không nghi ngờ chiến thắng của bản thân.
"Đến lúc rồi."
Hỗ Gia Danh siết chặt nắm đấm rồi từ từ thả lỏng.
"Tấn công đi. Phải giết tất cả chúng không được chừa lại một tên nào cho ta."
"Vâng!"
Ngay khi Hỗ Gia Danh vừa dứt câu, lũ thuộc hạ liền hạ lệnh cho đám võ giả tấn công. Giống hệt như lũ chó săn đang nhe nanh chờ lệnh từ chủ nhân, lũ võ giả Vạn Nhân Phòng bắt đầu xông lên. Cảnh tượng chẳng khác nào đất đá đổ xuống khi có trận lở núi.
Hỗ Gia Danh bất giác vuốt đôi môi khô khốc của mình.
Rõ ràng không tồn tại bất kỳ biến số nào. Thế nhưng vẫn còn một khả năng khiến hắn không thể đạt được mục đích của mình.
Đấy là khả năng đám người Thiên Hữu Minh sẽ bỏ lại Hải Nam Kiếm Phái mà leo lên vách đá đào tẩu.
Nếu bọn họ thật sự chọn con đường đó thì hắn khó lòng được cái mạng của họ.
Nghĩ đến nước đi của Thiên Hữu Minh từ trước đến này, thì đó là biến số không đáng để cân nhắc, nhưng khoảnh khắc này, họ có thể sẽ đắn đo.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia đã mất đi ý thức.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp chắc chắn sẽ không lùi bước, nhưng bọn người còn lại thì hắn không rõ.
Bởi vì vào giây phút cuối cùng, con người sẽ bộc lộ bản chất thật sự của mình. Thế nhưng
'Nếu thế chúng không còn là Thiên Hữu Minh nữa.'
Hỗ Gia Danh hiểu rõ. Đôi khi giá trị con người sẽ xuất phát từ thứ gì đó chẳng thể cân đo đong đếm được.
Không chỉ bọn họ mà cả Trường Nhất Tiếu cũng thế.
Trường Nhất Tiếu mất đi sự bá đạo cố hữu thì có còn là Trường Nhất Tiếu nữa hay không? Trường Nhất Tiếu nếu biết thỏa mãn với hiện thực và quên đi tham vọng liệu có thể phát huy sức ảnh hưởng như bây giờ hay không?
Tuyệt đối không thể.
Cho dù sức mạnh có đồng nhất không, dù sức mạnh ấy có tăng lên bao nhiêu, Trường Nhất Tiếu cũng không thể trở thành một người có thể nhìn xa hơn như thế.
Vậy nên Bá Đạo chính là giá trị của Trường Nhất Tiếu.
Bọn họ cũng chẳng khác gì.
Nếu bỏ rơi những thứ mà họ cố gắng bảo vệ cho đến thời khắc cuối cùng và cố gắng tháo chạy giữ lấy mạng sống của mình, liệu họ có còn là Thiên Hữu Minh như trước nay đã từng?
Khoảnh khắc đó họ đã chết rồi.
Chẳng biết liệu họ có cứu được mạng sống của mình hay không, thế nhưng Thiên Hữu Minh vốn đã xây dựng uy thế ngang ngửa với Cửu Phái Nhất Bang và từng áp đảo cả Tà Bá Liên sẽ không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Ngay cả khi đó là con đường mà Hoa Sơn Kiếm Hiệp không lựa chọn, trách nhiệm ấy vẫn phải do Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia gánh lấy. Thời khắc ấy, đám người Chính Phái sẽ mất đi trọng tâm.
'Tò mò thật nhỉ.'
Bọn họ sẽ lựa chọn thế nào đây?
Bọn họ sẽ chết một cách vinh quang để bảo vệ thứ hiệp nghĩa mà họ luôn nói một cách tự hào kia? Hay là sẽ hèn hạ giữ lấy cái mạng quèn rồi đạp đổ danh xưng ấy vào đống phân?
Hỗ Gia Danh lạnh lùng nhìn về trước.
Tiếng la hét vang dội cùng với tiếng bước chân rền vang cứ xuyên thẳng vào tay hắn. Chẳng mấy chốc thôi nơi đó sẽ còn hòa lẫn tiếng hét của những kẻ khác.
'Còn phải làm gì nữa ư?'
Dù thế nào đi nữa, việc hắn kháng lại lệnh của Trường Nhất Tiếu và phải chịu tổn thất lớn do kẻ địch gây ra vẫn không đổi.
Vậy nên đương nhiên hắn phải chịu trách nhiệm.
Đổi lại, dù phải dùng mạng sống để trả giá, Hỗ Gia Danh hắn cũng không hối hận.
Nếu Trường Nhất Tiếu có thể tiến thêm một bước, hắn sẽ mỉm cười ở thế giới bên kia.
Hỗ Gia Danh bất giác nở nụ cười nhàn nhạt. Từ sau khi chạm trán với kẻ địch, có lẽ đây là nụ cười chân thành nhất mà hắn đã vẽ ra.
Nhưng Hỗ Gia Danh lại không nghe thấy tiếng hét mà hắn đang mong đợi. Thay vào đó, hắn bắt đầu nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái.
Một vài võ giả Vạn Nhân Phòng kéo vào trong khe núi của Thập Vạn Đại Sơn đang quay đầu chạy ra ngoài.
'Cái gì?'
Chúng muốn báo cáo tình hình à? Không, chúng đâu nhất thiết phải làm thế?
"Quân, quân sư!"
Một vài kẻ gương mặt thất thần quỳ gối dưới chân hắn.
"Có chuyện gì thế?"
"Biến, biến mất rồi."
Hỗ Gia Danh không hiểu nổi lời nói của lũ thuộc hạ. Hắn đã tính toán mọi thứ trong đầu, nhưng lũ thuộc hạ lại đang báo cáo một sự việc nằm ngoài dự tính khiến hắn không khỏi bối rối.
"Ý ngươi là sao chứ?"
"Bọn, bọn chúng biến mất cả rồi!"
Hỗ Gia Danh nhìn chằm chằm những kẻ đang quỳ gối rồi hỏi lại.
"Biến mất ư?"
"Vâng!"
"Biến mất là sao chứ?"
Lũ thuộc hạ liền nín thở. Chúng đương nhiên biết tình huống này vô lý đến nhường nào.
"Ý ngươi là chúng leo lên vách đá ư?"
"Không, không có chút dấu vết nào ạ! Chúng cứ như thế mà biến mất. Giống, giống như ảo ảnh vậy"
"Ngươi ăn nói xằng bậy gì thế!"
Hỗ Gia Danh hét như sấm rền. Tất cả lũ thuộc hạ đều ngạc nhiên nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên chúng thấy Hỗ Gia Danh cao giọng đến mức này.
"Tránh ra!"
Hỗ Gia Danh đẩy hết lũ thuộc hạ rồi đích thân chạy đến nơi đó.
'Chuyện này không thể nào!'
Nếu bỏ lại Hải Nam Kiếm Phái ở lại rồi cả đám người Thiên Hữu Minh thoát thân thì hắn vẫn có thể hiểu được. Thế nhưng, đến cả đệ tử Hải Nam Kiếm Phái cũng biến mất thì sao hắn tin cho được chứ?
Chẳng phải cho dù có là thần tiên giáng thế cũng không thể tạo ra tình huống phi thường đến nhường này ư?
Không thể. Tuyệt đối không thể được!
Thế nhưng một hồi sau, Hỗ Gia Danh đã tận mắt chứng kiến gương mặt thất thần của lũ võ giả Vạn Nhân Phòng đang không biết phải làm gì.
Thật sự không còn ai cả.
Vách đá cao chót vót vẫn sừng sững vẹn nguyên như mọi khi, nhưng hắn không thấy bóng dáng đám người Hải Nam Kiếm Phái đâu. Dường như bọn họ đã bay thẳng lên trời rồi vậy.
"Đây"
Tay Hỗ Gia Danh bắt đầu run lẩy bẩy hệt như người bị sốt rét.
Tại sao? Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra chứ? Tại sao chứ?
Hỗ Gia Danh lúc nào cũng lạnh lùng điềm tĩnh giờ đang hệt như một người điên mất trí, hắn không ngừng đưa mắt liếc nhìn xung quanh.
"Ư Ư ư"
Một hồi sau, hắn bắt đầu vò đầu bứt tóc. Mái tóc được vấn lên gọn gàng giờ đây đã rối tung cả lên.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp."
Hỗ Gia Danh phát ra tiếng gào thét hệt như mãnh thú.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệpppppp!"
Tiếng gào thét của hắn vượt qua khỏi vách đá phóng thẳng lên bầu trời cao tít. Một tiếng thét thảm thiết đến khó tin.