Chương 1354 : Tốt nhất ngươi đừng nên giở trò

Thấy Chiêu Kiệt quắc mắt nhìn, Bạch Thiên, Lâm Tố Bính đến cả Nhuận Tông cũng né tránh ánh mắt hắn mà cúi đầu xuống.

"Mọi người là kẻ biết suy nghĩ hay không biết suy nghĩ? Hả?"

"Khư..."

"Ơ..."

"Dù có gấp gáp thế nào cũng nên mang theo những thứ cần mang chứ? Mọi người có thấy vô lý khi không tính đến chuyện để lại cách tập hợp rồi bỏ con ở phía sau không? Hả?"

Đương nhiên chuyện này không thể nào biện minh được. Đến cả những người nghe mấy lời cằn nhằn ấy cũng tự hỏi họ đã nghĩ gì mà làm ra hành động ngu ngốc đến thế.

Có điều...

"Vậy nên con mới không dám khinh suất chút nào đấy! Chỉ cần lơ đễnh một chút thôi sẽ lớn chuyện liền, sao con có thể nghỉ ngơi cho được chứ?"

Người đang chỉ trích bọn họ không ai khác chính là Chiêu Kiệt. Hắn tựa hồ đang đâm từng mũi kim châm vào dạ dày những kẻ có mặt ở đây.

Họ không ngờ lại có thể nghe được mấy lời cay đắng thốt ra từ miệng Chiêu Kiệt trong cuộc đời mình.

"Dù sao con phải tin sư thúc chứ, phù... con phải tin người đáng tin ấy."

Bạch Thiên bất lực cúi đầu xuống.

Thế nhưng, Chiêu Kiệt vẫn không buông tha hắn, khi nhìn thấy đôi vai rũ rượi đó, thay vì an ủi Chiêu Kiệt còn cố xát muối vào vết thương.

"Bây giờ người chỉ cần cúi đầu là được à? Phải lập đối sách chứ, đối sách ấy!"

Hắn nói chí phải.

Cuối cùng Bạch Thiên mới quay lại nhìn Lâm Tố Bính bên cạnh. Đáng tiếc thay, Lâm Tố Bính hoàn toàn không giúp ích được gì cả.

"Hưm... không ngờ ta lại bỏ lỡ thứ cơ bản như thế... Ta đây mà lại cũng giống với Bạch Thiên đạo trưởng ư...?"

Tên khốn này?

Bạch Thiên trợn mắt lên, nhưng Lâm Tố Bính không hề cảm nhận được chút gì cả. Tựa hồ lúc này đây, linh hồn hắn đã vọt ra khỏi miệng rồi. Nhìn gương mặt Lâm Tố Bính, Bạch Thiên không thể nào thúc giục được nữa.

Bạch Thiên bối rối nhìn Chiêu Kiệt.

"Vậy, chúng ta đứng ở đây chút nhé?"

"... Sư thúc."

"Hả?"

"Đây là lần đầu tiên con hiểu tại sao Thanh Minh hễ nhìn mặt sư thúc là lại muốn chửi rồi."

Con không cần hiểu đâu.

"Tóm lại là... á!"

Chiêu Kiệt cố gắng gào lên, nhưng hắn liền ngậm chặt miệng lại. Một thanh kiếm bất ngờ bay đến đánh vào cái miệng của hắn.

"... Ồn ào quá, đau hết cả đầu."

Lưu Lê Tuyết hạ thanh kiếm xuống rồi tựa trán vào vai Đường Tiểu Tiểu.

"A, không, Lưu sư thúc! Điều quan trọng bây giờ không..."

"Ồn ào quá đấy."

Cho dù hắn có thể cãi lại Bạch Thiên nhưng hắn nào dám bật lại Lưu Lê Tuyết, Chiêu Kiệt cuối cùng cũng chịu nuốt cơn thịnh nộ vào trong mà im miệng.

"Nam Cung Tiểu Gia Chủ!"

Lúc đó, Nam Cung Độ Huy đang tập hợp những người mà hắn dẫn dắt. Gương mặt các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái khi nhìn thấy hình ảnh đó đều vô cùng vui mừng.

Họ còn lo sợ không biết đám người đó có bị lạc đường hay không. Nhưng may là họ đã tìm đúng chỗ. Trái lại, sắc mặt các đệ tử Hoa Sơn lúc này liền trắng bệch đi.

"Sư thúc."

"Sư huynh."

"Đồng Long à."

"Vừa nãy là tiểu tử nào thế?"

Đôi mắt Bạch Thiên liền sáng lấp lánh. Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mọi người đang chiếu vào mình, hắn vô thức lảng tránh đi. Nam Cung Độ Huy vừa tập hợp xong liền hỏi hắn.

"Thanh Minh đạo trưởng vẫn chưa đến ư?"

"..."

"Vậy là hắn vẫn chưa tìm được tới đây à? Vậy phải có đối sách đúng không sư thúc?"

"..."

"Không có?"

"..."

"Không có ư?"

"Trước tiên..."

Bạch Thiên nhìn xung quanh định nói gì đó thì...

"Bầu không khí này sao lại nguy hiểm quá vậy?"

"Hơ!"

"Thanh Minh!"

Không biết tự lúc nào, Thanh Minh xuất hiện hệt như một hồn ma đứng bên cạnh mọi người. Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của bọn họ, hắn liền cười khẩy một tiếng.

"Cái gì? Sao giống như các ngươi đang gặp kẻ mà các ngươi không muốn gặp quá vậy."

Gương mặt các đệ tử Hoa Sơn liền thả lỏng hết cỡ.

"... Còn sống nhỉ."

"Vẫn chưa xuống chơi với Diêm Vương ha."

"Trời ạ, tiếc thật đấy."

"Trễ quá."

Chiêu Kiệt nheo mắt lại hỏi Thanh Minh.

"Làm sao đệ đến được đây thế? Nghe nói đệ đâu biết cách nhận ra ám hiệu của Hải Nam Kiếm Phái?"

"Chậc chậc. Mấy đứa nhãi ranh này thật là. Người lớn có cách hết đấy. Cái này gọi là kinh nghiệm đó."

"Đệ nhỏ nhất đám đấy, tiểu tử điên!"

Những người dẫn đầu bắt đầu lớn tiếng cãi cọ nhau tựa hồ chưa từng vượt qua khủng hoảng nào cả. Bầu không khí nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên. Quách Hoan Tao ở phía sau liền tròn mắt nhìn.

'Đồng môn ư...?'

Hắn đương nhiên hiểu. Mặc dù họ đang nói những lời ác ý với nhau nhưng ai cũng đều lo cho Hoa Sơn Kiếm Hiệp.

Họ liên tục tỉ mỉ kiểm tra xem hắn có bị thêm vết thương nào trong lúc chiến đấu một mình ở phía sau hay không.

Hơn nữa, sau khi Hoa Sơn Kiếm Hiệp xuất hiện, dường như ai nấy đều tràn đầy sinh khí. Hắn đã tập hợp lại với mọi người nên không còn việc gì phải lo nữa rồi.

Có vẻ chỉ cần sự tồn tại của hắn cũng đủ tiếp thêm sức mạnh cho các sư huynh đệ còn lại.

'Đó chính là ý thức đồng môn sao?'

Hắn ghét phải thừa nhận nhưng đúng là Hải Nam Kiếm Phái không có được ý thức đồng môn kiểu đó.

Mối quan hệ giữa những người đã kề vai sát cánh hơn chục năm lại chẳng bì nổi với những kẻ bên nhau chỉ mới vài năm.

Quách Hoan Tao đã minh ngộ ra vì sao Thanh Minh không công nhận Hải Nam Kiếm Phái là lực lượng nằm trong chiến lược mà lại là đối tượng cần được bảo vệ.

"Còn Chưởng Môn Nhân đâu?"

Nghe Thanh Minh hỏi, Bạch Thiên liền lắc đầu.

"Ông ấy vẫn chưa tập hợp với chúng ta."

"Sao? Chắc không có vấn đề gì chứ?"

Nhắc đến chuyện xác nhận ám hiệu và đuổi theo sau thì người thành thục nhất phải là Kim Dương Phách mới phải chứ. Vậy mà ông ta lại là người tập hợp muộn nhất, điều này có chút kỳ quái.

"Vậy thì..."

"Hả?"

"Ông ấy nói sẽ đảm đương phía sau vì khả năng nhận ra ám hiệu tốt nhất."

"Hả?"

Thanh Minh quay về phía sau. Hắn nhìn vào một nơi xa xôi nào đó, trên môi liền nở nụ cười kỳ quái.

"Sư thúc đã ra lệnh ư?"

"Với thân phận của ta sao có thể ra lệnh cho Chưởng Môn Nhân chứ? Ngài ấy tự mình nói sẽ làm như thế. Ngài ấy nói dù có chuyện xảy ra cũng sẽ tập hợp với chúng ta."

Thanh Minh gật đầu.

Cho đến lúc này, Hải Nam Kiếm Phái chỉ nghe theo lệnh của Bạch Thiên, hoặc phản đối mệnh lệnh của hắn. Thế nhưng lần này họ phải tự phán đoán mà làm.

Từ đó có thể thấy, các trưởng lão vẫn còn dư sức để bảo vệ phía sau, và cố gắng để đám người trẻ tuổi tiến về trước.

Những người cố giả vờ cứng cỏi mang trên mình gánh nặng bắt đầu liều mạng đặt chân vào tử địa. Dù có mất tất cả họ cũng phải bảo vệ những thứ cần phải bảo vệ.

Trận kịch chiến từ Đảo Hải Nam đến khe núi và rồi kéo đến Thập Vạn Đại Sơn đã biến họ thành những kiếm tu thật sự chứ không còn là trưởng lão bình thường nữa.

'Bây giờ mới đáng dùng đấy.'

Chỉ bấy nhiêu thôi, Thanh Minh đã nghĩ họ đã đạt được đến cảnh giới tối thiểu rồi.

"Cách thức liên lạc thì sao?"

"Không có."

Nếu cần thì bên đó sẽ liên lạc nên không thành vấn đề. Thanh Minh khẽ gật đầu rồi nhìn xung quanh. Sau khi xác nhận tình trạng của mọi người, hắn liền bật cười.

"Đúng là loạn thật đấy."

"Nói thật thì đúng là vậy."

Tình huống này rõ là vẫn chưa ổn lắm. Trong số các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái, nhiều người đã bị thương khó mà di chuyển được, tính luôn cả những người bị tụt lại phía sau thì số lượng đã giảm đi đáng kể.

Họ không thể chạy nhanh vì còn phải cõng những người đã mất ý thức. Nhìn tổng quan, bọn họ trông chẳng khác nào đám tàn binh đang cố tìm đường thoát thân sau khi bị đánh bại cả.

Thế nhưng Thanh Minh và Bạch Thiên không hề cảm thấy thất vọng.

Dù sao họ cũng đã thành công tập hợp lại, họ còn đột phá được vòng vây của Tà Bá Liên mà đến được Giang Nam.

Tổn thất có nặng nề nhưng người chiến thắng trong cuộc chiến ở Quảng Đông này phải nói chính là Thiên Hữu Minh và Hải Nam Kiếm Phái.

Ánh mắt Thanh Minh đột nhiên tối đi mấy phần.

'Cứ thế này mà đến Trường Giang ư...?'

Nghĩ lại, nếu không có biến số thì từ giờ đến đó không có vấn đề gì lớn cả. Đúng vậy. Đó là nói khi không có biến số.

Ánh mắt Thanh Minh hướng về phía sau. Nhìn dãy núi nhấp nhô khúc khuỷu, trong mắt hắn liền ánh lên tia kỳ quái khó tả.

Vútt.

Con chim ưng trên tay Hỗ Gia Danh vỗ cánh bay vút lên bầu trời. Ngay lập tức nó phi thẳng về phía bầu trời phía Bắc xa xôi.

Hỗ Gia Danh chầm chậm dời mắt xuống nhìn kẻ vừa chạy đến trước mặt hắn.

"Hộc! Hộc! Hộc!"

Dữu Cung đang thở hồng hộc như sắp kiệt sức đến nơi.

Từ lúc phát hiện ám hiệu đầu tiên cho đến giờ, hắn đã chạy không ngừng nghỉ dù chỉ một khắc.

Kẻ khác chỉ cần chạy thôi là được. Còn hắn vừa phải để ý đến ám hiệu của môn phái vừa phải đuổi theo chúng để không bị tụt lại phía sau.

Đương nhiên thể lực hắn đã nhanh chóng bị tiêu hao.

'Chết tiệt...'

Thêm vào đó, hắn cảm thấy mọi thứ như đang khiến hắn nhộn nhạo cả lên.

Chính lúc này.

"Đó là ám hiệu của các ngươi."

Nghe giọng nói phát ra, Dữu Cung liền giật mình ngẩng đầu lên. Trước mặt hắn là ám hiệu của Hải Nam Kiếm Phái được khắc trên một đại thụ.

Lúc hắn định lên tiếng giải thích ám hiệu thì...

"Bắc. Nó giống với ám hiệu lần trước. Là hướng Đông Bắc. Tiếp tục đi."

Dữu Cung ngơ ngác nhìn Hỗ Gia Danh. Hỗ Gia Danh mặt vẫn không đổi sắc mà nhìn chằm chằm Dữu Cung.

"Có vấn đề gì sao?"

"... Không có."

Dữu Cung nhanh chóng né tránh ánh mắt của kẻ kia. Đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Hỗ Gia Danh vang lên bên tai hắn.

"Tốt nhất ngươi đừng nên giở trò. Nếu ngươi không muốn nhìn thấy cả nhà ngươi bị xé toạc ra từng mảnh thì ngoan ngoãn mà nghe lời đi."

Dữu Cung cắn chặt môi đến bật cả máu. Trong mắt hắn liền dấy lên nỗi kinh sợ tột cùng. 

Hắn đang nằm trong tay Hỗ Gia Danh. Một bàn tay khổng lồ tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể thoát ra được.