"Hộc! Hộc! Hộc! Hộc!"
Mồ hôi chảy như mưa. Y phục ướt đẫm như vừa hứng trọn một trận mưa rào, mỗi lần chân giẫm xuống đất là một lần những giọt mồ hôi từ lọn tóc nhỏ xuống ròng ròng.
Dường như lá phổi sắp phọt ra khỏi miệng.
"Còn phải đi bao xa nữa nhỉ?'
Trước mắt mơ hồ và con đường phải đi còn rất xa nhưng hắn không thể dừng chân lại được. Vì ngay giây phút hắn không làm tròn bổn phận của mình, thì người bị tiêu diệt không chỉ là mỗi mình bản thân hắn.
Hỗ Gia Danh chưa từng lớn tiếng đe dọa.
Hắn không giống lũ Tà Phái thường vung đao và đâm chém, hắn cũng không gào thét hay dọa nạt rằng sẽ xẻ da cắt thịt.
Nhưng chính như vậy lại càng đáng sợ hơn.
Đối với kẻ đó, việc xóa sổ một ngôi làng mà những lương dân bình thường đang sinh sống cũng chẳng khác gì việc giẫm chết con kiến dưới chân.
Việc hắn có sức mạnh đủ để làm việc đó không phải điều quan trọng. Mà điều đáng sợ ở hắn là dù hắn làm việc đó thì hắn cũng không hề cảm thấy một chút tội lỗi nào.
Vì vậy hắn phải chạy. Vì mạng sống của những người còn lại trên Đảo Hải Nam đang nằm trong tay Hỗ Gia Danh kia.
"Hộc! Hộc! Hộc! Khặc!"
Dữu Cung đang dốc toàn lực chạy thì bỗng trong giây lát cơ thể hắn đổ nhào như bị văng về phía trước và lăn tròn. Hắn mải mê tìm kiếm dấu hiệu ở phía trên nên đã không nhìn thấy mỏm đá chĩa ra dưới đất.
Thân là một võ giả mà lại mắc sơ suất ngớ ngẩn đến thế, thực đúng là nực cười, nhưng Dữu Cung bây giờ đã kiệt sức tới mức đó.
"Khục."
Ngay cả tiếng ho cũng không còn sức. Đã lâu rồi hắn không còn cảm nhận được sức lực ở tay chân nữa.
Nhưng bằng cách nào đó hắn đã cố chống tay lên mặt đất. Bọn chúng không lý nào lại không biết tới tình trạng của hắn hiện tại.
"Ư..."
Dữu Cung run rẩy và cố gắng nâng người lên. Tuy nhiên, những gì hiện ra trong đôi mắt hắn vẫn chỉ là cỏ dại mọc bừa bãi trên mặt đất, hắn không thể chuyển ánh nhìn đó hướng lên trên nổi.
Và chính khoảnh khắc đó.
Thịch.
Hắn nhìn thấy chân của ai đó bước đến trước mặt hắn. Hắn giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Độc Tâm La Sát Hỗ Gia Danh đang thờ ơ nhìn xuống hắn.
Đối diện với ánh mắt không có một chút hơi ấm nào, Dữu Cung đang thở hổn hển cũng lập tức nín thở trong giây lát. Một lát sau, Hỗ Gia Danh từ từ mở miệng.
"Đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng!"
Các thuộc hạ bắt đầu di chuyển nhanh chóng theo mệnh lệnh đó.
Thình thịch. Thình thịch.
Sau khi đưa ra mệnh lệnh, Hỗ Gia Danh không nói thêm một lời nào nữa mà đi ra xa khỏi chỗ Dữu Cung đang khụy ngã. Dữu Cung thẫn thờ nhìn theo bóng lưng đó rồi siết chặt nắm đấm.
"Đây."
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, Dữu Cung ngơ ngác quay đầu lại. Một kẻ đang đứng tựa vào gốc cây như sắp chết, đưa bình nước treo bên hông hắn ta cho Dữu Cung.
"Sư huynh uống đi."
Dữu Cung im lặng nhìn bình nước đó rồi chuyển ánh mắt lên trên một chút. Là Cao Hoằng. Biểu cảm của hắn có chút kỳ lạ.
"Sư huynh còn làm gì vậy, sao không nhận lấy."
Dữu Cung không trả lời mà vươn tay ra nhận lấy bình nước.
Lạnh quá. Có vẻ như nước vừa mới được lấy ở nguồn nước gần đó. Dù không phải chỉ để cho hắn uống.
Dữu Cung nhìn bình nước với đôi mắt phức tạp rồi cuối cùng cũng từ từ đưa lên miệng. Cao Hoằng chăm chú nhìn hình ảnh đó rồi ngồi phịch xuống bên cạnh, cách hơi xa một chút.
Cả hai im lặng một lúc. Khoảng cách giữa hai người dường như tượng trưng cho tấm lòng của mỗi người.
"Sư huynh nghĩ còn phải đi thêm bao xa nữa?"
Dữu Cung nhấc bình nước ra khỏi miệng và ngả đầu về sau.
Hắn nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao sáng chói như đá quý. Dường như hắn có cảm giác sắp nở được nụ cười.
Bầu trời đêm mà hắn đã nhìn đến phát chán ở Đảo Hải Nam có lẽ còn đẹp hơn thế này rất nhiều. Tuy nhiên, hắn ở thời điểm đó nhìn lên bầu trời đêm nhưng chẳng có chút cảm hứng đặc biệt nào.
Phải đến khi rơi vào tình cảnh như thế này hắn mới minh ngộ. Bầu trời đêm ấy mới đẹp đẽ đến nhường nào. Rằng hắn đang được sống dưới bầu trời tuyệt vời ra làm sao.
"Ta không rõ."
Một lúc lâu sau Dữu Cung mới đưa ra câu trả lời, Cao Hoằng khẽ thở dài một hơi.
"Chắc sẽ lại đi xa tương đương với thời gian được nghỉ ngơi như thế này."
"Có lẽ vậy."
Thực ra đó là điều hắn không biết được. Vì đám người kia cũng không thể chỉ chạy mãi. Họ cũng là người, và họ cũng phải có lúc cần nghỉ ngơi.
Cuối cùng, trong cùng một thời gian ấy, bên nào chạy bền bỉ hơn sẽ giành chiến thắng. Truy kích vốn dĩ là như vậy.
Tuy nhiên, Dữu Cung không nhất thiết phải nói ra điều đó.
Vì Cao Hoằng quả nhiên đã biết trước rồi. Và vì hắn dù biết nhưng vẫn cố lờ đi.
"Sư huynh"
"... Đừng gọi ta như thế."
Cao Hoằng cười khẩy.
"Sao? Sư huynh cảm thấy tội lỗi à?"
"... Không hẳn là không phải vậy, nhưng cũng không cần phải bàn cãi tới cảm giác tội lỗi. Chẳng phải giờ ta và đệ không còn là sư huynh đệ nữa rồi sao."
"Đúng vậy... không còn là sư huynh đệ, cũng không còn là đệ tử của Hải Nam Kiếm Phái nữa."
Dữu Cung tựa đầu vào thân cây và khẽ nhắm mắt lại.
Trên thực tế, điều hắn thực sự muốn làm không phải là nhắm mắt mà là bịt tai lại. Tuy nhiên, vì không còn sức để giơ tay lên nên hắn đành phải nhắm mắt.
"Nhưng mà, sư huynh... Có vẻ như chuyện này không kết thúc dễ dàng đâu."
"... Đệ nói gì vậy?"
"Sư huynh thấy rồi chứ? Ở hẻm núi đó."
Dữu Cung nhắm chặt mắt hơn một chút. Đó là lý do tại sao hắn muốn bịt tai lại. Vì hắn biết Cao Hoằng sẽ nói gì. Vì hắn không muốn nghe câu chuyện đó.
"Có Danh Hạo sư huynh. Đệ cũng nhìn thấy Tử Vân sư đệ. Cả Giang Minh trưởng lão..."
"....."
Lí nào hắn lại không nhìn thấy chứ?
Hắn đã nhìn rõ bằng hai mắt. Cảnh tượng những người từng chung sống như ruột thịt với hắn hơn chục năm trời chết một cách thê thảm và nằm rải rác khắp nơi.
Nhưng hắn lại không thể làm được gì. Hắn chỉ có thể nhảy qua thi thể đang bắt đầu mục rữa của họ để liều mạng đuổi theo những người chạy trốn.
Vì hắn phải sống. Phải sống sót.
"Những kẻ đã chết chỉ là những kẻ đã chết mà thôi."
"Đúng là vậy... nhưng mà... họ vẫn còn sống."
"Gì cơ?"
Đôi mắt Cao Hoằng thẫn thờ nhìn chằm chằm vào không trung.
"Khi đệ đi qua đó... ít nhất Tử Vân sư đệ vẫn còn sống. Ngay cả trong lúc đó, mắt đệ ấy vẫn chuyển động tựa hồ như nhận ra đệ vậy. Mặc dù lưng đệ ấy đã bị chém đến một nửa và đang chết dần..."
Vai của Dữu Cung run rẩy.
Tử Vân là sư đệ đặc biệt dễ thương của Cao Hoằng. Giống như Cao Hoằng đã đi theo Dữu Cung, Tử Vân cũng đặc biệt thường bám theo Cao Hoằng như vậy.
"Đệ cảm thấy như đệ ấy đang định nói gì đó. Tuy đệ không nghe thấy, cũng không thể nhận ra... Nhưng rõ ràng là có gì đó."
"..."
"Sư huynh. Liệu Tử Vân sư đệ muốn nói gì..."
"Nếu đệ định lải nhải mấy lời vô bổ thì biến đi. Vì ta muốn nghỉ ngơi."
Giọng nói sắc hơn dao đã cắt ngang lời nói của Cao Hoằng. Tuy nhiên, Cao Hoằng không những không giật mình mà ngược lại còn cười nhạo.
"Nếu đệ tránh ra thì sư huynh có thể nghỉ ngơi được không?"
Trong khoảnh khắc, Dữu Cung nhìn chằm chằm vào Cao Hoằng một cách dữ dội.
"Chẳng phải sư huynh không thể nghỉ ngơi sao?"
"Chuyện..."
Hai mắt của Dữu Cung méo mó như ác quỷ.
"Vậy thì sao?"
Hắn ta nghiến răng và ngẩng thẳng đầu lên.
"Vậy chẳng lẽ tacũng phải trở thành thi thể ở đó sao? Ý đệ là phải cùng nhau chết vô ích ở đó và lấp đầy bụng dã thú bằng thịt của ta thì mới là cái chết đúng đắn sao? Ý đệ là phải trở thành bộ dạng bị lũ ruồi bâu kín, để lũ giòi ngoe nguẩy nằm phơi xác trong hẻm núi không có một bóng người kia, mới là việc làm đúng đắn?"
"Sư huynh!"
"Đừng có nói nhảm nữa! Chẳng phải đệ cũng thấy sao? Rốt cuộc những kẻ đứng ra dõng dạc nói rằng sẽ bảo vệ danh nghĩa, họ đã bảo vệ được cái gì? Chịu một cái chết vô nghĩa ở đó, rồi rốt cuộc thì sao? Họ đã bảo vệ cái gì!"
Giọng nói của hắn dần dần trở nên phấn khích.
"..."
"Đệ nghĩ đệ ấy định nói gì chứ? Ở đó thì có ý nghĩa gì! Ta chỉ biết một điều. Kẻ chết dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể nghe và cũng không thể hiểu được! Hắn đã chết và chúng ta vẫn sống sót!"
"..."
"Cảm giác tội lỗi? Nực cười. Ta sống sót. Ta tuyệt đối sẽ không để bị chết một cách vô ích như vậy. Bằng mọi giá ta cũng phải sống sót! Ta phải trở về quê hương với cơ thể lành lặn!"
Hai mắt Dữu Cung ngập tràn độc khí. Khí thế sẵn sàng nuốt chửng Cao Hoằng ngay lập tức.
"Chuyện đó... chuyện đó có gì là sai. Đó là lỗi lầm lớn sao?"
Cao Hoằng không thể nói gì. Hắn chỉ cúi thấp đầu xuống và đôi vai tự động run rẩy.
Dữu Cung cáu kỉnh uống một hơi nước. Đây không phải rượu mà chỉ là nước lã, nhưng nó lại khiến hắn cảm thấy như cháy ruột cháy gan.
Thực ra hắn cũng biết. Tất cả mọi thứ đều sai. Hắn sai và họ đúng. Nếu như theo những gì hắn được chỉ giáo, theo những gì hắn hiểu biết, thì điều đó mới là đúng.
Nhưng kết quả như thế nào?
Những người theo đuổi điều đúng đắn đã trở thành mồi cho thú hoang ở nơi đó. Và hắn ta đã chọn con đường sai trái, nhưng dù sao thì hắn ta vẫn đang bảo toàn được tính mạng.
Vạn nhất Hải Nam Kiếm Phái không thể thoát khỏi Giang Nam và cuối cùng bị tiêu diệt hoàn toàn thì chỉ có Dữu Cung hắn hèn hạ nhất mới có thể sống sót và trở về quê hương.
'Đi con đường đúng đắn?'
Hắn liên tục nở nụ cười nhạt nhẽo.
Vì cái gì? Rốt cuộc là vì điều gì mà phải kiên định di chuyển như thế? Rốt cuộc là vì điều gì? Để lấp đầy lòng hiệp tâm vớ vẩn đó và để thỏa mãn bản thân?
Tất cả đều là vô ích và nhảm nhí.
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, hãy nghỉ ngơi đi."
Cuối cùng, Cao Hoằng đã phủi mông đứng lên. Không biết được rằng hắn nghe lời Dữu Cung hay là không muốn ở cạnh Dữu Cung thêm nữa.
Nhưng hắn có thể đi đâu được chứ?
Ở đây không có nơi nào để họ nghỉ ngơi thoải mái. Vì ngay từ khoảnh khắc rời Hải Nam Kiếm Phái, họ đã trở thành những người không thể đặt lưng xuống nền đất được nữa.
Cao Hoằng nhìn xuống Dữu Cung với đôi mắt mông lung. Oán trách thực sự là việc rất dễ dàng.
Nói rằng tất cả việc này là do Dữu Cung, rồi oán trách, chửi bới hắn ta, không phải là việc khó khăn gì.
So với việc thông cảm cho hắn rằng hắn cũng phải có trách nhiệm với bản thân và hắn vẫn liên tục phải chịu đựng cảm giác tội lỗi tới ngạt thở, thì việc này quả thực quá dễ dàng.
Nhưng Cao Hoằng đã không thể làm như vậy.
Vì vẫn còn lương tâm ư?
Không phải. Bởi vì hắn biết rằng dù có đổ hết oán trách lên người Dữu Cung thì trong lòng hắn cũng chẳng thể thấy thoải mái hơn.
Tuy nhiên bây giờ hắn chỉ tò mò.
"Liệu có điều gì khác chứ?"
Dữu Cung ngẩng đầu lên trước câu hỏi nhỏ đó.
"Cùng xuất phát từ một nơi, cùng học tập một điều và cùng sống một cuộc sống. Nhưng tại sao chúng ta ở đây, và họ ở đó? Rốt cuộc thì họ và chúng ta khác nhau ở điểm nào?"
Đôi môi của Dữu Cung khẽ mấp máy.
Một câu hỏi rõ ràng, nhưng thật khó để đưa ra câu trả lời. Vô số đáp án cứ lặp đi lặp lại hiện lên trong đầu hắn. Nhưng chẳng điều nào có thể trở thành câu trả lời hoàn hảo được.
Cuối cùng, Dữu Cung đã đưa ra một đáp án mà ngay cả bản thân hắn cũng thấy vô nghĩa. Một nụ cười xen chút tự giễu thoáng qua trên mặt hắn.
"Chỉ là... mọi chuyện thành ra như vậy thôi."
"..."
"Thì, chỉ có vậy."
Cao Hoằng im lặng nhìn chằm chằm Dữu Cung.
Không hiểu sao Dữu Cung lại không thể chịu đựng được ánh mắt ấy. Hắn không thể hằn học nhìn lại bằng đôi mắt chứa đầy độc khí như ban nãy nữa.
Ánh mắt của Cao Hoằng bây giờ không đổ lỗi, cũng không chỉ trích, chỉ đơn giản là một ánh mắt hờ hững. Dữu Cung khổ tâm không thể chịu đựng nổi ánh mắt đó.
Vì vậy, cuối cùng hắn đã né tránh. Dù biết rằng có làm như vậy thì cũng không thể trốn tránh được bất cứ điều gì.
Thình thịch. Thình thịch.
Mặc dù nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần của Cao Hoằng, nhưng một lúc lâu hắn vẫn không thể quay đầu lại. Dường như ánh mắt ấy vẫn còn mơ hồ ở vị trí đó.
Phải một lúc sau, Dữu Cung mới mệt mỏi ngả đầu về sau. Vô vàn các vì sao rơi xuống. Bầu trời lạnh lẽo nhìn xuống nhân gian như địa ngục.
'Có điều gì khác ư?'
Một nụ cười mệt mỏi hiện trên môi.
"Làm sao ta biết..."
Hắn đưa hai tay lên che mắt.
Bầu trời chỉ nhìn hắn, không bao giờ lay động. Thứ dao động không phải là bầu trời, mà chỉ là người nhìn lên bầu trời đó.
"Ta... làm thế nào..."
Giọng nói phảng phất ý tự giễu ấy không thể phát ra xa mà cứ tan dần và biến mất trong khoang miệng hắn.