Sau khi thoát khỏi hang động, bọn họ đã chạy suốt một ngày trời.
Lâm Tố Bính đang chạy thì đột ngột dừng lại mà không có bất cứ dấu hiệu nào trước đó.
Những người đang dùng toàn lực chạy phía sau hắn ta giật mình dừng lại. Một vài người nghiêng nghiêng cơ thể suýt ngã đã nhanh chóng lấy lại được thăng bằng rồi hét lên.
"Gì vậy? Nhà ngươi đang làm gì đấy? Tự nhiên sao lại dừng lại?"
Những tiếng bất mãn vang lên khắp mọi nơi. Vậy nhưng Lâm Tố Bính không hề bận tâm mà chỉ tập trung quan sát xung quanh.
"Ồ, lại còn vờ như không nghe thấy gì kìa? Lại muốn ăn chửi đây mà?"
"Tà Phái vốn xem việc bị chửi là công việc mà. Bị chửi ở mức độ này thì chưa ăn thua đâu"
"Nhưng mà khiến Thanh Minh phát điên lên là xong đời đấy?"
"Tên tiểu tử đó không chỉ chửi đâu mà còn giết người bằng tiếng chửi ấy chứ"
"A, đúng là vậy"
Lâm Tố Bính nhìn xung quanh một lượt rồi gật đầu.
"Đêm nay chúng ta hãy ở lại đây. Đây là địa hình lý tưởng có thể tránh được sương mù và cả quân địch"
"Ở đây sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng mà đâu nhất thiết phải nghỉ ngơi..."
Nhuận Tông lên tiếng phản đối theo phản xạ thì ngậm miệng ngay lập tức khi nhìn về phía sau.
Khuôn mặt của các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái lộ rõ sự mệt mỏi. Phải cõng người bị thương chạy bằng một cơ thể rã rời mà không kiệt sức mới là lạ.
"Quan trọng là phải nghỉ ngơi khi có thể. Nếu cứ liều mạng chạy vì đang vội thì kết cục chỉ khiến thời gian bị trì trệ thêm mà thôi"
"Ta biết rồi"
Bạch Thiên gật đầu đồng ý với Lâm Tố Bính.
"Chúng ta hãy nghỉ ngơi tại đây. Mọi người tự tìm chỗ nghỉ đi. Đừng có đốt lửa đấy"
Chiêu Kiệt cẩn thận bước xuống từ lưng của Nhuận Tông rồi lên tiếng hỏi.
"Tại sao không được đốt lửa ạ? Lũ Vạn Nhân Phòng còn lâu mới đuổi kịp chúng ta mà"
"Nơi này là Giang Nam. Dù không phải Vạn Nhân Phòng thì cũng có tai mắt ở khắp mọi nơi. Không thể chắc chắn tất cả thường dân lên núi đều cùng phe với chúng ta được"
Nghe Bạch Thiên giải thích, khuôn mặt Chiêu Kiệt trở nên ngượng ngùng. Bạch Thiên cười khúc khích vỗ vỗ vào vai hắn.
"Những người chỉ nhìn thấy ánh sáng từ xa làm sao biết chúng ta là ai kia chứ? Nếu như Vạn Nhân Phòng hỏi có thấy gì kỳ lạ không đương nhiên sẽ thành thật trả lời là có rồi"
"Aa, chắc là vậy rồi"
Chiêu Kiệt gật đầu như thể đã hiểu ra.
"Vậy thì phải cẩn thận mới được"
"Đúng vậy"
"Sư huynh đang làm gì vậy? Mau tìm chỗ nghỉ ngơi đi chứ. Sư huynh cứ chậm chạp như thế thì sẽ bị người khác chiếm hết chỗ tốt đấy"
Chiêu Kiệt càu nhàu Nhuận Tông. Bạch Thiên nhìn hắn ta như vậy thì cười khổ.
Ngay lúc đó, một giọng nói pha lẫn ý cười vang lên.
"Xem ra sư thúc đã thành thục trong việc thao túng con người rồi nhỉ?"
"Là con đang khen ta đó hả?'
"Cuối cùng thì sư thúc cũng đã trở thành một tên lừa đảo"
"Cảm ơn vì đã khen ta"
Thanh Minh nhìn biểu cảm của Bạch Thiên rồi mỉm cười.
Thật ra trong thâm tâm của Bạch Thiên biết rằng cho dù lương dân biết chính xác thân thế của phía này cũng chẳng có gì đảm bảo rằng bọn họ sẽ không đi tố cáo với Vạn Nhân Phòng. Nhưng không nhất thiết phải nói thẳng ra điều đó. Đặc biệt là với tên tiểu tử Chiêu Kiệt.
"Con cũng tìm chỗ mà nghỉ ngơi đi"
"Sư thúc cứ lo lắng không đâu. Mới đó mà đã cằn nhằn nhiều hơn rồi"
Bạch Thiên không phủ nhận mà chỉ cười khổ. Bởi vì Thanh Minh nói chẳng sai chút nào.
Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái bắt đầu tản nhau ra tìm chỗ nghỉ ngơi. Thực ra mà nói bọn họ chỉ là đang tìm một nơi bằng phẳng rồi nằm xuống mà thôi.
Lý Tử Dương cũng đã tìm cho mình một vị trí phù hợp rồi ngồi phịch xuống. Hắn nhìn về phía trước với khuôn mặt kiệt sức hoàn toàn.
"Ở đây quá ẩm thấp. Đệ ra bên kia mà nằm"
"Không đâu đại sư huynh, huynh cũng đã kiệt sức rồi mà..."
"Được rồi mà. Nhanh lên"
Quách Hoan Tao liên tục quan sát xung quanh và chăm sóc cho các sư huynh đệ. Lý Tử Dương nhìn dáng vẻ đó của hắn ta mà cười một cách gượng gạo.
'Đúng là giỏi thật đấy'
Lý Tử Dương bây giờ thậm chí chẳng còn sức để cử động một ngón tay. Vậy mà Quách Hoan Tao - người đã phải vất vả gấp đôi những người khác vì phải chăm sóc cho những người bị thương và các sư huynh đệ lại chăm lo cho những người khác trước bản thân mình.
Vì hắn còn sức ư? Làm gì có chuyện đó. Đôi chân của Quách Hoan Tao run rẩy đến mức Lý Tử Dương có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Có lẽ hắn cũng giống Lý Tử Dương lúc này, chỉ muốn nằm xuống ngay lập tức cho dù là ở đâu đi chăng nữa.
Quách Hoan Tao chỉ là đang cố chịu đựng vì hắn cần làm việc phải làm mà thôi.
"... Thật là tài giỏi"
Câu nói sóng gió rèn giũa con người quả không sai chút nào.
Sự thật là Lý Tử Dương mặc dù thừa nhận Quách Hoan Tao là đại sư huynh nhưng chưa từng đánh giá cao hắn ta.
Lý Tử Dương cho rằng tính cách nóng nảy và ích kỷ đó hoàn toàn không phù hợp vị trí Chưởng Môn Nhân - một vị trí phải đồng hành cùng tất cả mọi người.
Nhưng hắn ta bây giờ lại không thể tìm thấy trên người Quách Hoan Tao bất kỳ nhược điểm nào mà hắn từng thấy trong quá khứ.
Đồng hành cùng nhau suốt chặng đường từ Đảo Hải Nam đến đây, Quách Hoan Tao đã cho thấy bản thân là một người hoàn toàn đủ tư cách để trở thành Chưởng Môn Nhân của Hải Nam Kiếm Phái.
Bọn họ đã phải trải qua những nguy nan giống hệt nhau. Vậy nhưng sau những nguy nan đó, Lý Tử Dương chẳng có gì khác biệt, còn Quách Hoan Tao lại xem đó là bàn đạp cho sự phát triển.
'Năng lực khác nhau...'
Lý Tử Dương cười đắng ngắt.
Có một thời gian hắn đã có ý nghĩ rằng vẫn để Quách Hoan Tao lên chức Chưởng Môn Nhân nhưng hắn sẽ có cách để xoay chuyển Hải Nam Kiếm Phái theo như những gì hắn muốn.
Vậy nhưng bây giờ thì hắn không dám nữa. Làm sao có thể làm điều đó với một Quách Hoan Tao đã trưởng thành đằng kia cơ chứ?
'... Mà cứ phải sống sót cái đã...'
Không biết từ khi nào, trong đôi mắt của Lý Tử Dương đã có một chút hy vọng.
Ánh mắt của các sư huynh đệ nhìn Quách Hoan Tao tràn đầy sự tin tưởng. Đó là ánh mắt hắn chưa từng nhìn thấy khi ở Hải Nam Kiếm Phái trong quá khứ.
Bây giờ bọn họ rất mệt mỏi. Vậy nhưng nếu như bọn họ có thể rời khỏi đây, Quách Hoan Tao trở thành Chưởng Môn Nhân, Lý Tử Dương toàn lực hỗ trợ hắn thì việc tái hiện vinh quang của Hải Nam sẽ không còn là giấc mơ nữa.
Lý Tử Dương ngơ ngác vẽ ra khung cảnh đó trong tâm trí. Sau đó hắn mỉm cười rồi lôi ra một chút lương khô trong tay nải.
'Thì ra đã đi được xa như vậy'
Trước tiên cứ phải sống sót cái đã...
"Sư huynh vẫn còn lương khô hả?"
Khi đó, môt ai đó đã đến gần và hỏi hắn. Lý Tử Dương hỏi lại.
"Sao thế? Đệ không mang theo đủ lương khô à?"
"Trong lúc đánh nhau đệ làm mất tay nải rồi..."
"A..."
Khi xuất phát tại Đảo Hải Nam, bọn họ đã cố gắng mang theo nhiều lương thực nhất có thể. Nhưng việc bảo quản hành lý trong các cuộc chiến khốc liệt không phải là việc dễ dàng.
Đặc biệt là trường hợp của những người bị thương, số người còn tay nải ít hơn những người mất rất nhiều.
"Vậy thì trước tiên đệ cứ ăn của ta đi"
"Sư, sư huynh. Vậy thì đệ xin phép..."
Khuôn mặt Lý Tử Dương ngay lập tức trở nên cứng ngắc. Một số người đã đứng dậy và bắt đầu tìm kiếm đồ ăn.
"Có ai còn nước không?"
"Ta hết Kim Sang Dược rồi. Có ai còn không?"
"Chuyện này..."
Càng quan sát tình hình khuôn mặt Lý Tử Dương càng trở nên méo mó.
Hắn đã nghĩ rằng bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ để có thể băng qua được Giang Nam. Vậy mà vẫn chưa đi được một nửa đường mà tất cả mọi thứ bắt đầu cạn kiệt rồi.
Nếu như là bình thường bọn họ chỉ cần mua thêm bằng số tiền đã chuẩn bị sẵn là được. Nhưng bây giờ thì không.
Tại Giang Nam này bọn họ biết dùng tiền ở đâu bây giờ? Lại còn phải tránh ánh mắt của người đi đường nữa.
Trong tình trạng này, tiền cũng chỉ là mớ hành lý vô dụng mà thôi.
'Những cái khác thiếu thì không nói làm gì, nhưng thiếu lương thực là một vấn đề lớn'
Đương nhiên so với người thường thì võ giả có thể chịu đói lâu hơn.
Nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở mức độ cầm cự mà thôi. Bọn họ sẽ trở thành cái bộ dạng gì khi mà dùng toàn lực để chạy mà không được ăn uống đầy đủ đây?
"... Ta, ta cũng không có lương khô..."
"Ta cũng chỉ còn lại một phần ăn mà thôi, nếu cho người khác thì lấy gì mà ăn chứ?"
"Có ai đang giấu gì không? Bây giờ không phải lúc để dành đâu!"
Ban đầu bọn họ chỉ bối rối rồi náo loạn, nhưng sau đó sự căng thẳng bắt đầu lan rộng. Nếu cứ để mặc mọi chuyện như thế này sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn.
"Mọi người..."
Ngay khi Quách Hoan Tao định nói gì đó thì.
Ầm!
Một thứ gì đó rơi trước mặt bọn họ.
"Lũ nai ở đây đúng là mù rồi. Đang có người mà dám đi ngang qua thế này!"
Thanh Minh ném con nai mà hắn săn được về phía các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái rồi phủi tay cười khúc khích. Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái thì không thể rời mắt khỏi con nai trên mặt đất.
Bạch Thiên nổi giận cằn nhằn.
"Này, đã bảo là không được đốt lửa rồi mà?!"
"Ôi trời ơi! Lại cằn nhằn nữa rồi! Sư thúc lúc sinh ra thay vì khóc đã cằn nhằn phải không? Ồn ào quá đi mất! Nhìn đi!"
"Hả?"
Thanh Minh dùng kiếm lột da con hươu. Có vẻ như đó không phải tài năng mà hắn đã làm qua ít nhất một hai lần rồi.
"Trông thành thục quá nhỉ?"
"Có phải đạo sĩ không vậy?"
"Nghi lắm?"
Ngay sau đó hắn dùng hai tay nhấc một chân đã được cắt ra của con hươu lên.
"Con định làm gì... ơ hơ?"
Bạch Thiên trợn tròn mắt. Chân của con hươu toả ra khói trắng xoá rồi bắt đầu chín. Thanh Minh cười khúc khích.
"Cái đó chẳng phải là Nhiệt Dương Chưởng hay sao? Là Nhiệt Dương Chưởng!"
"... Nhìn kìa, điên mất thôi..."
Bạch Thiên há hốc miệng.
"Sống ngần này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người nấu thịt bằng Nhiệt Dương Chưởng đấy..."
"Không đâu sư thúc, trước đó ta đã từng rồi. Hồi ở Bắc Hải"
"Thật vậy sao?"
Những người tại Nam Hải Thái Dương Cung sử dụng Nhiệt Dương Chưởng làm công pháp đại diện cho môn phái mà nghe được chắc sẽ khóc lóc đau khổ cho mà xem.
Mặc kệ Bạch Thiên chớp chớp mắt không ngừng nhưng Thanh Minh vẫn tập trung vào việc làm chín chân hươu. Một lát sau, hắn ta nhẹ nhàng ném cái chân hươu đã chín về phía sau.
"Ăn đi"
"... Vâng?"
Tuyết Duy Bạch vội vàng lắc đầu khi nhận được cái chân hươu mà Thanh Minh ném cho.
"Không, không đâu... Những người khác hình như đói hơn cả tại hạ..."
"Được rồi, mau ăn đi!"
Thanh Minh nhìn Tuyết Duy Bạch rồi cười khúc khích.
"Nhà ngươi cũng đã làm rất tốt mọi chuyện. Vì vậy đừng suy nghĩ linh tinh nữa mà mau ăn đi"
"Đạo trưởng"
Tuyết Duy Bạch cắn chặt môi.
Mặc dù là Cung Chủ Băng Cung nhưng tuổi tác còn nhỏ và thiếu kinh nghiệm. Vì vậy mà hắn rất khó có thể trở thành chiến lực thực thụ trên chiến trường.
Bản thân hắn cũng hiểu rất rõ điều đó nên cho đến bây giờ vẫn cố gắng trở thành người vô hình và không gây trở ngại cho mọi người.
Nhưng dù vậy thì hắn cũng mệt lắm chứ?
Thanh Minh tiếp tục xẻ con hươu ra rồi làm chín từng phần. Mùi thức ăn thơm lừng bắt đầu lan rộng.
Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái không dám mở miệng yêu cầu mà chỉ ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó. Sau đó, bọn họ bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc khi được Thanh Minh ném cho một miếng thịt lớn.
"Cảm ơn đạo trưởng!"
"Thực sự cảm ơn đạo trưởng"
Thanh Minh mỉm cười rồi hỏi.
"Mọi người mệt lắm đúng không?"
"Thực ra thì có hơi..."
"Đang không có chút sức lực nào đúng không? Sau khi ăn thịt chắc là sẽ có sức thôi nhỉ?"
"Đúng, đúng vậy! Thực sự cảm ơn..."
"Nhưng mà không phải vậy đâu. Ta từng như vậy rồi nên ta biết, con người ấy mà, không phải cứ ăn thịt là sẽ có sức"
"... Sao ạ?"
"Có một thứ sẽ thực sự mang lại sức mạnh"
Thanh Minh phanh bụng con hươu ra, hắn đưa tay vào và lôi ra thứ gì đó.
"Thứ này là đỉnh nhất đó. Chính là nó!"
"Cái đó ư?"
Thứ mà hắn đang nắm trong tay chính là lá gan vẫn còn bốc khói của con hươu.
"Chỉ cần ăn sống cái này thì người chết cũng sẽ sống lại. Mỗi người ăn một miếng đi!"
"Ăn sống thứ đó sao?"
"Nào, ai sẽ là người đầu tiên ăn đây?"
Thanh Minh cắt một miếng gan hươu rồi từ từ tiến lại gần các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái.
"Hiccccc!"
Thấy vậy, các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đồng loạt lùi về phía sau.
"Lạ nhỉ? Cá thì các ngươi ăn sống được mà không ăn sống được thứ này là sao?"
"Chuyện đó... khác chuyện này mà? Con người làm thế nào có thể ăn được..."
"Đạo trưởng..."
Ngay lúc đó, ánh mắt mọi người hướng về phía Tuyết Duy Bạch đang ở phía sau Thanh Minh.
Tuyết Duy Bạch lúc này đã lấy lại được tinh thần, hắn nhìn chằm chằm vào lá gan nóng bỏng trên tay Thanh Minh.
"Có thể cho tại hạ cái đó thay vì thịt được không? Tại Bắc Hải gan sống là một món ăn đặc biệt đấy!"
"..."
"Còn nữa... từ nãy đến giờ sao cứ để máu tươi chảy xuống đất thế? Tiếc chết đi được. Thứ đó rất tốt cho cơ thể mà"
"..."
"Nếu bỏ đi hãy cho tại hạ đi. Chỗ bọn ta còn không có mà ăn đấy"
"Ừm... vậy, vậy đi"
"Cảm ơn nhé đạo trưởng!"
Tuyết Duy Bạch mừng rỡ. Nhìn dáng vẻ hắn vừa nhỏ rãi vừa chầm chậm tiến về phía con hươu, Thanh Minh thầm nghĩ.
Việc kết hợp Thiên Hữu Minh thành một xem ra sẽ khó khăn và khủng khiếp hơn so với những gì hắn nghĩ.