Chương 1362 : Lão hủ van xin ngài mà

Ực. Ực

Ực

Ực. Ực. Ực

...... Ực

Chóp chép! Chóp chép! Chóp chép!

"Các vị..."

Người thôn phụ ngồi trước một cái nồi lớn không thể chịu được nữa mà nhìn về phía sau. Những người đang cầm sẵn thìa và bát trên tay liên tục chảy nước miếng và nuốt nước bọt.

"Phải nấu kỹ hơn một chút mới được..."

"Không cần phải nấu kỹ thì vẫn ăn được mà..."

"Nhưng mà gạo phải đủ hơi thì mới chín..."

"Ta có thể ăn cả gạo sống!"

Khuôn mặt người thôn phụ méo mó tột cùng.

"Hừm"

Kim Dương Phách chứng kiến mọi chuyện ho lên một tiếng đầy xấu hổ.

"Bây giờ ăn luôn... không được sao?"

"Ăn thì ăn được nhưng mà nếu lâu ngày không ăn ngũ cốc mà đột ngột ăn đồ sống thì có thể bị đau bụng..."

"Bọn trẻ nhà ta là võ giả nên chắc là không sao đâu"

Kim Dương Phách đã nói đến như vậy rồi thì người thôn phụ cũng chỉ biết gật đầu mà thôi.

"Vâng, nếu vậy thì... các vị đưa bát cho..."

"Ăn được rồi!"

"Tránh ra xem nào!"

"Ta đứng trước kia mà! Ra phía sau đi!"

"Ặc, ai đấy? Đứa nào vừa đụng vào mặt ta đấy?"

Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái tựa như ác quỷ lao vào chiếc nồi. Hơi nước trắng xoá toả ra từ chiếc nồi vừa được mở vung, vậy nhưng các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái không những không lùi bước mà còn lao tới với khí thế mạnh mẽ hơn để múc cơm vào bát của bản thân.

"Ôi, ôi trời ơi, chuyện này....."

Người thôn phụ bị đẩy sang một bên chỉ còn cách đứng yên nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt.

Các vị khách quý đến từ Nam Hải ư? Trông có khác gì lũ ăn mày Cái Bang đâu kia chứ? Không, mấy tên ăn mày Cái Bang mà nhìn thấy cái bộ dạng này chắc hẳn cũng phải lắc đầu ngao ngán thôi.

"Á! Ta đã bảo là đừng có đẩy rồi mà!"

"Mau tránh ra đi!"

"Chết tiệt, ai đã xới hết rồi vậy? Muốn chết đây mà?"

Người thôn phụ lắc đầu với vẻ mặt đau khổ rồi lên tiếng.

"Ta đang nấu nhiều nồi khác nữa nên nếu các vị chịu khó đợi một chút thì..."

"Đúng nhỉ? Chỉ cần ăn nồi khác là được mà!"

"Vâng?"

Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái lập tức lao về phía những chiếc nồi khác. Ngọn lửa đang bùng cháy phía đáy nồi.

Vậy nhưng đối với những kẻ xem ngọn lửa địa ngục như một lò sưởi ấm áp thì ngọn lửa này sao có thể trở thành trở ngại.

Những chiếc nắp nồi sôi sùng sục liên tục mở ra, khói nghi ngút lan rộng khắp ngôi làng.

Khung cảnh tạo ra có cảm giác nơi này đang bị sơn tặc tấn công vậy.

Hình Úc ngơ ngác nhìn dáng vẻ đó rồi quay qua nhìn Bạch Thiên. Bạch Thiên cố gắng né tránh ánh nhìn đó rồi ho lên một tiếng ngại ngùng.

"...Mọi người đã nhịn đói lâu quá nên là..."

"..."

"Mong đại thúc hiểu cho. Bọn họ vốn dĩ không phải là người như vậy đâu"

"...Vâng"

Khuôn mặt Bạch Thiên lúc này đã đỏ bừng vì ngượng ngùng. Hắn ta cũng không thể ngờ rằng lũ tiểu tử Hải Nam Kiếm Phái kia lại nhanh chóng vứt bỏ thể diện như vậy.

Những người đã xới được cơm vào bát nhanh chóng tìm một vị trí thích hợp ngồi xuống rồi nhét cơm vào miệng.

"Khà. Đây mới chính là hương vị của cuộc sống chứ!"

"Mới phải ăn thịt trường một thời gian ngắn thôi mà ta cứ tưởng là chết luôn rồi đấy!"

"Làm người đúng là phải ăn ngũ cốc mà sống mới được!"

"Chỗ này mà thêm một miếng cá nướng nữa thôi là đủ bài!"

"Tham gì mà tham thế? Đừng có ăn nữa!"

"Ta tham gì đâu chứ? Mau trả cơm lại đây!"

Lý Tử Dương nhìn cảnh tượng đó rồi thở dài.

'Dù sao cũng không nên ngồi đất như vậy chứ?'

Ai có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng các đệ tử của Đại Hải Nam Kiếm Phái lại ngồi bệt dưới đất tại một thôn làng và gần như là dùng tay bốc cơm ăn như thế này chứ?

"Tử Dương sư huynh. Nếu sư huynh không ăn thì cho đệ được không..."

"Đừng có đụng vào cơm của ta! Chặt tay bây giờ!"

"....."

Một khoảng lặng cứ thế trôi qua. Lý Tử Dương cố gắng né tránh ánh mắt của người sư đệ rồi ho lên một tiếng.

"... Ngại thì ngại nhưng đói vẫn đói chứ"

Hắn đang định cầm bát cơm lên để ăn thì hình ảnh Quách Hoan Tao vẫn chưa múc được cơm lọt vào tầm mắt.

"Sư huynh, sư huynh mau ăn cơm đi chứ?"

"Ừm. Ta lát nữa sẽ ăn"

"Lát nữa ư? Lúc đó chẳng còn hạt cơm nào cho sư huynh nữa đâu?"

Bị Lý Tử Dương quở trách, Quách Hoan Tao cười hiền.

Ánh mắt của Quách Hoan Tao vẫn luôn cố định vào chiếc nồi ở một góc. Nhận ra điều đó, Lý Tử Dương thở dài.

Chiếc nồi đó không nấu cơm mà là nấu cháo loãng cho những người bị thương.

"...Đệ hiểu tấm lòng của sư huynh nhưng mà sư huynh phải ăn thì phải có sức chữa trị cho những người bị thương"

"Ta biết. Ta sẽ ăn nên đệ không cần phải lo lắng đâu"

Không hiểu vì sao, Lý Tử Dương lúc này lại cảm thấy có chút bực dọc.

'Ta đã không thể nghĩ đến...'

Hắn ta chỉ tập trung nghĩ về hình ảnh của các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái trong mắt người khác. Trong khi đó Quách Hoan Tao lại bận chăm lo cho những người đang bị thương không thể ăn uống tử tế.

Thậm chí ngay cả Chưởng Môn Nhân cũng không hề để tâm đến điều đó.

Đến bây giờ thì không cần phải xem xét giữa hắn và Quách Hoan Tao ai là người có tài năng hơn nữa. Và còn...

"Sư huynh! Sư huynh ăn cái này đi!"

"Sư huynh không ăn cơm thì ăn cái này cũng được này! Người dân cho đệ đấy! Ăn lót dạ cũng không tệ"

"Đệ nói cái gì vậy? Phải ăn uống cho tử tế chứ?"

"Không, không phải. Sư huynh nói là không ăn cơm mà..."

Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái khi nghe được chuyện đại sư huynh không ăn cơm lập tức đặt bát xuống chạy về phía Quách Hoan Tao.

"Ta không sao cả nên mọi người cứ ăn đi"

"Đại sư huynh không ăn thì bọn đệ sao có thể..."

"Các đệ không phải lo lắng cho ta đâu. Ta vẫn còn dư sức"

"Nhưng mà..."

Không đơn giản là bởi vì chức vị của hắn là đại sư huynh. Mặc dù suy nghĩ này có hơi bất kính nhưng mà cho dù là Chưởng Môn Nhân Kim Dương Phách có hành động tương tự như vậy ở trong tình cảnh này cũng chưa chắc nhận được phản ứng như Quách Hoan Tao đang nhận được.

Sau khi vượt qua khổ nạn để đến được tận nơi đây tất cả bọn họ đều biết.

Quách Hoan Tao suy nghĩ cho bọn họ như thế nào và hy sinh vì bọn họ ra sao. Vì vậy mà dù không ai sai khiến, tất cả các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái một cách tự nhiên đều lo lắng cho hắn ta.

Nhìn các sư đệ ùa đến, Quách Hoan Tao mỉm cười.

"Các đệ chẳng tinh ý gì cả. Bây giờ mà ăn cơm chẳng phải là phải ăn tạp cốc hay sao?"

"Sao ạ?"

"Lát nữa ta ăn cùng những người bị thương sẽ được ăn gạo trắng đấy"

"Chết tiệt, sư huynh nghĩ như vậy thật đấy à?"

"Uầy... quả nhiên là đại sư huynh"

Quách Hoan Tao đùa giỡn khiến bầu không khí trở nên vui vẻ hơn.

"Vì vậy mà các đệ cứ ăn cơm đi. Mang cả phần cho các vị Thiên Hữu Minh nữa"

"Vâng, bọn đệ biết rồi. Sư huynh"

Sau khi xem xét tình hình, Bạch Thiên quay vào trong nhà của Thôn Trưởng và ngồi đối diện với Hình lão nhân. Lão nhân cúi đầu thật sâu về phía Bạch Thiên.

"Trước tiên... lão hủ không nhớ gì cả vì bị mất đi ý thức... Nhưng lão hủ đã nghe nói rằng đạo trưởng đã cứu và điều trị cho những kẻ ngu dại giống như lão hủ. Lão hủ không biết phải trả ơn huệ này như thế nào..."

"Trưởng thôn đừng bận tâm về điều đó"

Bạch Thiên gãi gãi má với khuôn mặt khiêm tốn.

"Chuyện gì ra chuyện đó. Ta cảm thấy rất xấu hổ khi lại vác mặt về đây như thế này"

"Sao đạo trưởng lại nói vậy chứ? Ngược lại, lão hủ cảm thấy vô cùng biết

ơn vì đạo trưởng đã cho lão hủ cơ hội để đền đáp một chút ân huệ cho các vị đây"

Hình lão nhân liên tục cúi người về phía Bạch Thiên.

Nhìn thấy dáng vẻ đó, Hình Úc vô thức cau mày.

Cho đến cách đây không lâu, phụ thân của hắn ta không hề có thiện cảm với bọn họ.

Đương nhiên phụ thân của hắn ta nói rằng rất biết ơn vì đã cứu mạng nhưng không thể phủ nhận việc giữa lời nói và nội tâm có sự khác biệt.

Vậy mà thái độ của Hình lão nhân đối với Bạch Thiên lúc này chẳng khác nào nhìn thấy thần tiên từ trên trời rơi xuống. Và hắn cảm thấy khá khó chịu khi phụ thân cúi đầu một cách quá mức như vậy.

Ngay lúc đó, Hình lão nhân đang cúi đầu gần như chạm trán vào đất, lén lút quan sát ánh mắt của Bạch Thiên rồi mở lời.

"Nhưng, nhưng mà... các vị cần ngũ cốc đúng không?"

"Vâng. Đúng vậy"

Bạch Thiên lặng lẽ gật đầu.

"Vẫn biết là phải giải thích sự tình chi tiết thì mới phải đạo nhưng chúng ta bây giờ không thể ở lại đây lâu được"

":..."

"Chúng ta sẽ trả đủ tiền. Vì vậy mà hãy bán cho chúng ta số ngũ cốc mà các vị có"

Bạch Thiên cúi đầu thật sâu thể hiện lễ nghĩa. Hình Úc ở bên cạnh Hình lão nhân vội vàng đứng ra ngăn lại.

"Ngài hiệp khách sao lại làm như vậy? Đương nhiên bọn ta sẽ cho các vị ngũ cốc rồi! Chia sẻ ngũ cốc cho ân nhân cứu mạng thì tiền nong nỗi gì. Xin ngài đừng làm như vậy..."

"Con ở yên đó đi"

Vậy nhưng, Hình lão nhân đã ngăn Hình Úc lại. Hình Úc bối rối.

"Nhưng, nhưng mà. Phụ thân. Chuyện này là đương nhiên..."

"Ta bảo con ở yên ở đó!"

Hình Úc bàng hoàng ngơ ngác nhìn Hình lão nhân. Nhưng ánh mắt của phụ thân vô cùng kiên định.

Vì vậy mà hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài cúi đầu. Dù sao thì trưởng thôn bây giờ chẳng phải là phụ thân đó sao.

"Hừm"

Hình lão nhân ho lên một tiếng như muốn xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng.

"Thật sự xin lỗi"

"Không có gì đâu ạ"

"Chuyện là..."

Lão nhân quan sát ánh mắt của Bạch Thiên rồi mở lời.

"Lão hủ hiểu những gì ngài nói rồi. Là con người thì đó là việc nên làm"

"Cảm ơn trưởng thôn đã hiểu cho bọn ta"

"Chỉ có điều..."

Lão nhân thở dài.

"Như ngài cũng biết, năm nay do hạn hán kéo dài, ruộng đồng khô cằn nên bọn ta kiếm ăn cũng rất vất vả. Nếu các vị lấy đi ngũ cốc thì bọn ta không có cách nào có thể vượt qua mùa đông"

"Bọn ta biết. Vì vậy mà bọn ta định là sẽ trả tiền đầy đủ. Chắc chắn đó sẽ là một cái giá có lợi và các vị có thể mua ngũ cốc ở khu vực gần nhất"

Hình lão nhân cúi đầu thật sâu như để cảm ơn Bạch Thiên.

"Cảm tạ các vị rất nhiều vì đã nghĩ đến việc trả tiền mặc dù chuyện đó liên quan đến ân huệ mà lão hủ phải trả"

Biểu cảm của Bạch Thiên ngày càng trở nên ngượng ngùng hơn.

Thật ra hắn không quen với kiểu lễ nghĩa quá mức như thế này. Bây giờ hắn đã hiểu câu nói việc lễ nghĩa quá mức ngược lại khiến người nhận lễ bất tiện là như thế nào rồi.

Ngay lúc ấy, Hình lão nhân nhìn Bạch Thiên với biểu cảm kỳ lạ.

"Có điều, ngài hiệp khách. Lão hủ muốn hỏi một câu"

"Vâng?"

"Bây giờ... có phải các vị đang bị lũ vô lại đó đuổi theo đúng không?"

Bạch Thiên đắn đo đôi chút rồi quyết định trả lời. Chuyện này không phải muốn giấu là có thể giấu được.

"Vâng. Đúng là như vậy. Nhưng mà..."

"Ôi trời ơi...! Xin hãy tha mạng! Làm ơn đấy!"

Ngay lúc đó, Hình lão nhân gào thét rồi nằm bẹp xuống đất. Bạch Thiên trợn tròn mắt.

"Trưởng thôn bị làm sao vậy?"

"Nếu lũ vô lại kia biết được bọn ta đã cung cấp ngũ cốc cho các vị đây chẳng phải cả thôn này sẽ bị giết chết hết hay sao?"

"A... trưởng thôn không cần phải lo lắng chuyện đó đâu. Bọn ta chắc chắn sẽ xóa mọi dấu tích tại đây. Bọn ta cũng chẳng khắc tên lên tiền nên là..."

Bạch Thiên mỉm cười và nói một cách bình tĩnh nhất có thể. Vậy nhưng Hình lão nhân không thèm nghe hắn nói đã dập đầu xuống dưới đất.

Rầm!

"Lão hủ xin ngài đấy!"

Khuôn mặt Bạch Thiên hoàn toàn trở nên méo mó sau sự đả kích bất ngờ. Lão nhân tiếp tục kêu gào.

"Các vị hãy tha cho bọn ta một lần được không? Hãy lấy lương thực từ một nơi khác. Lão hủ sẽ cho các vị biết vị trí của ngôi làng gần nhất. Làm ơn..."

"..."

"Ngàn lần vạn lần nếu như để dù chỉ một người biết chuyện bọn ta làm việc này thì tất cả sẽ phải chết. Cho dù các vị có xóa hết dấu vết đi chăng nữa cũng đâu thể bịt miệng tất cả người trong thiên hạ"

Bạch Thiên mấp máy môi định nói gì đó thì Hình lão nhân đã nhanh hơn một bước.

"Lão hủ van xin ngài mà!"

Lão nhân nhìn Bạch Thiên bằng đôi mắt nhăn nheo đẫm lệ. Khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ đó, cơ thể Bạch Thiên cuối cùng cũng thả lỏng.

Lão nhân co rúm người lại rồi nói.

"Các vị không cần trả tiền cho số ngũ cốc mà các vị vừa ăn. Vì vậy mà hãy đưa tất cả mọi người ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Lão hủ khẩn thiết cầu xin ngài đấy!"

Bạch Thiên vô thức nhắm chặt mắt lại.