Chương 1365 : Một thứ gì đó không phải là vì muốn che giấu bản thân

"Vậy bọn ta xin được phép cáo từ"

"Vâng, các vị đại hiệp. Chúc các vị thượng lộ bình an"

Hình Úc cúi người chào tạm biệt.

Mặc dù đã có rất nhiều việc xảy ra, vậy nhưng bọn họ biết Hình Úc thật lòng muốn bày tỏ sự biết ơn. Vì vậy mà đoàn người Thiên Hữu Minh cũng thể hiện lễ nghĩa về phía hắn ta.

"A, còn nữa..."

Sau khi chào tạm biệt, Hình Úc gãi gãi đầu ngượng ngùng.

"Tại... tại hạ có thể hỏi các vị đang đi đâu được không?"

"Sao cơ?"

Bạch Thiên nhìn Hình Úc bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Hình Úc vội vàng xua xua tay và nói.

"A, không phải như vậy đâu. Hạng tiểu nhân như tại hạ biết các vị đi đâu cũng đâu để làm gì. Chỉ là nếu các vị định đi đường núi phía trên thì nên cẩn thận thì hơn"

"Cẩn thận ư?"

"Nơi này mặc dù là vùng núi nhưng không phải là hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Nghe nói ở phía trên dạo này có chút ồn ào. Nếu các vị định đi về Giang Bắc thì nên đi hướng khác thì hơn..."

Bạch Thiên mỉm cười khi thấy Hình Úc cẩn trọng lời nói như vậy.

"A, thì ra là vậy. Ngươi không cần phải lo lắng đâu. Bọn ta đang định đi về phía Nam Kinh"

"A..."

Hình Úc gật đầu.

"Thật, thật lòng xin lỗi. Các vị đại hiệp hẳn đã tính sẵn cả rồi. Tại hạ thật ngu ngốc khi lo lắng không đâu như vậy..."

"Ngươi đừng nói thế. Cảm ơn ngươi đã lo lắng cho bọn ta"

Bạch Thiên cúi đầu một cách trang nghiêm.

"Ta rất muốn nói chuyện nhiều hơn với ngươi... Vậy nhưng công việc gấp gáp nên có lẽ chúng ta đành dừng lại ở đây thôi"

"Vâng! Đương nhiên rồi! Đương nhiên là nên như vậy rồi!"

"Vậy bọn ta xin được cáo từ"

Bạch Thiên mỉm cười tạo thế bao quyền.

Sau đó hắn ta xoay người bước đi. Những người khác cũng hướng ánh mắt tạm biệt về phía Hình Úc rồi đồng loạt quay người.

Hình Úc cứ đứng như vậy suốt một thời gian dài nhìn về bóng lưng của bọn họ cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Vù ù ù ù

Các đệ tử Hoa Sơn dẫn đầu lao đi như một cơn gió.

Những bước chân nặng nề ngay sau khi ra khỏi ngôi làng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bạch Thiên chạy dẫn đầu, Chiêu Kiệt đuổi theo phía sau hắn ta. Ánh mắt Chiêu Kiệt vẫn luôn cố định tại bao ngũ cốc trên vai Bạch Thiên.

Với từng này người chia nhau bao ngũ cốc kia thì chỉ được mỗi người một nắm mà thôi. Vì vậy mà Bạch Thiên phải đích thân vận chuyển. Bao ngũ cốc đó lúc này thật sự giống như một báu vật vậy.

"... Càng suy nghĩ càng cảm thấy thật thần kỳ"

"Hửm?"

Chiêu Kiệt lẩm bẩm, Bạch Thiên quay đầu lại nhìn.

"Xét theo khía cạnh nào đó thì cái người tên Hình Úc ấy"

"Ừm hắn làm sao?"

"Trước kia khi chúng ta ghé làng thì ông ta là người không tin tưởng chúng ta nhất đúng không ạ?"

"Vậy hả?"

"Đúng vậy mà. Thậm chí những người dân khác trong làng còn có hảo ý với chúng ta hơn. Còn cái người tên Hình Úc ấy chỉ xem chúng ta là mấy tên vô lại đến đó để phô trương sức mạnh mà thôi"

Bạch Thiên nhìn lên bầu trời trong chốc lát rồi nhớ về lần đầu tiên bọn họ gặp Hình Úc.

"Ừm. Hình như là vậy"

Càng nghĩ càng cảm thấy Chiêu Kiệt nói đúng. Rõ ràng khi lần đầu tiên bọn họ ghé đến ngôi làng ấy, Hình Úc hoàn toàn không tin tưởng bọn họ.

"Nhưng mà ông ta bây giờ lại như thế này thật sự là có hơi..."

"Kỳ lạ ư?"

"So với việc kỳ lạ thì..."

Chiêu Kiệt không nói hết câu như thể không thể diễn tả được ý của bản thân bằng lời nói.

Thật may thay, những gì hắn ta muốn nói đã được Nhuận Tông sắp xếp lại bằng lời nói một cách tinh tế hơn.

"Ta hình như đã hiểu ra rốt cuộc ban nãy Thanh Minh nói như vậy là có ý gì rồi"

Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào Nhuận Tông. Nhuận Tông chỉ nhún vai rồi tiếp tục nói.

"Người thể hiện ác ý với chúng ta chưa chắc là ác nhân và người thể hiện thiện ý với chúng ta chưa chắc đã là thiện nhân"

"Đương nhiên"

"Vậy nhưng... việc người đó thay đổi thái độ dành cho chúng ta so với trước đây chính là thiện ý"

Bạch Thiên không nói gì mà chỉ gật đầu.

Đương nhiên là cũng có chút lo ngại. Không biết chừng nói việc thay đổi của Hình Úc là đúng đắn chỉ là sự ngạo mạn của bọn họ mà thôi. Vì vậy mà Bạch Thiên và Nhuận Tông đều rất thận trọng.

Vậy nhưng điều quan trọng ở đây là không phải là 'đúng đắn' mà là 'thay đổi'.

Theo như Thanh Minh nói, hiệp nghĩa không chỉ khiến cuộc sống của những người đó trở nên thoải mái... mà còn có thể thay đổi điều gì đó.

Một thứ gì đó mặc dù vẫn còn nhỏ và yếu ớt nhưng một ngày nào đó nó sẽ trở nên lớn mạnh và vĩ đại.

Thậm chí còn có thể tận mắt xác nhận.

"Con nghĩ rằng hiệp nghĩa sẽ thay đổi thế gian. Vì vậy mà thái độ của những người trong làng mới tuyệt vọng như vậy"

"Nhuận Tông à..."

"Nhưng bây giờ nghĩa lại thì đúng như vậy. Hiệp nghĩa và thiện ý không thể trực tiếp thay đổi thiên hạ. Nhưng lại có thể khiến con người khác đi một chút"

Chiêu Kiệt gật đầu tán thành.

Bởi vì dáng vẻ thay đổi của một con người hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Cuối cùng thứ có thế thay đổi thế gian này chính là con người. Mặc dù chuyện đó rất nan giải nhưng nếu cứ thay đổi từng người từng người một thì một ngày nào đó thế gian này sẽ ngập tràn thiện ý"

"Rất khó đấy"

"Đó chẳng phải là Đạo hay sao? Nếu dễ dàng thì đã không cần phải dành cả đời để theo đuổi rồi"

Bạch Thiên liếc nhìn Nhuận Tông. Khuôn mặt của hắn ta đã trở nên nhẹ nhõm và sảng khoái hơn trước rất nhiều.

Bạch Thiên chỉ có được cảm giác an ủi từ Hình Úc nhưng Nhuận Tông dường như đã nhìn ra được điều gì đó mà bản thân hắn không thể nhìn ra.

Vậy là được rồi. Bây giờ như vậy là quá đủ rồi.

"Chuyện theo đuổi chữ Đạo thì để sau đi. Bây giờ chúng ta phải nhanh chân lên mới được"

"Vâng, sư thúc"

"Việc cung ứng lương thực không như chúng ta tính nhưng mà... cứ xem tình hình thế nào đã rồi giải quyết"

"Vâng!"

Bạch Thiên đẩy nhanh tốc độ. Những làn gió nhanh chóng lướt qua khuôn mặt hắn.

Hình ảnh người dân làng quay lưng lại với họ, hình ảnh Hình lão nhân gây áp lực đến cuối cùng và biểu cảm đầy tội lỗi của Hình Úc vẫn vô cùng rõ ràng như đang ngay trước mắt tất cả bọn họ. Có lẽ sẽ lâu lắm hình ảnh đó mới có thể được xóa mờ.

Vậy nhưng tất cả những gì còn lại bây giờ chỉ là sức nặng của bao ngũ cốc trên đôi vai này.

'Đừng đưa ra bất kỳ câu trả lời nào'

Có lẽ hắn ta và các sư huynh đệ vẫn còn quá non nớt để đưa ra câu trả lời gì đó. Cho dù bọn họ có nổi danh thiên hạ và đang đảm nhận những nhiệm vụ quan trọng thì suy cho cùng bọn họ vẫn chỉ là những đạo nhân nhỏ tuổi mà thôi.

Việc phải sống như thế nào để giữ chữ đạo là việc mà bọn họ phải dùng cả đời để suy ngẫm. Vì vậy mà không được vội vàng đánh giá mà chỉ cần ghi nhớ.

Một lúc nào đó, ký ức và tất cả những gì bọn họ đã nhìn thấy tại nơi này sẽ tan chảy trong họ.

Chỉ có điều....

'Là ai nhỉ?'

Thanh Minh thỉnh thoảng hay đề cập về 'người quen'. Bạch Thiên đột nhiên nảy sinh sự hiếu kỳ về người đó.

Trước đây Thanh Minh không bao giờ nhắc đến một người nào đó không tồn tại trên thế gian này mà chỉ đưa ra ý kiến của bản thân.

Nhưng dạo gần đây Thanh Minh mỗi lần nói về 'ai đó' thì những lời nói của hắn ta lại tràn đầy sức sống thậm chí còn sâu sắc đến mức rất khác với Thanh Minh.

"Tôn kính ư..."

Thấy Bạch Thiên lẩm bẩm, Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu.

"Hả?"

"Không, không có gì"

"Nhạt nhẽo"

Thanh Minh tỏ thái độ mặc kệ. Bạch Thiên mỉm cười đắng ngắt.

'Khi nào nhỉ.....'

Hắn dùng toàn lực đạp mạnh xuống đất và cố gắng nắm chặt lấy để không bỏ lỡ bất cứ điều gì xuất hiện bên trong đầu hắn.

"Không có"

Dữu Cung giật mình đến mức quên mất việc quan sát xung quanh mà hoảng hốt dừng lại. Mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm trên trán hắn ta.

Hắn rùng mình quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Hỗ Gia Danh. Ngay khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, Hỗ Gia Danh lên tiếng hỏi.

"Đúng không?"

Các đầu ngón tay của Dữu Cung bắt đầu run rẩy.

Hỗ Gia Danh nói đúng. Hắn không còn nhìn thấy ám thị của môn phái nữa. Dù hắn có liều mạng tìm kiếm như thế nào cũng chẳng thể phát hiện ra bất kỳ vết tích nào.

Hắn nghĩ rằng có lẽ bản thân đã phân tích sai ám thị và đi nhầm hướng vậy nhưng khả năng đó là rất thấp.

Hỗ Gia Danh đã nắm bắt được hoàn toàn ám thị của Hải Nam Kiếm Phái. Không lý nào Hỗ Gia Danh và Dữu Cung lại cùng sai một lúc được.

"Không còn ám thị đồng nghĩa là phần bọc hậu cũng đã gia nhập với đoàn đi trước"

"Không biết chừng là vì chúng ta chưa tìm ra thôi. Nếu cho tại hạ thêm thời gian..."

"Thì?"

Hỗ Gia Danh điềm tĩnh hỏi lại.

"Ngươi có thể tìm ra ư?"

Dữu Cung không thể tự tin trả lời được. Bản thân hắn cũng thừa biết rằng hắn chỉ là đang cưỡng cầu mà thôi.

Hỗ Gia Danh nheo mắt. Dữu Cung co rúm cả người lại.

Vậy nhưng không biết là may mắn hay bất hạnh nhưng Hỗ Gia Danh bây giờ không thèm để ý đến Dữu Cung nữa.

Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là những suy nghĩ về lý do tại sao nhóm người Thiên Hữu Minh và Hải Nam Kiếm Phái lại đột nhiên thay đổi.

'Nếu suy nghĩ một cách hợp lý thì bọn chúng hẳn đã biết đang bị đuổi theo phía sau'

Nếu không phải vậy thì chẳng có lý do gì bọn chúng lại đột nhiên tập hợp lại với nhau như vậy.

Chỉ có một điều khiến hắn vướng mắc là tại sao bọn họ lại biết được việc đang bị truy kích. Dữu Cung đang cố hết sức để truy lùng nhưng trên lập trường của Hỗ Gia Danh thì bọn chúng vẫn đang giữ khoảng cách một cách hợp lý.

Nếu như không có biến số gì đó thì không lý nào bọn họ lại có thể phát hiện ra được.

"Hừm"

Hỗ Gia Danh chìm đắm trong những suy nghĩ rồi chuyển ánh mắt về phía Dữu Cung.

"Nhà ngươi nghĩ thế nào?"

"...Vâng?"

"Tại sao bọn chúng lại không để lại ám thị gì nữa?"

"Chuyện đó làm thế nào mà tại hạ biết được..."

Hỗ Gia Danh nheo nheo mắt.

"Ta cảm thấy rất tò mò đấy"

"...Chuyện gì vậy?"

Khóe miệng hắn ta vẽ nên một nụ cười nhạo báng.

"Nhà ngươi chẳng phải đã tự nhổ móng chân và trở thành một con chó hay sao? Ta chỉ tò mò không biết một con chó thì có biết những con sói khác nghĩ gì hay không mà thôi"

"..."

"Nhưng xem ra là không rồi. Chó thì vẫn là chó thôi nhỉ?"

Dữu Cung cắn chặt môi bởi cảm giác thấp thỏm và nhục nhã. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Hỗ Gia Danh chỉ lạnh lùng lắc đầu.

"Có vẻ như vai trò của nhà ngươi đã kết thúc rồi"

Trên thực tế, lời nói của Hỗ Gia Danh chẳng mang chút hàm ý đặc biệt nào. Chỉ là một câu nói ngắn gọn tổng kết tình hình mà thôi.

Vậy nhưng Dữu Cung không thể tiếp nhận như vậy được. Chó, đi săn và kết thúc là ba từ ngữ khi xuất hiện đồng thời khiến hắn nghĩ ngay đến 'Thỏ Tử Cẩu Phanh'

Mặt hắn nhanh chóng tái nhợt không còn một giọt máu.

"Vì vậy mà lui về phía sau..."

"Có cái gì đó! Chắc chắn là như vậy"

Hỗ Gia Danh định nói hắn lùi lại phía sau thì dừng lại nhìn chằm chằm vào Dữu Cung. Dữu Cung hét lớn như thể sợ bị cướp lời.

"Chắc chắn bọn họ đang cố giấu gì đó. Một thứ gì đó mà tuyệt đối không để người khác phát hiện. Một thứ mà dù là ai cũng không được phép phát hiện ra"

"..."

"Bọn họ không muốn để lại ngụy ám thị. Chắc chắn phải có gì đó không được phép để người khác phát hiện ra. Một thứ gì đó không phải là vì muốn che giấu bản thân... cho nên là..."

Dữu Cung cứ lặp đi lặp lại những lời nói khó hiểu. Vậy nhưng Hỗ Gia Danh đã hiểu được hắn nói gì.

"Che giấu ư?"

Ánh mắt đầy nghi hoặc của hắn ta chợt lóe lên.

"Rất có lý"

Tách!

Hỗ Gia Danh búng tay, các thuộc hạ nhanh chóng tiến lại hai bên trái phải hắn ta.

"Lục lọi xung quanh đi. Dù là những chi tiết nhỏ nhất. Nếu phát hiện ra gì đó lập tức báo cáo. Thời gian là một khắc. Không hơn không kém"

"Vâng. Quân sư"

Khi mệnh lệnh được đưa xuống, các thuộc hạ và lũ võ giả Vạn Nhân Phòng lập tức tản ra tứ phương tám hướng.

Tong.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt Dữu Cung. Sự bồn chồn dường như đang gặm nhấm cơ thể hắn.

Một vài kẻ tản ra trước đó đã quay trở lại.

"Có một ngôi làng nhỏ cách đây 10 lý về hướng Tây Bắc ạ"

"Ngôi làng?"

"Vâng!"

Hỗ Gia Danh xoa xoa cằm một lát rồi lặp lại.

"Một ngôi làng ư..."

Ngôi làng đó là nơi mà bọn chúng muốn che giấu?

Hắn không thể nào hiểu nổi. Nếu như đối tượng mà bọn chúng đang đuổi theo là một tồn tại khác thì hắn sẽ phớt lờ thông tin này.

Nhưng mà...

Hỗ Gia Danh nhìn chằm chằm vào Dữu Cung rồi từ từ gật đầu.

"Di chuyển"

Đi rồi sẽ biết ngay thôi. Rốt cuộc bọn họ đang che giấu điều gì.