Chương 1370 : Phải sống bằng mọi giá

Kẻ dẫn đầu nhóm người đang tiến lại gần trông vô cùng hung hăng.

Tất nhiên Hình lão nhân sống đủ lâu để hiểu. Không thể phán đoán về con người chỉ dựa vào khuôn mặt.

Nhưng ông ta cũng biết. Nếu là một người thì không chắc, nhưng nếu một nhóm người cùng toát ra một bầu không khí thì kết quả ra sao đã quá rõ ràng.

Đám người đang bước vào làng tỏa ra bầu không khí nguy hiểm. Là bầu không khí mà những lương dân bình thường không thể cảm nhận được.

Mùi nguy hiểm chỉ có thể phát ra từ những kẻ mà tay đã từng nhuốm vô số máu tanh.

Dường như không chỉ Hình lão nhân mới cảm nhận được điều này. Tất cả dân làng đều đồng loạt nín thở.

Trong mắt Hình lão nhân đã hoàn toàn biến mất mọi cảm xúc, nhưng trong mắt những người dân làng là sự tuyệt vọng bao trùm.

Ông ta biết rằng những kẻ này không chỉ đơn thuần đi ngang qua đây. Chúng tìm đến nơi này với một mục đích rõ ràng.

Suốt cuộc đời ông ta đã quan sát ánh mắt của người khác mà sống, nên chỉ bằng bước chân đang đến gần thôi ông ta cũng có thể cảm giác được.

'Cuối cùng thì... chuyện này... '

Hình lão nhân nở một nụ cười trống trải.

Nếu cứ thuận theo như thế này và không có gì thay đổi, nếu kết thúc như thế này thì thà rằng cố gắng cao giọng một lần.

Nếu vậy thì ông ta sẽ bớt thấy hổ thẹn khi nhìn tên tiểu tử thối đã bỏ ông ta mà đi trước kia.

Những quái nhân tiến vào làng và nhìn lướt xung quanh, rồi để ý tới những người đang tập trung trước nấm mộ.

"Ra là ở kia."

Kẻ dẫn đầu bước chầm chậm về phía họ.

Khi thỏ đối diện với hổ thì nó vẫn có thể chạy trốn, nhưng những người bình thường đứng trước võ giả thì đến chạy trốn cũng không thể. Hình lão nhân đã buông xuôi, chấp nhận vận mệnh sẽ được an bài.

Nhưng những người khác thì không. Họ chưa mất con, và những người có ý chí sống mạnh mẽ hơn không dễ dàng từ bỏ như Hình lão nhân.

"Xin, xin tha mạng!"

Gã nam nhân ban nãy vừa lớn tiếng biện minh lý do bán đứng Hình Úc, khi nhìn thấy những quái nhân tiến lại gần, hắn vội vàng xụp thấp xuống.

"Tiểu nhân đã nói hết rồi ạ. Tiểu nhân không còn gì để nói nữa. Nếu các ngài tha mạng, tiểu nhân sẽ im lặng mà sống cả đời. Thưa các vị đại nhân."

Gã nam nhân cũng biết rằng đây là hành động vô ích. Tuy nhiên, dù biết vậy nhưng hắn cũng không thể dễ dàng buông xuôi chờ chết.

Chẳng phải đó là mạng sống mà hắn đã phải bán đứng tất cả những gì có thể để giữ lại sao? Hắn không thể dễ dàng buông xuôi mạng sống này như vậy được.

"Nghĩ, nghĩ lại thì rõ ràng bọn chúng đã đi về hướng Bắc ạ! Trên kia! Tiểu nhân đã nhìn thấy bọn chúng đi lên phía trên. Phía kia là hướng Bắc đó, nếu, nếu các ngài tìm về phía Bắc kia thì sẽ phát hiện dấu vết của lũ Chính Phái đạo đức giả đó!"

Những quái nhân vừa kịp đến đứng trước mặt họ, khẽ nheo mắt và lẩm bà lẩm bẩm.

"... Lũ Chính Phái đạo đức giả ư?"

Gã nam nhân nín thở. Hắn sợ tới sởn gai ốc không biết có lỡ lời gì khi vừa luyên thuyên một tràng hay không.

"Thật là lâu rồi mới nghe thấy một lời vừa ý."

Nhưng may mắn thay, hắn đã được nghe câu trả lời như mong muốn. Gã nam nhân như được tiếp thêm dũng khí, vui mừng và hét lớn hơn.

"Vâng! Vâng! Đó... là những tên Chính Phái đã chôm chỉa lợi ích của chúng tiểu nhân. Những tên Chính Phái đó sao có thể so sánh với các vị hào kiệt Tà Phái chứ! Nếu các vị tha mạng, chúng tiểu nhân xin nguyện giúp đỡ hết sức mình. Chúng, chúng tiểu nhân có thể nhận diện được mặt bọn chúng ạ. Thưa các vị đại nhân!"

"Khuôn mặt của bọn chúng ư?"

Quái nhân nở một nụ cười kỳ dị rồi hỏi.

"Ý ngươi là nếu dẫn theo các ngươi đi, thì ngươi có thể nhận ra mặt bọn chúng và báo cáo phải không?"

"Vâng! Vâng! Nếu không thì chúng tiểu nhân có thể phác họa chân dung được ạ. Trong chúng tiểu nhân có kẻ vẽ giỏi nên nhất định sẽ giúp ích được cho các vị ạ! Vì thế xin hãy tha mạng!"

"Trước đó, ta hỏi một điều. Đây có đúng là Hình Gia Thôn không?"

"Đúng, đúng như vậy..."

Khi đột nhiên nhận được câu hỏi không liên quan, gã nam nhân đã lúng túng với vẻ mặt bối rối. Tại sao những kẻ vừa mới ghé qua đây hôm qua, nay lại hỏi câu hỏi này?

Khi đó, người vừa để ý quan sát chỗ này chỗ kia trong làng liền hét to.

"Đội chủ! Ở đây có dấu vết ai đó đã đi qua."

"Rất nhiều. Ít nhất cũng vài trăm người."

Quái nhân nhíu mày khi nghe thấy điều đó.

Hắn nhìn kẻ đang cúi rạp người trước mặt và ngôi mộ, và quan sát tất cả những dấu vết mà đám võ giả Vạn Nhân Phòng để lại, khóe miệng khẽ nhếch lên giễu cợt.

"Đúng là lũ Chính Phái là một đám đạo đức giả."

"Vâng, vâng! Tất nhiên rồi!"

"Nhưng mà... trong đám Chính Phái đó có thủ lĩnh của bọn ta. Xét tình hình thì có vẻ như các ngươi đã bán đứng thủ lĩnh của bọn ta cho lũ Tà Bá Liên rồi nhỉ."

"... Vâng?"

Ánh mắt của quái nhân trở nên lạnh lẽo.

"Ta đã liều mạng vượt Trường Giang để đi cứu những thứ rác rưởi này ư? Nghĩ thôi trong lòng cũng nhộn nhạo hết lên cả."

Gã nam nhân không hiểu lời nói của quái nhân có ý nghĩa gì, chỉ ngơ ngác nhìn gương mặt hắn.

Quái nhân nói như nhai.

"Chúng ta nhận lệnh của Lục Lâm Vương đến đây để đưa các ngươi tới Giang Bắc. Nhưng... trong lúc đó các ngươi đã không chịu đựng nổi và lấy oán báo ơn ư? Cái lũ không bằng loài cầm thú này!"

Không chỉ quái nhân đang nói, mà toàn bộ đám người đó ai nấy đều trào dâng sát khí lục sắc.

Những kẻ này là quân tinh nhuệ của Lục Trại trực thuộc Lục Lâm Vương. Xét về lòng trung thành với Lục Lâm Vương thì chúng không thua kém bất cứ nơi nào trên thế gian này.

Vậy mà trước mặt bọn chúng lại nói ra câu sẽ bán đứng Lục Lâm Vương thì hiển nhiên chúng sẽ phản ứng như vậy rồi.

Nhìn những quái nhân đang bừng bừng sát khí, gã nam nhân gấp gáp định đứng dậy thì liền ngã đập mông xuống đất.

"Tiểu, tiểu nhân..."

Làm thế nào mà họ lại ở đây?

Những người dân làng đã từ chối yêu cầu giúp đỡ từ Thiên Hữu Minh. Họ đã nghĩ rằng do sự từ chối đó mà cả lời hứa vốn dĩ không thể thực hiện kia cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Làm gì có ai sẽ phân phát hảo ý tới những kẻ nhận ân huệ xong lại không coi trọng ân huệ đó chứ?

Vậy mà, ngay khi những người đến để giúp đỡ dân làng vừa tới nơi, gã nam nhân lại đứng trước mặt họ mà kể lể những lời lẽ ra không nên nói.

Gã nam nhân biết bản thân vừa gây ra chuyện gì, bất thần há hốc miệng như người vừa lăn xuống thung lũng tuyệt vọng vậy.

"Những tên sâu bọ..."

Hắc Dạ Hổ Quách Dân, một trong Lục Lâm Thập Ảnh, tâm phúc của Lục Lâm Vương, đứng vị trí dẫn đầu đang bày ra bộ mặt nhăn nhó. Những người đứng phía sau hắn theo dõi tình hình nãy giờ cũng mỗi người phun ra một câu.

"Dù sao thì lần này Lục Lâm Vương cũng nhìn nhầm người rồi."

"Lý nào Lục Lâm Vương lại hồ đồ như vậy. Chắc là đám người Hoa Sơn kia khăng khăng như vậy rồi."

"Hay là cứ xử lý hết đi chắc tốt hơn nhỉ? Mang mấy tên này tới Giang Bắc làm gì chứ? "

"Dù vậy thì đây cũng là lệnh của Lục Lâm Vương mà."

"Nếu bảo là chúng ta đến sau khi lũ Tà Bá Liên đến giết hết bọn chúng rồi thì ai mà biết được chứ?"

Thành thật mà nói, đối với các thành viên Lục Lâm, phản bội không phải là việc gì xa lạ. Việc không coi trọng ân huệ cũng chẳng phải hiếm.

Nhưng ngược lại, việc xử phạt đối với những kẻ đó cực kỳ nghiêm khắc. Vì chúng hiểu rõ hơn ai hết việc thực hiện lòng từ bi không đúng cách sẽ khiến cho căn cơ của môn phái lung lay.

Khi nghe thấy mấy lời nói của đám thuộc hạ, Hắc Dạ Hổ khẽ nheo mắt. Suy nghĩ của hắn cũng không khác nhiều so với các thuộc hạ.

Mệnh lệnh của Lục Lâm Vương là chí nghiêm. Tuy nhiên, gần đây Lục Lâm Vương có khuynh hướng quá dao động bởi những người Hoa Sơn kia.

Nếu là Lục Lâm Vương của quá khứ thì liệu hắn có đưa ra mệnh lệnh đi cứu người này hay không?

"...Trả lời đi"

"Vâng?"

"Những tên Tà Bá Liên đi đâu rồi?"

"Tiểu, tiểu nhân không biết chuyện..."

Hắc Dạ Hổ cười khẩy.

"Ngươi có thể bán đứng ân nhân, nhưng lại không thể bán đứng Tà Bá Liên à?"

"Không phải như vậy..."

Khuôn mặt của gã nam nhân xanh hơn tàu lá. Bây giờ Hắc Dạ Hổ đang tỏa ra sát khí lộ liễu.

"Có cần phải nói thêm không?"

Loẹt xoẹt.

Những tên sơn tặc Lục Lâm rút thanh đao to lớn đeo bên hông ra. Không cần phải giả vờ thân thiện nữa, bọn chúng bày ra vẻ cộc cằn đặc hữu của Lục Lâm.

Gã nam nhân nhắm nghiền mắt với suy nghĩ rằng tất cả mọi thứ đã chấm hết rồi.

Tuy nhiên, khi đó, một trong những sơn tặc Lục Lâm đứng phía sau đã lên tiếng.

"Khoan đã. Vậy còn nấm mồ kia là gì nhỉ?"

"... Sao cơ?"

"Ai đã chết vậy?"

Ai nhìn vào cũng biết là mới chôn người chết chưa được bao lâu. Những người dân làng liếc nhìn lại nấm mộ. Họ lại trao cho nhau ánh nhìn phức tạp.

Hắc Dạ Hổ phát ra một tiếng nuốt khan và nhìn chằm chằm vào nấm mồ với gương mặt đanh thép.

"Thử xác nhận chưa?"

Ngay khi hắn hỏi, kẻ đang tiến đến gần liền gật đầu.

"Rồi ạ. Chắc chắn có dấu vết tra tấn ở giữa làng. Mùi máu vẫn chưa được gột rửa, nên có vẻ đã bị tra tấn rất tàn khốc."

"..."

"Nếu chỉ có một người bị tra tấn, thì chắc là tất cả máu trong người đã ... "

Hắc Dạ Hổ cũng là Tà Phái. Không có lý nào hắn chưa từng nghe tới chuyện Vạn Nhân Phòng tra tấn tàn độc tới mức không thể tưởng tượng.

Đặc biệt, nếu Hỗ Gia Danh thân chinh tới nơi này thì mức độ của màn tra tấn đó chắc đã gấp bội tiêu chuẩn thông thường.

"Kẻ kia chịu đựng những điều đó...?"

Thật khó để tin rằng một lương dân bình thường không phải võ giả lại nhất quyết chịu đựng sự tra tấn man rợ nhường ấy, tới cuối cùng cũng không chịu mở miệng.

Tuy nhiên, dấu vết còn lại ở nơi này và biểu cảm của người dân làng đang chứng minh điều đó là sự thật.

Dù hắn chẳng cần phải đào nấm mồ kia lên xác nhận thi thể.

"Hơ..."

Hắc Dạ Hổ lắc đầu với vẻ mặt hơi khiếp hãi rồi quay lại nhìn những dân làng đang đứng nhìn về phía bọn chúng với ánh mắt trộn lẫn lo sợ.

Hắc Dạ Hổ cứ im lặng nhìn như thế một lúc, cuối cùng từ từ gật đầu.

"Hạ vũ khí xuống".

"...Vâng."

Đám thuộc hạ cũng bỏ vũ khí vào mà không nói thêm lời nào. Không phải là thứ ác cảm đối với dân làng đã biến mất, mà là giờ chúng không thể động tay với họ được.

Giả như giờ chúng nhận được mệnh lệnh như thế này, thì cảm giác bức bối này vẫn không thể biến mất.

Vì sơn tặc Lục Lâm tuy cũng phản bội như cơm bữa và không biết nhân nghĩa là gì, nhưng chúng rõ hơn bất cứ ai trên thế gian này về tinh thần khí khái.

"Lão nhân."

"Vâng...?"

"Hãy chuẩn bị đi. Bọn ta sẽ đưa mọi người tới Giang Bắc."

"Các vị nói chúng tiểu nhân ư?"

"Đúng vậy."

Hình lão nhân chớp mắt với vẻ mặt bối rối.

"Nhưng, nhưng chúng tiểu nhân..."

Hắc Dã Hổ chỉ lắc đầu và nói một cách cứng rắn.

"Chúng ta nhận mệnh lệnh nên chỉ làm theo. Các ngươi chọn đi. Ở lại nơi này hoặc theo bọn ta đến Giang Bắc. Nếu các ngươi chọn vế sau, bọn ta nhất định sẽ đưa các ngươi sống sót đặt chân lên đất Giang Bắc."

Hình lão nhân liếc nhìn lại phía sau.

Những người dân làng đang hướng ánh mắt tha thiết về phía Hình lão nhân ấy, nhưng ánh mắt của ông ta dừng lại nơi nấm mồ chôn cất nhi tử mình.

Lão nhân im lặng nhìn nơi đó một lúc lâu, khóe mi ông ta đã ướt đẫm.

'Tên tiểu tử này...?

Cuối cùng người đã cứu ngôi làng này lại là Hình Úc.

Nếu ngay cả Hình Úc cũng bán đứng họ, thì tạm thời sẽ giữ được mạng sống của tất cả mọi người, nhưng cuối cùng, không biết chừng họ sẽ gặp thảm họa trong tay những kẻ hôm nay vừa tới.

Nhi tử của ông ta đến cuối cùng vẫn giữ trọn tín nghĩa với Thiên Hữu Minh, nhờ vậy đã mở ra được con đường sống cho những người dân làng.

"Lựa chọn càng nhanh càng tốt. Vì chúng ta không thể biết được khi nào lũ Vạn Nhân Phòng sẽ quay lại."

"... Chúng tiểu nhân sẽ đi"

Hình lão nhân gật đầu một cách nặng nề.

"Phải sống chứ ạ... Phải sống bằng mọi giá."

"Vậy hãy chuẩn bị đi. Hành lý càng nhẹ càng tốt. Không cần phải mang theo những thứ vô ích như lương thực. Vì ở Giang Bắc có rất nhiều."

Lời nói đó càng đâm vào trái tim Hình lão nhân đau đớn hơn. Nếu được nghe những lời này sớm hơn một chút...

"Chúng... chúng tiểu nhân sẽ làm như vậy."

Hắc Dã Hổ gật đầu. Những người dân làng nãy giờ chỉ đứng nhìn ánh mắt hắn, liền nhanh chóng chạy về nhà mình.

Hắc Dã Hổ yên lặng nhìn hình ảnh ly tán, bất chợt nở nụ cười cay đắng.

'Thế gian này...?'

Người giữ trọn nghĩa khí đến cuối cùng thì phải nằm dưới ba tấc đất lạnh lẽo, còn những kẻ phản bội thì được sống sót nhờ vào cái giá chính là mạng sống của kẻ đó.

Đây có lẽ là lý do tại sao thiện chí khó lan tỏa khắp nhân gian.

Nhưng...

Hắc Dạ Hổ nhìn nấm mồ đỏ thẫm mà cỏ dại vẫn chưa kịp mọc, lẩm bẩm.

"... Ít nhất thì chắc ngươi cũng không hối hận."

Hắn có cảm giác như có một người nào đó hắn chưa từng gặp, đang nhìn về phía hắn và mỉm cười.