Bên trong chiếc xe ngựa sang trọng.
Trường Nhất Tiếu nằm xuống một cách lười biếng tận hưởng sự rung chuyển nhẹ nhàng. Hắn quay đầu lại hướng về phía chiếc cửa sổ trên vách.
Thế gian được nhìn qua khung cửa sổ chỉ đủ để một cái thò đầu ra ngoài vô cùng nhỏ bé. Nếu chỉ nhìn vào phong cảnh lướt qua thì không thể biết được bản thân đang di chuyển đi đâu và đang ở đâu.
Vậy nhưng Trường Nhất Tiếu lại không hề cảm thấy khó chịu về điều đó.
Chỉ cần tưởng tượng ra hòn đá nhỏ mà hắn đã ném xuống mặt hồ yên ả đã tạo ra một cơn sóng như thế nào thôi cũng đủ để cảm thấy vui vẻ trong lòng rồi.
Thêm vào đó, hắn thật sự rất tò mò. Rốt cuộc cơn sóng đó sẽ trở nên to lớn đến nhường nào.
"Khư ha ha ha"
Trường Nhất Tiếu vui vẻ mỉm cười.
"Minh Chủ"
Ngay lúc đó, một giọng nói cẩn trọng vang lên từ bên ngoài chiếc xe ngựa. Trường Nhất Tiếu chậm rãi trả lời.
"Bổn quân đang nghe đây"
"Có báo cáo từ Giang Bắc đến ạ"
Hàng lông mi dài của Trường Nhất Tiếu đột nhiên có những cơn co giật nhỏ.
"Tiếp tục nói đi"
"Có vẻ như Thiên Hữu Minh và Cửu Phái Nhất Bang đều đã nắm bắt được tình hình nên đang rơi vào hỗn loạn. Vậy nhưng bọn chúng vẫn chưa di chuyển theo chúng ta"
"Hừm..."
"Phía Thiên Hữu Minh dường như đang chuẩn bị xuất chiến. Còn Cửu Phái Nhất Bang thì vẫn chưa có bất cứ động tĩnh nào. Khả năng cao là bọn chúng sẽ án binh bất động..."
Trường Nhất Tiếu bật cười đầy khó hiểu.
"Thì ra khi không có Gia Danh ở đây thì chuyện như thế này cũng có thể xảy ra "
"Thuộc hạ có tội"
"Không phải là bọn chúng sẽ án binh bất động. Mà chỉ chậm một chút mà thôi. Vốn dĩ có một số kẻ sẽ sợ mắc sai lầm nên luôn chờ đợi cho đến khi mọi chuyện chắc chắn mới hành động"
Đặc biệt là Pháp Chỉnh.
Pháp Chỉnh là người như thế nào vốn dĩ đã được hắn nắm bắt xong từ sự việc Nam Cung Thế Gia.
Ông ta là người luôn cố gắng hết sức để thế lực mà bản thân lãnh đạo không phải chịu bất kỳ tổn thất nào.
Không, nói một cách chính xác thì ông ta luôn cảnh giác một cách thái quá đối với những thứ có thể xảy ra với bản thân.
Một người như vậy không lý nào lại hành động trong tình cảnh mọi thứ vẫn còn mơ hồ. Vì vậy mà ông ta sẽ đợi cho đến khi mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn, ngay cả khi phải chịu một chút thiệt hại.
Thậm chí làm như vậy thì khi có thiệt hại lớn hơn xảy ra thì ông ta cũng có thể giảm được đôi ba phần trách nhiệm.
Chuyện này chẳng có chút mới mẻ hay kỳ lạ nào cả.
Đây là đặc tính chung của những kẻ hay thao thao bất tuyệt về thể diện và danh phận và cho đến bây giờ những kẻ khoác trên mình bộ bọc Chính Phái luôn xem đó là một điều hiển nhiên.
Ngược lại, mỗi lần Trường Nhất Tiếu hành động thì bên đứng ra xử lý lại là Hoa Sơn và Thiên Hữu Minh - những kẻ hành động không giống Chính Phái một chút nào.
"Còn nữa... à, không có gì ạ"
"Hửm?"
Trường Nhất Tiếu tỏ ra hứng thú khi tên thuộc hạ không nói hết câu. Hình như làm gì có tin tức nào đặc biệt hơn đâu nhỉ?
"Nhà ngươi có gì muốn nói à?"
"Chuyện đó, chỉ là tin tức vụn vặt mà thôi... Thuộc hạ không biết có nên báo cáo lên Minh Chủ hay không..."
"Cứ nói đi"
"Vâng! Chuyện là... có khoảng 30 tên thuộc hạ bị mất tích ở phía Nam ạ"
"Ba mươi?"
"Vâng. Những người mất tích gần như đều là các cao thủ hạng nhất. Cũng chẳng phải tin tức gì quan trọng... nhưng mà... việc tìm nguyên nhân có chút khó khăn..."
Khoé miệng Trường Nhất Tiếu khẽ cong lên.
"Vị trí?"
"Gần Mô Châu ạ. Là ở phía Nam"
"Mô Châu?"
"Thuộc hạ đã nghi ngờ đây là hành động mà Thiên Hữu Minh -- những kẻ đang tiến lên phía Bắc gây ra. Vậy nhưng nơi xảy ra mất tích không hề có dấu vết của con người và có khoảng cách khá xa với những kẻ mà thuộc hạ nghi ngờ. Vì vậy mà không có lý do gì bọn chúng lại xuất hiện ở đó và gây chiến được. Có lẽ phải có nguyên nhân khác"
"Khư ha ha ha ha"
Trường Nhất Tiếu yên lặng lắng nghe rồi cười ngày càng lớn. Đó không phải tiếng cười khiến người khác nổi da gà như mọi khi mà là tiếng được phát ra vì không nhịn cười nổi.
"Hahahhahaha. Dù sao thì!"
Cuối cùng, hắn dùng ngón tay dài lướt qua khuôn mặt. Dường như sự bức bối trong việc phải đối phó với Pháp Chỉnh đã biến mất.
"Thật tình mà. Tính cách của hắn quả rất tệ!"
"Có nên gửi đội điều tra đi không ạ?"
"Mặc kệ đi"
Trường Nhất Tiếu mỉm cười rồi khẽ lẩm bẩm một mình.
"Nó giống như một tấm thiệp mời dành cho bổn quân mà thôi. Không phải là việc các ngươi cần bận tâm đâu"
Đó là một câu trả lời khó hiểu. Bên ngoài chiếc xe ngựa chỉ là sự im lặng thay vì câu trả lời.
Trường Nhất Tiếu không truyền đạt lại những gì mà hắn nắm bắt được. Chẳng có lý do gì mà hắn phải làm như vậy. Dù sao có nói ra thì tên thuộc hạ cũng không hiểu nên nói chỉ tổ đau miệng mà thôi.
Bên tai hắn ta chợt vang lên giọng nói của ai đó.
'Ta đang ở đây này. Ngươi không muốn đến đây giết ta sao?'
"Hahaha"
Trường Nhất Tiếu một lần nữa cười lớn vì không thể nào nhịn nổi.
"Bổn quân thật sự không có sở thích lao đến khi bị nam nhân dụ dỗ đâu"
Dù sao thì lần này Vạn Nhân Phòng cũng đã bị thiệt hại bởi mấy tên tiểu tử Thiên Hữu Minh. Đương nhiên thiệt hại đó có thể được bồi thường bằng việc tóm gọn mấy tên tiểu tử dám xông vào đất Giang Nam. Vậy nhưng...
"Đó là một tính toán sai lầm"
Khi ấy cho dù Tà Bá Liên có được lợi ích, Thiên Hữu Minh chịu thiệt hại nhưng Cửu Phái Nhất Bang lại ngư ông đắc lợi.
Mặc dù trên lập trường của Tà Bá Liên thì chẳng phải chuyện gì xấu nhưng nó khiến cho Trường Nhất Tiếu cảm thấy không vui chút nào.
Và trên lập trường của Hoa Sơn Kiếm Hiệp tức Thiên Hữu Minh cũng giống như vậy. Vì vậy mà bằng mọi cách phải lôi Cửu Phái Nhất Bang vào chuyện này.
Đối với Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì mồi nhử lớn nhất có thể khiến Cửu Phái Nhất Bang di chuyển chính là Trường Nhất Tiếu và còn...
"Lấy bản thân làm mồi nhử để khiến bổn quân di chuyển ư? Chậc chậc chậc. Thật là tự giác"
Trường Nhất Tiếu mỉm cười rồi liếc nhìn về bên ngoài cửa sổ.
Những lúc thế này thật là thú vị.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp dẫn dụ hắn để khiến Cửu Phái Nhất Bang di chuyển, còn hắn lại suy nghĩ giống như Hoa Sơn Kiếm Hiệp nên đã di chuyển từ trước.
Bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau về điều này nhưng lại có suy nghĩ tương đồng.
Trường Nhất Tiếu không thể nhịn nổi cười khi tên tiểu tử luôn muốn nắm lấy tóc hắn mà đánh đi đối phó với những kẻ thậm chí chẳng thể phản ứng một cách tử tế trước những thủ đoạn tưởng chừng như hiển nhiên.
"Dù nhà ngươi không hối thúc... thì mọi chuyện đã như vậy rồi"
Trên lập trường của Trường Nhất Tiếu thì hắn cũng chẳng có lý do gì để yên cho đám người Cửu Phái Nhất Bang chỉ đứng ngắm cảnh bên kia sông. Lửa trại thì càng nhiều củi mới càng rực rỡ.
Ngón tay dài ngoằng của hắn khẽ chạm lên má.
"Nhưng mà Hoa Sơn Kiếm Hiệp..."
Khoé miệng đỏ như máu của hắn khẽ cong lên.
"Nhà ngươi nên cẩn thận thì hơn. Bởi vì đám lửa đó cũng có thể nuốt chửng nhà ngươi đấy"
Hắn nghiêng đầu về phía sau rồi nói bằng một giọng nói uể oải.
"Truyền lệnh đến Thủy Lộ Trại. Bắt đầu di chuyển được rồi"
"Vâng, thưa Minh Chủ"
"Nếu như mấy tên già chẳng còn sống được bao ngày lưỡng lự thì phải cưỡng chế bọn chúng di chuyển thôi"
Trường Nhất Tiếu từ từ nhắm mắt lại với vẻ mặt dương dương tự đắc.
"Báo cáo!"
Một người đá cửa xông vào, cao giọng hét lớn.
"Quân Tà Bá Liên bao gồm Bá Quân đã đến Hoàng Sơn!"
Pháp Chỉnh cau mày hỏi lại.
"Chưa gì đã đến Hoàng Sơn rồi ư?"
"Vâng! Tin tức vừa được Cái Bang truyền đến ạ!"
"...Ta biết rồi!"
"Vâng"
Khi cánh cửa đóng lại, một tiếng thở dài lập tức được thốt ra từ miệng Pháp Chỉnh.
Tông Lợi Hình -- Chưởng Phái Không Động chỉ biết giữ khuôn mặt cứng đờ trong im lặng nãy giờ đã lên tiếng.
"Hoàng Sơn ư? Từ đó tiến lên phía Bắc chẳng phải sẽ là Hợp Phì hay sao?"
"Vâng. Đúng là như vậy"
"Chuyện, chuyện này..."
Tông Lợi Hình sốt ruột hỏi với khuôn mặt hoang mang.
"Phương Trượng, vậy chẳng phải chúng ta nên làm gì đó ư?"
Pháp Chỉnh không nói gì mà chỉ nhắm chặt mắt lại.
'Phải làm sao đây...'
Tông Lợi Hình cảm thấy gấp gáp trước tình hình xảy ra trước mắt. Vậy nhưng điều làm Pháp Chỉnh sôi sục lúc này lại là một việc khác.
'Thì ra việc Nam Cung Thế Gia gia nhập Thiên Hữu Minh lại sinh ra hệ quả như thế này!'
Vốn dĩ bọn họ không bao giờ gặp phải chuyện như thế này. Sau khi vượt qua hạ lưu Trường Giang chính là mảnh đất An Huy - một nơi mà Nam Cung Thế Gia vốn dĩ trấn thủ ở đó.
Nếu như thủ lĩnh của Ngũ Đại Thế Gia - Nam Cung Thế Gia vẫn duy trì được sức mạnh như trước kia, thì cho dù có là Tà Bá Liên đi chăng nữa cũng không dễ gì có thể xâm phạm An Huy.
Tà Bà Liên tuy rằng rất mạnh nhưng Nam Cung Thế Gia vẫn có thể giữ chân bọn họ trong một khoảng thời gian. Trong lúc đó Thiếu Lâm và Võ Đang sẽ đến chi viện.
Vậy nhưng bức tường thành kiên cố đó bây giờ đã bị phá hủy bởi sự vắng mặt của Nam Cung Thế Gia và sự phong bế sơn môn của Võ Đang.
Võ Đang thì chẳng nói làm gì nhưng việc Nam Cung Thế Gia gia nhập Thiên Hữu Minh là một điểm chí mạng.
Nếu như bọn họ không di chuyển đến Cửu Giang mà ở lại bảo vệ An Huy thì chuyện như thế này đã chẳng xảy ra.
'Thì ra cái chết của Nam Cung Hoảng đã gây ra hệ quả như thế này'
Pháp Chỉnh chỉ biết thở dài để giải tỏa những bức bối trong lòng.
Ngay lúc ấy, Gia Chủ Bàng Gia Bàng Diệp Bình lên tiếng.
"Theo như lời Tông Chưởng Phái nói thì trước tiên chúng ta nên tìm cách đối phó. Nếu để lũ người đó tiếp tục di chuyển thì thiệt hại sẽ không thể nào kiểm soát được"
Pháp Chỉnh từ từ mở mắt ra.
'Bá Quân Trường Nhất Tiếu'
Thế gian này có vô số người, nhưng kẻ có thể đùa giỡn người khác một cách đau đớn như thế này ngoài hắn ta ra thì còn ai nữa chứ?
"Tình hình bên Thiên Hữu Minh thì sao?"
"Có vẻ như bọn họ cũng đang có ý định di chuyển theo Bá Quân về phía Đông. Nhưng hiện tại vẫn chưa xuất phát"
"... Có vẻ hơi chậm nhỉ? Không giống bọn họ chút nào"
Giọng nói của Pháp Chỉnh bắt đầu lộ ra vẻ khó chịu. Tông Lợi Hình đã tinh ý nhận ra điều đó.
"Chẳng phải Hoa Sơn Kiếm Hiệp bây giờ không có ở Thiên Hữu Minh hay sao? Đây hẳn là nguyên nhân cho sự chậm chạp đó?"
Pháp Chỉnh cắn chặt môi trong vô thức.
Đúng là một tên tiểu tử phiền phức. Khi hắn có ở đây thì ông ta phải đau đầu vì sự tồn tại của hắn mà khi hắn biến mất thì cũng khiến ông ta đau đầu.
Khi Hoa Sơn Kiếm Hiệp nắm quyền chủ đạo ở Thiên Hữu Minh thì ông ta còn có thể dự đoán được hành động của bọn họ.
Nhưng trong tình trạng Hoa Sơn Kiếm Hiệp vắng mặt như bây giờ thì Huyền Tông là người chủ trì mọi chuyện nên cho dù ông ta có là Pháp Chỉnh nổi danh thiên hạ đi chăng nữa cũng không thể dự đoán được lộ hành của Thiên Hữu Minh.
Cuối cùng, Pháp Chỉnh cũng chỉ có thể nói như thế này mà thôi.
"Chúng ta hãy đợi thêm một chút nữa"
"Phương Trượng! Chúng ta không còn thời gian. Nếu bọn chúng tiến thêm một chút nữa thì..."
"Lão nạp biết rồi"
Lương dân sẽ phải hứng chịu thiệt hại nặng nề, An Huy sẽ nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.
"Lão nạp cũng đang rất nóng ruột. Nhưng... trước tiên chúng ta hãy quan sát hành động của Thiên Hữu Minh đã rồi hẵng hành động thì vẫn chưa muộn"
Tông Lợi Hình thở dài.
Không biết chừng lời nói của Pháp Chỉnh không hề sai. Nhưng đó là khi đối phương không phải là Trường Nhất Tiếu mà thôi.
Chẳng lẽ ông ta lại không biết chuyện khi ý đồ của Trường Nhất Tiếu trở nên rõ ràng thì mọi chuyện đã chẳng thể cứu vãn nữa rồi sao? Ông ta cũng đã từng trải qua rồi kia mà?
'Có thận trọng cũng phải có mức độ thôi chứ'
Nhưng khi đứng trước mặt Pháp Chỉnh, Tông Lợi Hình cũng chỉ có thể cắn chặt môi mà nuốt những lời nói đó vào trong mà thôi.
"Phương, Phương Trượng!"
Ầmmm!
Ngay lúc ấy, cánh cửa được mở ra, một ai đó chạy vào.
"Có chuyện gì vậy?"
Pháp Chỉnh mở to mắt. Dường như ông ta cũng đã có dự cảm rằng đã có gì đó không hay xảy ra.
"Quân địch... sông!'
"Cái gì?"
Pháp Chỉnh vội vàng đứng dậy.
"Trường Nhất Tiếu ở Hoàng Sơn đã vượt sông rồi ư? Nhà ngươi đang nói gì vậy?"
"Không, không phải chuyện đó. Là Thủy Lộ Trại!"
"Cái... cái gì?"
Khuôn mặt của người chạy đến báo tin đã trắng bệch.
"Thuyền đoàn của Thủy Lộ Trại hiện đang di chuyển để tấn công nơi này!"
Khuôn mặt nhăn nheo của Pháp Chỉnh lập tức trở nên xanh lét như tàu lá chuối.