Chương 1376 : Có kẻ tham lam quyền lực

"Đội Chủ, Thủy Lộ Trại sau khi tấn công Cửu Giang đã đốt sạch thuyền sau đó rút lui"

Một trong những tên ăn mày bí mật đuổi theo chiếc xe tứ mã hoa lệ đang di chuyển về phía Đông từ Tổng Bộ khuôn mặt lập tức trở nên méo mó sau khi nghe được tin tức.

"Thuyền?"

"Đúng, đúng vậy ạ"

"Lũ người đó... có vẻ như bọn chúng đang muốn chơi lớn một lần thì phải"

Cái Bang luôn ưu tiên việc truyền đạt thông tin tại hiện trường hơn bất kỳ điều gì. Một người cho dù có bộ não tuyệt vời đến đâu, có khả năng phân tích thông tin đến nhường nào cũng chẳng thể truyền tải được bầu không khí cảm nhận được tại hiện trường.

Bản năng của Vô Xú Cái - người đã quen thuộc với 'cảm giác hiện trường' đang hét lên với hắn ta rằng. Hành động của Tà Bá Liên lần này không đơn thuần là sự phô trương thanh thế sáo rỗng.

Khí thế hung ác như bắp bùng nổ của bọn chúng thậm chí truyền đến tận nơi xa xôi này.

"Chúng ta phải làm sao đây?"

"Làm sao là làm sao chứ?"

"Nơi này là Giang Nam mà. Nếu như chiến tranh thật sự xảy ra thì những người như chúng ta sẽ nhanh chóng bị bay đầu. Không phải bây giờ chúng ta nên nhanh chóng chạy trốn hay sao?"

Tên thuộc hạ lo lắng đến mức mặt cắt không còn một giọt máu. Vô Xú Cái nhăn mặt.

"Chết tiệt! Từ khi nào nhà ngươi lại xem việc ăn mày vì tham sống sợ chết mà bỏ chạy là chuyện đương nhiên như vậy hả?"

"Không, không phải như vậy. Nhưng mà..."

"Chẳng phải nhà ngươi cũng là một thành viên của Hắc Ô Đội đó sao?"

Khi những lời khiển trách xen lẫn sự tức giận được thốt ra, tên ăn mày xấu hổ cúi đầu.

"Thuộc hạ xin lỗi..."

"Chậc"

Vô Xú Cái vừa tặc lưỡi vừa quay đầu lại một cách không hài lòng. Sau đó hắn tiếp tục quan sát đám người tổng bộ Tà Bá Liên vẫn đang thản nhiên di chuyển.

'Chạy trốn ư?'

Biết chạy đi đâu bây giờ? Ngay khi hắn làm mất dấu đám người này thì Giang Bắc sẽ không còn là vùng đất an toàn nữa.

Vì vậy mà hắn tuyệt đối không được lơ là.

Cho dù phải mạo hiểm tính mạng cũng phải lần theo tung tích của bọn chúng. Đó là nhiệm vụ của Hắc Ô Đội và cũng là sứ mệnh của kẻ mang danh Đội Chủ Hắc Ô Đội là hắn ta đây.

Vô Xú Cái chìm đắm trong suy nghĩ rồi vô thức bật cười.

'Chẳng lẽ lũ người kia lại không biết là đang bị theo dõi hay sao?'

Có lẽ bọn chúng cũng biết rồi. Không lý nào Trường Nhất Tiếu - kẻ có thể chơi đùa toàn bộ thiên hạ trong lòng bàn tay lại không biết việc bản thân đang bị theo dõi cả.

Có lẽ lý do mà Vô Xú Cái và các thuộc hạ vẫn còn sống cho đến lúc này chính là vì Trường Nhất Tiếu không hề có ý định muốn che giấu hành tung của bản thân.

Vì vậy mà việc chạy khỏi đây càng chẳng có ý nghĩa gì cả.

"Đội Chủ! Bọn chúng dừng lại rồi!"

"Hạ thấp người xuống!"

Vô Xú Cái nhẹ nhàng hạ tay xuống, đám thuộc hạ lập tức nằm rạp xuống đất để ẩn mình.

Trong đám sậy cao vút chỉ có ánh mắt đầy lo lắng của bọn họ lộ ra. 

'Gì vậy nhỉ?'

Vô Xú Cái hạ thấp cơ thể tập trung nội lực vào đôi mắt.

Bọn chúng chẳng có lý do gì mà lại dừng lại ở đây cả. Cũng chẳng phải xuất hiện chuyện gì đó đặc biệt.

Vậy thì tại sao?

Ánh mắt Vô Xú Cái theo bản năng hướng về chiếc xe ngựa ở giữa đám người đó. Đó là một chiếc xe ngựa được kéo bởi 4 con bạch mã vô cùng hoa lệ.

Cánh cửa xe ngựa vốn luôn đóng chặt cho đến bây giờ bắt đầu mở ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc trường bào huyết sắc bay phấp phới, Vô Xú Cái thậm chí quên mất cả việc thở.

'Trường Nhất Tiếu!'

Mặc dù ở cự ly con người chỉ bé bằng một con kiến nhưng Vô Xú Cái vẫn có thể nhận ra hắn ta.

Bởi vì thiên hạ rộng lớn người đông như cát nhưng kẻ dám mặc phục trang như vậy đi đi lại lại chỉ có một mình Trường Nhất Tiếu mà thôi.

Bá Quân Trường Nhất Tiếu. Bang Chủ Vạn Nhân Phòng, Minh Chủ Tà Bá Liên cuối cùng đã xuất hiện. 

Ngay khi Trường Nhất Tiếu bước ra ngoài, đám thuộc hạ đi cùng hắn lập tức quỳ gối thể hiện lễ nghĩa.

Da gà bắt đầu nổi lên dọc sống lưng của Vô Xú Cái.

Đây chẳng phải là khung cảnh tuyệt đối sẽ không được nhìn thấy tại Chính Phái đó sao? 

Ngay cả Phương Trương của Thiếu Lâm - nơi đã leo lên đến đỉnh cao Phật Môn vang danh thiên hạ hay Chưởng Môn Nhân Võ Đang - nơi được mệnh danh là Bắc Đẩu của Đạo Gia Thiên Hạ cũng không nhận được lễ nghi như thế này.

Người nhận được nghi lễ như thế kia trong thiên hạ chỉ có hai người mà thôi. Một là Đương Kim Hoàng Đế - chủ nhân của thiên hạ và hai là Đế Vương của Giang Nam - Trường Nhất Tiếu.

Vô Xú Cái cắn chặt môi.

Cho dù nhân sĩ giang hồ có sống xa cách trần tục như thế nào đi chăng nữa thì những kẻ chỉ là thường dân sẽ không đời nào trưng ra dáng vẻ như vậy.

Điều đó là bất trung với Hoàng Đế và mù quáng về sức mạnh. Và những người thuộc Chính Phái thì luôn cảnh giác với dáng vẻ đó.

Vậy nhưng cho dù là vậy... Vô Xú Cái không thể phủ nhận rằng trái tim hắn đã run rẩy trước cảnh tượng trước mặt.

Có lẽ đến chết hắn cũng sẽ không dám thốt ra những lời này ra khỏi miệng nhưng thật lòng mà nói chẳng phải dáng vẻ mà Trường Nhất Tiếu đang cho thấy lúc này chính là dáng vẻ mà hắn luôn ao ước ngay cả trong giấc mơ đó sao?

"Tên khốn kia..."

"Suỵt!"

Vô Xú Cái lập tức chặn miệng tên thuộc hạ lại.

Đương nhiên không phải Trường Nhất Tiếu mà đến ông cố nội Trường Nhất Tiếu đi chăng nữa cũng không thể phát hiện ra sự hiện diện của bọn họ - những người đã thành thạo ẩn thân thuật ở khoảng cách này. Vậy nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa thải. 

'Bọn chúng đang định làm gì vậy chứ?' 

Vô Xú Cái quan sát động thái của Tà Bá Liên bằng ánh mắt căng thẳng cực độ.

Ngay lúc ấy, Trường Nhất Tiếu ra chỉ thị gì đó bằng cử chỉ tay. Sau cử chỉ nhẹ nhàng đó, một phần trong đám thuộc hạ đang quỳ gối lập tức bay mình đi đâu đó.

'Gì vậy...?'

Vô Xú Cái mở to mắt. 

Nếu như bọn chúng tách nhau ra trong lúc di chuyển thì Vô Xú Cái có thể ra chỉ thị cho thuộc hạ bám theo phía sau. Nhưng ở trong tình huống này hắn thật sự không thể hành động lỗ mãng.

"Đội, Đội Chủ..."

Cho dù bọn họ có thành thục việc theo dấu thế nào đi chăng nữa thì việc bám theo một cách muộn màng ngần ấy võ giả cũng là việc bất khả thi. Khi ở trong tình thế vừa phải giấu mình vừa phải bám theo thì càng không thể.

Nhưng mọi việc không chỉ kết thúc ở đó.

Mỗi lần Trường Nhất Tiếu vẫy tay, một nhóm người lại biến mất ngay trước mặt bọn họ.

Cảm giác như thể đang bị chơi đùa, cuối cùng Vô Xú Cái cũng không chịu nổi nữa mà thốt ra những lời chửi rủa.

"Chết tiệt..."

Ngay lúc ấy, Trường Nhất Tiếu đã kết thúc việc chỉ thị rồi quay người đi không chút do dự.

Khoảnh khắc Vô Xú Cái nới lỏng cảnh giác trút bỏ hơi thở nặng nế, Trường Nhất Tiếu thản nhiên nhìn về phía bọn họ. 

Đùng! Đùng!

Trái tim Vô Xú Cái đập thình thịch. Đầu hắn theo bản năng cúi thật sâu xuống bên dưới. Giống như dù có phải cắm đầu xuống dưới đất thì hắn cũng phải né tránh ánh mắt đó vậy.

'Hắn, hắn đã nhận ra rồi ư?'

Vô Xú Cái chỉ nghĩ rằng Trường Nhất Tiếu hẳn cũng đoán được việc có người bám theo. Nhưng hắn lại biết chính xác đến cả vị trí của bọn họ ư?

Không lý nào lại như vậy được. Không một ai trong thiên hạ có thể nắm bắt được tung tích của bọn họ ở cự ly này. Chuyện này là không thể nào. 

Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra. Vô Xú Cái vừa suy nghĩ vừa thở hổn hển. Vậy nhưng hắn vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên.

Cơ thể hắn không chịu nghe lời lý trí. Hắn giống như một con thỏ đang né tránh ánh nhìn của một con sói mà cố gắng chui mình vào lòng đất vậy.

Mùi đất sặc sụa, mùi cỏ, mùi mồ hôi ẩm ướt liên tục ùa vào mũi hắn ta. Một hồi lâu cứ thế trôi qua.

"Đội Chủ, bọn chúng lại di chuyển rồi"

Khi giọng nói run rẩy vang lên từ phía sau, Vô Xú Cái mới bừng tỉnh trở lại với hiện thực. Nhận ra bản thân đang trong bộ dạng hèn nhát như thế nào, Vô Xú Cái bỏ lại nắm cỏ đang nắm chặt trong tay rồi dựng cơ thể lên.

Cánh cửa chiếc xe ngựa lại đóng chặt, đám người Tà Bá Liên tiếp tục di chuyển như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vô Xú Cái nhất thời không nói nên lời. Hắn đã bị Trường Nhất Tiếu trêu đùa nhưng ngạc nhiên thay là hắn không hề cảm thấy tức giận. Bởi vì sự tức giận chỉ xuất hiện giữa những kẻ đồng đẳng mà thôi.

Hắn là Đội Chủ Hắc Ô Đội.

Đó là một chức vị không bao giờ bị xem thường ở bất kỳ đâu trên giang hồ. Vậy nhưng tất cả những gì hắn ta cảm thấy bây giờ là cảm giác nhẹ nhõm vì vẫn có thể sống sót.

"Đội Chủ, chúng ta phải làm sao đây? Có nên truy tìm đám người đó không ạ?"

"Truy tìm ư?"

Vô Xú Cái cười nhạt. 

"Bỏ đi. Báo cáo cho tổng đà, chúng ta vẫn tiếp tục bám theo Trường Nhất Tiếu"

"Nhưng mà..."

"Có đi theo cũng có biết được gì đâu?"

Không có câu trả lời nào được thốt ra. Trên mặt Vô Xú Cái lúc này là nụ cười đầy chế nhạo.

"Không được liều lĩnh"

"Vâng!"

Vô Xú Cái cắn chặt môi. Ánh mắt hắn lúc này vẫn cố định trên khung cửa sổ nhỏ hình vuông trên chiếc xe ngựa. Từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại chẳng thể nhìn vào bên trong.

Trường Nhất Tiếu bây giờ chính là đang nhìn thế gian thông qua chiếc cửa sổ nhỏ đó. Vậy nhưng người chỉ nhìn thế gian rộng lớn này bằng hai mắt như hắn ta không thể nào theo kịp được tầm nhìn của Trường Nhất Tiếu.

'Dù không thể nhìn bằng mắt nhưng ta sẽ đi theo bước chân của nhà ngươi. Bằng bất cứ giá nào'

Ánh mắt Vô Xú Cái nhìn về phía chiếc xe ngựa không giấu nổi sát khí lạnh lẽo. 

Chiếc xe ngựa trắng đến chói mắt và truyền thư câu hồng sắc bay về tứ phương.

Khoảnh khắc đó, chiếc xe ngựa đó đã trở thành trung tâm của thế gian này.

Cạch!

Cánh cửa của chiếc xe ngựa được đóng lại.

"Không có Gia Danh đúng là thật bất tiện. Đích thân bổn quân phải đưa ra những chỉ thị nhỏ nhặt như thế này... Chậc chậc"

Trường Nhất Tiếu nằm nghiêng trên chiếc giường êm ái. Cử chỉ uể oải của hắn ngập tràn sự khó chịu phiền phức. 

Hắn ta chậm rãi cầm chiếc chén và bình rượu lên rồi đổ đầy rượu.

Ngay cả khi chiếc xe ngựa không ngừng rung lắc, rượu vẫn chảy thành dòng một cách ổn định. Bên trong chiếc xe ngựa chật hẹp, tửu hương nồng nặc lan rộng.

Cạch!

Đặt bình rượu xuống, Trường Nhất Tiếu nằm nghiêng nhìn vào chiếc chén trên tay.

Trong đôi mắt hắn lúc này là sự tối tăm lạnh lẽo. Hắn chậm rãi nâng chén lên và cạn sạch.

Tận hưởng hương vị lan tỏa từ miệng đến bụng, Trường Nhất Tiếu sau đó lại hướng ánh mắt về phía chiếc cửa sổ vuông của chiếc xe ngựa. 

Hắn ta dùng ngón tay lau đôi môi ẩm ướt rồi lẩm bẩm.

"Không khó. Phải. Việc này không hề khó"

Thế gian mà hắn ta nhìn thấy tại nơi này chỉ là một thế gian bé nhỏ. Nhưng cũng chẳng sao cả. 

Nếu như hắn có thể lôi kéo mọi người vào thế gian nhỏ bé này, thì chẳng phải hắn có thể nhìn được toàn bộ thế gian bằng khung cửa nhỏ này hay sao?

Nhưng, nhưng mà. Tất cả đều đang hướng về chiếc cửa sổ này.

Có kẻ tham lam quyền lực, có kẻ không thể cắt đứt tình cảm, có kẻ mù quáng tuân theo mệnh lệnh, và còn... có cả những kẻ đáng thương đang rên rỉ vì bị bủa vây bởi những thứ dị thường.

"Hừm..."

Tiếng nhạc vang đến bên tai. Tiếng trống hoa lệ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Đây chính là âm thanh báo hiệu cho sự bắt đầu của một sân khấu khổng lồ. 

"Việc chuẩn bị... đã xong hết rồi"

Trường Nhất Tiếu lẩm bẩm như thể đang nói chuyện với ai đó. Sau đó hắn từ từ quay đầu về phía đối diện. Nơi đó là phía đối diện không hề có cửa sổ của chiếc xe ngựa.

Ánh mắt trống rỗng trong suốt của hắn ta hướng về nơi nào đó tại phía Nam bên kia. Đó là ánh mắt đầy sự căm ghét nhưng bên cạnh đó còn có cả sự thèm muốn và khao khát.

"Vì vậy mà hãy mau đến đi. Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Khi không có nhân vật chính thì màn biểu diễn không thể bắt đầu được"

Trường Nhất Tiếu mỉm cười. Nụ cười tựa như vầng trăng máu cuối năm báo hiệu những điều chẳng lành sắp xảy ra.