"Ya! Yaaa!!"
Phốc!!!
Mũi tên xẻ đôi không gian lao đi. Khuôn mặt Chiêu Kiệt lúc này đã trở nên méo mó một cách thảm khốc.
"Mũi tên chết tiệt! Bực mình quá mà!"
Kenggg!
Hắn đạp mạnh chân xuống đất đồng thời vung thanh kiếm vào không trung nhanh như một tia chớp.
Cơn mưa tên dội xuống màn kiếm ảnh được tạo ra tựa như những hạt mưa va chạm vào mái hiên rồi văng đi.
"Khự!"
Sau khi xử lý xong mũi tên, Chiêu Kiệt tiếp đất rồi ôm chặt lấy hông mà rên rỉ. Sau đó hắn đột nhiên hét lớn.
"Lũ Tà Phái chết tiệt các ngươi không dám đường đường chính chính vác binh khí lao ra mà hèn hạ bắn tên như thế này sao? Các ngươi cũng quá bỉ ổi rồi đấy!"
Bạch Thiên hoang mang lẩm bẩm.
"... Chẳng phải vì bỉ ổi mới được gọi là Tà Phái à?"
Rốt cuộc trong đầu tên tiểu tử Chiêu Kiệt, Tà Phái có dáng vẻ như thế nào vậy?
Trong khi Bạch Thiên cảm thấy hoang mang thì Nhuận Tông lại đang rất lo lắng cho Chiêu Kiệt.
"Lùi lại phía sau đi! Đệ vẫn đang bị thương đấy!"
"Ầy. Ở đây làm gì có ai bình thường chứ? Như nhau cả thôi"
"Cái tên điên này..."
Chiêu Kiệt một lần nữa lao về phía trước như một con ngựa non háu đá. Nhuận Tông thở dài bất lực.
Đương nhiên, Chiêu Kiệt nói không sai. Số người lành lặn ở đây bây giờ ít hơn số người không lành lặn. Vấn đề là ngay cả đối với những người không lành lặn cũng có các mức độ khác nhau.
"Cái tên tiểu tử chết đến nơi rồi còn..."
Hai mắt Nhuận Tông rực lửa, hắn đạp đất lao đi. Thuyết giáo để tên tiểu tử Chiêu Kiệt hiểu ra vấn đề thì thà rằng đi thuyết giáo cho con chó 3 tháng tuổi đừng sủa bậy còn hơn.
"Hấp!"
Nhuận Tông nhảy đến trước mặt Chiêu Kiệt rồi một phát xuyên thủng cổ tên Tà Phái đang đối đầu với hắn ta.
Chiêu Kiệt mở to mắt.
"Sư, sư huynh! Đây là phần của đệ mà!"
"Im miệng lại cho ta!"
Nhuận Tông sau khi phun ra một câu thô tục không giống đạo sĩ chút nào thì hạ thấp tư thế đánh bay thanh đao của tên Tà Phái đang lao đến.
Ngay khi hắn định phản công thì lại nhìn thấy bóng lưng của một ai đó vượt qua hắn và chém kiếm xuống.
Kenggg!
"Hựưư!"
Tên Tà Phái bị khoét một lỗ giữa ngực lập tức đứng hình với biểu cảm không thể tin nổi. Sau khi rút thanh kiếm ra, người kiếm tu đẩy tên Tà Phái ngã xuống rồi hét lên đầy mạnh mẽ.
"Sư thúc... ơ?"
Nhuận Tông cứ nghĩ rằng người đó đương nhiên là Bạch Thiên. Vậy nhưng trước mặt hắn ta lúc này không phải là y phục của Hoa Sơn.
"Lũ Tà Phái này cũng chẳng có gì đặc biệt cả! Đẩy lùi bọn chúng!"
"Rõ!"
Các võ giả mặc y phục lam sắc lướt qua một cách dũng mãnh hai bên tả hữu của Nhuận Tông.
"Hình như ta đã nhìn thấy cảnh này rất nhiều lần ở đâu đó rồi thì phải..."
Quách Hoan Tao sau khi quật ngã kẻ địch thậm chí không nhìn về phía sau. Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái dũng mãnh bám theo sau hắn ta.
Nhuận Tông theo thói quen quay thanh kiếm một vòng để rũ sạch máu. Sau đó hắn đứng thẳng người lên trầm tư suy nghĩ.
'Bốn từ Quát Mục Tương Đãi chính là được dùng ở những lúc như thế này thì phải?'
Đương nhiên bọn họ vẫn còn nhiều thiếu sót.
Theo cách nói độc mồm độc miệng của tên tiểu tử Thanh Minh thì chắc hẳn là 'vẫn còn xa lắm, lũ nhãi ranh.'
Suy nghĩ này không phải là do Nhuận Tông tự mãn. Mà là dưới một góc nhìn khách quan thì các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái lúc này chẳng khác nào những đứa trẻ nhỏ được trao vào tay 1 thanh danh kiếm vậy.
Dáng vẻ của bọn họ vẫn trông vô cùng nặng nề ngay cả khi thi triển loại võ công mà bản thân đã tinh thông.
Vậy nhưng cho dù là vậy thì bọn họ vẫn đang vung danh kiếm. Dáng vẻ của bọn họ lúc này đã khác một trời một vực so với dáng vẻ sợ hãi run rẩy thậm chí chẳng biết trong tay bản thân có gì lúc ban đầu.
"... Kinh nghiệm quả nhiên..."
"A, chết tiệt! Sư huynh nên cẩn thận lời nói thì hơn!"
"Hả?"
Nhuận Tông đang lẩm bẩm một mình lập tức quay đầu lại khi nghe được lời ngăn cản vang lên từ phía sau. Chiêu Kiệt hét lớn với khuôn mặt vẫn cứng ngắc như trước.
"Đệ biết sư huynh đang nghĩ gì. Nhưng mà nếu như sư huynh nói như vậy thì chẳng khác nào chính đáng hoá việc tên tiểu tử khốn kiếp kia đẩy chúng ta vào địa ngục cả."
Đương nhiên Chiêu Kiệt bây giờ là đang nói về Thanh Minh.
"... Không thể như vậy được"
Cái gì ra cái nấy chứ. E hèm.
"Vì vậy mà sư huynh nên im miệng lại thì hơn"
"Ta biết rồi!"
Nhuận Tông khiêm nhường trả lời. Vậy nhưng sau đó hắn lập tức bật cười.
Sự thật là quân địch đang chặn phía trước bọn họ không hề mạnh. Vậy nhưng nếu như không có các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đứng ra chiến đấu thì hắn làm gì có thời gian trò chuyện thoải mái với tên tiểu tử Chiêu Kiệt như thế này chứ.
'Chỉ riêng việc có thể giúp chúng ta chiến đấu một cách thoải mái như thế này cũng đã rất đáng khen rồi'
Mặc dù được mệnh danh là môn phái đứng chót Cửu Phái Nhất Bang nhưng dù sao Hải Nam Kiếm Phái cũng là một trong chín môn phái đứng đầu trong thiên hạ.
Đương nhiên sẽ có sự khác biệt to lớn giữa một nơi được gọi là Cửu Phái Nhất Bang với những nơi khác.
Nếu như bọn họ có thể chiến đấu như lúc này thì chắc chắn sẽ trở thành một chiến lực thực thụ.
Và không biết chừng khi không còn gây cản trở cho việc chiến đấu, một ngày nào đó họ còn có thể trở thành một trong những môn phái đại diện cho Thiên Hữu Minh.
Đặc biệt là...
"Mũi kiếm của đệ đang dao động đó! Đừng có kích động quá mức!"
"Vâng!"
Nhuận Tông nheo mắt.
'Hắn ta quả là một nhân tài'
Ánh mắt của Nhuận Tông cố định trên bóng lưng của Quách Hoan Tao - người đang chiến đấu một cách quyết liệt nhưng vẫn không quên đưa ra những chỉ thị chính xác.
'Vì hắn mà đã có lúc ta quên mất rằng Chưởng Môn Nhân Hải Nam Kiếm Phái cũng đang có mặt ở đây'
Việc này vốn dĩ không thể xảy ra được.
Một người cho dù là đệ tử chân truyền của Chưởng Môn Nhân cũng không thể nào so sánh được với Chưởng Môn Nhân chân chính.
Mặc dù hắn ta có thể trở thành Chưởng Môn Nhân kế nhiệm đi chăng nữa thì những khả năng mơ hồ làm sao có thể so sánh được với những việc đã được hiện thực hoá kia chứ?
Nhưng điều tài giỏi ở Quách Hoan Tao chính là ngay cả Nhuận Tông - người đủ hiểu về sự thật đó đôi khi cũng đã nhầm lẫn.
Nhuận Tông đã chẳng còn nhớ dáng vẻ của Quách Hoan Tao lúc đại hội tỷ võ Thiếu Lâm trong quá khứ trông như thế nào. Bởi vì dáng vẻ hiện tại của hắn ta bây giờ quá ấn tượng đến mức khiến quá khứ kia trở nên lu mờ.
Nhuận Tông mỉm cười đầy cay đắng.
Bây giờ thì hắn đã hiểu cảm giác cũng những kẻ biết về Hoa Sơn trong quá khứ sau đó nhìn thấy Ngũ Kiếm ở thời điểm hiện tại là như thế nào rồi.
Quách Hoan Tao mới chỉ thay đổi một phần nhưng nhìn vào dáng vẻ của hắn ta lúc này thì không thể không kinh ngạc được.
"Sư huynh, phía trước!"
"Ta biết rồi"
"Đệ sẽ ra phía trước"
"Lùi về sau đi! Nơi này là của ta!"
Các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái dưới sự chỉ đạo của Quách Hoan Tao cũng cho thấy sự tin tưởng tuyệt đối vào hắn ta.
Con người ta sau khi trải qua nguy nan cùng nhau sẽ trở nên gắn bó hơn trước rất nhiều. Mối quan hệ liên kết mà bọn họ đã xây dựng nên trong khoảng thời gian ngắn này có lẽ còn khăng khít hơn cả khoảng thời gian mà bọn họ đã trải qua cùng nhau trong môn phái trước kia.
'Bọn họ sẽ mạnh lên'
Đương nhiên những thiệt hại mà Hải Nam Kiếm Phái phải gánh chịu sẽ không dễ dàng có thể khôi phục.
Bọn họ đã mất đi rất nhiều thứ. Bọn họ đã phải rời khỏi Đảo Hải Nam - nơi từ trước đến nay đã trở thành sơn môn vững chắc của bọn họ, trong quá trình đó đã có rất nhiều đệ tử rời đi. Số đệ tử còn lại cũng đã hy sinh gần một nửa khi đột phá Giang Nam.
Lạnh lùng mà nói, Hải Nam Kiếm Phái bây giờ đã mất đi tư cách để có thể được gọi là Cửu Phái Nhất Bang.
Ngay cả khi không còn phải chịu bất cứ thiệt hại nào nữa thì vẫn cần rất nhiều thời gian để họ có thể tìm lại được sức mạnh như trong quá khứ.
Vậy nhưng cho dù là vậy Nhuận Tông vẫn tin rằng Hải Nam Kiếm Phái rồi sẽ mạnh hơn.
Bởi vì hắn đã có kinh nghiệm đủ để biết rằng điều khiến một môn phái trở nên mạnh hơn không phải những điều kiện như địa bàn, tài sản hay danh phận.
Thứ khiến một môn phái có thể trở nên mạnh hơn chính là tấm lòng và ý chí.
Và bây giờ thì Hải Nam Kiếm Phái đang có cả hai điều đó - thứ mà bọn họ không hề có khi rời khỏi Đảo Hải Nam.
"Phải, họ sẽ mạnh hơn..."
"Trong chiến tranh đứng có đứng ngẩn ngơ suy nghĩ như vậy chứ cái tên tiểu tử này!"
Bạch Thiên hét lớn chạy về phía trước như một cơn cuồng phong. Nhuận Tông nhăn nhó.
'Hay là đổi sư thúc với đệ tử Chưởng Môn Nhân Hải Nam Kiếm Phái đi cho rồi?'
Liệu Hải Nam Kiếm Phái có đồng ý không nhỉ?
Nhuận Tông chìm trong những suy nghĩ sau đó bật cười. Sau đó hắn lại nắm chặt thanh kiếm và bám theo phía sau Bạch Thiên.
"Sư thúc, lũ Tà Phái ngày càng đông hơn"
"Sẽ còn đông nữa"
Bạch Thiên lạnh lùng quan sát đám quân địch đang lao đến.
'Vẫn thường thôi'
Thật lòng mà nói ở mức độ này vẫn chưa có gì nguy hiểm cả. Hắn thậm chí không cần phải đứng ra chỉ vì đám Tà Phái dạng trung tiểu này. Bọn chúng còn chẳng phải là đối thủ của Hải Nam Kiếm Phái kia mà?
Điều quan trọng không phải là quân địch dễ đối phó như thế nào mà là quân địch đã bắt đầu nắm được vị trí của Hải Nam Kiếm Phái và Thiên Hữu Minh.
Kể từ bây giờ bọn họ lại phải tiếp tục vượt qua các hiểm lộ.
'Vậy nhưng nói cách khác thì điều này cũng có nghĩa là bọn họ gần như đã đến được Trường Giang rồi'
Chỉ cần vượt qua chỗ này nữa thôi sẽ là vùng đất Giang Bắc - vùng đất của sự bình yên, nơi bọn họ thậm chí có nằm duỗi thẳng cả hai chân cũng sẽ chẳng bị bất kỳ ai tấn công.
Vẫn biết lửa địa ngục khủng khiếp hơn cả những gì bọn họ đã phải trải qua cho đến lúc này đang đợi bọn họ phía trước, vậy nhưng nếu như không vượt qua nó, bọn họ cũng chẳng có cách nào có thể đến được Giang Bắc cả.
"Lục Lâm Vương!"
"Vâng, Quyền Chưởng Môn Nhân!"
"Bao lâu nữa chúng ta mới đến được Nam Kinh?"
"Nếu như chạy toàn lực thì..."
Lâm Tố Bính khẽ ngước lên bầu trời. Hắn ta xem xét bầu trời tối mịt trong chốc lát rồi trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng.
"Chậm nhất chỉ mất một ngày nữa mà thôi"
"Một ngày ư..."
Vẻ mặt Bạch Thiên ngay lập tức tối sầm.
'Vậy là vận mệnh của chúng ta sẽ được quyết định trong 1 ngày mà thôi'
Ngay khi đến sông bọn họ phải quyết định ngay. Vượt sông hay là chiến đấu đến chết.
'Và sẽ không còn sau đó nữa'
Nhất định phải làm như vậy.
"Xử lý đám người kia đi rồi chúng ta sẽ đổi hướng!"
"Có nhất định phải làm vậy không? Chỉ còn mỗi một ngày nữa mà thôi?"
"Vấn đề không phải phía trước mà là phía sau! Sẽ có những kẻ đang đuổi theo chúng ta"
"A..."
Chiêu Kiệt lập tức gật đầu. Bây giờ những người mà bọn họ thực sự phải cảnh giác không phải đám Tà Phái vụng về đang chặn phía trước mà là Hỗ Gia Danh - kẻ đang đỏ mắt đuổi theo bọn họ từ phía sau.
"Bọn chúng biết chúng ta sẽ đến Trường Giang nhưng không biết việc chúng ta đến Nam Kinh. Không cần thiết phải cho bọn chúng biết phương hướng chính xác làm gì cả"
"Con biết rồi"
"Tuyết thiếu hiệp!"
"Vâng, Quyền Chưởng Môn Nhân"
"Chuyển lời đến Chưởng Môn Nhân giúp ta. Để không bị lạc hướng phải để lại ký hiệu mới được"
"Chuyện đó Quyền Chưởng Môn Nhân không cần phải lo lắng đâu. Tại hạ sẽ trực tiếp xác nhận"
Bạch Thiên gật đầu.
Chưởng Môn Nhân Kim Dương Phách dẫn theo các trưởng lão di chuyển riêng. Vì vậy mà Bạch Thiên lúc này đã có thể dễ thở hơn rất nhiều.
Phòng thủ vốn dĩ càng hẹp thì càng dễ. Việc chia làm hai nhóm đã mang lại lợi thế to lớn cho bọn họ.
'Một người tài giỏi'
Kim Dương Phách không có khả năng lãnh đạo mạnh mẽ như những Chưởng Môn Nhân của các môn phái khác.
Vậy nhưng ông ta có niềm tin vững chắc với người khác - thứ mà các Chưởng Môn Nhân khác không có.
Giao phó quyền chỉ huy cho các đệ tử trong trận địa của kẻ địch, tự tạo ra một biệt động đội và di chuyển tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng.
Vậy nhưng Kim Dương Phách đã làm tốt vai trò của mình. Để có thể cứu sống ít nhất một đệ tử của bản thân và đưa họ đến Giang Bắc.
"Ta cũng không thể để thua được"
"Vâng?"
Bạch Thiên thay vì trả lời đã nắm chặt thanh kiếm trong tay và dồn sự chú ý về phía trước.
"Ta đi đây! Có chết cũng phải bám theo đấy!"
"Vâng!"
Hắn ta dẫn theo đội quân tinh nhuệ nhất của Thiên Hữu Minh và chạy về phía trước.
Ý chí nhất định phải sống sót, hy vọng có thể vượt qua và cả nhiệt khí sôi sục. Tất cả những cảm xúc trộn lẫn vào nhau khiến bầu không khí ngày trở nên nóng hơn. Vậy nhưng ánh mắt của mọi người vẫn lạnh lùng như trước.
'Một ngày ư...'
Thanh Minh ở vị trí sau cùng theo dõi tất cả diễn biến xảy ra rồi lại liếc mắt nhìn về phía sau.
Một ngày. Nói ngắn thì ngắn, nhưng nói dài thì cũng thật dài. Đặc biệt là khi phải trải qua nó trong trận địa của kẻ địch.
Đôi mắt của Thanh Minh - người hiểu rất rõ sự khắc nghiệt đó hơn bất cứ ai đã tối sầm lại.