"Chết tiệt! Hắn sẽ xuất hiện trong giấc mơ của ta mất! Tên mang chủng khốn kiếp!"
Chiêu Kiệt liên tục thốt ra những lời chửi rủa. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của Hỗ Gia Danh thôi cũng đủ khiến hắn rùng mình.
Nếu như phải chọn ra người mà hắn ghét nhất trên thế gian này thì hắn sẽ không cần do dự mà gào ra cái tên Trường Nhất Tiếu... à không, Pháp Chỉnh? A ơ...
Dù sao thì nếu như có ai hỏi câu hỏi đó thì câu trả lời sẽ là Trường Nhất Tiếu hoặc Pháp Chỉnh. Nhưng nếu phải chọn ra kẻ đáng sợ nhất thì hắn sẽ không ngần ngại mà nói ra 3 từ Hỗ Gia Danh.
Ngay cả khi tên tiểu tử Thanh Minh đạp cửa bước vào phòng hắn vào đêm khuya với đôi mắt long sòng sọc cũng chẳng phiền phức đến mức độ này.
Miệng hắn không ngừng than vãn nhưng tình hình hiện tại còn nghiêm trọng hơn thế rất nhiều. Lũ giặc thật sự mà lũ tạp nham đang chặn phía trước không thể so sánh đã xuất hiện.
'Chưa gì đã đến rồi ư?'
Tình hình của Bạch Thiên cũng chẳng khác là bao.
Hắn cũng đã dự đoán được việc tên khốn đó đuổi theo phía sau nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Theo dự đoán của Bạch Thiên thì ít nhất sau khi bọn họ đến được Nam Kinh thì lũ người kia mới đuổi được đến nơi.
Vậy nhưng bây giờ hắn cũng chẳng còn thời gian để xem xem dự đoán của hắn rốt cuộc là sai từ đâu nữa.
"Đột phá nhanh nhất có thể!"
"Rõ!"
Nơi này là vùng đồng bằng rộng lớn giáp ranh với Trường Giang. Bọn họ sẽ không có nguy cơ bị dồn vào địa hình bất lợi nhưng việc đó cũng đồng nghĩa với việc cũng chẳng có nơi nào để che giấu bản thân cả.
Nếu vậy thì bây giờ chỉ còn cách đột phá trực diện bằng sức mạnh mà thôi.
"Tuệ..."
Bạch Thiên đang định gọi Tuệ Nhiên và Nam Cung Độ Huy. Vậy nhưng hai người bọn họ đã bay người về phía sau như thể đã biết trước bản thân cần phải làm gì ngay cả khi không nhận được chỉ thị.
Bạch Thiên hạ quyết tâm làm những việc bản thân cần phải làm.
Ầmmm!
Hắn đạp đất đầy khí thế một mạch lao qua Quách Hoan Tao về phía trước.
"Tuyết Nhi, Tiểu Kiệt, Tiểu Tiểu! Bọc hậu phía sau!"
"Vâng!"
"Quyền Chưởng Môn Nhân! Bọn ta cũng sẽ giúp một tay!"
"Theo phía sau ta!"
Bạch Thiên thậm chí không nhìn về phía sau la hét Quách Hoan Tao, đồng thời trên thanh kiếm của hắn ta toả ra từng dòng kiếm khí xích sắc.
"Yaaaaaaa!"
Những bông hoa mai nở rộ lao về phía lũ Tà Phái chính diện tựa như dòng nước nơi thung lũng phun trào trong bạo vũ. Sắc mặt của lũ Tà Phái ngay lập tức trở nên xanh lét như tàu lá chuối.
"Tránh, mau tránh..."
Lũ Tà Phái thậm chí không kịp la hét đã bị cuốn vào trong luồng kiếm khí. Bạch Thiên hét lớn.
"Chúng ta sắp đến được Trường Giang rồi! Đi một mạch đến đó nào!"
"Rõ!"
Khóe miệng Hỗ Gia Danh khi nhìn thấy cảnh tượng đó khẽ nhếch lên.
"Vẫn chưa muộn nhỉ?"
Theo thường thức thông thường, đa số có tu vi võ công thấp không thể theo kịp thiểu số có võ công cao cường.
Nhưng bất chấp điều đó thì cái việc không thể kia bây giờ lại trở thành có thể bởi sự lựa chọn ngu ngốc của lũ người này.
Hỗ Gia Danh mở to đôi mắt nhìn những người bị thương xung quanh đám người Thiên Hữu Minh.
'Đi cùng những người bị thương như thế này thì các người dù có cánh cũng chẳng thể nào tăng tốc được'
Thêm vào đó, bọn họ còn phải tránh ánh mắt của kẻ địch nên giữa chừng phải giấu mình. Vì vậy mà bọn họ đã không thể đạt được tốc độ bằng một nửa bình thường. Và việc bắt kịp những kẻ như bọn họ chẳng phải việc gì quá khó khăn cả.
"Lũ ngu ngốc"
Nếu như là hắn ta, hẳn là hắn sẽ bỏ lại những kẻ bị thương đã chẳng còn giá trị gì. Ngay cả khi những kẻ đó là quân chủ lực đi chăng nữa thì cũng chẳng có lý do gì phải cáng đáng nguy cơ tận diệt bởi những kẻ không thể có khả năng chiến đấu ngay lập tức.
Vậy nhưng Hỗ Gia Danh biết và bọn họ cũng biết. Bọn họ tuyệt đối không thể lựa chọn như vậy. Hai chữ 'nhân nghĩa' mà bọn họ vẫn thao thao bất tuyệt cho đến thời điểm này đã trở thành xiềng xích trói buộc bọn họ. Một chiếc xiềng xích mà cho dù bọn họ có vùng vẫy như thế nào chăng nữa cũng chẳng thể nào cởi bỏ.
"Mọi sự lựa chọn đều sẽ phải trả giá. Giết chết tất cả bọn chúng! Không chừa lại một tên nào!"
Các võ giả Vạn Nhân Phòng không trả lời mà chỉ lao mình về phía trước.
Hai mắt bọn chúng chứa đựng ác ý khủng khiếp.
Trong số lũ Tà Phái ở đây đâu chỉ có một mình Hỗ Gia Danh có oán hận với lũ người Chính Phái kia.
Cho dù tình cảm giữa những kẻ thuộc Tà Phái có mỏng manh đến đâu thì khi bị những kẻ yếu hơn, số lượng ít hơn trêu đùa nếu không ôm hận thì đâu còn gọi là võ giả nữa chứ đừng nói là Tà Phái.
Thêm vào đó, bọn chúng còn là những võ giả Vạn Nhân Phòng. Bọn chúng là những kẻ có thể quên đi ơn huệ nhưng thù oán thì không bao giờ.
Lũ võ giả Vạn Nhân Phòng lúc này chẳng khác nào đám mãnh thú đã tìm lại được con mồi từng cắn mình và bỏ chạy cả.
"Yaaaaaaaaa!"
Và những người ngăn chặn đám người Vạn Nhân Phòng lao vào như một cơn sóng xích sắc không phải ai khác mà chính là những vị thủ hộ giả của Thiên Hữu Minh.
"Tiểu sư phụ!"
"Thí chủ, tiểu tăng biết rồi!"
Tuệ Nhiên và Nam Cung Độ Huy đứng trước hàng ngũ quân địch đang lao đến trao đổi ánh mắt với nhau.
Một người là đệ nhất kỳ tài nghìn năm có một từng là đại diện cho Thiếu Lâm - thủ lĩnh của Cửu Phái Nhất Bang. Và một người là được xem là người sẽ tiếp nối cái tên Nam Cung và đi trên con đường vinh quang - Tiểu Gia Chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Thế Gia.
Những người lẽ ra phải đi trên con đường rải đầy hoa hồng và ngập tràn những lời chúc phúc nhất thiên hạ lại đang đứng ở nơi nguy hiểm và nặng nề nhất trên giang hồ.
Vậy nhưng ánh mắt của hai người bọn họ lại chẳng có một chút e ngại nào. Việc đứng ở đây không phải ép buộc mà chính là ý chí của bọn họ.
"Hú hú khẹc khẹc!"
"Yaaaaaaaa!
Quyền kình và kiếm khí mà hai người thi triển lao một cách dũng mãnh về phía quân địch.
Rầmmm!
Phật quang của Thiếu Lâm và kiếm khí của Nam Cung Thế Gia bùng nổ như bộc phá khiến thế gian bừng sáng trong chốc lát.
Đó thực sự là nhất kích mạnh mẽ. Lũ võ giả Vạn Nhân Phòng lao vào đã bị nghiền nát theo đúng nghĩa đen.
'Thật dữ tợn!'
Hỗ Gia Danh nhìn cảnh tượng đó mà không chớp mắt lấy một cái. Hắn vô thức cắn chặt môi.
Nếu nghĩ theo thường thức thông thường thì lũ người đó hẳn đã phải kiệt sức rồi. Vì vậy mà việc quyền kình yếu ớt và kiếm kích lạc nhịp là tất yếu.
Vậy nhưng dáng vẻ mà bọn họ đang cho thấy lúc này ngược lại còn sắc bén hơn những gì bọn họ đã thể hiện trong những trận chiến trước đó.
Nó rõ ràng đến mức một người không có võ công cao cường như Hỗ Gia Danh cũng có thể nhìn ra được.
'Ngay cả trong tình cảnh như thế này bọn chúng vẫn có thể mạnh hơn ư?'
Về lý trí thì hắn có thể hiểu được.
Bọn họ là những nhân tài triển vọng nhất trên giang hồ và cũng đã có những trải nghiệm mà rất hiếm người có được.
Không cần phải nói nhiều, cho dù có lục tung đám đông Chính Phái cũng sẽ khó lòng tìm được những người đã trải qua những trận thực chiến khủng khiếp giống như bọn họ.
Vậy nhưng việc hiểu bằng lý trí là một việc mà cảm nhận khi chứng kiến các nhân tài trưởng thành lại là một việc khác.
Có lẽ cảm nhận của Hỗ Gia Danh lúc này chính là cảm giác khiếp sợ. Giống như hắn phải chứng kiến một mãnh thú mà bản thân không thể kiểm soát lớn lên từng ngày.
Hỗ Gia Danh nắm nhẹ nắm đấm rồi mở ra. Bây giờ hắn đã có lại được cơ hội để giết chết con mãnh thú chưa trưởng thành này.
Bằng cách lấy đi mạng sống của bọn họ ư?
Không.
Ánh mắt của Hỗ Gia Danh hướng về một nơi. Mãnh thú thật sự của Thiên Hữu Minh, nguồn gốc trưởng thành của đám người kia.
'Hoa Sơn Kiếm Hiệp... không... là Mai Hoa Quỷ Kiếm...'
Thanh Minh đang đứng ở giữa đoàn người nhìn chằm chằm hắn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Đôi mắt Hỗ Gia Danh lúc này ngập tràn sát khí.
"Tất cả nghe đây. Đây không phải mệnh lệnh của ta mà là mệnh lệnh của Minh Chủ. Dù có mất mạng các ngươi cũng phải thi hành cho bằng được!"
"Rõ!"
"Cho dù có phải hy sinh thế nào chăng nữa!"
Ngay khi nghe Hỗ Gia Danh nói vậy, khuôn mặt của lũ thuộc hạ ngay lập tức trở nên cứng ngắc.
"Chỉ cần giết được Hoa Sơn Kiếm Hiệp! Nhất định hắn phải chết! Ngay cả khi có bỏ lỡ những kẻ khác đi chăng nữa!"
"Tuân mệnh!"
Nghe thấy âm thanh trả lời vang dội, Hỗ Gia Danh từ từ gật đầu.
Hắn ta đã chịu thất bại thảm hại. Có lẽ đó sẽ là sai lầm mà cho dù dùng cả quãng đời còn lại hắn cũng chẳng thể bù đắp nổi.
Nhưng hắn có thể đường đường chính chính nói rằng. Thất bại đó của hắn không phải là vô giá trị.
Chính nhờ sự thất bại đó, Minh Chủ mới quyết tâm lấy mạng tên Mai Hoa Kiếm Quỷ kia.
"Nhà ngươi tuyệt đối không thể sống sót, Mai Hoa Kiếm Quỷ"
Hỗ Gia Danh lẩm bẩm như tự hứa với lòng mình.
"Bọn chúng đang đến từ hai phía!"
"Chúng ta đã từng gặp chuyện này rồi mà! Đối phó đi!"
Hải Nam Kiếm Phái bây giờ không còn là Hải Nam Kiếm Phái trong quá khứ nữa. Cho dù không cần phải nghe lệnh từ ai đó, bọn họ cũng đã biết tự di chuyển để đối phó với kẻ địch. Nhanh và chính xác. Đến mức không cần phải nói ra.
Vậy nhưng...
"Không ổn chút nào"
Nhưng dưới góc nhìn của Lâm Tố Bính thì không như vậy. Hắn khẽ quay sang phía Thanh Minh đang đứng bên cạnh và lên tiếng hỏi.
"Chẳng phải sớm hơn những gì chúng ta nghĩ hay sao?"
"..."
"Vậy là đã có biến số mà chúng ta không lường trước được... Mỗi lần như thế này ta thường nghĩ ngay đến một điều"
"Không có chuyện đó đâu"
"Ta không nói về sự phản bội"
"Không, không có chuyện đó đâu"
Khuôn mặt Lâm Tố Bính không giấu nổi sự nghi hoặc. Bởi vì hắn đã nhận ra rằng câu trả lời vừa rồi của Thanh Minh chứa đựng rất nhiều ý nghĩa.
Thanh Minh không nói về việc không có kẻ phản bội. Vậy nhưng hắn cũng chẳng suy xét đến việc có kẻ phản bội hay không.
Bởi vì việc tìm ra kẻ phản bội trong tình huống này là việc hoàn toàn vô nghĩa.
Ngược lại, hắn đưa ra phán đoán sẽ tốt hơn khi tin tưởng lẫn nhau và tiến về phía trước. Ngay cả khi điều đó đã từng đẩy bọn họ vào hố sâu.
"Hắn vẫn quá khích như vậy"
Lâm Tố Bính bình thản gật đầu.
"Vậy đạo trưởng định thế nào? Chúng ta đã sử dụng tất cả nước cờ có thể, quân địch thì bám riết phía sau. Mặc dù đường đến Trường Giang chỉ là một đoạn ngắn, nhưng khi phải giao chiến như thế này thì khi đến được Trường Giang chúng ta có lẽ chỉ còn lại chưa đến chục mạng mà thôi"
Chục người.
Thanh Minh hiểu vì sao Lâm Tố Bính lại đề cập đến con số này. Hắn ta chính là đang ngấm ngầm đưa ra chủ kiến bỏ lại Hải Nam Kiếm Phái.
"Chẳng phải chuyện này đã được quyết định ngay từ đầu hay sao?"
Thanh Minh cũng đã từng nhủ như vậy.
Nếu như rơi vào nguy hiểm và không còn cách nào khác thì bọn họ sẽ bỏ lại Hải Nam Kiếm Phái. Bởi vì các thành viên Thiên Hữu Minh đối với bọn họ còn quan trọng hơn nhiều.
Giả sử như những người cùng hắn đến từ Thiên Hữu Minh vì cứu những người kia mà mất mạng thì chính Thanh Minh sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
"Nếu không thì đạo trưởng thực sự là một hiệp nghĩa chi sĩ tài giỏi hơn những gì ta nghĩ ư?"
Thanh Minh nhếch khoé miệng lên cười đầy mỉa mai.
"Ta đã nói nhiều lần rồi... nhưng mà ta thật chưa một lần nào nghĩ mình hiệp khách cả. Ta cũng không muốn trở thành người như vậy"
Không hiểu vì sao giọng nói của hắn ta mang lại cảm giác rất kỳ lạ. Đôi mắt Lâm Tố Bính ánh lên những tia kỳ lạ, hắn nhìn Thanh Minh rồi gật đầu.
Từ sau khi thoát khỏi hẻm núi, có một lý do khiến hắn không thể tìm lại sự tự tại. Bởi vì trong đầu hắn đã xuất hiện sự lựa chọn rằng nếu như thất bại, nếu như quân địch chặn phía trước, bọn họ sẽ tách khỏi Hải Nam Kiếm Phái và sống sót một mình.
"Đó là một câu trả lời hay. Vậy kết luận đã được đưa ra rồi đúng không?"
"Đương nhiên ta sẽ làm như vậy. Nhưng..."
"Sao vậy?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Lâm Tố Bính.
"Ở mức độ này thì vẫn chưa gọi là nguy hiểm được"
"Đạo trưởng?"
Hai mắt Thanh Minh bừng sáng.
Đôi mắt của hắn lúc này khác hẳn với đôi mắt luôn tăm tối và lạnh lùng dạo gần đây.
Lâm Tố Bính lặng đi. Trực giác của hắn cảm nhận được. Thanh Minh đã buông bỏ cái gì đó mà hắn đã cố đè nén cho đến cuối cùng.
"Chắc là sẽ xuất hiện như thế này?"
Thanh Minh lẩm bẩm xoay người rảo bước về phía trước.
Nhận ra Thanh Minh định làm gì đó, Lâm Tố Bính vội vàng vươn tay ra. Hắn muốn nắm lấy vạt áo của Thanh Minh nhưng trong tay hắn bây giờ chỉ là hư không. Thanh Minh đã lao đi mất rồi.
"Đạo trưởng! Đạo trưởng!!!!"
Lâm Tố Bính hét lên như muốn nổ cổ họng. Đôi mắt hắn mở to hết cỡ. Hắn không biết vì sao bản thân lại kích động như vậy nhưng trong lòng thực sự như muốn nổ tung.