Chương 1388 : Tên tiểu tử ngu ngốc

"Chết tiệt...!"

Chiêu Kiệt hai mắt xung huyết, hắn mấp máy môi như đang định hét lên điều gì đó. Vậy nhưng một người đã nắm chặt lấy vai hắn và ngăn lại.

Khi hắn ngoảnh đầu lại, Nhuận Tông đang đứng đó và lắc đầu. Chiêu Kiệt cắn chặt môi khi nhìn thấy biểu cảm đó.

Đây không phải lời nhờ vả hay ý kiến mà bọn họ có thể thương lượng. Đây là mệnh lệnh của Quyền Chưởng Môn Nhân.

Ngay từ đầu khi Bạch Thiên đề cập đến hai chữ 'trục xuất' thì sẽ chẳng còn tồn tại cơ hội thỏa hiệp. Chiêu Kiệt cũng biết điều đó. Hắn biết chứ.

Vậy nhưng...

"Thật sự phải làm như vậy ư?"

Cho dù biết nhưng hắn vẫn không thể nào chịu đựng được mà cất tiếng hỏi một lần nữa. Bạch Thiên lần này vẫn gật đầu một cách cương quyết.

"Đừng nhầm lẫn giữa việc con muốn làm và việc con phải làm. Việc chúng ta cần phải làm rất rõ ràng"

Hai mắt Chiêu Kiệt tối sầm lại.

"Hay là con..."

"Ta đã nói rồi mà nhỉ?"

Bạch Thiên không nghe thêm gì nữa. Khuôn mặt hắn lúc này trông vô cùng dữ tợn.

"Không được ý kiến gì nữa. Nếu con là đệ tử của Hoa Sơn thì phải nghe lệnh của ta. Nếu con muốn hành động theo tình cảm thì hãy bỏ lại họa tiết thêu trên ngực áo kia rồi đi"

Giọng nói của Bạch Thiên lạnh lùng vô ngần. Chiêu Kiệt nắm chặt nắm đấm run rẩy trong cơn phẫn nộ.

"Sư..."

"Bọn con xin nghe lệnh của Quyền Chưởng Môn Nhân"

Vậy nhưng trước khi Chiêu Kiệt kịp phản kháng thì Nhuận Tông đã đón đầu.

"Chiêu Kiệt, tiến lên phía trước và mở đường!"

"..."

"Ngay lập tức!"

Chiêu Kiệt hết nhìn Nhuận Tông rồi lại quay qua nhìn Bạch Thiên. Sau đó hắn không nói gì thêm mà quay người lại rồi lao về phía trước.

Lưu Lê Tuyết và Đường Tiểu Tiểu - những người im lặng chứng kiến mọi việc nãy giờ cũng theo sau hắn ta.

"Tránh ra! Lũ chó chết các ngươi!"

Trong cơn giận dữ, Chiêu Kiệt nhanh chóng tàn sát những kẻ chặn phía trước. Cả nhóm sau khi ngập ngừng trong chốc lát lại bắt đầu tiến lên với tốc độ nhanh chóng.

Bạch Thiên vừa đạp đất vừa quay sang nhìn Nhuận Tông ở bên cạnh.

"Con hãy giúp Chiêu Kiệt"

"Vâng"

"Cảm ơn con vì đã khiến cho tên tiểu tử đó bình tĩnh lại"

"Sư thúc không cần phải nói mấy lời đó đâu. Đó là chuyện đương nhiên phải làm khi đã nhận lệnh của Quyền Chưởng Môn Nhân"

"..."

"Còn nữa, con nghĩ rằng quyết định của sư thúc không hề sai. Khi mọi người không còn chung chí hướng thì tất cả sẽ bị tiêu diệt.

Dù phương hướng có sai lầm nhưng nếu chúng ta cố quan sát đến cùng thì sẽ có lối nhỏ được mở ra"

Bạch Thiên gật đầu. Lời nói của Nhuận Tông đã làm rõ hơn căn cứ phán đoán mà hắn đưa ra.

Và hơn hết, Thanh Minh không hề muốn bọn họ chạy đến cứu hắn.

Điều mà bọn họ phải đối mặt khi bỏ lại tất cả và chạy đến đó hẳn chỉ là một khuôn mặt tuyệt vọng. Bạch Thiên thì không muốn nhìn thấy nó một chút nào.

"Chỉ có điều..."

Ngay lúc đó, giọng nói của Nhuận Tông xen vào một chút do dự. Bạch Thiên quay đầu lại nhìn hắn.

"Tâm hướng Đạo nhưng cơ thể con người chỉ là bằng da bằng thịt nên chuyện đó thật khó khăn. Bây giờ thì con đã hiểu được câu nói đó rồi"

"..."

Hắn biết quyết định của Bạch Thiên là đúng. Hắn biết sư thúc của hắn đang làm điều tốt nhất có thể. Nhưng mà...

Nhuận Tông dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói.

"Nếu như Thanh Minh chết và chúng ta có thể bình an vô sự đặt chân lên Giang Bắc thì cả đời này con sẽ không bao giờ tha thứ cho sư thúc"

"..."

"Ngay cả khi việc đó là sai trái đi chăng nữa"

Câu nói của Nhuận Tông giống như một lời nguyền rủa lời. Vậy nhưng biểu cảm của Bạch Thiên lại chẳng thay đổi một chút nào. Nhuận Tông để lại một lời cảm thán, không! Là một lời giễu cợt rồi lao mình về phía trước.

"Sư thúc, người đã trở thành Chưởng Môn Nhân chân chính rồi!"

Bạch Thiên chỉ còn lại một mình, hắn ta khẽ nhắm mắt lại. Hàng lông mày của hắn run lên không ngừng. Vậy nhưng khi mở mắt ra, biểu cảm của hắn thậm chí không có một chút do dự nào.

"Hai vị hãy đảm nhận hai bên tả hữu"

Tuệ Nhiên và Nam Cung Độ Huy nhìn hắn đầy khó hiểu. Vậy nhưng một lát sau, bọn họ cũng chỉ thở dài rồi tản ra hai cánh.

Bây giờ chỉ còn lại Bạch Thiên và một người khác.

"Đó là một quyết định đúng đắn"

"..."

"Ta đã rất lo lắng sợ rằng Quyền Chưởng Môn Nhân sẽ đưa ra quyết định liều lĩnh. Nhưng có vẻ như ta đã lo lắng không đâu rồi"

"Lục Lâm Vương..."

"Vâng. Ta sẽ chịu trách nhiệm phía sau"

Lâm Tố Bính vừa bay mình về phía sau vừa lẩm bẩm.

"Nhưng mà ta vẫn nghĩ là Quyền Chưởng Môn Nhân sẽ đưa ra quyết định khác"

Bạch Thiên không trả lời. Hắn cố gắng kìm nén sự uất ức dường như có thể bùng nổ ngay lập tức. Hắn hít thở thật sâu, cắn chặt môi để người khác không thể trông thấy.

'Tên mang chủng chết tiệt...'

Máu đã trào ra từ nắm đấm nắm chặt đến mức gần như nổ tung của hắn. Móng tay hắn cắm sâu vào bên trong da thịt.

Vậy nhưng Bạch Thiên đã giấu bàn tay đó vào bên trong ống tay áo. Chỉ nhìn vào biểu cảm trên gương mặt hắn thì rất khó có thể biết được hắn đang mang tâm trạng như thế nào.

"Nhanh lên. Chúng ta phải chạy một mạch đến Trường Giang. Càng nhanh càng tốt!"

Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn kẻ địch lao đến từ tứ phía.

"Hừm. Không phải ngược đãi thêm nữa rồi"

Lũ quân địch đang đổ dồn về phía hắn mà không hề để tâm đến phía bên kia.

Hắn đã lo lắng Bạch Thiên không thể thắng được cảm xúc mà đưa ra quyết định không khác nào tự sát. Nhưng có vẻ như Bạch Thiên không ngu ngốc đến vậy.

Cũng phải thôi, nếu hắn là một người đưa ra lựa chọn như vậy thì Thanh Minh đã chẳng để hắn leo lên được chức vị Quyền Chưởng Môn Nhân.

Tất cả những hành động này của Thanh Minh cũng bắt nguồn từ sự tin tưởng tuyệt đối dành cho Bạch Thiên.

Dù không cần phải nói ra, hắn vẫn có thể chắc chắn rằng Bạch Thiên sẽ không đưa ra một lựa chọn ngu ngốc.

Thanh Minh mỉm cười.

'Đã bao lâu rồi nhỉ?'

Cho dù hắn không giải thích rõ ràng thì vẫn có người hiểu hắn và phối hợp với hành động của hắn.

Đây không phải vấn đề liên quan đến sự sáng suốt của con người mà là sự tin tưởng vào bản thân con người.

Một khuôn mặt hiện lên trong tâm trí hắn.

Khuôn mặt của người luôn mắng mỏ và ngược đãi hắn nhưng vẫn tin tưởng hắn ta vô điều kiện.

"Ầy. Cái suy nghĩ vô lý này. Không đời nào"

Thanh Minh mỉm cười rồi giương thanh kiếm lên. Hắn phô trương như vậy nhưng tình hình lúc này thật sự không ổn một chút nào.

Khi Bạch Thiên đã đưa ra lựa chọn đúng đắn thì cũng có nghĩa là lũ người Vạn Nhân Phòng phiền phức này tất cả sẽ nhắm vào một mình hắn.

Cho dù hắn có là Thanh Minh đi chăng nữa thì việc vượt qua tình cảnh này cũng không dễ chút nào.

"Cho dù là vậy thì..."

"Giếttttttttt!"

Nhất kiếm của Thanh Minh đánh bay thanh đao của tên võ giả Vạn Nhân Phòng rồi cắm vào cổ hắn.

Máu phun ra như đài phun nước từ động mạch cảnh bị cắt vào. Cùng lúc đó, Thanh Minh bay người liên tục đánh bay những thanh phi đao phóng về phía bản thân.

"Không dễ dàng nhưng đâu phải là không thể"

Nếu như cứ bị bao vây là chết, nếu như hắn chịu đưa đầu ra khi kẻ địch nhắm đến một mình hắn thì ở kiếp trước cho dù hắn có 20 cái mạng thì cũng chẳng đủ.

Ầmmmm!

Lũ Huyết Y Nhân liên tục lao xuống từ phía trên đầu hắn như một cơn mưa.

"Mai Hoa Kiếm Quỷ, đừng hòng thoát!"

"Kiếm Quỷ?"

Kèn kẹt

Thanh Minh nắm chặt chuôi kiếm như muốn nghiền nát nó, hắn liên tục thi triển kiếm chiêu hướng lên bầu trời.

Thanh Minh nhanh chóng đánh bay các mũi thương dội xuống và chém vào phần thượng thể của quân địch một cách dễ dàng.

"Lũ nhãi các ngươi phải gọi bổn tôn là Kiếm Tôn chứ? Mấy cái tên ngu xuẩn này? Sao các ngươi dám gắn cái biệt danh xấu như vậy cho một người lớn tuổi chứ? Bổn tôn đại khai sát giới đồ sát cả lũ bây giờ? Toẹt!"

Thanh Minh nhổ máu từ trong miệng ra rồi liếc nhìn về phía sau.

'Vẫn chưa đâu'

Một chút nữa. Phải chờ thêm một chút nữa.

Mục đích của hắn ta không phải thoát khỏi nơi này, cũng không phải là chạy trốn.

Nếu như hắn chạy quá nhanh thì binh lực của quân địch sẽ bị chia cắt. Nếu vậy thì những kẻ bị tụt lại phía sau sẽ lựa chọn đuổi theo mọi người thay vì đuổi theo hắn.

Để ngăn chặn chuyện đó, hắn cần phải lôi kéo càng nhiều người càng tốt đến một nơi xa. Phải khiến bọn chúng không thể rời mắt khỏi bóng lưng của hắn.

Nếu vậy thì trong thời gian đó, Hoa Sơn và Hải Nam Kiếm Phái có thể vượt sông. Sau khi vượt sông sẽ có Cửu Phái Nhất Bang bao gồm cả Thiếu Lâm ở đó nên mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn và bọn chúng sẽ không thể đuổi theo mọi người một cách dễ dàng.

"Haha..."

Thật buồn cười.

Bỏ ít để cứu nhiều. Thanh Vấn đã từng ép buộc Thanh Minh làm như vậy và Thanh Minh đã không tha thứ cho Thanh Vấn cho đến lúc chết vì sự lựa chọn đó.

Vậy nhưng bây giờ chính Thanh Minh lại ép buộc Bạch Thiên phải đưa ra cái lựa chọn đáng nguyền rủa đó. Giống như những gì Thanh Vấn đã làm với hắn ta trong quá khứ.

'Ta phải xin lỗi Chưởng Môn sư huynh khi gặp lại huynh ấy ở Tiên Giới mới được!'

Nếu như có cơ hội gặp lại nhau, hắn định rằng sẽ cằn nhằn Chưởng Môn sư huynh một trận ra trò.

Nhưng nếu biết mọi chuyện thành ra thế này, thì có vẻ như hắn nên nói rằng hắn đã hiểu ra tất cả khi chém được đầu tên Thiên Ma mới phải.

Bạch Thiên liệu có oán hận hắn ta không? Giống như hắn đã từng oán hận Thanh Vấn trong quá khứ?

Cũng có thể là như vậy.

Nhưng Bạch Thiên phải chịu đựng. Và hắn có thể chịu đựng được thôi. Bởi vì hắn là người không chút thiếu sót để trở thành Chưởng Môn Nhân kia mà. Và sau này hắn sẽ phải đưa ra lựa chọn như vậy vô số lần nữa.

Giống như Chưởng Môn Nhân Đại Hiền Kiếm Thanh Vấn vĩ đại đã làm.

"Vậy thì chuyện còn lại là..."

Thanh Minh hướng ánh nhìn về phía quân địch đang lao đến như thủy triều.

"Đuổi theo! Tên khốn đó chỉ có một mình mà thôi! Không cho hắn được nghỉ ngơi!"

"..."

"Con người ta đúng là buồn cười"

Một mình thì có gì to tát đâu.

Mặc dù sau lưng hắn bây giờ không có Đường Bảo nhưng Thanh Minh của bây giờ còn cứng rắn hơn cả bản thân trong quá khứ.

Và cũng chẳng có một Thanh Vấn luôn bảo vệ hắn bằng mọi cách, nhưng hắn đã trở thành người có thể bảo vệ được những người khác rồi.

Quá khứ hắn là người không bao giờ có thể trở thành người lớn nhưng bây giờ hắn đã là người hiểu được điều quan trọng nhất là gì.

"Vì vậy mà chẳng có gì khác cả!"

Thanh kiếm của Thanh Minh tựa như huyễn ảnh xẻ đôi hư không. Phía đầu mũi kiếm hắn vẽ nên những bông hoa mai một phát xé nát kẻ địch thành từng mảnh. Sau đó hắn lại lao đi như một con rắn ẩn náu xuyên mình qua những bụi cây.

"Yaaaaaa!"

Soạttttt

Độc phấn đen kịt bùng nổ trước mặt.

Thanh Minh bế tức trong chốc lát và xuyên mình qua đám độc phấn đó.

Ngay sau khi hắn xuyên qua đám khói đen mờ mịt, hàng chục tấm thiết tỏa lao đến từ tứ phía, vậy nhưng Thanh Minh đã đánh bay tất cả bằng nhất kiếm.

Trong chốc lát, dường như cơ thể hắn đã cảm nhận được những cảm giác trong quá khứ. Dường như hắn có thể làm được mọi việc và xuyên qua bất cứ điều gì. Vì vậy mà ở mức độ này thì...!

"Thì ra là ở đây. Tên tiểu tử ngu ngốc? Ai lại để nhà ngươi đánh một mình thế này?"

Thanh Minh mở to hai mắt quay đầu lại.

Vậy nhưng nơi mà hắn hướng đến không hề có một ai.

Không có Chiêu Kiệt liều mình lao đến, không có Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, không có Lưu Lê Tuyết với khuôn mặt vô cảm cũng chẳng có Đường Tiểu Tiểu đang khóc lóc...

Không có.

Thanh Minh bật cười.

Phốc.

Thanh Minh đạp đất nhanh chóng bay mình về phía trước.

Chiếc lá cây đơn độc nơi cuối cành cây rung rinh trong làn gió dịu nhẹ. Dù gió có lặng đi, thế gian có chìm trong yên tĩnh thì chiếc lá còn lại một mình vẫn rung rinh và lại rung rinh.