Chương 1392 : Vì hắn có những người phải bảo vệ

Nghẹt thở.

'Đi cứu Thanh Minh đạo trưởng ư?'

Cứu Hoa Sơn Kiếm Hiệp?

Không, nếu nghĩ lại thì đó là một lựa chọn không có gì đáng ngạc nhiên cả. Nếu xét tới việc những người này là ai thì đây hẳn là chuyện quá hiển nhiên. Nhưng mà...

"Quyền Chưởng Môn Nhân."

Quách Hoan Tao cố kiềm chế giọng nói run rẩy và gắng mở miệng.

"Ngài cũng biết đấy... bây giờ binh lực Vạn Nhân Phòng vẫn đang đuổi theo phía sau. Việc đi cứu Thanh Minh đạo trưởng bây giờ chẳng khác nào là sẽ phải đột phá xuyên qua bọn chúng."

Bạch Thiên im lặng đối diện với Quách Hoan Tao.

"Tại hạ cũng biết là Hoa Sơn rất mạnh. Chúng tại hạ không thể nào bì kịp. Nhưng..."

Quách Hoan Tao không nói hết câu. Nhưng tất cả mọi người đều có thể đoán biết được lời nói tiếp sau đó là gì.

Đây không khác gì hành vi tự sát.

Đến hiện tại, họ đã cố gắng làm hết những gì có thể để thoát khỏi tay của Vạn Nhân Phòng. Họ đã phải khổ sở với nỗi sợ hãi thường trực rằng bất cứ khi nào kẻ địch cũng có thể xông ra đâm kiếm vào lưng họ, mãi họ mới tới được đây. Vậy mà giờ lại một lần nữa nhảy vào vòng tay của những kẻ đang truy kích?

Để cứu một người?

'Thật là hành động điên rồ.'

Việc này thực sự có thể coi là hiệp nghĩa hay dũng khí ư?

Nếu là một người thực sự có dũng khí, thì hắn sẽ mạo hiểm mạng sống của mình mà lao vào trong ngôi nhà đang cháy để cứu đứa trẻ đang khóc.

Ở mức độ đó có thể gọi là dũng cảm. Nhưng một kẻ đã mất một cánh tay trong quá trình ấy, mà vẫn nhảy vào ngọn lửa để cứu một đứa trẻ khác thì liệu còn có thể gọi đó là dũng cảm nữa không?

Dù đó là hành động nguy hiểm gấp mấy phần lần đầu nhảy vào?

Đó không phải là dũng khí. Những người có thể làm được việc như vậy chỉ là những kẻ có vấn đề ở đâu đó mà thôi.

Nhưng bây giờ, trên gương mặt của các đệ tử Hoa Sơn đang thảo luận về hành động điên rồ ấy, lại không hiện một chút do dự hay sợ hãi nào.

Gương mặt của những người đang thản nhiên nói về những việc quá đỗi hiển nhiên. Hình ảnh đó đã khiến Quách Hoan Tao trào dâng một cảm xúc khó tả không thể thốt nên lời.

"Chúng ta thực lòng xin tạ lỗi với các vị Hải Nam Kiếm Phái"

"Quyền, Quyền Chưởng Môn Nhân."

"Nhưng như đã nói, đến mức độ này là Hoa Sơn đã giữ trọn đạo nghĩa cần phải giữ với các vị rồi".

Quách Hoan Tao gật đầu trong vô thức.

Thực ra, lời nói 'đến mức độ này' thật vô nghĩa. Những gì Hoa Sơn làm cho họ đã nhiều tới mức ngập tràn.

Giả như họ có để mặc Hải Nam Kiếm Phái giữa đường đến Giang Bắc thì Quách Hoan Tao cũng không thể oán trách họ.

"Nếu là người có liêm sỉ thì đương nhiên chúng tại hạ không thể mong cầu Hoa Sơn giúp đỡ nhiều hơn được. Nhưng... Quyền Chưởng Môn Nhân thực sự sẽ không sao chứ?"

Hắn sớm đã có câu trả lời. Vì câu trả lời đó hiện rõ ràng trong ánh mắt kia.

Nhưng câu trả lời hắn nhận được lại hơi khác một chút so với dự đoán của hắn.

"Ta không rõ. Vì thật ra, với tư cách là Quyền Chưởng Môn Nhân thì việc ta phải làm đến đây là kết thúc rồi "

"Vâng?"

"Việc còn lại không phải với tư cách Quyền Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn nữa, mà chỉ là Bạch Thiên -- đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn mà thôi. Vì vậy ta chỉ làm những gì bản thân muốn làm."

"Ơ, không. Vậy những người khác..."

"Họ sẽ tự biết nên làm thế nào. Ta không có ý định ép buộc họ."

Quách Hoan Tao bất giác há hốc miệng. Khí phách của Bạch Thiên có gì đó khác với trước đây.

Hắn có thể cảm nhận được khí sắc kỳ quái trên gương mặt anh tuấn kia.

"Ai theo thì theo, ai ở lại thì ở lại. Ta đâu cần bận tâm tới cả chuyện đó, đúng không nào?"

"Ơ, không phải..."

Lúc đó, Chiêu Kiệt lên tiếng tựa hồ đang cáu bẳn.

"Sao sư thúc nói nhiều vậy? Không có thời gian đâu."

Quách Hoan Tao quay sang nhìn Chiêu Kiệt với vẻ mặt không biết nên nói gì. Nhuận Tông nhận ra nét mặt đó, liền trách mắng Chiêu Kiệt.

"Sư thúc có việc cần làm với tư cách là Quyền Chưởng Môn Nhân mà?"

"Vậy chúng ta phải chờ à?"

"Không, cho nên là cứ kệ họ và đi thôi."

"Oa... Sao đệ không nghĩ ra chuyện đó nhỉ."

Hắn vừa dứt lời thì Lưu Lê Tuyết đã khập khiễng bước lên đứng cạnh Nhuận Tông.

"Xấc xược."

"Khự. Lưu sư thúc, ý con không phải vậy..."

"Con không được. Ta sẽ dẫn đầu."

"... Vâng."

Đường Tiểu Tiểu cũng đứng cạnh Lưu Lê Tuyết với gương mặt đanh thép, Tuệ Nhiên nãy giờ vẫn giữ im lặng cũng bước lên đứng cạnh Chiêu Kiệt một cách tự nhiên.

Dường như việc bây giờ họ quay lại chỗ Thanh Minh không phải là vì nghe theo lệnh của Bạch Thiên nữa.

'Chuyện này...?'

Trong lúc Quách Hoan Tao không biết nói gì trước cảnh tượng hoang đường đó, Bạch Thiên lên tiếng với gương mặt lãnh đạm.

"Thiếu hiệp nhìn đi. Bọn họ đâu phải những kẻ sẽ nghe theo những gì ta nói. Họ im lặng đi tới tận đây là ta đã phải cảm tạ trời đất rồi."

"Nếu không phải là sư thúc thì..."

"Nếu không phải là Quyền Chưởng Môn Nhân thì..."

"Nếu không phải là Đồng Long thì..."

"Vừa rồi là tên tiểu tử nào nói vậy?"

Bạch Thiên vừa gào thét vừa nhìn lại phía sau thì tất cả bọn họ đều giả đò ngơ ngác.

Trên môi của Quách Hoan Tao vẽ ra một nụ cười gượng gạo.

Bây giờ họ phải đi đến chiến trường chẳng khác gì địa ngục. Nơi có khả năng vong mạng cao gấp mấy lần so với khả năng sống sót quay trở về. Vậy mà ở họ không hề thấy một chút căng thẳng hay áp lực nặng nề gì cả.

Không, không thể nào không có áp lực và căng thẳng. Nhưng có một điều còn quan trọng hơn điều đó.

'Vậy là ngay từ đầu họ đã có suy nghĩ như thế này rồi ư?'

Vì vậy mà họ đã hăng hái cực lực chiến đấu và tăng tốc? Với suy nghĩ rằng sẽ đưa các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái đến nơi an toàn nhất có thể rồi quay trở lại con đường đó?

"Nếu các hạ nói xong những gì cần nói, thì chúng ta mau chóng xuất phát thôi."

Quách Hoan Tao quay đầu về phía vừa phát ra tiếng nói.

Là Nam Cung Độ Huy, Tiểu Gia Chủ Nam Cung Thế Gia. Hắn ta đã quay người lại như thể đây là một lựa chọn hiển nhiên. Cùng với Đường Bá, Tiểu Môn Chủ Đường Môn.

Người còn lại...

"Ta nói rõ ràng rồi mà."

Lục Lâm Vương Lâm Tố Bính nhìn họ và nói bằng giọng lạnh lùng.

"Điều này trái với mong muốn của Thanh Minh đạo trưởng."

Khi nghe lời nói đó, sắc mặt của tất cả mọi người hơi đanh lại.

"Thanh Minh đạo trưởng sẽ không muốn các ngươi làm chuyện điên rồ này đâu. Dù các ngươi có xuyên qua địa ngục và gặp lại hắn như một kỳ tích, thì những gì các ngươi nghe được sẽ chỉ là lời chửi rủa, và khả năng cao là các ngươi sẽ phải đối mặt với kết cục là cùng nắm tay nhau mà chết".

"..."

"Dù vậy các ngươi vẫn đi ư?"

Bạch Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai khi nghe lời nói đó. Hắn bày ra bộ mặt vênh váo khác hẳn ngày thường, lạnh lùng đáp lời.

"Vậy thì phải làm sao?"

"... Hả?"

Lục Lâm Vương chớp chớp mắt. Tựa hồ như hắn hoàn toàn không ngờ Bạch Thiên sẽ phản ứng như vậy.

"Vậy thì các hạ bảo ta phải làm sao? Hình như Lục Lâm Vương chưa hiểu rõ lắm thì phải, nhân cơ hội này hãy hiểu cho rõ nhé."

"Ý các hạ là sao?"

"Ta là sư thúc, chính là ta!"

"... Hả?"

"Vậy sao ta phải nghe lời tên tiểu tử không biết trên biết dưới đó! Không phải là ta phải nghe lời hắn, mà là hắn phải nghe lời ta! Các hạ hiểu chưa?"

"Đúng rồi"

"Đúng vậy! Ta là sư huynh mà!"

"Muội cũng đồng cảm ghê. Mặc dù muội là sư muội"

Môi của Lâm Tố Bính run rẩy.

"Các ngươi cũng nghĩ giống vậy sao?"

Nam Cung Độ Huy và Đường Bá nhận được ánh nhìn đó liền nhún vai.

"Tại hạ biết chuyện này quả thực không khả thi. Nếu cứ xét tới lợi hại được mất thì đương nhiên nên từ bỏ hoàn toàn."

"Rõ ràng như vậy."

"Nhưng bằng hữu chẳng phải là mối quan hệ không thể rạch ròi như vậy sao?"

Nam Cung Độ Huy nói một cách dứt khoát.

"Vì vậy mới là Thiên Hữu Minh. Nếu thảo luận về lợi hại được mất thì tại hạ còn đứng ở đây không? Tại hạ sớm đã bỏ mạng ở Mai Hoa Đảo rồi. Vậy mà Thanh Minh đạo trưởng đã đến cứu Nam Cung Thế Gia. Khi đó chúng tại hạ đã trở thành bằng hữu rồi. Vì vậy bây giờ là lúc tại hạ liều mạng vì đạo trưởng ấy."

"..."

"Đường Tiểu Môn Chủ cũng như vậy sao?"

"Dù sao nếu bỏ lại Thanh Minh đạo trưởng và quay về, kiểu gì cũng chết dưới tay phụ thân".

"..."

"Thà rằng chết ở đây còn bớt đau đớn hơn."

Một vài người gật gù khi nghe thấy lời nói đó. Sự phẫn nộ của Đường Quân Nhạc, dù là trong mơ cũng vô cùng đáng sợ.

"Mấy tên mất trí".

"Vậy thì Lục Lâm Vương sẽ làm như thế nào?"

"Chậc chậc. Sao lại hỏi những lời đáng sợ như vậy?"

Lâm Tố Bính rút từ trong ngực áo ra chiếc quạt. Vài người nhìn thấy hành động đó liền xì xà xì xầm.

'Rốt cuộc là hắn mang theo bao nhiêu chiếc quạt vậy?'

'Hình như tất cả đều có mục đích sử dụng riêng thì phải?'

Lâm Tố Bính xòe rộng chiếc quạt che nửa khuôn mặt và nói.

"Rõ ràng là nếu con người đó chết đi thì Lục Lâm cũng sẽ trở thành thừa thãi, nhân cơ hội này xóa bỏ một món nợ cũng tốt"

"... Ta đã hiểu vì sao Lục Lâm lại nghèo rớt rồi".

"Thật là không biết tính toán."

"Ồn ào quá!"

Bạch Thiên cười khẩy trước cơn thịnh nộ của Lâm Tố Bính, rồi xoay người về phía Quách Hoan Tao

"Mong thiếu hiệp hiểu cho."

Khi Bạch Thiên làm thế bao quyền, Quách Hoan Tao dường như ngập ngừng trong chốc lát rồi cố kìm nén giọng nói run run lên tiếng.

"Quyền Chưởng Môn Nhân. Nếu vậy thì..."

"Không được"

Bạch Thiên ngắt lời tựa hồ hắn đã đoán được điều Quách Hoan Tao sẽ nói.

"Điều đó không được. Bây giờ mà dẫn theo cả Hải Nam Kiếm Phái quay lại thì tất cả những gì chúng ta cố gắng làm cho đến hiện tại đều trở nên vô nghĩa".

"..."

"Đó cũng không phải là việc nhiều người tiến hành thì sẽ thành công. Vì vậy thiếu hiệp đừng lo lắng, hãy đi đi. Và chắc chắn phải sống sót. Vì phải như vậy thì những gì chúng ta đã làm mới không trở nên vô nghĩa."

Lâm Tố Bính gật đầu.

"Hải Nam Kiếm Phái cứ tiến về Trường Giang như thế này và thu hút sự chú ý của bọn chúng sẽ giúp ích được cho chúng ta hơn."

"Ngươi nhìn xem."

Vai của Quách Hoan Tao rũ xuống. Lời nói của những người này quả thật chí phải. Đúng rồi nhưng mà...

"Vậy thì tại hạ cũng..."

Bạch Thiên mỉm cười nhẹ nhàng và lắc đầu.

"Điều đó cũng không được. Quách thiếu hiệp phải dẫn dắt Hải Nam Kiếm Phái. Ngươi cũng hiểu điều đó mà?"

Sự khác biệt giữa một Hải Nam Kiếm Phái có Quách Hoan Tao và một Hải Nam Kiếm Phái không có hắn tuyệt đối không hề nhỏ. Vì vậy, ngay cả khi hiểu tấm lòng của Quách Hoan Tao thì cũng không thể để hắn cùng đồng hành.

Quách Hoan Tao không thể làm thế này, cũng không thể làm thế kia, đành siết chặt nắm đấm. Bạch Thiên mỉm cười vỗ vai hắn.

"Thiếu hiệp đừng lo. Khi gặp lại nhau ở Giang Bắc, ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời"

Quách Hoan Tao cuối cùng đã lắc đầu trước hình ảnh đó.

Mấy con người này là đồ ngốc. Không thể cứu vãn được.

Hắn không thể hiểu. Xung quanh con người có tên Thanh Minh kia chỉ toàn tập hợp những kẻ ngốc nghếch khác thường, hay là chính con người đó đã biến họ trở thành những kẻ ngốc.

Nhưng bây giờ Quách Hoan Tao lại nghĩ rằng bản thân muốn trở thành một trong những kẻ ngốc đó.

"Đương nhiên rồi"

Bạch Thiên quay người đi để lại Hải Nam Kiếm Phái sau lưng. Không một chút luyến tiếc nào.

Nơi mà ánh mắt hắn hướng tới, không phải là những đồng môn sẽ đồng hành cùng hắn, mà là con đường bọn họ phải xuyên qua. Không, là ai đó nơi cuối con đường ấy.

"Chuẩn bị xong chưa?"

"Thì... hơi phấn khích."

"Được rồi"

Bạch Thiên cười khẩy. Đúng như lời nói, phấn khích.

Xoẹttttt.

Bạch Thiên rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, và nắm chặt thanh Mai Hoa Kiếm trong tay.

"Tiến về nơi tên tiểu tử đó bị tụt lại".

"Tên tiểu tử thối đó."

Bạch Thiên nghiến răng chạy về phía trước mà không nói thêm lời nào. Những đồng môn cũng bắn mình tựa như tia sáng bám sát hắn.

"Đi thôi! Về phía tiểu tử đó!"

"Vâng!"

Những đệ tử Thiên Hữu Minh dốc hết sức để chạy về phía trước. Và Quách Hoan Tao thẫn thờ nhìn bóng lưng họ, chỉ có thể nghiến răng kèn kẹt.

Hắn cũng muốn ở đó. Nhưng hắn không thể đi được. Vì hắn có những người phải bảo vệ. Cho nên là...

"Sư huynh. Đệ sẽ đi."

Quách Hoan Tao quay đầu lại.

"Tử Dương?"

Lý Tử Dương nói như khạc ra với vẻ mặt hỗn hào.

"Không phải Hải Nam Kiếm Phái cũng có thứ gọi là thể diện sao. Ít nhất cũng không được để thiên hạ nói chúng ta bỏ mặc ân nhân mà sống sót trở về chứ."

"..."

"Nếu phải chết thì đệ chết vẫn tốt hơn là sư huynh. Vậy đệ xin phép."

"Tử, Tử Dương!"

Lý Tử Dương không chờ Quách Hoan Tao đồng ý đã chạy đuổi theo những người đi trước.

Quách Hoan Tao vươn tay với theo bóng lưng ấy rồi ngượng ngùng hạ cánh tay đang giơ trên không trung xuống.

"... Chết tiệt."

Một giọng nói mệt mỏi vang lên cùng với tiếng thở dài thườn thượt.