Chương 1393 : Tuyết Cung Chủ

"Không được giảm tốc độ! Tên nào bị tụt lại sẽ phải chết dưới tay ta!"

Thủ hạ của Hỗ Gia Danh -- Tông Khuếch hét lên như muốn nổ tung cả cổ họng.

Tông Khuếch nhìn quanh với vẻ mặt bồn chồn.

Liệu chúng có nghe theo mệnh lệnh của hắn hay không?

Không, bọn chúng rõ ràng cũng đang dốc kiệt sức chạy kia mà.

Thế nhưng, chân đã không còn sức lực nữa.

'Có làm được hay không đây?'

Nói được thì đương nhiên là được. Từ Quảng Đông đến tận đây, chúng đã chạy liên tục mà không ngừng nghỉ lấy một lát.

Ngay cả chiến mã cũng biết mệt mỏi kiệt sức sau cuộc hành quân dài gian nan chứ đừng nói chi con người.

Nếu đám người Hải Nam Kiếm Phái kia cảm thấy áp lực vì đang bị truy sát, thì chúng cũng phải chịu uy áp không kém là bao.

Số lượng áp đảo hơn thì sao chứ?

Thứ này chung quy cũng không gọi là ưu điểm đối với phía truy sát. Giả như tình hình bất lợi, chúng có cố gắng cách mấy cũng không tài nào đuổi kịp tốc độ của bọn họ.

Thế nhưng lúc này, họ còn mang theo cả người bị thương và phải chiến đấu liên tục nên thể lực hẳn đã dần cạn kiệt. Chính vì thế, chúng có cơ may sẽ đuổi kịp họ ở mức độ nào đó.

Tông Khuếch khẽ cắn môi.

'Không được than thở. Kẻ mệt hơn phải là bọn chúng mới phải!'

Trên hết, nhiệm vụ của Tông Khuếch không phải là đuổi theo tiêu diệt bọn họ.

Hắn chỉ cần gây áp lực để vị Quân Sư kia đạt được thứ mình mong muốn là được.

Chỉ làm có bấy nhiêu thôi hắn không được mở miệng than khó.

"Chúng ta phải đuổi kịp trước khi chúng đến được Trường Giang!"

Tông Khuếch lại hét ầm lên.

Lũ thuộc hạ nghe câu nói ấy liền sáng mắt lên. Quả không ngoa khi nói thứ khiến họ di chuyển đến tận bây giờ chính là mối hận thù trong lòng.

Chẳng biết rốt cuộc mối hận thù này bắt nguồn từ đâu.

Tông Khuếch siết chặt nắm đấm rồi lại mở ra.

'Chúng là kẻ địch nhưng...'

Hắn không ngờ rằng bọn họ lại xuyên thủng được vòng vây rồi chạy đến tận đây. Nếu họ là đám người Cửu Phái Nhất Bang vô dụng, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này.

Thế nhưng họ đã làm được điều đó. Dẫu cho bây giờ họ vẫn chưa đến được Trường Giang, nhưng vẫn có thể bảo toàn được một nửa sức mạnh khi đến được đây cũng là một việc rất đáng công nhận.

Nhưng bây giờ kết thúc rồi.

Vận mệnh của Mai Hoa Kiếm Quỷ, kẻ đã biến điều vô lý đó thành hiện thực sẽ sớm kết thúc thôi.

Ngay cả khi tất cả bọn họ sống sót và đến được Giang Bắc, chỉ cần lấy được cái đầu của Mai Hoa Kiếm Quỷ kia cũng xem như chúng đã chiến thắng trong trận chiến này.

'Ta chưa bao giờ nghĩ cái đầu của một người lại có giá trị hơn cả một đại môn phái trong Cửu Phái Nhất Bang.'

Chỉ mới tháng trước thôi, hắn còn chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra. Thế nhưng bây giờ không một ai trong Vạn Nhân Phòng dám mảy may nghi ngờ nữa. Bởi lẽ Mai Hoa Kiếm Quỷ Thanh Minh đã tự mình chứng minh tất thảy.

'Trước tiên ta phải làm tốt nhiệm vụ...'

Chính lúc ấy.

"Phó Quân Sư! Phía trước đó người ạ!"

"Hả?"

Tông Khuếch khẽ cau mày.

Đã tóm được cái đuôi của kẻ địch rồi ư? Còn nhanh hơn cả hắn dự đoán?

Thế nhưng giọng nói vang lên sau đó đã phá vỡ dòng suy tư của Tông Khuếch.

"Có kẻ tiếp cận! Một đám người đang tiến về nơi này ạ!"

"Cái gì? Có ai tiếp cận á!?"

Nghe câu nói khó tin ấy, đôi mắt Tông Khuếch liền mở to.

"Có gì đó không đúng lắm..."

"Đến rồi!"

Ngay lúc này, hàng chục người từ khu rừng trước mặt lao ra với tốc độ khủng khiếp.

"Hô ô ô ô!"

Kiếm khí bạch sắc lao vút lên bầu trời. Chúng không có chút thời gian để hoảng hốt, càng chẳng dư dả để ra chỉ thị. Lập tức, kiếm khí như vũ bão trút xuống đầu bọn chúng.

Rầmmmm!

"Aaaaaa!"

"Ặccccc!"

Cùng với tiếng hét thất thanh, mấy kẻ dẫn đầu bị chém văng ra xa.

Và rồi Tông Khuếch đã nhìn thấy. Thế trận mà chúng dựng nên để truy sát kẻ địch đang sụp đổ từng chút một.

"A, không..."

"Tiến lên!"

"A -- Di -- Đà -- Phật!"

Rầmmmmmm!

Chúng không có thời gian để thở. Sau khi luồng kiếm khí bạch sắc vừa tản đi, thì kim quang sáng rực lại lấp đầy vào chỗ trống. Thứ ánh sáng chói chang ấy ngay lập tức nối đuôi theo luồng bạch quang đã tắt ngúm đi.

"Lùi, lùi lại!"

"Ặcccc!"

Sức nặng như bị cả ngọn núi khổng lồ đè lên người. Lũ võ giả Vạn Nhân Phòng không chịu nổi áp lực liền bị đẩy dạt sang hai bên. Ngay sau đó, giữa lũ võ giả mở ra con đường vô cùng rộng rãi, thoáng đãng.

Và những người đã quá quen thuộc với con đường thế này lao đi như một cơn gió.

"Là, là Hoa Sơn!"

"Là lũ người Hoa Sơn! Tránh ra!"

Những kiếm tu vận hắc y biểu thị cho Hoa Sơn không ngừng chạy trên con đường vừa được mở.

Cảnh tượng nối tiếp sau đó có lẽ bất kỳ tên võ giả Vạn Nhân Phòng nào cũng có thể đoán ra được.

Vùuuuu!

Hoa mai đỏ thẫm liên tiếp nở rộ trong không trung. Những kẻ hiểu rõ những đóa hoa tươi thắm, hoa lệ đó đáng sợ đến nhường nào liền tím tái cả mặt mày, chúng không ngừng lăn lộn khắp nơi.

"Đừng chần chừ nữa, mau chạy đi đám người này!"

"Ôi, thật là!"

Đoàn người ấy bắt đầu chạy trên con đường ngoằn ngoèo đã bị phá nát.

"Phó Quân Sư! Hạ lệnh đi!"

"Bọn, bọn chúng tấn công phía trung tâm!"

Ánh mắt Tông Khuếch bây giờ cứ láo liên khắp nơi.

"Chặn, chặn lại... A, không! Các ngươi sao thế?"

Tại sao bọn họ lại đột nhiên tấn công như vậy chứ? Chẳng lẽ họ đã lấy lại được tinh thần rồi sao?

"Phó Quân Sư!"

"Ta biết rồi, ngươi im mồm lại đi!"

Tông Khuếch quát ầm lên rồi xoay đầu nhìn về phía trước.

'Vậy là còn quân chủ lực nữa sao?'

Nếu kẻ địch tập kích bất ngờ thì khả năng cao sau đó quân chủ lực của họ sẽ tấn công về phía trung tâm!

Giả như lúc này hắn ra lệnh đổi hướng một cách khinh suất rồi bị đánh úp thì tổn thất sẽ vô cùng nặng nề.

Thế nhưng, cho dù hắn có vận dụng hết giác quan cũng không cảm nhận được dấu hiệu nào của kẻ địch.

'Chỉ có bọn chúng thôi ư?'

Lý nào lại thế? Tuyệt đối không thể như vậy được.

Chẳng lẽ bọn họ lại đột nhiên phát điên lên muốn đối đầu với số lượng người áp đảo thế này ư?

"Chúng đã qua được rồi! Phó Quân Sư!"

Lúc này, rõ ràng một nhóm người đã chọc thủng vòng vây rồi lao về phía sau ngay trước mắt Tông Khuếch.

Đúng như thế, chỉ trong nháy mắt thôi, họ đã đột phá được vòng vây dễ như trở bàn tay.

"Chuyện, chuyện này..."

Tông Khuếch ngơ ngác nhìn xung quanh. Những kẻ vội xông tới cũng đã vội lao đi.

"Chẳng, chẳng phải chúng ta nên đuổi theo hay sao?"

Tông Khuếch không đáp lời mà chỉ cắn chặt môi.

Những kẻ ở đây bị đánh úp không có nghĩa lũ Vạn Nhân Phòng khác cũng như vậy. Bởi vì có vô số kẻ đang đuổi theo họ. Cho dù có bám theo thì cũng bị cuốn vào cơn sóng dữ mà bỏ mạng thôi.

Hắn chỉ cần làm đúng theo kế hoạch, ngó lơ rồi đuổi theo quân chủ lực của Hải Nam Kiếm Phái là được. Chẳng phải nhiệm vụ của hắn chính là như thế sao?

Thứ khiến cho Tông Khuếch hắn chần chừ chẳng qua chỉ có vài ba kẻ mà thôi.

'Thiên Hữu Minh.'

Họ không đồng hành cùng Hải Nam Kiếm Phái, và nếu đã tách Hải Nam Kiếm Phái đi xa đến mức này thì chẳng phải lý do đã quá rõ rồi hay sao?

"Các ngươi muốn đi cứu Mai Hoa Kiếm Quỷ chứ gì? Chỉ với mười người như thế thôi sao?"

Quả là một hành động vô cùng liều lĩnh.

"... Mau truyền đạt tình hình lại cho Quân Sư đi."

"Vâng!"

Tông Khuếch vừa lấy lại được bình tĩnh liền nhìn vào nơi võ giả Thiên Hữu Minh biến mất mà nở một nụ cười chế nhạo.

"Thứ đó không gọi là dũng khí đâu."

Tông Khuếch khẽ nhếch môi cười rồi quay đầu lại, ánh mắt hắn hiện giờ đã lạnh đi trông thấy.

"Ư aaaaa!"

Roẹtttt!

Thanh kiếm vung lên bổ ngang ngực kẻ địch không chút thương tiếc.

Xoẹt!

Thế nhưng kỳ lạ là, máu không chảy ra từ vết thương đó. Máu vừa rỉ ra đã đông cứng lại. Trái tim cũng ngừng đập vì bị đóng băng rồi vỡ nát ra, cuối cùng kẻ địch cũng ngã gục xuống.

Rầm!

"Tránh ra! Cái lũ khốn này!"

"Cung Chủ! Ngài đừng quá sức!"

Nhuận Tông hét lên trấn an Tuyết Duy Bạch, nhưng Tuyết Duy Bạch lúc này đang vung kiếm mãnh liệt hơn bất cứ ai. Dường như hắn đang để ngoài tai những lời mà Nhuận Tông vừa nói.

Trên mũi kiếm của hắn liên tục phóng ra Âm Hàn Khí Công khủng khiếp.

Rắc!

Bất cứ nơi nào mũi kiếm của hắn lướt qua đều biến thành băng rồi vỡ tan tành.

"Tên tiểu tử đó không biết nghe lời gì cả!"

"Tiểu tử thối này! Đó là Cung Chủ Bắc Hải Băng Cung đấy!"

"A, ai mà chẳng biết chứ?"

Chiêu Kiệt cộc cằn đáp lời.

Lúc bàn đến chuyện đi cứu Thanh Minh, người nổi xung nhất không phải là Chiêu Kiệt, Lưu Lê Tuyết hay Bạch Thiên, mà chính là Tuyết Duy Bạch.

Tuyết Duy Bạch vốn vô cùng mờ nhạt trong chuyến đi đến Hải Nam Kiếm Phái này bây giờ lại vung kiếm điên cuồng hơn bất cứ ai.

"A ư! Lạnh quá!"

"Tình hình này mà còn đùa được nữa hả?"

"Đâu có! Sư huynh không thấy lạnh sao? Tiểu tử đó rốt cuộc đang nổi điên cái gì vậy chứ?"

"... Là Cung Chủ."

"Xuất thân thường dân thì không được gọi như vậy hả?"

"Cái gì? Tên công tử quyền quý kia? Đá đểu ai đấy?"

Nghe giọng nói giận dữ của Nhuận Tông, Chiêu Kiệt liền rơm rớm nước mắt.

Trong lúc đó, Tuyết Duy Bạch không ngừng vung đòn tấn công ngăn chặn kẻ địch như thể không nghe thấy mấy lời cãi vã kia.

'Đạo trưởng!'

Ánh mắt Tuyết Duy Bạch như phóng ra tia lửa.

Đối với người khác, bộ dạng hắn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ có vẻ rất xa lạ, nhưng chuyện này tính ra cũng bình thường thôi.

Hắn đồng ý đi cứu Hải Nam Kiếm Phái, nhưng hắn khó mà hiểu vì sao phải hy sinh vì bọn họ.

Đúng là Hải Nam Kiếm Phái gặp khó khăn, nhưng so với tình hình Băng Cung hiện giờ, Tuyết Duy Bạch không dễ gì đồng cảm với họ.

Hơn nữa, hắn không có lý do gì để liều mạng vì những kẻ chịu rời bỏ quê cha đất tổ mà rời đi cả.

Hắn ủng hộ việc Thanh Minh làm. Hắn cố gắng vì quyết định của Thanh Minh. Thế nhưng, đối với một người trẻ như hắn khó lòng cảm thông cho ý nghĩ đó.

Có điều bây giờ, kẻ mà hắn phải cứu hiện tại chính là Thanh Minh. Một người vừa là ân nhân của Băng Cung vừa là ân nhân của Tuyết Duy Bạch hắn.

Hắn không thể để Thanh Minh chết ở nơi này được. Hắn vẫn chưa đền đáp đủ ân tình cho Thanh Minh.

Đột nhiên lũ võ giả Vạn Nhân Phòng xông đến trước mặt Tuyết Duy Bạch hét lên rồi bất giác im bặt.

"Ngươi dám!"

Trong mắt chúng là cảnh tượng tọa thủ của Tuyết Duy Bạch bừng lên luồng lam quang, hắn đưa tay về sau rồi nhanh như chớp đẩy tới trước. Chưởng kình trắng xóa như tuyết từ tay phải chưởng ra một đòn mạnh như trận tuyết lở.

"Băng, Băng Bạch Thần Chưởng?"

"Trời ạ!"

Trước quang cảnh đó, các đệ tử Hoa Sơn sợ hãi mà hét lên.

Tuyệt kỹ mà họ đã từng tận mắt nhìn thấy ở Bắc Hải lại được Tuyết Duy Bạch tái hiện ngay tại đây.

Lũ võ giả Vạn Nhân Phòng đang lao tới liền bị đóng băng ngay lập tức. Tuyết Duy Bạch sau khi biến chúng thành những tảng băng liền đá bay chúng đi. Sau đó hắn không chậm trễ mà giẫm chân xuống đất.

"Mọi người hãy nhanh lên!"

"Vâng, vâng!"

"Tại hạ biết rồi! Tuyết Cung Chủ!"

Tuyết Duy Bạch không thèm ngoảy đầu nhìn về phía sau, hắn cắn chặt môi đến bật cả máu.

Mạng sống của Thanh Minh lúc này như ngàn cân treo sợi tóc.

'Đạo trưởng! Ta đến ngay đây!'

Thiếu niên mà Thanh Minh từng cứu mạng.

Thiếu niên ấy bây giờ đã trở thành một kiếm tu chân chính và đang chạy đến cứu lấy sinh mệnh của Thanh Minh.