Tối tăm và ẩm ướt. Mùi hôi thối từ đâu đó xộc thẳng vào mũi. Vậy nhưng hắn cũng đã chai lì với cả cái mùi khủng khiếp này.
Một cảm giác đã quá đỗi quen thuộc.
Mùi xác chết ngập tràn xung quanh. Cảm giác giống như hắn đã bước nửa bước cõi U Minh rồi vậy.
Chẳng có gì mới mẻ cả. Bởi vì không biết từ lúc nào, cái mùi này luôn quẩn quanh bên hắn. Cho dù có gội rửa như thế nào đi chăng nữa thì huyết hương cũng chẳng thể biến mất.
"Sư huynh còn sống không?"
Thanh Minh nhẹ nhàng quay đầu lại khi nhận được câu hỏi. Hắn nhìn kẻ bước vào bên trong hang động rồi gật đầu.
"Mạng sống của sư huynh xem ra cũng thật dai dẳng"
Nghe vậy, Thanh Minh dựa đầu vào vách hang động với vẻ mặt bình thản.
"Bọn chúng thì sao?"
"Lũ người đó vẫn chưa nắm bắt được vị trí của chúng ta thì phải... Nhìn thì có vẻ như bọn chúng đang thiết lập vòng vây. Chuyện này cũng đâu mới một hai lần?"
"Hẳn là vậy rồi"
Đường Bảo tặc lưỡi chậc một cái rồi xem xét tình trạng của Thanh Minh. Hắn lập tức cau mày nhăn nhó.
"Nhìn này. Tình trạng có vẻ đã tệ hơn rồi."
"Mặc kệ đi. Ta không chết được đâu"
"Mấy tên sắp chết đều nói như vậy rồi chết đấy. Bỏ cái tay ra xem nào!"
Thanh Minh nhăn nhó, vậy nhưng Đường Bảo không thèm bận tâm mà đẩy cánh tay của hắn ra. Một tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ miệng Thanh Minh.
"Hự, cái tên khốn..."
"Nhìn xem, sư huynh đang rất đau mà nhỉ?"
Đường Bảo gạt vạt áo ra, khuôn mặt hắn lập tức trở nên méo mó. Vết thương kéo dài từ nách đến tận hạ vị.
Vết thương này vốn đã được xử lý một lần nhưng lại tiếp tục sưng lên, máu và mủ chảy ra trông vô cùng kinh khủng.
"Chẳng lẽ cái mỏ của sư huynh không biết thốt ra hai từ 'chữa trị' à? Hay là do não của sư huynh phẳng quá nên đến cái khái niệm này cũng không có? Sư huynh đã đọc Thiên Tử Môn chưa vậy?"
"Ngậm cái miệng lại đi. Ăn nói hàm hồ"
"Còn sư huynh thì như tên điên vậy"
Đường Bảo vừa càu nhàu vừa khéo léo cắt đứt những sợi chỉ khâu vết thương của Thanh Minh. Mặc dù đang rạch mổ vết thương bị vón cục nhưng Thanh Minh vẫn chỉ im lặng.
Một lát sau, hắn lên tiếng hỏi.
"Còn rượu không?"
"Không đủ để khử trùng đâu"
"Đưa cho ta đi"
"Cái lão già điên này. Đệ đã nói bao nhiêu lần rồi? Còn không đủ để khử trùng đâu?"
"Ta biết rồi, đưa đây đi"
"Ha..."
Đường Bảo nhìn Thanh Minh đầy bất lực rồi lắc đầu. Sau đó hắn tháo một chai rượu ở thắt lưng ra rồi ném vào mặt Thanh Minh.
"Uống rồi đi chết luôn đi!"
Bịch.
Thanh Minh tóm lấy bình rượu trước mặt rồi mở nắp bằng một tay một cách thành thục. Hắn cắm bình rượu vào miệng, nhắm chặt mắt rồi gục đầu vào vách hang động. Đường Bảo lẩm bẩm.
"Có con ma nào vì không được uống rượu mà chết không nhỉ?"
"Ngược lại thì có. Phải uống trước khi trở thành ma chứ. Chết rồi thì đâu thể uống được nữa"
"Ha..."
Đường Bảo lắc đầu ngao ngán rồi lại tiếp tục xem xét vết thương của Thanh Minh. Nặn mủ, cắt phần thịt hoại tử.
Nếu như là người thường thì hẳn đã bất tỉnh vì kiệt sức. Vậy nhưng một tuyệt thế cao thủ như Thanh Minh thì vẫn có thể chịu đựng được.
"Không có vải sạch đâu, cái con người khốn kiếp kia! Phải khử trùng bằng rượu mới được!"
Vậy nhưng Thanh Minh vẫn vờ như không nghe thấy gì mà cứ tiếp tục nốc rượu.
Đường Bảo lườm Thanh Minh rồi cố gắng nuốt những lời chửi rủa vào trong. Nói chuyện với con người này đúng là một sai lầm.
Đường Bảo bôi số Kim Sang Dược cuối cùng vào vết thương của Thanh Minh rồi ngồi sụp xuống bên cạnh hắn ta.
"Đưa cho đệ"
"Chỗ còn lại..."
"Đệ cũng sẽ uống. Nên là đưa đây đi!"
Thanh Minh cười khẩy rồi đưa bình rượu đang cầm cho Đường Bảo. Đường Bảo giật lấy bình rượu một cách cáu kỉnh rồi uống ừng ực.
"Uống vừa vừa thôi"
"Đệ thà uống hết còn hơn để bệnh nhân uống"
Thanh Minh cười khúc khích. Bởi vì lời nói đó chẳng sai chút nào. Đặt bình rượu xuống, ánh mắt Đường Bảo hướng về phía ngoài hang động.
Bên ngoài kia, lũ giáo đồ Ma Giáo đang tụ lại đông như kiến cỏ. Không bao lâu sau, nơi này cũng sẽ bị phát hiện ra thôi.
"Sư huynh đạo sĩ này"
"Làm sao?"
"Chúng ta có thể sống sót và quay trở về không?"
"Ta cũng không biết nữa"
Một câu trả lời hoàn toàn vô cảm. Đường Bảo thở dài.
"Vì vậy mà đệ đã bảo là cứ để tên Giáo Chủ chết tiệt đó đi rồi kia mà? Chúng ta vào tận đây chỉ để lấy một cái đầu đó rồi chết ư? Như thế này thì khác gì chết tự nhiên đâu?"
"Thay vào đó chẳng phải chúng ta đã giết được kẻ cần phải giết rồi đó sao?"
"Nhưng chúng ta sắp chết đến nơi rồi?"
"Vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác cả"
Đường Bảo tự giật tóc của bản thân rồi lẩm bẩm những lời không thể hiểu được. Bất kỳ ai cũng có thể biết được đó là những lời chửi rủa không thể nói ra dành cho Thanh Minh.
'Chết đến nơi rồi ư...'
Một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên đôi môi của Thanh Minh.
Chuyện đó thì có sao đâu chứ?
Đâu chỉ có một hai người chết ở cái mảnh đất chết tiệt này. Rất nhiều kẻ đã trở thành những thi thể bị ruồi bâu rồi mục rữa, sẽ có gì khác biệt nếu như thêm thi thể của Thanh Minh vào một trong số đó chứ?
Hắn chỉ làm những việc mà lúc còn sống cần phải làm mà thôi. Không thể vì sợ chết mà không làm được.
"Cứ mỗi lần nhìn sư huynh đạo sĩ, đệ lại có cái suy nghĩ như thế này"
"Hửm?"
"Đầu của sư huynh chắc là có chỗ nào đó hỏng rồi"
"..."
"À cũng phải. Trong số những kẻ là tuyệt thế cao thủ thì làm gì có ai là bình thường"
"Nhà ngươi cũng như vậy đấy"
Đường Bảo bật cười.
"Đúng rồi. Nếu đệ mà có đầu óc bình thường đã chẳng ở bên cạnh cái con người như sư huynh đây"
"Biết vậy là được rồi"
Thanh Minh cướp lấy bình rượu trong tay Đường Bảo rồi tu một mạch. Sau đó hắn đóng chặt nắp bình lại.
Thanh Minh chậm rãi dựng người dậy, nắm nhẹ nắm đấm lại rồi mở ra, sau đó gật đầu rồi đẩy bình rượu trong tay về phía Đường Bảo.
"Làm sao thì làm đừng để nó vỡ đấy!"
"Sao ạ?"
"Chúng ta sẽ uống hết nó sau khi quay trở về"
"Bây giờ sư huynh định ra ngoài đó sao?"
"Càng để lâu vòng vây sẽ càng kiên cố. Khi đó sẽ càng khó đột phá hơn. Xuất phát thôi"
Đường Bảo ngơ ngác nhìn Thanh Minh.
Đương nhiên, lời Thanh Minh nói không sai. Càng kéo dài thời gian thì vòng vây sẽ càng trở nên dày đặc và nguy hiểm hơn. Khi đó tỷ lệ bọn họ có thể sống sót và quay trở về sẽ càng nhỏ.
Nhưng chẳng phải cũng phải xem xét đến trạng thái của bản thân hay sao? Thanh Minh ở trong cái tình trạng kia liệu có thể đột phá được vòng vây hay không?
Đường Bá cắn chặt môi lên tiếng.
"Nhưng mà, sư huynh... không biết chừng nếu chờ đợi thêm thì quân chi viện sẽ đến. Thanh Vấn Chân Nhân..."
Vậy nhưng chẳng có câu trả lời nào trở lại cả. Đường Bảo thở dài.
Thật ra thì hắn cũng biết. Tình hình hiện tại của quân chủ lực không thể chi viện cho hai người bọn họ được.
Ngay từ đầu, việc Thanh Minh cố lấy đầu tên Giáo Chủ chẳng phải là vì muốn cứu quân chủ lực đã bị đột kích đó sao?
Bọn họ còn đang khó khăn trong việc xử lý tình hình trước mắt thì làm sao có thể cử quân chi viện đến được chứ?
"Khóc lóc xong rồi thì đứng dậy đi"
"Sư huynh bảo ai khóc lóc?"
Đường Bảo vừa càu nhàu vừa đứng dậy. Đôi mắt hắn nhanh chóng lướt qua 1 lượt cơ thể của Thanh Minh.
"Sư huynh có thể đánh nữa không vậy?"
"Ta vẫn khoẻ hơn nhà ngươi đấy"
"Đệ cam đoan với đạo sĩ sư huynh. Chắc chắn sư huynh sẽ xuống địa ngục"
"Nghe cũng mới lạ đấy"
Thanh Minh bước những bước chân không chút do dự ra khỏi hang động.
Thanh kiếm trên tay hắn thật sự rất nặng. Cứ mỗi lần hắn nhấc chân, cơ thể lại lảo đảo mất kiểm soát.
Mùi tử khí nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Không biết chừng một nơi nào đó trên ngọn núi trải dài trước mắt kia sẽ trở thành nấm mồ của hắn ta. Thanh Minh thì thào.
"Đừng có bị rớt lại đấy"
"Sư huynh đang nói đệ đấy à?"
Thanh Minh cười khúc khích. Phải vậy chứ.
Ầmmmm!
Ngay khi đạp đất lao vào rừng, hắn đã thấy các giáo đồ Ma Giáo mặc hắc y. Bọn chúng lập tức lao vào với đôi mắt đỏ rực.
Thanh Minh lạnh lùng vung kiếm một phát chém bay đầu của các giáo đồ Ma Giáo.
Những giọt máu nóng hổi dội thẳng vào mắt hắn ta. Hơi ấm của sự sống trước đó sẽ sớm tan biến và trở nên nguội lạnh.
"Ta đến đây"
Thanh phi đao được Đường Bảo phóng đi xẻ đôi không gian nhanh như thiểm điện. Thanh Minh phun máu ra khỏi miệng, nheo mắt.
'Biết vậy uống thêm ngụm nữa rồi mới ra ngoài'
Mùi máu tanh đã thổi bay toàn bộ tửu hương còn đọng lại ban nãy.
'Nếu có thể quay về thì phải uống cho đến khi say mới được!'
Nếu không thể quay trở lại thì sao đây?
Không biết nữa. Chắc là hắn sẽ tiếc số rượu chưa uống lắm. Chỉ vậy thôi.
Phốt!!!!!
Hắn đánh bay thanh kiếm lao đến. Vậy nhưng có lẽ do vết thương nên hắn đã phản ứng hơi muộn một chút. Vì vậy mà thanh kiếm đó đã sượt qua hông của hắn.
Vậy nhưng giờ đây nỗi đau đớn đã chẳng còn trong ý thức của hắn, Thanh Minh tiếp tục vung kiếm và cướp đi một sinh mạng khác.
'Không có ai muốn chết cả'
Vậy nhưng cũng có những người chẳng tha thiết gì với cuộc sống này. Thậm chí là chán ngắt với việc thở.
"Đường Bảo"
"Sư huynh muốn nói chuyện trong tình cảnh này ư?"
Đường Bảo bận rộn di chuyển cạn lời hỏi lại. Thanh Minh sau khi xuyên thủng tim giáo đồ Ma Giáo, cất tiếng một cách bình tĩnh.
"Ngươi sẽ về Đường Môn sau khi chiến tranh kết thúc à?"
"Thế chẳng lẽ đệ lại về Hoa Sơn? Đệ làm gì còn chỗ nào khác mà đi chứ?"
Thanh Minh cười khúc khích. Đúng là càng nghe càng thấy câu hỏi vừa rồi của hắn thật là ngu ngốc.
Soạttttt
Đường Bảo thu hồi thanh phi đao rồi lại phóng đi.
"Sư huynh có muốn đi ngao du với đệ không?"
"Ngao du ư..."
"Nếu không có việc gì làm thì phải đi chơi đây đó chứ"
"... Không tệ"
Thanh Minh ngẫm nghĩ về những lời Đường Bảo nói bên tai rồi lẩm bẩm.
Vẫn hơn là một Hoa Sơn trống rỗng. Và vẫn hơn là nhìn thấy một Thanh Vấn tự trách bản thân vì vẫn còn sống và quay trở về.
"Vì vậy mà đừng có vớ vẩn nữa mà hãy cầm kiếm cho đàng hoàng vào đi. Trước tiên cứ phải sống thì mới tính chuyện ngao du được"
"Phải, sau khi quay trở về phải uống rượu đầu tiên mới được!"
"Đệ biết rồi nên nhìn về phía trước đi!"
Thanh Minh mỉm cười.
Ngao du ư? Đúng là không tệ. Theo chân tên nhãi kia về Đường Môn làm khách quý cũng thú vị lắm. Và có lẽ việc quay về Hoa Sơn cũng sẽ không tệ như những gì hắn nghĩ.
Thanh Minh sửa lại bàn tay cầm kiếm.
Vậy nhưng cho đến lúc này suy nghĩ biết thế uống thêm một ngụm rượu nữa của hắn vẫn không hề thay đổi.
Lũ giáo đồ Ma Giáo vẫn lao đến đông như ruồi bâu. Khoé miệng Thanh Minh khẽ nhếch lên ngập tràn sát khí.
"Dù thế nào chăng nữa thì..."
Thanh Minh nhe răng toát ra sát khí một cách cuồng nộ.
"Ta sẽ không chết cho đến khi nào lấy được đầu của tên Thiên Ma khốn kiếp đó"
Thanh Minh đạp đất lao đi, Kiếm Tôn giá đáo.
Các đầu ngón tay hắn đã chẳng còn chút sức lực nào.
Cái đầu dựa vào cột gỗ cứ liên tục rũ xuống bên cạnh. Cảm giác như nếu như hắn lơ đễnh một chút thôi thì sẽ mất đi ý thức.
Đôi mắt lờ đờ nhìn xuyên qua những sợi tóc ướt đẫm trông vô cùng nguy kịch, dường như có thể mất đi ánh sáng bất cứ lúc nào.
Nơi này là đâu vậy?
Cơn khát như thiêu như đốt ập đến. Hắn dường như không thể nào chịu đựng được nữa. Trong cảm giác bất lực bủa vây toàn thân, chỉ có cơn khát đó là hiện lên một cách rõ ràng.
Chẹp
Hắn hé miệng ra một chút, máu chảy ra từ đôi môi khô nứt nẻ.
Hắn ngả đầu về phía sau.
Bầu trời nơi ánh bình minh đang đến từ phía xa. Mặc dù chỉ được nhìn thoáng qua khung cảnh đó qua những bụi cây rậm rạp nhưng nó vẫn rất đẹp.
"Biết vậy ta đã mang theo cho rồi"
Những tiếng cười đứt quãng xuất hiện trên đôi môi của hắn.
"Phía bên này!"
Hoà bình chỉ trong chốc lát. Xung quanh hắn lập tức trở nên ồn ào.
Bịch.
Thanh Minh theo phản xạ nắm lấy Ám Hương Mai Hoa Kiếm.
"Đúng là chẳng cho người ta nghỉ ngơi gì cả... cái lũ chết tiệt"
Thanh Minh cười khúc khích quay đầu lại nhìn chằm chằm vào những kẻ đang lao về phía bản thân.
'Khi ấy làm thế nào mà ta lại có thể sống sót và quay trở về nhỉ?'
Hắn chẳng còn nhớ nữa.
Có thể là bởi vì hắn đã trải qua chuyện như vậy rất nhiều lần.
Có thể là vì chuyện đã xảy ra quá lâu rồi.
Mà cũng có thể là...
Ầmmm
Thanh Minh dùng toàn lực bay người đi. Ngay sau đó lũ võ giả Vạn Nhân Phòng lại bám theo hắn ta với đôi mắt ngập tràn sát khí.