"Quân Sư! Nhóm Đinh đã hoàn thành thiết lập vòng vây! Nhóm Mậu và nhóm Kỷ đang di chuyển đến vị trí được chỉ định ạ!"
"Nhóm Ất, hiện tại đang giao chiến với Mai Hoa Kiểm Quỷ! Khả năng cao là sẽ bị phá vỡ vòng vây ạ".
Nghe báo cáo, ánh mắt của Hỗ Gia Danh dần dần trở nên lạnh lẽo.
Tốc độ đột phá vòng vây của Mai Hoa Kiếm Quỷ Thanh Minh đang dần dần chậm lại. Không, nói một cách chính xác thì khoảng cách chạy trốn của hắn sau khi xuyên thủng vòng vây đang giảm đi nhanh chóng.
Nếu là trước đó thì hắn có thể phân tích rằng Thanh Minh cố tình làm vậy để kéo dài thời gian cho các đồng môn chạy trốn...
'Khi xem xét nhiều trường hợp, chuyện này hoàn toàn khác.'
Ánh mắt của Hỗ Gia Danh thâm trầm đầy quái dị.
Càng kéo dài thời gian, vòng vây xung quanh hắn càng trở nên dày đặc. Hắn không phải là kẻ không nhận thức được chuyện đó.
Việc hắn biết rõ như vậy mà vẫn không thể thoát ra, đồng nghĩa với việc hắn đã không còn đủ sức để vượt qua vòng vây nữa rồi.
Tên quái vật đó cuối cùng cũng đã đến giới hạn.
Hỗ Gia Danh nhìn lướt qua xung quanh. Có vẻ các thủ hạ cũng có cùng cảm giác với hắn, mặt ai nấy đều phừng phừng sắc đỏ.
Từ miệng Hỗ Gia Danh rỉ ra một câu nói tựa như tiếng thở dài.
"Cuối cùng... hắn cũng là con người."
Các thủ hạ im lặng nhìn Hỗ Gia Danh. Trong giọng nói của hắn chất chứa rất nhiều cảm xúc.
Oán hận và căm ghét. Cảm giác nhẹ nhõm khi tới tận bây giờ mới dồn được đối phương vào lưới. Niềm vui khi cuối cùng cũng có thể thực hiện được mệnh lệnh của Minh chủ.
Nhưng bất cứ ai trực tiếp nghe thấy giọng nói đó cũng đều có thể nhận ra. Trong đó còn chứa đựng một chút tiếc nuối.
Thứ tình cảm mà với tư cách là Quân Sư của Vạn Nhân Phòng, nhất là Quân Sư của Tà Bá Liên tuyệt đối không bao giờ nên thể hiện ra.
Không biết chừng trong trường hợp nào đó còn có thể bị sa sơ vì thứ cảm xúc đó.
Tuy nhiên, các thủ hạ không nhất định cần lên tiếng chỉ trích hắn.
Không phải vì chúng e sợ Hỗ Gia Danh, mà vì chúng cũng hiểu được tâm trạng của hắn sau câu nói đó.
"... Không có gì phải gấp gáp cả"
Hỗ Gia Danh nói tựa như đang tự trấn an bản thân mình.
"Dù chậm nhưng chắc chắn sẽ khiến hắn ngừng thở".
"Vâng, Quân Sư!"
Đúng lúc Hỗ Gia Danh định rời bước sau khi xác nhận chắc chắn tình hình.
Kéttttttttttttt!
Tiếng chim ưng sắc bén vang lên trên đầu. Hỗ Gia Danh nheo mắt nhìn lên trên và cau mày.
'Cấp báo?'
Con chim ưng lao xuống như thể nhắm tới con mồi và đậu trên cánh tay vươn ra của Hỗ Gia Danh. Hỗ Gia Danh lấy lá thư trong ống nhỏ buộc ở chân chim ưng và đọc ngay lập tức.
"... Thiên Hữu Minh?"
Trên môi hắn nhếch lên một nụ cười khẩy.
"Ta vẫn biết sở trưởng của lũ người Thiên Hữu Minh là liều lĩnh... nhưng chuyện này đã vượt quá giới hạn rồi."
Các thủ hạ nhìn bức thư Hỗ Gia Danh đưa ra, gương mặt liền trở nên cứng đờ.
"Quân Sư, chuyện này..."
"Không có gì phải hoảng hốt. Vì như vậy sẽ không thể làm được gì. Nhưng mà... phải chuẩn bị đối phó chứ."
Hỗ Gia Danh điều chỉnh từng chút một vị trí của mạng lưới bao vây xung quanh Thanh Minh, rồi đưa ra chỉ thị và bình tĩnh nói.
"Đi đến chỗ hắn".
"Quân, Quân Sư! Nguy hiểm lắm!"
"Nguy hiểm?"
Mặc dù xung quanh liên tục vang lên những tiếng ngăn cản, nhưng khuôn mặt của Hỗ Gia Danh không một chút thay đổi biểu cảm.
"Bây giờ đối với chúng ta, còn chuyện gì nguy hiểm hơn việc để tên đó sống sót?"
Tên thủ hạ á khẩu trong chốc lát, nhìn Hỗ Gia Danh rồi lập tức cúi đầu xuống.
"Dẫn đường đi".
Cuối cùng, các thủ hạ đành giật đầu.
"Hướng này ạ!"
Hỗ Gia Danh rời bước đi theo thủ hạ, hai mắt hắn lạnh lẽo thêm mấy phần.
'Ta không cho phép có một biến số nào.'
Cái chết hoàn toàn của Thanh Minh - Mục đích duy nhất của Hỗ Gia Danh trong tất cả hành trình này.
"Chờ, chờ chút!"
Nam Cung Độ Huy vội vàng kêu lên. Vốn dĩ sở trường của hắn là kiếm khí nghiền nát kẻ thù dựa trên nền tảng nội công thâm hậu. Do đặc tính của kiếm pháp nên phạm vi tấn công của hắn không thể không trải rộng.
Vấn đề là mỗi khi hắn định vung kiếm thì phía trước lại có ai đó chen vào.
"Đạo, đạo trưởng! Chờ chút!"
"Chờ gì mà chờ, chết tiệt!"
Chiêu Kiệt hét toáng lên, nhảy lên phía trước Nam Cung Độ Huy. Trong tích tắc, kiếm khí đỏ rực phóng ra như pháo nổ chém loạn xạ vào lũ Vạn Nhân Phòng.
Hắn hạ gục hơn ba tên trong một nhát kiếm, nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn, liền hạ thấp cơ thể đến mức gần như chạm xuống đất và lao về phía trước.
"Á á á á á á á á!"
Tuy nhiên, Tuyết Duy Bạch còn tấn công nhanh hơn cả Chiêu Kiệt.
Xoẹt!
Khi thanh kiếm của Tuyết Duy Bạch chém vào kẻ địch như thiểm điện, một làn sương giá trắng muốt nhanh chóng bao phủ cơ thể kẻ đó.
Hai người như đang cạnh tranh nhau mở đường vậy.
Không, có lẽ từ 'mở đường' không phù hợp với cảnh tượng này. Vì hai người đó đang nhảy vào giữa kẻ thù mà thậm chí không thèm xác nhận xem chúng đã gục ngã, đã xử lý gọn ghẽ chúng chưa.
"Tránh ra! Lũ khốn này!"
Cả hai vừa la hét vừa liên tục vung kiếm.
Nam Cung Độ Huy vội vàng rời ánh nhìn khỏi hình ảnh đang vô cùng nguy cấp đó. Để tìm Bạch Thiên.
"Quyền, Quyền Chưởng Môn Nhân. Trước tiên tập..."
Vì ở nơi này, người có thể trấn an những kẻ đang mất trí kia chỉ có duy nhất Bạch Thiên.
Nhưng dù cho hắn có khẩn thiết kiếm tìm, Bạch Thiên đã rời khỏi hắn từ lúc nào.
"Kẻ nào dám ngăn cản sẽ phải chết!"
Kiếm khí đỏ rực tuôn ra sắc bén từ phía trước. Kiếm khí không thể hình thành nên hình dáng hoa mai.
Kiếm khí đã từ bỏ sự tinh tế cần có của một thanh kiếm Hoa Sơn, chỉ còn chứa sức mạnh thần tốc càn quét kẻ thù một cách thô bạo và quá khích.
'Ơ, ở đó từ khi nào...?'
Trật tự mà họ giữ vững từ lúc ở Hải Nam Kiếm Phái cho đến nơi này sớm đã trở nên vô nghĩa rồi.
Bây giờ ai nấy đều đang chạy lên phía trước mở đường như đang cạnh tranh với nhau. Nhìn cảnh tượng này, Nam Cung Độ Huy không khỏi sững sờ.
"Ồ ồ ồ ồ!"
Đúng lúc đó, từ sau lưng hắn phát ra Phật quang kim sắc rực rỡ.
"Này, tránh ra..."
Nam Cung Độ Huy vội vã bắn mình sang bên cạnh. Phật quang sượt qua vị trí mà hắn vừa đứng và giã nát lũ Vạn Nhân Phòng đang nhào tới.
Uỳnhhh!
Trong sự bùng nổ đó không thể thấy một chút xíu gì gọi là lòng từ bi của Phật Tử. Nam Cung Độ Huy sửng sốt quay sang nhìn Tuệ Nhiên.
"Tiểu, tiểu sư phụ. Nguy hiểm quá!"
"Cái gì cơ?"
"À, không, không chỉ ta mà vừa rồi ngay cả Quyền Chưởng Môn Nhân cũng suýt bị cuốn vào chưởng kình đó".
"Ngài ấy sẽ tự biết đường tránh! Nếu không tránh kịp thì thí chủ hãy nhắc ngài ấy!"
"..."
"Chậm quá!"
Ngay sau hét lên, Tuệ Nhiên thoắt biến mất khỏi vị trí vừa đứng.
'Di Hình Hoán Vị?'
Tuệ Nhiên lại đột nhiên xuất hiện ở phía trước hệt như vừa dùng đạo thuật gì đó, hắn giáng xuống một quyền cùng với tiếng gầm vang dội. Hắn thi triển La Hán Thần Quyền đạt đến chí cực, đánh ra tứ phía tựa hồ như mọc thêm vài cánh tay nữa vậy.
Nam Cung Độ Huy thẫn thờ nhìn cảnh tượng đó.
Nhuận Tông vốn là người điềm tĩnh nhất trong Hoa Sơn, cũng đang nổi xung như một dã nhân. Đường Tiểu Tiểu, tiểu sư muội của Hoa Sơn cũng vượt qua sư huynh của nàng ta mà tiến lên trước.
Kỳ lạ quá ư? Không, không có gì lạ cả. Nghĩ lại thì Thiên Hữu Minh vốn dĩ là một nơi như vậy.
Chẳng phải Nam Cung Độ Huy cũng biết rồi sao?
Tuy nhiên, có một lý do khiến cảnh tượng này bây giờ trở nên xa lạ.
'Thì ra tất cả mọi người đều đã cố nhẫn nhịn cho đến bây giờ'.
Nhìn cảnh tượng này có thể nhận ra được trên đường đi từ Hải Nam Kiếm Phái đến đây, họ đã phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm và kiềm chế bản thân đến mức nào.
Khi chỉ còn lại một mục đích duy nhất là cứu Thanh Minh mà không phải gánh vác thêm gì nữa, tất cả mọi người đều bộc lộ bản thân mà không cần phải cố kìm nén.
Họ vốn đã kiệt sức rồi.
Tuy nhiên, họ đang cố vận tất cả dư lực còn lại để xuyên qua vòng vây địch. Để có thể đến với Thanh Minh đang gặp nguy hiểm dù chỉ là sớm hơn một khắc.
'Ta, ta cũng vậy!'
Ngay khi Nam Cung Độ Huy nghiến răng, giẫm mạnh chân định lao lên phía trước, kiếm của hắn đột nhiên trở nên nặng nề.
'Hả?'
Hắn hoảng hốt quay lại nhìn thì thấy một người. Lưu Lê Tuyết, nàng ta đang lặng lẽ dùng kiếm của mình nhấn vào kiếm của Nam Cung Độ Huy.
"Lưu đạo trưởng?"
Nam Cung Độ Huy nghi hoặc trong giây lát. Chẳng lẽ chưa đến lúc hắn bước lên ư?
Nhưng lời nói tiếp theo của nàng ta rất rõ ràng và lạnh lùng.
"Giúp ta bay lên"
"... Vâng?"
"Giúp ta bay lên"
"..."
"Nhanh!"
Nam Cung Độ Huy bối rối giẫm mạnh chân xuống đất và dốc toàn lực vung kiếm lên. Lưu Lê Tuyết nhẹ nhàng đạp trên thanh kiếm đó và bay lên không trung như chim ưng vỗ cánh.
Liền sau đó ngay lập tức hạ xuống đầu lũ kẻ địch đang chặn ở phía trước.
Roẹttt!
Thanh Mai Hoa Kiếm của Lưu Lê Tuyết vẽ lên không trung một nửa vòng tròn thanh thoát. Những kẻ bị cuốn vào hình bán nguyệt đó đều lần lượt văng đầu lên cao.
"Chạy nhanh hơn nữa đi, mấy tên khốn này!"
"Á, biết rồi mà!"
Bạch Thiên nghiến chặt răng và đâm kiếm vào cơ thể kẻ địch đang rút lui. Không có thời gian chờ đợi cơ thể đó đổ sụp xuống, hắn đạp vào ngực kẻ vừa bị đâm và bắn vọt lên, trải ra vô số kiếm khí.
'Nhanh hơn nữa!'
Hắn càng nóng lòng thì gân cổ càng nổi lên rõ rệt.
Cho dù có hạ gục, lại hạ gục thì những kẻ như kiến cỏ này cũng chẳng biết đến bao giờ mới hết.
Dường như dù có đánh nhau bao nhiêu đi chăng nữa thì quân địch vẫn có thể lại lấp đầy ngay vào chỗ khuyết ấy.
Bây giờ lý do khiến Bạch Thiên cảm thấy nóng vội không phải vì việc đối phó với bọn chúng quá nặng nề. Mà bởi Thanh Minh đã phải một mình giao chiến với bọn chúng từ rất lâu trước đó rồi.
Có thể biết được. Thực lực của những kẻ đang đứng chặn đoàn người Thiên Hữu Minh bây giờ không phải hàng cao thủ trác tuyệt.
Nếu xét đối phương là Vạn Nhân Phòng thì không thể nào có chuyện này.
Điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất. Rằng những kẻ có năng lực vượt trội trong đám Vạn Nhân Phòng đều đang đuổi theo Thanh Minh.
Liệu hắn có thể chống chọi nổi không?
Đương nhiên hắn là một kẻ như quái vật, nhưng liệu hắn thực sự có thể đánh lạc hướng được sự truy đuổi của bọn chúng với cơ thể đó không?
"Chết tiệt!"
Bạch Thiên phóng ra kiếm khí với đôi mắt ngập tràn sự cuồng nộ.
Hắn có thể chạy trốn mà. Đương nhiên là có thể chạy trốn. Nhưng Bạch Thiên cũng biết. Hắn tuyệt đối không bỏ trốn trong tình huống như thế này.
Hắn sẽ kéo dài thời gian đến giới hạn, hắn phải bị dồn đến tận cùng của tận cùng thì mới mở ra con đường của chính mình.
Ngay cả khi kết cục đó có tệ hại đi chăng nữa.
'Ai cho phép con làm thế, tên tiểu tử thối kia!'
Sát khí bùng lên trong đôi mắt Bạch Thiên.
"Sư thúc! Đằng kia!"
Bạch Thiên lập tức ngẩng đầu về phía tiếng hét vừa phát ra gần đó.
Hắn liền nhìn thấy một đám đông. Bọn chúng không nhìn về phía Thiên Hữu Minh, mà đang nhìn về phía đối diện.
Bạch Thiên đã linh cảm được.
Ở đằng kia. Chỉ cần xuyên qua đám đông kia, phía sau đó có Thanh Minh!
Vì chẳng có lý do nào khác để một mạng lưới bao vây tựa như bức tường kia đang trải ra trên phạm vi rộng lớn đến thế!
Bạch Thiên dốc toàn lực lao tới và trải ra một đường kiếm.
Kengggg!
Nhưng không giống như nãy giờ, lần này thanh kiếm của hắn bị chặn ngang bởi thanh đao bay tới chỉ trong nháy mắt. Những kẻ với đôi mắt ngập tràn sát khí gầm gừ nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên.
"Tên nhãi ranh!"
Đao khí lam sắc chất đầy sát khí tàn độc liên tục phóng tới.
Bạch Thiên nghiến chặt răng đánh bật các đòn tấn công đó và vung kiếm chém vào cổ lũ võ giả Vạn Nhân Phòng đứng phía trước.
Một tên, lại một tên. Dù chậm chạp nhưng vẫn chém đứt. Dù từ từ nhưng vẫn xuyên thủng.
Nhưng...
'Chưa đủ!'
Với mức độ này thì không được. Phải mạnh hơn nữa. Phải nhanh hơn nữa. Như vậy thì mới có thể kịp thời xuyên qua con đường này.
"Ta bảo là không đủ mà, chết tiệt!"
Cuối cùng, hắn đã gào thét lên đầy phẫn nộ. Khuôn mặt méo mó vì tức giận và cấp bách.
Bất lực. Nếu hắn mạnh hơn một chút thì đã có thể dọn sạch những kẻ này trong nháy mắt. Giả như không phải hắn tới cứu Thanh Minh, mà là Thanh Minh tới cứu hắn, thì chắc chắn rằng Thanh Minh nhất định sẽ đến kịp thời.
Chỉ cần mạnh hơn là được. Dù mất nhiều thời gian nhưng chỉ cần mạnh hơn là được.
Điều hắn đã từng quyết tâm ngày trước, giờ đây lại khiến hắn cảm thấy thật trống rỗng. Vì giây phút hắn phải mạnh mẽ luôn luôn đến nhanh hơn giây phút hắn trở nên mạnh mẽ. Chẳng phải hắn đã sớm thấy nản lòng trước bức tường kia rồi sao?
Trong đầu hắn liên tục hiện lên một cảnh tượng mà hắn không muốn tưởng tượng.
Hình ảnh Thanh Minh bị vô số lưỡi đao của địch đâm trúng. Và hắn đến thì đã muộn.
'Không được!'
Dù hắn có chết cũng không được để cảnh tượng đó xảy ra.
Trong tích tắc, một khí lực to lớn trào lên trong cơ thể Bạch Thiên.
"Sư thúc!"
"Này, cái con người điên rồ kia!"
Tử Hà Thần Công chưa hoàn hảo. Bạch Thiên vận lên tất cả những gì hắn có.
Vốn dĩ Thần Công chưa luyện thành sẽ gặm nhấm cơ thể của người thi triển nó. Đó là hành động nguy hiểm, có thể bị tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào.
Đặc biệt là trong tình huống không còn dư lực như hiện tại, thì chẳng khác nào là hành động tự sát cả.
"Tránh ra!"
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt hoảng sợ đã vội vàng giữ lấy hắn, nhưng Bạch Thiên không hề do dự đã hất bọn họ ra và lao về phía kẻ thù.
Kiếm khí đỏ rực phóng ra từ thanh kiếm của hắn trải rộng như ánh hoàng hôn nhuốm đỏ bầu trời phía Tây.
'Làm ơn, dù thế nào thì nhất định con cũng phải sống sót!'
Nhất định ta sẽ cứu được con. Dù có phải trả bất cứ cái giá nào đi chăng nữa.