Hàng lông mi dài cong vút khẽ rung rung.
Một lúc sau, hàng mi tĩnh lặng trở lại, đôi mắt phía sau đang nhắm chặt cũng từ từ mở ra.
Ánh mắt kỳ quái vừa có vẻ mơ hồ, vừa có vẻ như không chấp nhận bất cứ điều gì, dường như chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó thôi cũng sẽ bị mê hoặc.
Ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm lên phía trên.
Trần của xa mã xa xỉ khủng khiếp, được trang trí bằng vô số các quý bảo quý hiếm mà cả đời những phàm nhân thậm chí cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Dải lụa buông lơi trên trần xe mềm mại hệt như làn sóng, là hàng cực phẩm trong số các thiên tằm, được xếp vào hàng tốt nhất trong các loại tơ lụa.
Đó là thứ quý phẩm khiến cả hoàng kim cũng phải lu mờ. Tấm lụa đó được trang trí bằng cách gắn những viên bảo ngọc đắt tiền được mài giũa tinh xảo, chính giữa đính viên Miêu Nhãn Thạch quý giá tới mức chỉ một viên đó thôi cũng đủ để mua một trang viên rộng lớn.
Không chỉ có vậy.
Bàn trà đặt ở vị trí vừa tầm tay với được làm bằng gỗ tự nhiên cao cấp nhất mà chỉ Vương Tử mới được sử dụng. Ngay cả chiếc chén nhỏ đặt ở trên đó cũng là đồ vật được thợ thủ công đẽo gọt tỉ mỉ từ ngọc bích.
Nơi bàn tay chạm vào, nơi bàn chân đặt tới, nơi chạm vào cơ thể, không có thứ nào là không quý giá.
Tuy nhiên, trong mắt gã nam nhân đang nắm trong tay tất cả những thứ đó không hiện lên một chút tham vọng hay niềm tự hào nào.
Ánh mắt mong muốn những thứ quý giá và đắt tiền của thế nhân, đối với hắn chỉ là sự nhàm chán và rỗng tuếch.
Những thứ đó thực sự có giá trị như vậy không?
Trên đôi môi đỏ mọng của hắn vẽ ra một nụ cười mỉm.
"Có lý nào lại như thế..."
Không có chỗ nào buồn cười cả.
Lụa chỉ mềm mại và nhìn đẹp hơn một chút so với vải thông thường. Rốt cuộc, giữa người vận trên mình vải lụa và người khoác trên mình manh chiếu thì có khác biệt gì chứ?
Những viên bảo thạch đó? Thực chất chúng cũng chẳng có gì khác biệt so với cục đá bên đường. Cùng lắm cũng chỉ là hòn đá lấp lánh hơn một chút.
Nếu không phải là người có quyền lực như Hoàng Đế hay Vương Tử thì dù là Tử Đàn Mộc vốn không thể tùy tiện sử dụng cũng chẳng qua chỉ là một cái cây có màu sắc hơi khác biệt mà thôi.
Thú vật không phải con người liệu có thể phân biệt được bảo thạch và viên đá cuội không? Bọn chúng có thể hiểu được sự khác biệt giữa vải lụa và cọng rơm mà chúng dùng làm tổ không? Liệu bọn chúng có lên cây và để ý đến sự khác biệt về màu sắc đó?
Chắc chắn là không.
Chỉ có con người mới tạo ra giá trị cho những thứ vô nghĩa này và tin vào giá trị mà bản thân tự tạo ra.
Tài sản, danh dự, đạo đức, tín ngưỡng, nhân duyên, lý tưởng... còn vô vàn những thứ xuềnh xoàng như thế nữa.
"Khặc khặc khặc"
Tiếng cười mơ hồ vang lên.
Cuối cùng, giá trị chính là những thứ con người gắn cho chúng một cái giá hợp lý. Có thể phá bỏ bất cứ lúc nào.
Nhưng con người lại quên mất chính bản thân mình là người tạo ra giá trị đó và cứ đeo bám lấy nó. Đến mức đánh cược cả thứ quý giá nhất chính là mạng sống của mình.
Hắn cầm lấy bình rượu đặt trên bàn và từ từ nghiêng bình rượu. Mĩ tửu màu hổ phách từ từ chảy vào ngọc bôi.
"Đúng là khờ khạo... và ngốc nghếch."
Con bướm đêm vội vã lao về phía ngọn lửa vừa mỉm cười vừa tin rằng hành vi gieo mạng mình vào những thứ vô giá trị là cao quý.
Do vậy, làm sao mà không bật cười cho được? Thế giới này vốn đã là một vở hài kịch khổng lồ chứa đầy bi kịch.
Gã nam nhân thưởng thức tửu hương lan tỏa ngào ngạt, từ từ cầm chén lên. Hình ảnh của hắn phản chiếu trên rượu màu hổ phách mờ ảo.
Hắn bật cười khi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình, trên cổ hắn đeo lủng lẳng các kim loại đắt tiền, gương mặt được trang điểm quá đậm, toàn thân quấn đầy lụa trắng và đỏ.
Trường Nhất Tiếu cười nhạo tất cả mọi thứ. Nhưng điều hắn triệt để giễu cợt nhất chính là bản thân mình.
Vô số người bên ngoài mã xa này đang theo đuổi những gì họ tin rằng chúng có giá trị. Còn Trường Nhất Tiếu dù biết rõ tất cả mọi thứ đều là vô nghĩa nhưng hắn cũng không định buông tay bất cứ thứ gì.
Mặc dù chẳng thể cảm nhận được sự khác biệt giữa vải lụa và vải bông nhưng hắn vẫn quấn lên người thứ vải lụa cao cấp nhất, dù biết rằng hoa tửu rẻ tiền hay mỹ tửu đắt tiền cũng đều chảy xuống bụng cả, nhưng hắn vẫn chỉ đổ mỹ tửu quý giá vào miệng.
Trường Nhất Tiếu uống một hơi cạn chén rượu trên tay.
Nếu việc liều mạng vì những thứ vô giá trị và ám ảnh với những thứ vô nghĩa là điều kiện để trở thành con người thì Trường Nhất Tiếu sẽ là con người hoàn hảo hơn bất cứ ai.
Ánh mắt hắn hướng về phía ô cửa sổ nhỏ hình vuông.
Mỗi người đều có một lý tưởng riêng.
Ai đó là hiệp nghĩa, có kẻ mưu cầu quyền lực, lại có người khác đề cao nghĩa khí, và ai đó mong muốn bình an.
Những người có mục đích khác nhau đang tập trung lại một nơi. Tham vọng của mỗi người dai dẳng đến nghẹt thở.
Đôi môi đỏ mọng như máu khẽ chuyển động.
"Từ từ... phải chuẩn bị đón tiếp chứ."
Sẽ có đảo lộn.
Trên ván bài mà hắn tạo ra, cả Thiếu Lâm, cả Cửu Phái Nhất Bang, cả Hoa Sơn, cả Thiên Hữu Minh, và cả Tà Bá Liên cũng vậy.
Cái chết trong cơn lốc xoáy đảo lộn khủng khiếp đó không phải là con người hay cuộc sống.
Mà là lý tưởng ai đó ôm ấp. Là ảo ảnh hão huyền mà ai đó tin rằng điều đó đáng để bản thân theo đuổi.
Đối với những người say mê lý tưởng, thế gian sẽ vô cùng ngọt ngào. Giống như bướm đêm không biết cánh của mình bị đốt cháy mà cứ lao vào ngọn lửa.
Nhưng mà bây giờ...
"Đã đến lúc tỉnh dậy khỏi giấc mộng rồi."
Trên môi Trường Nhất Tiếu bày ra nụ cười rạng rỡ. Thế gian sắp nhuốm đầy máu tanh.
"Hộc. Hộc..."
Mồ hôi không còn chảy nữa. Vẻ mặt nhợt nhạt không một chút huyết sắc cho thấy rõ ràng tình hình hiện tại của Kim Dương Phách.
Nhưng đôi chân của ông ta không dừng lại dù chỉ một giây. Ông ta sẽ chạy cho đến khi hơi thở này ngừng lại.
Huyền Tông liếc quan sát tình trạng của Kim Dương Phách rồi khẽ nói với Đường Quân Nhạc.
"Đường Môn Chủ..."
"Không được"
Tuy nhiên, Đường Quân Nhạc dường như đoán được Huyền Tông sẽ nói gì, đã lạnh lùng lắc đầu trước khi Huyền Tông kịp nói ra.
"Đan điền đã bị vỡ nát, chân khí bạo tẩu. Với y thuật của Đường Môn cũng không có cách nào cứu được."
"... Chẳng phải Đường Môn đã cứu sống được tiểu tử Thanh Minh vốn đã sắp thành thi thể rồi đó sao?"
"Minh Chủ. Ta hiểu tấm lòng tiếc nuối của ngài... Nhưng chúng ta không phải là Hoa Đà hay thần tiên. Có việc chúng ta có thể làm được, có việc không thể làm."
"........"
"Lý do có thể cứu sống được Hoa Sơn Kiếm Hiệp, là vì hắn có thể chịu đựng được việc điều trị. Nhưng Kim Chưởng Môn Nhân thì không. Một chiếc chén đã bị vỡ thì dù có gắn thế nào nước cũng vẫn rò ra mà thôi."
"Ưm."
Dù ông ta nghe nhưng cũng không thể nào hiểu được.
Nhìn bên ngoài thì vết thương của Kim Dương Phách không thể nào nghiêm trọng hơn Thanh Minh được. Vậy mà có thể cứu được Thanh Minh, nhưng lại không có cách nào cứu ông ta.
Tuy nhiên, Huyền Tông không nói thêm gì nữa. Về y thuật, ông ta không khác gì một người ngoại đạo, còn Đường Quân Nhạc lại là một trong số những người tinh thông nhất trong thiên hạ.
Không nhất thiết phải tranh luận với một người như vậy về y thuật.
Ông ta quay lại nhìn Đường Tiểu Tiểu mới một chút hi vọng mong manh, nhưng quả nhiên Đường Tiểu Tiểu cũng chỉ lắc đầu.
Khi Huyền Tông lén nén tiếng thở dài, Kim Dương Phách đang chật vật bám theo phía sau họ đã chao đảo mạnh và thổ huyết nghiêm trọng.
"Chưởng Môn Nhân!"
Các đệ tử hốt hoảng vội vàng chạy đến gần Kim Dương Phách, nhưng ông ta lập tức vẫy tay và mở to hai mắt.
"Tiếp tục đi đi! Đừng bận tâm đến ta, hãy chạy đi, mau lên!"
Gương mặt các đệ tử Hải Nam Kiếm Phái tái mét. Tuy nhiên, họ không thể chống lại mệnh lệnh của Chưởng Môn Nhân chí nghiêm. Cuối cùng họ đành nghiến răng và bắt đầu lại chạy.
Lúc đó, Quách Hoan Tao đến gần Kim Dương Phách.
"Chưởng Môn Nhân, hãy để con cõng người!"
Tuy nhiên, Kim Dương Phách cố chấp lắc đầu và lặng lẽ chạy. Quách Hoan Tao lòng nóng như lửa đốt, lại một lần nữa bám theo và nắm lấy cánh tay ông ta.
"Vậy con dìu người..."
"Đừng làm những việc vô ích."
Kim Dương Phách nghiêm khắc trách mắng rồi đẩy tay của Quách Hoan Tao đang bám lấy tay ông ra.
"Chưởng Môn Nhân! Đây không phải lúc người cố chấp như thế này! Nếu người cứ như thế này thì thực sự sẽ..."
"Sẽ chết?"
"........"
"Con muốn nói thế phải không?"
Ngay khi Quách Hoan Tao ngậm miệng lại, Kim Dương Phách đã cười. Không phải là điệu cười giễu cợt.
Khác với những cử chỉ dứt khoát và lạnh lùng, thứ chứa đựng trong đôi mắt của Kim Dương Phách rõ ràng là khí tức ôn hòa hướng về Quách Hoan Tao và các đệ tử.
"Ta cũng là người biết tiếc rẻ mạng sống. Nếu được cõng mà ta có thể sống được thì ta đã làm như vậy rồi."
Kim Dương Phách vừa thở hổn hển vừa nói. Nhưng ngay cả trong lúc đó, giọng nói của ông ta vẫn bình tĩnh nên Quách Hoan Tao đã mím chặt môi.
"Nhưng nếu không thể như vậy, thì con không cần phải mất sức vì ta. Chúng ta vẫn chưa đến Giang Bắc mà."
"Người đừng nói thế! Chưởng Môn nhân sao chết được chứ ạ! Các đệ tử vẫn còn sống nguyên vẹn, Chưởng Môn Nhân cũng phải sống chứ! Người phải sống để dành lại bổn địa của Hải Nam Kiếm Phái ở Giang Bắc chứ!"
Giọng nói của Quách Hoan Tao trộn lẫn cùng hơi nước, nhưng Kim Dương Phách chỉ mỉm cười và không trả lời.
Quách Hoan Tao cũng biết. Lời nói của hắn vô vọng tới nhường nào.
"Hoan Tao à."
"... Vâng, Chưởng Môn Nhân."
"Thật may vì có con ở đây."
Vai của Quách Hoan Tao khẽ run rẩy. Kim Dương Phách ho sặc sụa rồi quay sang nhìn hắn. Sắc mặt ông ta tái nhợt, xanh hơn tàu lá.
"Nếu không có con, chắc chắn ta chết cũng không thể nhắm nổi mắt. Nhưng mà... vì có con ở đây nên cái chết đối với ta không còn đáng sợ nữa. Ho ho."
"Chưởng Môn Nhân..."
Trên miệng của Kim Dương Phách hiện ra một nụ cười méo mó.
Con đường dẫn đến cái chết. Trong tình huống không còn đường sống nữa, ông ta muốn được vung kiếm lên dù chỉ một lần.
Ông ta coi đó là nghĩa vụ cuối cùng còn lại với tư cách là Chưởng Môn Nhân Hải Nam Kiếm Phái.
Họ vẫn còn sống. Không biết chừng sau khi vượt qua dòng sông kia, cái tên Hải Nam Kiếm Phái vẫn tiếp tục được duy trì.
Vậy lý do khiến bây giờ ông sợ hãi cái chết là gì chứ?
Kim Dương Phách im lặng nhìn Quách Hoan Tao. Nếu nói rằng bởi ông ta tin tưởng vào hình ảnh của Quách Hoan Tao, người đang cố kìm nén những giọt nước mắt sắp tuôn trào kia... thì có kỳ lạ không nhỉ?
'Hắn thay đổi nhiều quá nhỉ'
Bây giờ ông ta không hề nhận thấy sự ấu trĩ ở Quách Hoan Tao nữa. Dù hắn vẫn còn quá trẻ để trở thành Chưởng Môn Nhân của một môn phái, nhưng ông ta tin hắn không hề thiếu sót khi thực hiện nghĩa vụ đó. Không, có lẽ hắn sẽ làm tốt hơn nhiều.
Vì thế......
Kim Dương Phách nuốt ngược ngụm máu tanh vừa trào lên cổ họng.
'Chưa phải là lúc này'
Vẫn chưa đến được nơi an toàn. Vẫn còn ngọn núi họ phải vượt qua. Lý do duy nhất khiến ông ta bấu chặt lấy mạng sống dai dẳng này là vì nó vẫn còn cần thiết dù có ngừng thở đi chăng nữa.
Giá mà có thể nhìn thấy chúng đến Giang Bắc.
Nếu các đệ tử sống sót và nối tiếp cái tên Hải Nam Kiếm Phái một lần nữa, thì dù ngay cả khi phải tan xương nát thịt ông cũng có thể bật cười mà không hối hận.
'Giờ thì ta hiểu rồi'
Ông ta đã nhìn thấy họa tiết Tam Ba Lãng được thêu trên ngực áo. Ngay lập tức ông ta giẫm mạnh chân xuống đất.
"Hãy cố gắng hết sức! Bây giờ chỉ cần vượt qua con sông đó là được."
"Vâng, thưa Chưởng Môn nhân!"
Nghe câu trả lời xen lẫn tiếng khóc của các đệ tử, Kim Dương Phách mỉm cười.
'Có những điều quan trọng hơn cả mạng sống.'
Và bây giờ họ đang ở bên cạnh ông ta. Với hình ảnh kiên cường như thế này.