Chương 1423 : Ông ta đã cố hết sức mình chưa

Đường Nguy, và cả những người Đường Môn khác đều hiểu. Tại sao ngọn lửa này lại bùng lên, và ai đã làm điều đó.

Ánh mắt đầy nỗi nghi hoặc của mọi người nhanh chóng biến thành sự oán giận.

"Tại sao?"

Nhìn thấy ngọn lửa dần lan ra thiêu rụi cả cây cối bên ngoài, giọng nói của Đường Nguy liền run rẩy.

"Tại sao người lại làm thế? Thần Thủ... Tại sao chứ?"

Nếu người khác ở Đường Môn làm ra chuyện này, chắc chắn sẽ không ai hỏi nguyên do. Bởi vì trước khi kịp lên tiếng, hắn đã bị phi đao găm khắp người rồi.

Thế nhưng bây giờ lại khác. Người trước mặt họ chính là Đường Tạo Bình. Mặc dù đôi lúc ông ta có chút lú lẫn do không thắng nổi sự khắc nghiệt của thời gian, nhưng nói gì đi nữa, ông ta vẫn là người lớn tuổi nhất và đứng đầu Công Phòng của Đường Môn.

Trong số những người có mặt ở đây, không ai có quyền lớn tiếng với ông ta cả. Đến cả Đường Nguy, Nguyên Viện Chủ Nguyên Lão Viện và là Đại Trưởng Lão cũng như thế.

"Tại sao? Tại sao vậy ạ?"

Nghe Đường Nguy tha thiết hỏi, Đường Tạo Bình chầm chậm quay lại nhìn ông ta.

Ánh mắt đầy oán độc của Đường Nguy và ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Đường Tạo Bình chạm nhau.

Đường Tạo Bình liền lên tiếng.

"... Ta chỉ là đốt cháy nó thôi mà."

Nghiến.

Đường Nguy cắn chặt môi đến bật cả máu.

"Không phải con không rõ nên mới hỏi! Người có biết người đang đốt cháy thứ gì không? Tại sao người lại đốt Độc Khố và Công Phòng chứ? Nơi đó là tất cả của Đường Môn đấy ạ! Thậm chí người còn dùng đến cả Bạch Lô Huyết nữa!"

"..."

"Tại sao? Tại sao? Tại sao người lại làm như thế chứ? Dù người không minh mẫn nhưng cũng là bậc trưởng bối kia mà! Tại sao vậy?"

Giọng nói Đường Nguy ứ nghẹn như vướng phải cục máu. Ông ta đang cố đè nén nỗi đau cùng oán giận cùng cực. Ngay lúc này đây, dường như ông ta có thể chảy ra một dòng huyết lệ.

Thế nhưng, ánh mắt của Đường Tạo Bình vẫn lạnh như Vạn Niên Hàn Băng. Không ai biết rằng hiện giờ ông ta đang nghĩ điều gì.

"Thần Thủ, rốt cuộc người..."

Các trưởng lão khác cố gắng thay Đường Nguy nói gì đó, thế nhưng giọng nói bình thản của Đường Tạo Bình đã ngăn lời họ muốn thốt ra.

"Không còn nữa."

"... Vâng?"

"Bây giờ đã không còn nữa. Những thứ các người phải cố giữ gìn, những thứ phải được bảo tồn."

"..."

"Vậy nên đi đi. Bây giờ nơi này chỉ còn lại những điện các đổ nát mà thôi."

Các trưởng lão liền quay đầu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bùng cháy.

Lời Đường Tạo Bình nói quả không sai.

Nơi mà họ phải bảo vệ không chỉ là nơi chế tạo ra độc dược và ám khí nổi danh mà còn là khởi nguồn của Đường Môn danh chấn thiên hạ.

Thế nhưng nơi đó đã trở thành đống tro tàn, vậy nên họ không còn lý do gì phải quyến luyến nữa.

Lý do mà họ liều mình chiến đấu với Tà Bá Liên đã biến mất.

"Còn, còn làm gì vậy hả?"

Đường Nguy đột nhiên hét to lên.

"Dập lửa đi! Mau dập lửa ngay đi!"

"Đại, Đại Trưởng Lão."

"Các ngươi còn trơ mắt nhìn như thế sao? Không dập được lửa thì phải mang đồ vật bên trong ra chứ! Ngay lập tức! Mau di chuyển đi!"

Mặc dù Đường Nguy đang nổi xung lên nhưng không một ai di chuyển cả.

Rõ ràng ngọn lửa bắt nguồn từ Bạch Lô Huyết không thể nào dập tắt được. Nếu dập được thì danh tiếng Thiên Hạ Đệ Nhất Kỳ Vật của Bạch Lô Huyết sớm đã bị chôn vùi rồi.  

Mà cho dù có dập được cũng cực kỳ khó khăn. Muốn khống chế ngọn lửa đó thì tất cả người ở đây góp sức lại cũng phải mất một khoảng thời gian dài đằng đẵng.

Lúc đó chắc chắn sẽ không còn lại thứ gì nữa. Và cho dù có lấy được hỏa lò và nguyên liệu cũng không thể xây dựng lại một Đường Môn như bây giờ.

Đường Nguy đương nhiên hiểu rõ chuyện đó. Thế nhưng, ông ta không thể từ bỏ.

Nhìn các trưởng lão đứng im bất động, Đường Nguy liền cắn chặt môi hét lên.

"Tránh ra! Đích thân ta sẽ..."

Đột nhiên Đường Tạo Bình lên tiếng.

"Đây là việc ngươi phải làm sao?" 

Khoảnh khắc đó, Đường Nguy liền khựng lại, cả người ông ta run rẩy nhìn Đường Tạo Bình.

"... Người tỉnh táo lại đi."

Ông ta đã nghĩ liệu không biết Đường Tạo Bình có đang mất trí nên mới hành động thế này hay không. Thế nhưng, nhìn thế nào cũng thấy rõ Đường Tạo Bình đang vô cùng tỉnh táo.

"... Vậy bây giờ người đã thấy nhẹ nhõm hơn chưa?"

Đường Nguy bất ngờ hét lên dữ dội.

"Bây giờ người đã thấy hài lòng khi biến tất cả cơ ngơi mà tổ tiên gây dựng và giữ gìn trong suốt hàng trăm năm qua trở thành đống tro tàn hay chưa? Cái tên Tứ Xuyên Đường Môn rồi sẽ biến mất khỏi thế gian này, Người có thấy vui không? Người có thấy sung sướng khi trao cho người Đường Môn cơ hội đánh mất danh dự, đánh mất thực lực của mình hay không?"

"Ngươi..."

"Ở trong đó!"

Đường Nguy chỉ thẳng tay vào Công Phòng. Đầu ngón tay ông ta lúc này đang không ngừng run rẩy.

"Những gì mà Thần Thủ người cống hiến vẫn còn nguyên vẹn kia kìa! Người có hạnh phúc khi biến tất cả mọi thứ thành tro bụi hay không? Thần Thủ và con đã sống đủ rồi nên có chết cũng được! Nhưng chính vì sự độc đoán của người mà đám trẻ của Đường Môn sẽ phải sống trong sự áp bức cả đời này!"

Sống trong giang hồ này chẳng khác nào đang bơi trong đại dương hận thù. Ngay khi Đường Môn mất đi sức mạnh, những kẻ trước giờ im hơi lặng tiếng chịu đựng sẽ trở mặt ngay. 

Đường Tạo Bình hiện giờ đang đẩy thế hệ sau vào vòng xoáy của sự thù hận đó.

"Sao người lại vô tâm quá vậy? Sao người độc ác vậy chứ? Chuyện này thật sự là vì Đường Môn hay sao? Nếu người thật sự là bậc trưởng bối của Đường Môn, thì phải bảo vệ nó bằng mọi giá chứ! Sao người lại không biết chuyện đó!"

Nghe những lời Đường Nguy thốt ra, gương mặt mọi người liền tối sầm đi.

Mặc dù lời ông ta nói ra là vì bị cảm xúc chi phối đến mất cả lý trí, thế nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì ý nghĩa trong từng câu nói của ông ta khiến ai cũng phải thấy đồng cảm.

"Rốt cuộc tại sao lại..."

"Ở đây."

"... Vâng?"

Đường Tạo Bình quay đầu lại nhìn xung quanh. Đập vào mắt ông ta là Đường Môn mà ông ta đã dành cả đời ở đây. Không một nơi nào mà bàn tay ông ta chưa từng chạm qua, từ bờ tường đến sàn nhà mà ông ta đang đặt chân lên.

Đường Môn là tất cả của ông ta. Đường Tạo Bình không khác gì Đường Nguy. Có điều...

"Đây là Tứ Xuyên Đường Môn sao?"

Đường Nguy liền cắn chặt môi. Đột nhiên ông ta lại nói nhảm gì vậy chứ? Ông ta đang mất trí thật rồi ư?

"Hãy trả lời ta đi."

"Thần Thủ!"

"Ta hỏi đây là Tứ Xuyên Đường Môn ư?"

Khoảnh khắc đó, Đường Tạo Bình đột nhiên gầm lên. Đường Nguy thoáng giật mình trước uy thế khủng khiếp của Đường Tạo Bình. Đôi mắt Đường Tạo Bình lúc này tràn đầy độc khí.

"Những thứ vớ vẩn này! Cùng lắm chỉ là điện các, chỉ là vài bình độc dược! Cùng lắm cũng là đống vũ khí làm từ sắt vụn mà thôi!"

"... Người?"

"Đây là Đường Môn hay sao? Mấy thứ đó thật sự là Tứ Xuyên Đường Môn hả? Trả lời ta đi!"

"..."

"Không có độc thì không còn là Đường Môn! Không còn ám khí thì không phải là Đường Môn à? Lũ đần độn các ngươi không biết cái gì trước, cái gì sau cả!"

Đường Tạo Bình bất ngờ ném chiếc búa đang cầm trong tay xuống đất một cách thô bạo. 

Rầm!

Chiếc búa vừa rơi xuống liền bật lên rồi lại rơi xuống đất.

Khi âm thanh dịu đi, Đường Môn liền rơi vào khoảng lặng.

Chiếc búa bị vứt không thương tiếc đó đã từng tạo ra bao nhiêu thứ kia chứ? Chiếc búa đó vừa là lòng tự tôn của Đường Tạo Bình vừa là lòng tự tôn của cả Đường Môn. 

Thế nhưng, Đường Tạo Bình đã lạnh lùng vứt nó đi.

"Các ngươi mạo hiểm tính mạng chỉ để bảo vệ đống sắt vụn thôi ư?"

"Thần Thủ!"

"Chỉ cần người còn là được!"

Cơn giận của Đường Tạo Bình liền bùng lên. Cả người lão nhân hiện giờ trông hệt như một hỏa lò đang ngùn ngụt hỏa diệm.

"Chỉ cần người còn thì bao nhiêu thứ mà chẳng tạo ra được! Còn người là còn tất cả!"

"..."

"Cho dù không thể hưởng vinh hoa phú quý như bây giờ cũng chẳng sao cả! Nếu Đường Môn phải từ bỏ tất cả mạng sống chỉ vì giữ những thứ mà Đường Môn đã tạo ra, thì tốt nhất Đường Môn nên biến mất luôn đi!"

"Người...!"

Cả người Đường Nguy như lên cơn co giật. Khí thế mà ông ta tỏa ra khủng khiếp đến mức Đường Tịch bất giác nắm chặt lấy tay Đường Nguy từ lúc nào không hay.

Bởi vì Đường Tịch sợ rằng Đường Nguy sẽ xông vào tấn công Đường Tạo Bình ngay lập tức.

Đường Tạo Bình nhìn Đường Nguy rồi lại chầm chậm đánh mắt nhìn xung quanh.

"Đi đi."

"..."

"Bây giờ các ngươi không còn gì để bảo vệ nữa rồi. Nếu có thứ cần phải bảo vệ thì đó chính là cái mạng của các ngươi."

"... Thần Thủ à."

"Mau đi đi. Đi nhanh nhất có thể. Mau chạy trốn trước khi kẻ địch đến."

Sau khi Đường Tạo Bình dứt câu, liền quay người đi. Tiếng hét thảm thiết của Đường Nguy vang vọng bên tai ông ta.

"Người nghĩ sau khi chết có thể đối mặt với tổ tiên hay không? Tổ tiên sẽ nói gì với người chứ? Người sẽ là tội nhân thiên cổ của Đường Môn! Không, tất cả những ai mang huyết mạch Đường Môn sẽ phỉ nhổ và chửi bới trước mộ của người! Thần Thủ! Không, Đường Tạo Bình!"

Đường Tạo Bình không nói lời nào mà hướng về phía Công Phòng đang bốc cháy.

'Tất cả sẽ phỉ nhổ và chửi bới ta ư...?'

Ông ta liền nở nụ cười nhàn nhạt trước ánh lửa.

'Vậy thì may quá.'

Chí ít thế hệ sau cũng là người chửi bới ông ta. Vậy là được rồi. Ngay từ đầu ông ta đã muốn bảo vệ thế hệ sau, thế nên xem như ước nguyện của ông ta đã thành hiện thực rồi.

"Thần Thủ..."

Lúc này, những thiết tượng trong Công Phòng đứng từ xa quan sát mới tiến lại gần ông ta. Ánh mắt họ có phần lúng túng và xa cách hơn so với trước đây. Đường Tạo Bình lạnh lùng liếc nhìn họ.

"Các ngươi cũng đi đi."

"..."

"Thần Thủ, người thì sao...?"

Đường Tạo Bình nhìn lướt qua Công Phòng đang bốc cháy dữ dội. Công Phòng mà chính tay ông ta đã phóng hỏa.

"Ta sẽ ở lại đây."

Nghe câu ấy, người thiết tượng định nói gì đó liền lắc đầu.

Cũng đúng thôi, con đường chạy trốn khỏi Tà Bá Liên sẽ vô cùng khó khăn. Đường Tạo Bình cũng không đủ sức để cùng họ đi trên con đường đó nữa.

"... Xin người hãy bảo trọng."

Những người thiết tượng cúi đầu thật thấp về phía Đường Tạo Bình. 

Họ không đồng ý với việc ông ta đã làm, nhưng thật tâm họ luôn kính trọng ông ấy. Đó chính là sự lễ độ cuối cùng mà những người thiết tượng Đường Môn luôn gìn giữ.

Đường Tạo Bình nhận lễ từ các thiết tượng, ông ta không nói lời nào mà đi về phía Công Phòng. Công Phòng càng lúc càng cháy dữ dội hơn.

Đây là nơi ông ta đã sống hơn trăm năm qua. Là nơi chứa đựng từng nhịp thở, là nơi luôn dõi theo bóng dáng ông ta.

'Tổ phụ.'

Nước mắt ông ta chực trào. Niềm kiêu hãnh vì giữ được lời hứa với tổ phụ cùng với nỗi đau đớn khi tự tay phóng hỏa mọi thứ mà mình tạo ra cùng lúc ùa đến.

'Thế này đã được chưa ạ?'

Theo lời của Đường Nguy, biết đâu chừng Đường Tạo Bình đã cắt đứt linh hồn của Đường Môn thật cũng nên.

Có lẽ sau này họ mãi mãi không còn là Đường Môn, họ sẽ phải sống trong đau khổ, dằn vặt suốt cả đời.

Vậy thì có đúng không? Làm như thế có được hay không?

Ông ta đã cố hết sức mình chưa?

Ông ta không rõ. Có lẽ đến thời khắc nhắm mắt xuôi tay ông ta cũng không biết được.

Thế nhưng ông ta chắc chắn một điều.

'Tổ phụ.'

Ký ức hiện lên vô cùng rõ ràng. Bàn tay Đường Bảo nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu ông ta rồi khẽ mỉm cười. Bàn tay ấy thật ấm áp, dịu dàng làm sao. 

Có lẽ nếu bây giờ Đường Bảo có mặt ở đây, người nhất định sẽ lại dùng bàn tay ấy vuốt ve mái đầu Đường Tạo Bình mà nói rằng.

Khóe mắt nhăn nheo của Đường Tạo Bình trào ra giọt nước mắt trong veo. 

Giờ đây, lão nhân râu tóc bạc phơ kia đang nở nụ cười tươi hệt như đứa trẻ ngây ngô của ngày ấy.