Đường Quân Nhạc nhìn chằm chằm Thanh Minh với gương mặt cứng đờ.
Thanh Minh lúc này vô cùng bình tĩnh. Trông hắn hiện giờ thản nhiên như không có chuyện xảy ra. Vậy nhưng chẳng phải như thế. Đường Quân Nhạc là người hiểu rõ tình trạng cơ thể Thanh Minh nhất, đương nhiên ông ta biết hắn đã quá sức đến mức nào.
Thế nhưng ông ta chỉ có thể nói một điều.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Đa tạ tấm lòng của ngươi. Nhưng ta từ chối đề nghị đó."
Thanh Minh phát ra tiếng rên rỉ rồi đấm đấm vào lưng, sau đó hắn quay lại nhìn Đường Quân Nhạc.
"Cái gì cơ?"
"Ha."
"... Chúng ta không thể đến Đường Môn được."
Thanh Minh thở hắt một hơi rồi lạnh lùng hỏi.
"Tại sao?"
"Bởi vì đó là điều đúng đắn."
"Đúng đắn á?"
Đường Quân Nhạc nặng nề gật đầu.
"Ta vô cùng cảm kích tấm lòng của mọi người dành cho Đường Môn, nhưng ta không thể kham nổi gánh nặng đó. Chẳng phải nếu chỉ vì vài mạng sống của người Đường Môn mà có thể khiến máu chảy thành sông sao?"
"...."
"... Chúng ta đến Điểm Thương thôi. Đó mới là điều đúng đắn."
Đường Quân Nhạc cương quyết nói. Thế nhưng trong lòng ông ta như đang có hàng ngàn lưỡi kiếm chém ngang qua.
Ông ta biết chứ. Trừ phi Thanh Minh đứng ra nói, sẽ không một ai phản đối việc họ đi cứu Đường Môn. Chỉ cần im lặng ông ta đã có thể cứu lấy gia quyến của mình rồi.
Thế nhưng Đường Quân Nhạc không thể làm như thế. Ông ta không thể làm thế vì ông ta là Đường Quân Nhạc.
"Môn, Môn Chủ. Hoa Sơn Kiếm Hiệp đã nói đến vậy rồi....."
"Im miệng đi!"
Lúc này, Đường Bá đang cố gắng xoay chuyển tâm ý của Đường Quân Nhạc, thế nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của ông ta, hắn chỉ biết cúi đầu mà thôi.
"Quyết định của ta sẽ không thay đổi. Vậy nên lần này... hãy nghe lời ta đến Điểm Thương được không?"
"Vâng, vâng. Vậy chúng ta tiếp tục đi. Bọn ta nghe lời lão mà."
Mặc dù Đường Quân Nhạc đang vô cùng nghiêm túc, nhưng phản ứng của Thanh Minh lại rất hời hợt.
Thanh Minh dùng ngón út ngoáy ngoáy tai rồi đưa lên miệng thổi phù phù. Hắn quay lại nhìn Đường Quân Nhạc với bộ mặt sưng sỉa.
"Chẳng phải lão còn muốn nói gì sao?"
Gương mặt Đường Quân Nhạc thoáng giật giật vài cái.
Ông ta đã quên. Không, ông ta chưa bao giờ quên... Rằng con người này vốn là như vậy mà.
"Nói xong rồi hả?"
"Ngươi......"
Đường Quân Nhạc định nói gì đó thì Thanh Minh đã quay sang gọi Bạch Thiên.
"Này, sư thúc."
"Hả?"
"Trong lúc ta ngủ có chuyện gì lạ không?"
"Con lại muốn nói gì đấy?"
"Đâu có, tự dưng ta nghĩ có ai đó đã nhét độc vào đầu lão già Môn Chủ kia rồi, ông ta làm ra vẻ nghiêm trọng cái gì vậy chứ?"
"Này, độc cái gì mà độc hả? Đường Môn Chủ vốn dĩ... A, xin thứ lỗi."
Bạch Thiên bị trừng mắt liền vội vàng ho khan một tiếng tránh đi.
Gương mặt Đường Quân Nhạc lúc này đã méo xệch đến thê thảm.
'Này.....'
Trong lúc Thanh Minh mất đi ý thức, Bạch Thiên đã trở thành người đáng tin cậy biết bao kia chứ? Đến mức Đường Bá phải nghĩ rằng hắn phải học hỏi được một nửa của Bạch Thiên.
Thế nhưng, ngay khi Hoa Sơn Kiếm Hiệp tỉnh lại, bộ dạng đáng tin đó liền biến mất không chút dấu vết, trông hắn hiện giờ giống hệt một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Những người khác cũng như thế.
Lúc Thanh Minh tỉnh lại, khí thế sắc bén như lưỡi kiếm từng bao phủ lấy Hoa Sơn bỗng chốc tan biến đi. Ngay lúc này đến cả Chiêu Kiệt vừa nãy còn nổi đóa vung kiếm loạn xạ cũng bật cười khúc khích.
"Mà, vậy kết luận lại là sao đây?"
"Đã nói chúng ta đến Điểm Thương rồi mà!"
Đột nhiên Đường Quân Nhạc cáu kỉnh hét toáng lên.
"Nếu chúng ta không đến Điểm Thương, Pháp Chỉnh nhất định sẽ hỏi tội chúng ta. Các người chắc cũng biết ông ta thế nào mà?"
"Ta không biết chính xác tình hình... nhưng thế thì sao?"
"Sao mà ngươi cố chấp vậy?"
"Đâu có, ta không ngờ là lão biết cách chọc cười người khác quá đấy."
"Cái gì?"
Đường Quân Nhạc ngơ ngác nhìn về phía Thanh Minh.
"Này, lão thử nghĩ lại đi nhé. Có ai biết lão trọc kia sẽ nói thế nào không?"
Gương mặt Đường Quân Nhạc thoáng qua vẻ nghi vấn. Hắn ta đang nói gì vậy chứ?
Thanh Minh liền bồi thêm.
"Vậy giả như chúng ta đến cứu Điểm Thương theo lời lão ta nói thì sao? Lão trọc đó sẽ cảm kích đến rơi lệ rồi nói là 'Ôi lão nạp muốn làm lành với Thiên Hữu Minh quá! Bây giờ chúng ta cắt máu ăn thề với nhau đi! Cùng nhau chống lại Tà Bá Liên nhé!'. Lão ta sẽ nói như vậy à?"
Đường Quân Nhạc bỗng chốc không thốt nên lời.
Và người đáp lại câu hỏi đó không phải là Đường Quân Nhạc mà là những người khác.
"Không."
"Chắc chắn là không."
"A Di Đà Phật... người đó không làm vậy đâu."
Đường Quân Nhạc ngơ ngác nhìn Ngũ Kiếm lúc này giống như vừa đâm một nhát sau lưng. Đến cả Tuệ Nhiên cũng lắc đầu.
Thanh Minh liền tặc lưỡi thành tiếng.
"Vậy nên mới nói, chúng ta sẽ nhận lại gì chứ? Cửu Phái Nhất Bang sẽ đối xử tử tế với Thiên Hữu Minh à? Hay vì chuyện này mà vứt bỏ mọi thứ?"
"... Hoa Sơn Kiếm Hiệp."
"Tỉnh táo lại đi, lão già này."
Thanh Minh bất chợt tỏa ra khí thế vô cùng sắc bén. Đường Quân Nhạc bất giác lùi về sau mấy bước.
Thế nhưng, cỗ khí thế đó liền biến mất hệt như ảo giác, và những gì còn lại là một Thanh Minh đang nở nụ cười tinh quái như mọi khi.
"Nếu lão cảm thấy máu đang dồn lên não thì phải xả nó ra chứ. Mau lấy châm ra dùng đi. Ta đã bị đâm rồi nên thấy hiệu quả cũng tốt lắm đấy."
Thanh Minh cười khúc khích nhìn Đường Tiểu Tiểu. Đường Tiểu Tiểu chỉ cắn chặt môi không nói gì, đôi dòng lệ vẫn còn chảy xuống nơi khóe mắt nàng ta.
Thanh Minh bỗng nhiên bối rối rồi quay đầu lẩm bẩm.
"... Sao lại khóc nữa vậy?"
Hưm, Thanh Minh ho khan một tiếng rồi nhìn Huyền Tông thay vì Đường Quân Nhạc.
"Chưởng Môn Nhân."
"A, không phải, bây giờ ta là Thái Thượng......"
"Đừng có nghe cái người mất hồn này nói mấy lời nhảm nhí nữa, mau đi nhanh đi ạ. Còn ở đó dài dòng văn tự nữa chứ? Mất thời gian quá."
"... Ta xin lỗi."
Huyền Tông bất giác buông lời xin lỗi trước mấy lời chỉ trích của Thanh Minh. Ông ta không biết mình đã làm gì sai, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo đó, ông ta đột nhiên cảm thấy bản thân đầy tội lỗi.
"Còn ai muốn nói gì nữa không?"
Không một ai lên tiếng cả. Ngay sau đó, Đường Quân Nhạc cắn chặt môi nói.
"Vậy bây giờ....."
"A, cố chấp quá đấy. Vậy lão cứ dẫn kẻ nào muốn đến Điểm Thương đi cùng là được rồi. Nhưng không biết có ai muốn đi theo Môn Chủ không nữa."
Nghe Thanh Minh nói xong, Đường Quân Nhạc bất giác nhìn lướt qua mọi người.
Quân tinh nhuệ của Đường Môn chắc chắn không đến Điểm Thương, tất cả đều quay đầu né tránh ánh mắt ông ta. Đó là những người mà ông ta có bảo họ nhảy vào biển lửa họ cũng sẽ một mực nghe theo.
"... Đám người này......."
"Chúng con chấp nhận chịu phạt ạ."
Đường Bá thay mặt họ lên tiếng.
"Cho dù có bị chặt đứt tay chân vì kháng lệnh, chúng con cũng sẽ chấp nhận. Nhưng Môn Chủ. Không, phụ thân à."
Đường Bá nhìn thẳng vào Đường Quân Nhạc với ánh mắt cương quyết hơn bao giờ hết.
"Con vẫn nhớ những gì mà người đã nói với con. Người đã nói rằng. Môn Chủ Đường Môn là người phải làm mọi thứ bất chấp đúng sai, chỉ cần vì Đường Môn là được."
"...."
"Vậy nên bây giờ con không nghe lời phụ thân. Con sẽ đi cứu gia quyến của con. Với tư cách là Tiểu Môn Chủ, là người của Đường Môn."
Đường Quân Nhạc khẽ cắn chặt môi dưới. Sau một hồi nhìn chằm chằm Đường Bá, ông ta lại liếc nhìn những người khác. Đường Quân Nhạc thở hổn hển như sắp nổi trận lôi đình liền thở dài một hơi.
"Làm sao các người có thể đảm đương chuyện này chứ?"
"...."
"Các người nói đúng. Rõ ràng là vậy. Chúng ta dù có đến Điểm Thương cũng không chắc được Pháp Chỉnh đối xử tử tế. Thế nhưng, so với việc trở thành kẻ địch của họ, chúng ta đi vẫn là tốt hơn. Và còn nữa, ánh mắt của thiên hạ vạn dân sẽ nhìn chúng ta thế nào, không một ai biết trước cả. Các người có thể đảm đương nổi không? Ai phải trả cái giá......."
"Ta."
Đột nhiên Đường Quân Nhạc mở to mắt. Thanh Minh vô cùng thản nhiên lên tiếng.
"Lão hỏi ai sẽ gánh vác nó ư? Ta sẽ làm điều đó. Chuyện này là đương nhiên mà."
"...."
"Lão muốn chửi thì cứ chửi đi. Bộ ta lúc nào cũng làm việc tốt vì người khác sao? Ta vốn là người thích làm theo ý mình đấy. Có gì mà lạ."
"Đúng vậy."
"Hơi quá rồi đó. Không, quá lố luôn ấy chứ."
"Con người phải biết một vừa hai phải thôi. Sống thế mà sống ra con người à?"
"Mấy cái đứa này?"
Thanh Minh trợn mắt lên nhìn Ngũ Kiếm, bọn họ thoáng giật mình rồi quay đầu đi. Thanh Minh lại đánh mắt về phía Đường Quân Nhạc.
Đương nhiên hắn hiểu. Vì sao Đường Quân Nhạc lại chọn Điểm Thương. Thế nhưng, dù Thanh Minh có chết, hắn cũng không thể nghe lời ông ta được.
Bởi lẽ hắn là người hiểu rõ nhất việc phải hy sinh những thứ không đáng hy sinh chỉ vì đại nghĩa, để rồi sau đó phải sống một đời khổ sở như thế nào. Hắn biết rõ chuyện đó đau đớn ra làm sao.
Vậy nên hắn không muốn đẩy Đường Quân Nhạc vào địa ngục tàn nhẫn ấy.
"Ta sẽ chết vì thiên hạ. Đó là việc của một người hùng. Ta sẽ được coi là một người vĩ đại. Thế nhưng....."
Gương mặt Thanh Minh đã nhăn nhó đáng sợ.
"Người chỉ biết lớn tiếng bảo rằng hắn sẽ chết vì thiên hạ thật ra chỉ là kẻ ngu dốt, đần độn mà thôi. Đặc biệt khi phải hy sinh cả gia môn của mình."
Bàn tay Đường Quân Nhạc đặt dưới ống tay áo đang không ngừng run rẩy.
"Và quan trọng hơn, nếu bằng hữu cư xử như một kẻ ngốc, thì phải làm cho họ tỉnh táo lên, dù có nện vào đầu đi chăng nữa. Có đúng không hả?"
Đối diện với ánh mắt Thanh Minh một hồi, Đường Quân Nhạc liền nhắm chặt mắt lại.
"Ngươi."
"Sao?"
Đường Quân Nhạc lại mở mắt ra, ánh mắt ông lúc này như bùng lên ngọn lửa.
"Ngươi thật sự sẵn sàng gánh hết mọi thứ về mình ư?"
"...."
"Ngươi không phải vì lòng trắc ẩn đối với bọn ta, mà thật tâm muốn gánh lấy trách nhiệm đó ư? Thật sự sao?"
Thay vì đưa ra câu trả lời, Thanh Minh liền hét lên.
"Sư thúc!"
"Ừm!"
Bạch Thiên liền ném thanh Ám Hương Mai Hoa Kiếm về phía Thanh Minh. Thanh Minh bắt lấy thanh kiếm rồi rút nó ra vung vào không trung. Kiếm của Thanh Minh vẽ ra một đường tuyệt đẹp chạm vào cổ Đường Quân Nhạc.
Kiếm tuệ lục sắc treo trên thanh kiếm lay động dữ dội.
Thanh Minh nói như rít lên.
"Nếu muốn trốn tránh trách nhiệm thì ta đã không cầm kiếm rồi."
Keng!
Thanh kiếm sau khi được thu hồi liền yên vị trong vỏ kiếm. Thanh Minh đeo lại thanh kiếm được chính Đường Môn luyện chế ra vào thắt lưng. Thanh kiếm lại quay về nơi vốn dĩ thuộc về nó.
"Vậy nên, đừng có nói linh ta linh tinh nữa. Lão nên nói những gì cần nói thôi. Với tư cách là Môn Chủ Đường Môn, lão phải nói những lời cần thiết chứ."
Đôi mắt Đường Quân Nhạc lúc này ánh lên tia phức tạp. Ông ta siết chặt nắm đấm dưới ống tay áo đến nổi các khớp xương như muốn vỡ cả ra.
Lời mà Đường Quân Nhạc muốn nói nhất. Những lời mà ông ta không thể nói được.
Đường Quân Nhạc cúi thấp đầu.
"Đến Đường Môn thôi. Xin hãy....."
Đường Quân Nhạc cố kìm nén cảm xúc đang dâng trào mà lên tiếng.
"Hãy cứu lấy Đường Môn."
"Đương nhiên là vậy rồi."
Thanh Minh siết chặt lấy vai Đường Quân Nhạc rồi quay đầu hướng về phía Hoa Sơn.
"Nghe kỹ chưa, mấy đứa kia!"
"Ồ!"
"Chúng ta không còn thời gian đây! Đi thôi!"
Khí thế sắc bén như lưỡi kiếm lại lần nữa bùng lên. Phải đến lúc này, họ mới có thể vững chí đi đến nơi phải đi. Quân tinh nhuệ của Đường Môn bây giờ đã nâng cao sĩ khí hừng hực.
Những người đang kiệt sức cũng nhanh chóng lấy lại sức sống. Đây là một sự thay đổi quá lớn mà một người có thể tạo ra.
"Đi nhanh lên, Thanh Minh!"
"Làm người khác lo lắng gần chết rồi mới chịu tỉnh lại! Đệ đã khỏe rồi đúng không?"
"Từ giờ đi cùng nhau cũng không muộn ha?"
Trong lúc mọi người đang cười đùa nói chuyện với Thanh Minh, Chiêu Kiệt liền chạy đến với vẻ mặt vô cùng rạng rỡ.
Nhìn thấy hắn, Thanh Minh liền bật cười.
"Khoan đã, sư huynh."
"Hả?"
"Cõng ta chút đi."
"... Gì cơ?"
"Chân ta bủn rủn hết rồi này."
"...."
"Nhanh lên."
.... Tiểu tử này thật sự ổn chứ? Vai Chiêu Kiệt liền bất lực mà rũ xuống.