Chương 1445 : Đệ đã nói là Đường Môn lộn xộn lắm mà

Trời rạng sáng, những người đêm qua ngủ thiếp đi như chết lần lượt thức dậy.

Mặc dù vùng đất Tứ Xuyên nổi tiếng là nơi ấm áp, nhưng buổi sáng ở cánh đồng này lại đặc biệt se lạnh. Không, có lẽ lạnh không phải do không khí, mà là do trái tim của những người đang đón bình minh này.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Trước tiên, chúng ta phải chuẩn bị rời đi. Vì nghe nói rằng sẽ đi đến Hoa Sơn."

Những người Đường Môn vừa dọn chỗ ngủ đêm qua trong tâm trạng rối bời vừa dáo dác nhìn xung quanh.

Cách nơi đó không xa là bóng dáng những người phong thái khác hẳn Đường Môn. Vì họ rời bổn sơn nên đã quá quen với cuộc sống nằm ngủ thoải mái ngay trên đường.

Dù vậy, lần này họ vẫn cảm nhận thấy cái lạnh thấu xương và cơ thể đau nhức, mỏi mệt, chứng tỏ cơ thể họ đã suy yếu nhiều.

"Ngày hôm qua, các vị Đường Môn đã kiểm tra và chữa trị cho chúng ra rồi mà."

"Vâng, sư huynh. Và họ cũng truyền đạt lại một lời."

"Ừm, vậy hả? Họ nói gì thế?"

"Nếu muốn chết trẻ trước ba mươi tuổi, thì cứ việc sống như hiện tại?"

... Nhuận Tông lắc đầu nguây nguẩy.

Trên thực tế, tình trạng cơ thể của Ngũ Kiếm ai nấy đều rất tồi tệ. Mọi người đều cần thời gian tĩnh dưỡng để cơ thể có thể hồi phục.

Đặc biệt...

"Sư thúc, người không sao chứ?"

Nghe thấy câu hỏi xen lẫn lo lắng của Nhuận Tông, Bạch Thiên khẽ quay lại nhìn.

"... Sắc mặt sư thúc trắng bệch."

"Mặt của ta vốn dĩ trắng mà."

"Không, ý con không phải vậy, quá nhợt nhạt ..."

"Trắng tới mức xanh xao."

"..."

Nhìn Bạch Thiên trưng ra bộ mặt như muốn hỏi, 'Con đang ghen tị à?', Nhuận Tông không nói nên lời. Khóe miệng hắn run run. Cái con người này chết quách đi chắc tốt hơn.

Nhuận Tông quay lại liếc nhìn những thành viên của Đường Môn.

"Bầu không khí bên đó còn tệ hơn nữa."

"Ừm."

Nghe thấy lời này, Bạch Thiên liền gật đầu.

Họ không thể cảm nhận ngay được sự trống vắng của ai đó. Cho đến hôm qua, họ vẫn còn chưa ngờ được sẽ rơi vào tình huống cấp bách này. Nhưng sau một đêm nghỉ ngơi, có lẽ giờ họ đã cảm nhận sâu sắc.

Những người mà họ vẫn gặp gỡ và chung sống bao lâu nay, giờ đây đã đi về phía con đường mà mãi mãi chẳng thể gặp lại họ nữa. Và những người sống sót cũng phải rời khỏi Tứ Xuyên đến sống ở một nơi xa lạ.

"Ta thấy lo quá. Liệu họ có..."

"Đấy, sư huynh thì cái gì mà không lo lắng."

"... Hửm?"

Nhuận Tông nhìn Chiêu Kiệt bằng ánh mắt nghi hoặc. Chiêu Kiệt bày ra vẻ mặt như ruột gan đang đảo lộn. Nhuận Tông thở dài ngao ngán.

"Đệ lại có gì bất mãn à?"

"Sư huynh định mèo khóc chuột ư? Hoa Sơn sao phải lo lắng cho Đường Môn? Mấy người kia bị thiêu rụi vài cái điện các thì ngay lập tức trở thành người đáng thương à?"

"..."

"Ngay cả bây giờ, tình hình của Đường Môn vẫn tốt chán so với Hoa Sơn, nên sư huynh lo lắng cho chúng ta đi thì hơn."

Nhuận Tông cười khổ. Tất nhiên, những lời của Chiêu Kiệt cũng không sai. Dù thế nào thì Đường Môn vẫn còn bảo toàn được lực lượng có thể chiến đấu và vẫn có sức ảnh hưởng lớn.

Tuy nhiên, tình hình của Tứ Xuyên Đường Môn không đơn giản như Chiêu Kiệt nói. Điều quan trọng là giờ họ không còn gì để mất.

Giống như Hoa Sơn đánh mất tinh hoa của võ công và tổ tiên, đã bị đẩy đến bờ vực suy tàn, Tứ Xuyên Đường Môn rồi cũng sẽ phải trải qua điều tương tự. Bất kể là có Đường Quân Nhạc, bất kể là họ vẫn còn những người có thể chiến đấu. 

Bây giờ có thể họ vẫn ổn. Nhưng, thế hệ này qua thế hệ khác, không biết chừng sự suy tàn đó sẽ đột ngột ập đến vào lúc mà không ai ngờ tới.

'Có thể người đau khổ nhất lúc này không phải là Môn Chủ...'

"Nhưng mà, Môn Chủ ở đâu nhỉ?"

"Ừ nhỉ? Từ nãy đã không nhìn thấy ngài ấy rồi?"

Các đệ tử Hoa Sơn dáo dác nhìn quanh tìm Đường Quân Nhạc.

"Ngài ấy đang đến kìa."

Họ nhìn thấy bóng dáng Đường Quân Nhạc đang tiến lại từ phía xa xa bên kia cánh đồng.

Bạch Thiên phát ra một tiếng cảm thán khe khẽ như rên rỉ. Vì biểu cảm của Đường Quân Nhạc hơi khác hôm qua, trông có vẻ bình thản hơn. Nhưng vốn dĩ ông ta là con người không có biểu cảm, nên đây có thể chỉ là cảm giác của Bạch Thiên mà thôi.

Đường Quân Nhạc tiến đến gần nơi mà gia quyến Đường Môn đang tập trung, liền vẫy nhẹ tay.

"Tiểu Môn Chủ."

"Vâng, thưa Môn Chủ."

Đường Bá tiến về phía Đường Quân Nhạc và gật đầu tựa hồ đã đoán trước được. 

"Sắp chuẩn bị xong để lên đường rồi ạ. Sẽ không có vấn đề..."

"Không. Tạm thời hãy dừng tay lại và bảo mọi người tập trung lại một chỗ cho ta."

"... Dạ?"

Đường Bá ngẩng phắt đầu lên bày ra vẻ mặt hơi bàng hoàng. Nhưng hắn đáp lời ngay lập tức như hiểu được ý đồ của Đường Quân Nhạc.

"Vâng. Con sẽ tập hợp các võ giả lại ạ."

"Ta rõ ràng đã nói là 'mọi người'."

"... Môn Chủ?"

Đường Quân Nhạc nói với khuôn mặt vô cảm.

"Tất cả những người mang họ Đường. Những ai có thể nói, những ai có thể đưa ra ý kiến, đều tập trung lại hết không sót một người cho ta."  

Trong chốc lát Đường Bá không thể trả lời. Vì hắn không hiểu chỉ thị của Đường Quân Nhạc. Vì theo hắn biết, đây là việc chưa từng có tiền lệ trong Đường Môn.

Tứ Xuyên Đường Môn được gọi bằng cùng một tên, nhưng trong đó tồn tại một sự phân biệt nghiêm ngặt. Có những bí truyền phải che dấu lẫn nhau, vì thế nên cực kỳ hiếm việc những người có vai trò khác nhau lại tập trung cùng một chỗ.

Vậy mà, bây giờ lại yêu cầu tập hợp tất cả mọi người chứ không chỉ là những người đứng đầu.

"Con vẫn chưa hiểu à?"

"Không. Thưa Môn Chủ, con hiểu. Con sẽ làm ngay."

Đường Bá vội vàng gật đầu lia lịa.

Vậy là tất cả những người mang họ Đường tập trung lại ngồi quanh một chỗ.

Tứ Xuyên Đường Môn, danh gia vọng tộc của Tứ Xuyên, danh môn giữ tối thiểu vị trí Đệ Nhị nhân trong Ngũ Đại Thế Gia, vậy mà những người thuộc gia môn ấy giờ đây đang ngồi thành vòng tròn nơi cánh đồng hoang vắng này, đúng là cảnh tượng không dễ gì bắt gặp.

"Nhưng mà... sẽ không sao chứ?"

"Ý gì?"

"Môn Chủ đâu phải người không biết điều đó?"

"Đúng vậy, nhưng..."

"Sẽ là một trong hai. Một là ngài ấy củng cố niềm tin vững chắc rằng Vạn Nhân Phòng sẽ không tấn công họ nữa..."

Ánh mắt của Bạch Thiên dán chặt vào Đường Quân Nhạc đang ngồi ở chính giữa các thành viên Đường Môn.

"Hai là ngài ấy coi vấn đề cần được giải quyết ở đây và bây giờ quan trọng hơn sự uy hiếp của Vạn Nhân Phòng."

"... Con nghĩ là vế sau."

Nhuận Tông gật đầu tựa hồ đã hiểu và nhìn Đường Quân Nhạc.

"Con hiểu nhưng... bàn luận về việc đó tại một nơi như thế này liệu có tìm ra được đối sách ngay không?"

Đúng lúc đó, hắn nghe thấy một tiếng chậc lưỡi xen lẫn ý chỉ trích kỳ lạ. Nhuận Tông khó chịu quay đầu về phía phát ra âm thanh. Tên quỷ thần kia đã tiến lại gần từ lúc nào, đang chăm chú nhìn hắn với vẻ mặt hệt như lão nhân cả trăm tuổi.

"Cái tên vắt mũi chưa sạch thì sao mà thông cho được?"

"Ta nhiều tuổi hơn..."

Vả lại ta là đại sư huynh của đệ đấy, Thanh Minh à...

"Điều quan trọng không phải là tìm được đối sách, mà là định tìm đối sách."

"Hử? Điều đó có gì khác biệt?"

"Nếu nhất định phải đưa ra kết luận ngay tại vị trí đó, có nghĩa là người mở miệng đã quyết định rồi."

"À..."

Nhuận Tông gật đầu tựa hồ đã minh ngộ ra. Vì hắn ta cũng từng kinh qua chuyện này.

Dù có suy nghĩ nhưng không thể tùy tiện mở miệng.

"Điều quan trọng là làm cho ai cũng có thể nói, ai cũng có thể mở miệng, bất cứ ai cũng có thể nói lên suy nghĩ của bản thân, và suy nghĩ đÓ không bị phớt lờ."

"... Đó chẳng phải điều hiển nhiên sao?"

"Đúng vậy, hiển nhiên. Nhưng vấn đề là điều hiển nhiên đó hoàn toàn không xảy ra ở Đường Môn."

Đường Môn đã thay đổi rất nhiều. Rõ ràng là giờ đây đã khác rất nhiều so với lần đầu tiên hắn ghé thăm Đường Môn ở kiếp này.

Tuy nhiên, đó là vì Đường Quân Nhạc, người đã giành chiến thắng trong cuộc tranh giành quyền lực với Nguyên Lão Viện, lắng nghe lời nói của Thanh Minh.

Giả như không phải là Đường Quân Nhạc mà là Đường Bá, không phải là Đường Bá mà là Đường Trản hưởng ứng lời nói của Thanh Minh. Và Đường Quân Nhạc đối nghịch với Thanh Minh thì sao? 

Nếu vậy, Đường Môn sẽ chẳng có gì thay đổi. Đường Bá hay Đường Trản sẽ bước vào con đường giống Đường Bảo năm xưa.

"Thay vì đặt ra các giới hạn với địa vị cao thấp được phân chia triệt để, bất kỳ ai cũng có thể lên tiếng vì gia môn. Lắng nghe ý kiến của nhau và tìm ra con đường đi tốt hơn. Không chỉ đơn giản là để bảo vệ những gì đã được thừa hưởng từ quá khứ, mà là để tiến xa hơn cho dù có phải cắt đứt với quá khứ."

Vẻ mặt Thanh Minh thoáng qua nét buồn cay đắng.

Cả đời Đường Bảo đã nỗ lực vì một điều quá đỗi hiển nhiên đó.

Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không thể đạt được. Có lẽ Đường Bảo đã tưởng tượng, rồi lại tưởng tượng về cảnh tượng này hàng ngàn lần trong suốt cuộc đời hắn.

Thanh Minh cảm thán nhìn Đường Quân Nhạc.

'Hẳn là một con người vĩ đại nhỉ?'

Một người gần như đã sụp đổ vì tuyệt vọng, ấy vậy mà chỉ sau một đêm đã vực lại tinh thần và tiến lên. Dù rất khó để đưa ra kết luận nhưng vẫn có thể đưa ra kết luận...

"Không, không phải."

Thanh Minh giật mình xua tay. Chỉ tưởng tượng thôi mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Ngay cả lúc này, Đường Quân Nhạc vẫn đang nghiêm túc lắng nghe những lời nói của gia quyến. Thanh Minh nghĩ rằng xét trên lập trường của Đường Môn, thì việc Đường Quân Nhạc là Môn Chủ vào thời kỳ này quả thực là thiên mệnh.

Như vậy gia quyến Đường Môn cũng sẽ hạnh phúc...

"Bên kia đang cãi nhau ỏm củ tỏi kìa?"

"Hở?"

"Ây. Phi đao bay ào ào luôn."

"Hả?"

"Chà, chắc họ không thật lòng làm vậy chứ?"

Gương mặt Thanh Minh toát ra đầy mồ hôi lạnh. 

Có vẻ như thời gian qua bọn họ đã tích tụ nhiều điều bất mãn với nhau. Lúc bắt đầu tĩnh lặng bao nhiêu thì bây giờ hỗn loạn bấy nhiêu.

"Có vẻ như một gia đình sống cùng nhau không có nghĩa là mối quan hệ giữa họ sẽ hòa thuận nhỉ."

"Sư thúc có thấy buồn cười khi thốt ra điều đó không?"

"Ta, ta làm sao?"

Thanh Minh nhìn Bạch Thiên hốt hoảng rồi cười khẩy.

'Họ có thể như vậy mà'

Địa vị cao thấp được phân chia hoàn hảo và quy tắc nghiêm ngặt, thân phận chỉ được định đoạt thông qua gia môn.

Những gia quyến Đường Môn đã sống cả đời trong cái vỏ bọc hình thức đó.

Vậy mà bây giờ, Môn Chủ, người lẽ ra phải bảo vệ quy tắc ấy, lại đang trực tiếp phá bỏ sự phân chia địa vị nghiêm ngặt đó, nên bọn họ bộc phát hết những gì chất chứa trong thời gian qua cũng là điều hiểu được.

"Kia, bên kia không phải đang quá náo loạn rồi sao? Như một mớ hỗn độn vậy?"

"Không có gì phải lo lắng."

Thanh Minh mỉm cười.

"Đường Môn Chủ cũng đâu phải trẻ con, sao mà lão ta không đoán trước được tình hình này chứ? Chắc chắn lão ta biết trước rồi. Bây giờ chắc lão ta đang mãn nguyện..."

Thanh Minh lập tức ngậm chặt miệng.

"Đường Môn Chủ?"

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Đường Quân Nhạc.

"... Con đang nói về vị kia ư? Thanh Minh?"

Giữa những gia quyến đang ẩu đả với nhau, Đường Quân Nhạc ngồi đó, mặt xanh như tàu lá.

"... Hình như ngài ấy không lường trước được thì phải?"

"Cái biểu cảm đó giống như là 'Cứu ta với' kìa?"

"Thanh Minh à?"

Thanh Minh nhìn Đường Quân Nhạc rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh. Dường như có một gương mặt thân quen đang nhìn hắn và tủm tỉm cười.

"Đệ đã nói là Đường Môn lộn xộn lắm mà."

"A, chết tiệt..."

Ta không biết là đến mức này mà.