"... Loạn thật mà."
Đường Tiểu Tiểu nhìn Đường Môn trở thành một mớ hỗn độn liền đen mặt đi.
"Tiểu Tiểu, rốt cuộc là sao vậy?"
"Khư... hưm."
"Đường Môn là nơi phức tạp hơn so với bề ngoài mà mọi người vẫn thấy. Gia quyến phải sống trong nguyên tắc và bị hạn chế vô cùng nghiêm ngặt."
"Các môn phái khác cũng..."
"Đường Môn thì khác. Chẳng phải muội đã nói hết chuyện trước khi đến Hoa Sơn, rằng ước mơ của muội là thoát khỏi Đường Môn và sống một cuộc đời tiêu diêu tự tại rồi ư?"
"... Đúng vậy."
"Ừm. Muội nói muốn gả cho Thanh Minh mà nhỉ?"
"Muốn chết sao? Tự nhiên lại lôi chuyện đó ra nói?"
"... Ta xin lỗi."
Chỉ bấy nhiêu câu nói cũng đủ hiểu nội tình thế nào. Đường Tiểu Tiểu là người thấy chuyện bất hợp lý thì dù có phải đánh nhau cũng phải khiến nó thay đổi.
Thế nhưng đến cả một người như nàng cũng phải ngoan ngoãn mà sống cũng biết gia pháp nhà Đường Môn hà khắc đến mức nào.
"Những thứ bị kìm hãm xuống trăm năm như thế sắp bùng nổ rồi ư..."
Đường Tiểu Tiểu lo lắng nhìn Đường Quân Nhạc. Nàng không khỏi âu sầu chẳng biết liệu đến cả Đường Quân Nhạc đứng ra thì có thể giải quyết tình huống này một cách suôn sẻ hay không.
'Phụ thân...'
Đường Quân Nhạc nhìn xung quanh với vẻ mặt kinh ngạc.
"Sao lại bảo là lỗi của bọn ta chứ?"
Người đang gân cổ hét lên kia chính là Đường Yên Hồng, một trong những thiết tượng ở công phòng. Hắn được đánh giá là người lúc nào cũng thận trọng và bình tĩnh.
Hắn còn là một người khá ít nói, vậy nên đến Đường Quân Nhạc cũng vô cùng tin tưởng hắn, vậy mà...
"Chẳng phải bọn ta đã làm theo lời các ngươi yêu cầu, trong khi đó các ngươi không sử dụng đúng cách. Thế rồi quay lại trách bọn ta là sao?"
Nghe Đường Yên Hồng chỉ trích, Đường Tử Hào liền trố mắt nhìn.
"Ý huynh bây giờ chính là bọn ta thiếu thực lực nên mới không phát huy được hết uy lực của ám khí các huynh làm trong công phòng ư?"
"Nếu ngươi đã nói như thế thì ta sẽ không phủ nhận."
"Ha?"
Đường Tử Hào khó hiểu nhìn Đường Yên Hồng.
"Giờ nghĩ lại quả nhiên những người ở công phòng đúng là tuyệt thật đấy. Vinh hoa của Đường Môn đều từ công phòng mà ra, vậy nên chẳng phải đám người ngu ngốc như bọn ta thiếu thực lực nên mới không ăn nổi bàn tiệc mà các ngươi đã dọn ra sẵn hay sao?"
"Đại ca, huynh bình tĩnh lại đi."
"Bình tĩnh cái gì chứ? Câu nói đó chẳng phải đang xem thường chúng ta thì còn là gì chứ?"
Một người đang lắng nghe câu chuyện đột nhiên bật cười.
"Mặc dù công phòng nói hơi quá lời, nhưng đúng là các ngươi không phát huy triệt để những thứ của họ mà. Lần nào các ngươi cũng yêu cầu bào chế những thứ có độc tính mạnh, nhưng đâu phải chỉ rải đại khái là được. Độc dược là thứ tinh tế biết bao nhiêu chứ!"
"Cái gì?"
"Không phải các ngươi bảo bọn ta đưa độc dược dùng cho một tháng, vậy mà các ngươi lại rải nó đúng một trận chiến rồi quay về trắng tay hay sao? Chẳng phải đó là chứng cơ cho việc bản thân thiếu thực lực à?"
"Mọi người nói xong hết chưa?"
Đôi mắt Đường Tử Hào lúc này đã đỏ bừng vì tức giận.
"Mọi người nghĩ bọn ta không có gì để nói ư? Bọn ta mang những thứ thô thiển đó ra ngoài, rồi liều cả mạng để chinh chiến, còn các ngươi thì làm gì chứ?"
"Cẩn thận cái miệng của ngươi đi nào! Ngươi có biết thứ gì gọi là nghiên cứu không mà nói!"
"Sao ta phải biết việc đó chứ! Cuối cùng vẫn vậy thôi! Sự việc lần này cũng thế! Nếu không có bọn ta, các ngươi có thể làm ra độc dược và ám khí hay sao? Xem nào, xem nào cái đám người này!"
"Đại ca! Huynh nói hơi quá lời rồi đấy!"
Trận chiến tưởng chừng đã đến hồi kết nhưng đột nhiên lại bùng lên, tiếng cự cãi không ngừng nổ ra khắp nơi.
Nhìn bọn họ liên tục nghiến răng nghiến lợi với nhau, Đường Quân Nhạc thoáng cau mày.
'Đã đến mức này rồi sao?'
Ông ta biết bọn họ hẳn sẽ xảy ra bất hòa. Vì vai trò của mỗi người vốn khác nhau, vậy nên họ có ác cảm với nhau cũng là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng, có nằm mơ ông ta cũng không tưởng tượng nổi bọn họ lại gay gắt với nhau như thế.
Ban đầu họ là những người hay tránh ánh mắt và ngại nói chuyện với nhau. Thế nhưng, chỉ cần một vài người lên tiếng, họ liền như bộc phát hết tâm tình trong lòng. Hiện giờ Đường Môn đang không ngừng đổ lỗi cho nhau hệt như không có mặt Môn Chủ ở đó vậy.
Những thiết tượng bị kìm hãm bởi uy thế của võ giả hiện giờ đang nổi giận đùng đùng.
Và còn nữ nhân thì nhìn cảnh tượng đám nam nhân cãi cọ nhau với ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
'Thì ra bên trong đã mục rữa cả rồi.'
Đột nhiên Đường Quân Nhạc cười khẩy một tiếng.
Mặc dù chưa bao giờ nói ra, nhưng Đường Quân Nhạc luôn tự hào về Đường Môn. Nguyên Lão Viện đã thoát khỏi vũng lầy và phát huy sức ảnh hưởng không chỉ ở Tứ Xuyên mà còn là toàn bộ Trung Nguyên. Đó chính là niềm tự hào vững chắc của Đường Môn.
Thế nhưng bây giờ ông ta buộc phải thừa nhận. Đường Môn mà ông ta biết vốn không chỉ phải như thế. Có lẽ ngay cả Môn Chủ như ông ta cũng chỉ thấy được lớp vỏ bọc bên ngoài của Đường Môn mà thôi.
'Ra là họ đã chịu đựng nhiều như thế.'
Đường Quân Nhạc đang nắm giữ một thể chế đã trải qua hàng trăm năm. Ngay cả khi thế gian thay đổi, chỉ Đường Môn là vẫn như thế.
Và mặt trái của nó chính là bên trong đang dần thối nát đi. Đến nỗi những người cùng mang họ Đường lại dần trở nên xa cách với nhau.
Giả như Vạn Nhân Phòng không tấn công Đường Môn, Đường Quân Nhạc ắt sẽ không hề nhận ra sự thật này cho đến cuối đời.
Biết đâu chừng ông ta lại kết thúc cuộc đời với lòng tự hào về một toà thành (城) mang tên Đường Môn với danh tiếng ngày càng vang xa. Thế nhưng ông ta lại chẳng nhận ra tòa thành đó đang bắt đầu mục rữa và rồi một lúc nào đó sẽ sụp đổ vô cùng thảm hại.
"Đúng là nói nhảm mà! Ngay khi đến Thiểm Tây, chúng ta phải gom hết tiền để tìm nguyên liệu luyện chế độc dược chứ. Đường Môn mà không có độc thì còn gì là Đường Môn nữa?"
"Chỉ chế ra được độc thì nó sẽ tự bay đi hạ gục người khác ư? Ám khí không có độc còn phát huy được uy lực, nhưng chỉ có độc thôi thì làm được tích sự gì? Đương nhiên phải xây dựng công phòng trước rồi!"
"Độc hay công phòng gì chứ, nếu không có bọn ta thì chúng chẳng là gì cả. Đúng là ngu xuẩn..."
"Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem nào!"
Tiếng cãi cọ qua lại tiếp tục nổ ra, liền sau đó giọng nói chứa đầy sức mạnh của Đường Quân Nhạc chạm vào tai họ.
"Thôi đi!"
Đám người nghe thấy tiếng hét đều đồng loạt im bặt. Dẫu trong bất kỳ tình huống nào, quyền lực của Môn Chủ Đường Môn vẫn là tuyệt đối.
"Đây là chỗ họp nhau để bàn chuyện. Không phải để chỉ trích lẫn nhau."
"... Vâng. Thưa Môn Chủ."
"Xin Môn Chủ thứ lỗi. Chúng thuộc hạ đã quá khích..."
Nhìn những người cố kìm nén cảm xúc, Đường Quân Nhạc thở dài một hơi.
"Ta biết bây giờ trong lòng mọi người đều rối như tơ vò."
Tổng Quản liền đổ mồ hôi lạnh mà lên tiếng.
"Xin, xin Môn Chủ thứ lỗi. Những lúc thế này... đáng lẽ chúng thuộc hạ phải cẩn trọng hơn."
"Không đâu."
Đường Quân Nhạc liền lắc đầu.
"Những lúc thế này phải nói chuyện nhiều hơn nữa. Biết đâu được... sau này sẽ không còn cơ hội thì sao."
Đương nhiên bây giờ không đúng thời điểm cho lắm. Thế nhưng, Đường Quân Nhạc biết, nếu họ cứ che giấu cảm xúc như thế, thì cuộc trò chuyện chân thật thế này sẽ vĩnh viễn không bao giờ xảy ra.
"Vậy nên mọi người không cần giấu giếm làm gì. Cứ thẳng thắn mà nói. Với lại..."
Đường Quân Nhạc nhìn chằm chằm tất cả mọi người.
"Đường Môn phải thay đổi để trở thành một Tân Đường Môn."
Ánh mắt gia quyến Đường Môn thoáng lung lay.
"Và các ngươi cũng như thế."
Nữ nhân Đường Môn liền quay đầu nhìn nhau.
"Ta biết chuyện này không hề dễ dàng. Thế nhưng, ta chỉ cho các ngươi cơ hội, việc nắm bắt cơ hội đó thế nào là phần của các ngươi."
Nữ nhân Đường Môn liền tỏ vẻ bất an.
Họ đã lên tiếng không ít lần. Đôi khi chỉ là bất mãn nhỏ nhặt, đôi khi lại là sự phản kháng dữ dội. Tuy nhiên, mỗi lần như thế họ đều bị phớt lờ.
Dù biết như thế nhưng vẫn phải lặp lại hay sao? Môn Chủ nói rằng phải thay đổi những thứ vốn đã không thay đổi trong hàng trăm năm qua ư?
Không, chẳng có lý do gì họ phải làm thế cả. Có thể bề trên chỉ đang giả vờ lắng nghe, nhưng chung quy lại, Đường Môn vẫn là Đường Môn mà thôi. Và rồi nữ nhân sẽ lại gửi gắm số phận cho con cái mà họ sinh ra.
Đường Quân Nhạc phát hiện ánh mắt đám nữ nhân có gì đó kỳ lạ liền thở dài lên tiếng.
"Thành thật mà nói, chúng ta khó mà lấy lại được vinh hoa của Đường Môn."
Lời nói không hề có chút sinh khí nào. Thế nhưng, gia quyến vẫn chờ đợi câu tiếp theo của Đường Quân Nhạc.
"Không, có thể khả thi đấy. Ta hy sinh cuộc sống của ta, các ngươi hy sinh cuộc sống của các ngươi... hy sinh tất cả mọi thứ... nếu thế biết đâu chừng đến thế hệ tiếp theo có thể lại khiến tên tuổi Đường Môn rạng danh thiên hạ."
Đường Quân Nhạc đột nhiên nhìn lên bầu trời. Bầu trời lúc này thật sáng, nhưng lại không có những ngôi sao đang nhìn xuống ông ấy.
"Có điều... để làm gì chứ?"
"..."
"Đường Môn tồn tại là để bảo vệ gia quyến và bảo vệ thế hệ sau của Đường Môn. Nếu đã như thế thì hy sinh cuộc sống của các ngươi đổi lấy vinh hoa và danh tiếng để làm gì kia chứ?"
"... Môn Chủ."
"Thứ ta muốn bàn luận bây giờ không phải là làm sao để Đường Môn lấy lại được danh tiếng cố hữu của mình."
Đường Quân Nhạc nghiêm túc nhìn mọi người.
"Mà là phải làm sao để Đường Môn không tiếp tục đi theo vết xe đổ của quá khứ. Làm thế nào để trở thành một Đường Môn mà tiền nhân đều mong muốn, và ai cũng được sống hạnh phúc."
Đường Quân Nhạc hơi hạ giọng rồi chầm chậm lắc đầu.
"Một mình ta không thể làm được chuyện đó. Không ai có thể một mình gánh vác cả."
Giọng nói nhỏ nhẹ ấy không hề giống với Đường Quân Nhạc của mọi khi chút nào, nhưng bên trong đó lại chứa đựng sự chân thành vô cùng rõ ràng.
"Vậy nên ta phải nói. Nhờ mọi người cả."
Ánh mắt chân thành của Đường Quân Nhạc lại nhìn về phía đám nữ nhân.
Một thoáng yên lặng trôi qua, Đường Tiểu Bảo mới từ từ đứng dậy. Mọi người liền bối rối nhìn nàng.
"Tiểu Bảo?"
Đường Tiểu Bảo tiến lên vài bước rồi lại ngồi xuống. Chỉ là mấy bước đi mà thôi.
Thế nhưng, những bước đi ấy lại mang ý nghĩa không hề nhỏ. Đám nữ nhân nhìn Đường Tiểu Bảo rồi cũng lập tức đứng dậy tiến về trước.
Đường Tiểu Bảo ngập ngừng rồi lên tiếng.
"Vậy..."
"Ngươi nói thử xem."
Đường Quân Nhạc liền gật đầu.
"Chúng, chúng con liệu có thể tu luyện võ công được không ạ? Liệu chúng con có thể trở thành đệ tử Hoa Sơn thay vì phải gả cho một gia môn danh giá nào đó hay không?"
Nghe câu hỏi ấy, những nữ tử trẻ tuổi liền mở to mắt. Họ vốn đã linh cảm được một nửa vận mệnh của mình, vậy nên ai nấy đều lo lắng trước câu trả lời của Đường Quân Nhạc.
"... Đó có phải là điều các ngươi muốn không?"
"Không... không hẳn ạ. Chúng con biết phải làm gì vì gia môn. Chúng con đã được học từ tấm bé. Khi những người sinh ra trong gia đình bình thường đói khát phải làm nông, thì những người khá giả như chúng ta phải có nhiệm vụ gì."
"..."
"Thế nhưng... con chỉ muốn hỏi một điều thôi... Làm vậy có được không ạ?"
"Nếu đó điều mà các ngươi mong muốn, nếu điều đó khiến các ngươi hạnh phúc hơn thì ta sẽ làm thế. Nhưng ta có suy nghĩ khác một chút."
Đường Tiểu Bảo đang rất trông chờ đột nhiên có chút thất vọng.
Câu nói kế tiếp chắc chắn là tâm ý của Đường Quân Nhạc. Cuối cùng vẫn không có gì thay đổi cả. Chắc chắn như thế...
"Thay vì học võ công của Hoa Sơn, ngươi thấy luyện võ công của Đường Môn thì sao?"
"... Vâng?"
"Nếu muốn ta sẽ cho phép các ngươi không thành thân và ở lại Đường Môn."
Đây là một lời tuyên bố đã trực tiếp làm thay đổi gia pháp cố hữu hàng trăm năm của Tứ Xuyên Đường Môn.