Chương 1450 : Ta vốn không phải người phù hợp

"Cứ... làm theo ý ngài đi."

Cuối cùng Huyền Tông cũng phải giơ hai tay đầu hàng. Thực ra ông ta không có lý do gì để phản đối cả. Làm sao ông ta có thể ngăn một người dù có thuyết phục cách mấy cũng không thay đổi kia chứ?

"Xin đa tạ, Minh Chủ."

Sau khi cướp (?) được sự cho phép của Huyền Tông, Đường Quân Nhạc khẽ mỉm cười. Lúc này Thanh Minh mới hỏi.

"Vậy bây giờ Đường Môn sẽ chuyển hẳn đến Thiểm Tây đúng không?"

Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh rồi đáp.

"Cũng không phải thế. Một lúc nào đó bọn ta phải quay về chứ."

"Hể? Vậy lão chi nhiều tiền như vậy chỉ để có một chỗ ở tạm thời thôi ư? Hào phóng quá nhỉ?"

Nghe câu nói đó, Đường Quân Nhạc liền nở nụ cười cay đắng.

"Đâu phải ta không tiếc tiền. Với lại..."

Đường Quân Nhạc khẽ quay đầu nhìn lại gia quyến phía sau mình.

"Ta cũng biết rằng để họ thích nghi với Thiểm Tây, tốt hơn hết là nên xóa bỏ hoàn toàn hai chữ 'Tứ Xuyên' đi."

"Nhưng tại sao?"

"Sau khi bọn ta bị Tà Bá Liên đuổi đi, Tứ Xuyên ắt sẽ trở thành nơi vô chủ không sơn."

"..."

"Phải có ai đó đứng ra giải quyết chứ."

Ánh mắt Đường Quân Nhạc thoáng qua nét đau khổ. Thanh Minh nhìn thấy ông ta như thế, không cần hỏi hắn cũng đủ hiểu Đường Quân Nhạc đang nghĩ gì.

Ông ta còn phải bận tâm đến những người đã phụng sự cho Đường Môn trong nhiều thế hệ, những lương dân di cư từ Trường Giang đến, và cả những người đã chạy đến tận nơi này.

"Nếu lão đã nghĩ thế thì..."

"Ngươi đừng hiểu lầm. Ta không lo lắng cho tương lai đâu. Chỉ là..."

Ánh mắt Đường Quân Nhạc sắc bén hơn thấy rõ.

"Ta chỉ nghĩ từ giờ không nên chỉ dùng những cách qua loa đối phó với lũ Tà Bá Liên nữa. Chúng ta nên có cách thức chắc chắn hơn."

"Ừm."

Thanh Minh liền gật đầu. Nếu Đường Quân Nhạc không bắt đầu chuyện này thì sẽ không ai đứng ra cả. Đường Quân Nhạc hiểu rõ nên mới diễn một vở kịch trái hẳn với tính khí của ông ta để thúc giục Huyền Tông.

"Ta cũng nghĩ một lúc nào đó lão nên quay về Tứ Xuyên."

"Tại sao?"

"Ta cảm giác cái tên Thiểm Tây Đường Môn nghe cứ là lạ thế nào ấy. Tứ Xuyên Đường Môn nghe vẫn hay hơn!"

Nhìn Đường Quân Nhạc á khẩu, Thanh Minh liền bật cười khúc khích. Và rồi hắn suy nghĩ. Võ công của Đường Quân Nhạc có thể không bằng Đường Bảo, nhưng ông ta lại quyết đoán hơn tên tiểu tử đó nhiều. Và quan trọng hơn.

'Lão ta lắm tiền.'

Đường Bảo là một tên ăn mày. Tiểu tử kia thân là trưởng lão Đường Môn nhưng lại không có được bao nhiêu tiền cả...

A, Thanh Minh hắn làm gì có tư cách để nói chứ. Đúng thế, hắn cũng được cho tiền tiêu mà. Cái lão Chưởng Môn sư huynh keo kiệt đó...

"Hưm."

Thanh Minh ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói.

"Nhưng chắc không dễ thế đâu, kế hoạch của lão là gì?"

"Như lúc nãy ta đã nói đấy."

"Để chuẩn bị chỗ ở cho bọn họ không dễ dàng gì đâu. Đúng là hồi thành lập Thiên Hữu Minh, chúng ta có cho xây dựng thêm điện các, nhưng chỉ bấy nhiêu thì..."

"Ngươi đang bàn đến chuyện kiến trúc với Môn Chủ Đường Môn ư?"

Lần này Thanh Minh chỉ biết ngậm chặt miệng.

"Ta thấy ngươi không phải là hay cằn nhằn, mà là tự tin thái quá đấy. Đôi khi cũng phải biết thức thời chứ."

"... Ư. Cái đó ta hay nói với Đồng Long."

Đương Quân Nhạc bật cười, nhưng Thanh Minh vốn không có lời nào để phản bác.

Đường Môn chính là nơi sở hữu những thiết tượng lành nghề nhất trên thiên hạ. Nhiều người cho rằng công phòng Đường Môn chủ yếu chỉ chế tạo ám khí, thế nhưng thiết tượng của họ còn là những tạp phu am hiểu vô cùng sâu rộng về cơ quan trận thức... À không, là người làm công mới đúng.

Lúc Thiên Hữu Minh thành lập, tất cả mọi người đều đã được chiêm ngưỡng thực lực vượt trội của Đường Môn. Nếu huy động họ xây dựng điện các thì sẽ không còn là vấn đề to tát nữa. Đến cả võ giả cũng chẳng được đánh giá cao bằng mộc tượng của Đường Môn.

"Vậy lão sẽ xây mở rộng thêm à?"

"Kế hoạch là thế. Nếu cân nhắc xây dựng tổng bộ trên đỉnh Hoa Sơn thì tốt, nhưng..."

"Nằm mơ à?"

"Đúng thế. Đúng là nghe như đang nằm mơ thật. Ta nghe nói giờ người ta nhắc đến Hoa Sơn là nghĩ tới mấy tên biến thái xây điện các sống trên mây đấy."

"Cái gì? Tên khốn nào dám nói như thế? Là đứa nào hả?"

"Câu đó có gì sai sao?"

"Sao lại không sai chứ? Sai hoàn toàn luôn ấy. Hoa Sơn vốn là nơi..."

"Thành thật mà nói, nếu Hoa Sơn khai phái ở Hoa Âm thay vì đỉnh núi hiểm trở kia biết đâu cả Thiếu Lâm cũng phải ngẩng đầu nhìn ấy chứ."

"..."

"Ngươi xem lần trước không có nơi mở rộng điện các, có được bao nhiêu người chịu tìm đến đỉnh núi hiểm trở đó xin bái nhập chứ?"

"Ý lão đang nói tổ tiên bọn ta ngu ngốc đấy à?"

"Vậy ngươi đã nói gì với tổ tiên của Đường Môn thế?"

"Khư..."

Thanh Minh liền run lên bần bật. Con người này là đang phục thù sao?

"Tóm lại, muốn xây tổng bộ cùng nơi với phái Hoa Sơn là một việc rất khó. Vậy nên phải làm ở Hoa Âm chứ. Chúng ta sẽ tập hợp các môn phái ở đó rồi xây dựng thành một tòa thành."

"... Vậy Hoa Âm sẽ náo nhiệt hơn rồi."

"Đúng vậy."

Đường Quân Nhạc nói đến đây thì bóng gió với Thanh Minh.

"Này."

"Hả?"

"Hai người chúng ta nói chuyện một chút được không?"

"Hả?"

Thanh Minh chớp chớp mắt nhìn Đường Quân Nhạc.

Ngũ Kiếm liền đánh mắt nhìn Đường Quân Nhạc và Thanh Minh.

"... Hình như họ định nói gì đó nhỉ?"

"Đúng vậy ha, sư huynh. Hay là ngài ấy đang nhờ vả tiểu tử đó giúp đỡ cho Đường Môn nhỉ?"

"Tiểu Kiệt à... Không phải mọi người trong thiên hạ đều thiếu suy nghĩ như đệ đâu. Nếu có ý muốn nhờ vả thì ngài ấy nên nói với Thái Thượng Chưởng Môn Nhân thay vì tên Thanh Minh đó."

"Ơ, thế à?"

Chiêu Kiệt liền gãi đầu sồn sột. Sau đó hắn mở to mắt hét lên.

"Ơ? Đệ biết rồi!"

"Hả? Chuyện gì?"

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Chiêu Kiệt, hắn liền thẳng vai lên nói.

"Mọi người thử nghĩ nhé. Bây giờ Đường Môn cần nhất là gì?"

"Độc?"

"Ám khí?"

"Tiền?"

"Chậc chậc. Không phải đâu. Thứ mà Đường Môn cần để lấy lại vinh quang nhất chính là sức mạnh."

"... Vậy thì sao?"

"Đến nước này cả Môn Chủ cũng thấy tiếc nuối mà! Vậy nên ngài ấy phải thúc đẩy thứ mà trước đây chưa thành sự ấy! Có lẽ Môn Chủ muốn gả ái nữ cho tên tiểu tử đó nên... Oái!"

Đường Tiểu Tiểu dồn hết sức đánh vào gáy Chiêu Kiệt.

"Chết, chết người đấy. Tiểu Tiểu à!"

"Sư huynh làm ơn chết luôn đi!"

Bạch Thiên thở dài nhìn hai người bọn họ. Không biết cái đám này bao giờ mới trưởng thành được đây...

Một chốc sau ánh mắt hắn liền hướng về phía hai người ở phía xa xa.

"Lão muốn nói gì mà thần bí quá vậy?"

"Lúc đến Hoa Âm rồi... không, nếu tập hợp với các môn phái khác ta không tiện nói cho lắm, nên mới phải gấp rút như vậy."

"Ừm. Cũng không phải không vội, nhưng tình hình bây giờ mà Môn Chủ còn để quan tâm đến ta hay Hoa Sơn sao?"

"Vậy nên mới phải là bây giờ đấy."

"Hả?"

"Nếu chúng ta thua Tà Bá Liên thì mọi chuyện sẽ kết thúc."

Thanh Minh im lặng một chút rồi gật đầu.

Hắn rất tin tưởng Đường Quân Nhạc. Thế nhưng, đó là niềm tin dành cho Đường Quân Nhạc với tư cách là một con người, chứ không phải dành cho một lão bằng hữu mang tên Đường Quân Nhạc.

Không, không chỉ riêng Đường Quân Nhạc. Có lẽ Thanh Minh cũng không mấy tin tưởng cả những môn phái khác thuộc Thiên Hữu Minh.

'Vì họ không cảm giác được nguy hiểm ư?'

Những người quen sống trong thời bình sẽ không hiểu rõ nỗi sợ hãi rằng một lúc nào đó sẽ bị lưỡi kiếm kề vào cổ. Vậy nên, khi phải đưa ra quyết định, họ thường hay do dự.

Thế nhưng, bây giờ Thanh Minh đã chắc chắn. Người khác thì hắn không rõ, nhưng Đường Quân Nhạc đã cảm nhận rõ cảm giác nguy hiểm ấy rồi. Vậy nên, hắn phải nhìn Đường Quân Nhạc bằng con mắt khác.

"Vậy lão muốn nói chuyện gì chứ?"

"Chúng ta không được bại trận trước Tà Bá Liên."

"... Vâng?"

"Mặc dù Trường Nhất Tiếu là kẻ quỷ kế đa đoan, nhưng chỉ cần Thiên Hữu Minh đồng tâm hiệp lực và lôi kéo sự tương trợ của Cửu Phái Nhất Bang thì đến cả Tà Bá Liên đó cũng bị đánh bại thôi."

"... Người bị đánh có thể nói như vậy hả?"

Đường Quân Nhạc khẽ cau mày rồi quay đầu ngượng ngùng nhìn Thanh Minh.

"Xét tới thời gian và địa điểm..."

"Aa, ta sai rồi! Ta sai rồi mà!"

"Hưm."

Đường Quân Nhạc ho khan một tiếng rồi nói tiếp.

"Đây là lý do vì sao chúng ta thua. Chúng ta có tấm lòng tương trợ nhau nhưng lại không có một thể chế cụ thể. Nếu Trường Nhất Tiếu đưa ra quyết định thì dù đúng hay sai, lũ thuộc hạ cũng sẽ liều mạng làm theo. Đó chính là bí quyết trong sức mạnh của Tà Bá Liên."

"..."

"Thế nhưng, khi quyết định một chuyện gì đó, Thiên Hữu Minh lại là nơi mà mọi người cùng đưa ra ý kiến, rồi dựa vào ý kiến đó để phân ra người đúng người sai, người làm theo và người không làm theo, sau đó thì mới thuyết phục họ."

Thanh Minh nghiêm mặt nhìn Đường Quân Nhạc.

"Liên minh thế này không thể mang lại hiệu quả được."

"... Ta hiểu những gì lão đang nói, nhưng thông qua cuộc trò chuyện vừa nãy, lão mới nghĩ ra con đường mới này ư?"

"Đương nhiên cách làm hiện giờ cũng có điểm mạnh. Cũng có lúc cần thiết như thế. Tuy nhiên... ngươi có nghĩ nếu giữ cách thức này trong thời chiến là đúng đắn hay không?"

Thanh Minh không trả lời.

Vì hắn đã nhìn thấy. Điều gì sẽ xảy ra trên chiến trường khi mà người đứng đầu trở nên rối loạn cùng với khối liên minh với hàng chục cái đầu.

Giả như Thanh Vấn hay thích tiên phong kia không điều phối tất cả mọi người một cách hợp lý, có khi bọn họ đã bị tiêu diệt trước khi kịp chống cự lại Ma Giáo rồi.

"Thông qua chuyện lần này ta đã chắc chắn. Thiên Hữu Minh phải thay đổi. Chúng ta tin tưởng lẫn nhau... nhưng phải thay đổi tình trạng có quá nhiều luồng ý kiến. Một khi mệnh lệnh ban xuống, dù đúng hay sai cũng phải tuân theo một cách triệt để."

"Giống như Tà Bá Liên?"

"Ta ghét phải thừa nhận... nhưng đúng là như vậy."

Thanh Minh liền thở dài một hơi.

"Ta hiểu rồi. Ý lão chính là Minh Chủ khó đảm nhận vai trò đó đúng không?"

"Đúng vậy. Chẳng phải Minh Chủ thiếu sót, nhưng ngài ấy lại không phải người có thể thúc ép ai đó khi có ý kiến trái chiều xảy ra. Và Minh Chủ cũng không thể chịu đựng nổi việc quân mình hy sinh."

"Bây giờ ngài ấy phải thay đổi rất nhiều đấy."

"... Ngài ấy sẽ thất bại thôi. Bởi vì Minh Chủ vốn không phải người mạnh mẽ như thế."

"Ừm."

Thanh Minh gật đầu tỏ vẻ đồng thuận.

"Ta hiểu ý lão muốn nói là gì rồi. Vậy tóm lại là, Thiên Hữu Minh cần một người đứng đầu thật sự, và còn phải thu phục được những người dưới trướng đúng không?"

"Đúng vậy."

"... Hưm."

Hắn cảm thấy kỳ lạ khi Đường Môn đã tổn thất nặng nề thế kia lại muốn cho đi tất cả mọi thứ, nhưng có vẻ bây giờ hắn đã có câu trả lời rồi.

"Ta hiểu. Vậy Đường Môn có thể đảm đương vai trò đó không?"

Nghe câu hỏi thẳng thắn đó, Đường Quân Nhạc không nói gì mà chỉ nhìn Thanh Minh.

Thanh Minh gật đầu tựa hồ tỏ vẻ thấu hiểu.

Nếu làm như thế, cho dù võ công có yếu kém đi, danh tiếng vẫn có thể nâng cao hơn quá khứ. Đó là quyết định vô cùng hợp lý nhằm phục hưng Đường Môn dựa trên danh tiếng đó.

"Nhưng lão không cần phải nhờ ta làm điều này. Không ai có thể đảm đương trách nhiệm đó hợp hơn Môn Chủ cả. Ta sẽ tích cực hỗ trợ cho lão, vậy nên lão hãy làm thật tốt nhé."

Nếu chính thức hóa vị trí Phó Minh Chủ của Đường Quân Nhạc và thúc đẩy quyền lực của ông ta, chắc chắn Thiên Hữu Minh sẽ thiết lập được một thể chế vô cùng hiệu quả. Đương nhiên, kết cấu sẽ khác so với hiện tại, nhưng đành phải chấp nhận mà thôi.

Ngay từ đầu, đây là nơi được tạo ra để mọi người giúp đỡ lẫn nhau kia mà. Việc tìm ra thứ tốt nhất để thay đổi cũng là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng, phản ứng của Đường Quân Nhạc lại hơi khác so với dự đoán của Thanh Minh.

"Ngươi không hiểu ý ta, Hoa Sơn Kiếm Hiệp."

"Hả?"

"Ta vốn không phải người phù hợp. Những người thuộc Thiên Hữu Minh không nợ nần gì ta cả. Họ không có lý do gì phải nghe lời ta. Trái lại, ta lại có suy nghĩ sẽ rút khỏi vị trí Phó Minh Chủ đấy."

"Hả? Này, ý lão là..."

"Mà, đến lúc ngươi nên ngừng làm việc xấu xa phía sau rồi đấy."

Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt vô cùng cương quyết.

"Ta sẽ chính thức lập ra vị trí Tổng Sư ở Thiên Hữu Minh cho ngươi. Đường Môn sẽ dốc toàn lực giúp đỡ ngươi."

Dường như trúng phải thứ gì đó, gương mặt Thanh Minh lúc này hệt như người vừa bị cướp mất hồn phách.