Thanh Minh mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía mọi người.
"Ta... ấy mà... Ta thật sự tò mò nên ta mới hỏi đấy... Sao mọi người lại nhường vị trí đó cho một kẻ lừa bịp vậy chứ? Tại sao thế hả?"
Đường Quân Nhạc nhìn các Môn Chủ, Cung Chủ khác rồi thản nhiên nhún vai.
"Bọn ta thì biết hay sao? Bọn ta cũng chưa từng thử mà."
"Đúng vậy."
"Thật ra đây là lần đầu ta nói chuyện với Môn Chủ của môn phái khác đấy."
"... Tại hạ trở thành Gia Chủ còn chưa được bao lâu nên..."
Đột nhiên Thanh Minh ngước nhìn lên bầu trời xa xăm.
'Nơi này hết hy vọng rồi.'
Công việc có tăng lên hay không chẳng quan trọng. Không, chuyện đó cũng quan trọng đấy. Nhưng mà...
"Muốn ta làm Tổng Sư á?"
"Không phải ngươi thích có chức có quyền à?"
Có quyền lực đương nhiên là thích rồi! Nhưng thế này cũng hơi quá đấy!
"Mà...!"
"Thôi đi."
"... Hả?"
Thanh Minh lại định lên cơn nhưng Mạnh Tiểu đã ngắt lời hắn ta.
"Ta không hiểu vì sao mọi người phải tranh cãi thế này nữa. Chẳng phải đây là điều mà ngươi đang nói đến sao? Nếu thống nhất quyền chỉ huy thì sẽ có nơi chịu tổn thất."
"Đúng thế!"
"Vậy chúng ta có thể đối đầu vì nảy sinh mâu thuẫn với nhau. Thế cho nên, đó là lý do vì sao Thiên Hữu Minh đồng ý đối xử bình đẳng mà không phân chia cấp bậc. Thậm chí là chia sẻ trách nhiệm với nhau!"
"Vâng!"
"Vậy thì chúng ta phải ưu tiên quyết định mà mọi người cùng nhau đưa ra. Đúng chứ?"
"... Ơ?"
Thanh Minh đang lúng túng liền đanh người lại. Hắn biết câu nói tiếp theo sẽ là gì.
"Theo lý luận đó, ngươi phải ngồi lên chức vị Tổng Sư đi. Vì đây là việc mà tất cả mọi người đã cùng nhau thảo luận rồi đưa ra quyết định mà. Quân tử thì không nên nói hai lời chứ?"
"Khư..."
Thanh Minh liền siết chặt lấy cổ mình. Cứ như hắn đang bị nghẹt thở vậy.
"Nếu đệ tử của một môn phái không chấp nhận quyết định mà các Môn Chủ đưa ra, thì liên minh này không cần phải duy trì làm gì nữa."
Tất cả mọi người đều nhìn Mạnh Tiểu với ánh mắt vô cùng cảm thán. Bây giờ họ mới hiểu tại sao Thanh Minh lại nói vẻ ngoài của Mạnh Tiểu hệt như một con gấu, nhưng nội tâm lại là một con cáo già.
"Và còn... nghĩ lại thì đến cả Hoa Sơn cũng đưa ra quyết định tương tự, vậy ngươi dám kháng lệnh của Chưởng Môn Nhân hay sao? Chậc chậc. Trước mặt nhiều người thế này mà ngươi dám kháng lệnh của Chưởng Môn Nhân ư, thể diện của Chưởng Môn Nhân để đâu chứ."
"Hả?"
Đột nhiên Thanh Minh mở to mắt như đèn pha quay lại nhìn Vân Nham. Vân Nham liền nở nụ cười hết sức ấm áp.
"A, không phải, ý ta không phải như thế..."
"Không sao đâu. Cung Chủ Dã Thú Cung không cần phải cảm thấy thương hại ta đâu."
Thương hại á? Này, Chưởng Môn Nhân?
"Ta chỉ mới lên chức Chưởng Môn Nhân không bao lâu, với cả tu vi cũng bình thường nên đệ tử có không tin tưởng thì ta cũng đành phải chấp nhận thôi."
"Chuyện đó..."
"Phù..."
"Quá đáng thật."
Bất chấp xung quanh tỏ vẻ đồng cảm, Vân Nham vẫn cười hiền từ như vậy.
Thế nhưng, những người phía sau ông ta đang tỏa ra một luồng khí tức hết sức ghê rợn. Phía sau Vân Nham là Vân Kiếm, Huyền Linh, Huyền Thương đang nhìn Thanh Minh với sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Đôi mắt Vân Kiếm đã giăng đầy tơ máu đỏ hồng, đến cả Thanh Minh cũng phải rụt người lại.
"A, không, con không có ý đó... con ..."
Đột nhiên Lâm Tố Bính vừa xòe quạt vừa cười khúc khích.
"Haha. Hoa Sơn quả nhiên là môn phái không có tôn ti trật tự nhỉ? Hahaha!"
Thanh Minh mở to mồm quay đầu nhìn Lâm Tố Bính.
"Cái, cái tên Tà Phái chết tiệt kia..."
"Khư. Đáng sợ quá. Bạch Thiên đạo trưởng, cứu ta với... Hắn ta xem thường lời nói của Chưởng Môn Nhân, vậy thì chẳng phải đến Quyền Chưởng Môn Nhân cũng thế sao?"
Ken két.
Bạch Thiên run rẩy siết chặt nắm đấm. Ngũ Kiếm đứng xung quanh cũng nhìn Thanh Minh với ánh mắt muốn nghiền hắn ra thành bã.
"Tên khốn không có lý lẽ!"
"Phải đá đít hắn vào Mai Hoa Động thôi!"
"Phải xuyên kiếm từ đỉnh đầu huynh ấy xuống mới được!"
"Đi chết đi."
Thanh Minh toát mồ hôi lạnh nhìn xung quanh. Nam Cung Độ Huy lúc này chỉ biết mở to miệng đứng nhìn.
"Đạo trưởng. Tại hạ có lời muốn nói với ngài."
"... Hả?"
"Đạo trưởng luôn vì bọn ta, nhưng cũng luôn coi thường bọn ta."
"...?"
"Tại sao ngài lại cho rằng quyết định bọn ta đưa ra là thiển cận chứ?"
Nghe câu nói ấy, Thanh Minh liền im bặt đi. Nam Cung Độ Huy lắc đầu rồi nói tiếp.
"Những thứ đạo trưởng suy nghĩ, bọn ta cũng cân nhắc đủ rồi. Việc duy trì bản sắc của Thiên Hữu Minh, và không phân chia thứ bậc giữa mọi người đương nhiên rất quan trọng. Nhưng điều quan trọng hơn là phải cố gắng cứu sống dù chỉ một mạng người để đối phó với nguy cơ đang đến gần."
Khó mà đảm đương được cả hai việc. Đặc biệt là trong tình huống như hiện giờ.
"Vậy nên bọn ta mới giao vai trò đó cho ngài."
"Ta vĩ đại như thế ư..."
"Không phải, đạo trưởng. Không phải vì ngài vĩ đại."
"... Hả?"
"Nếu phải chấp nhận chết vì nghe theo mệnh lệnh của ai đó."
Nam Cung Độ Huy nhìn thẳng vào mắt Thanh Minh rồi nói.
"Nam Cung Thế Gia bọn ta muốn người đưa ra mệnh lệnh đó chính là ngài."
Nam Cung Độ Huy vừa dứt câu, tất cả các Môn Chủ đều đồng loạt gật đầu. Đúng là họ không nghĩ Thanh Minh sẽ luôn đưa ra mệnh lệnh đúng đắn nhất. Hắn cũng chỉ là một con người mà thôi.
Có sai lầm, có thất bại.
Thế nhưng, dù có phải hy sinh vì sai lầm đó, họ vẫn chấp nhận nếu đấy là yêu cầu của Thanh Minh.
"Thứ mà tại hạ tin tưởng không phải đạo trưởng. Mà là con đường mà ngài đang đi."
"..."
"Xin nhờ ngài cả."
Ánh mắt cương quyết của những Môn Chủ, Cung Chủ khác cũng hướng về phía Thanh Minh.
Đã đến tận đây rồi thì không còn đường lui nữa. Không, có lẽ vốn dĩ từ đầu họ đã không có đường lui rồi.
Thanh Minh cuối cùng nhìn Đường Quân Nhạc.
Liền sau đó, Đường Quân Nhạc bình tĩnh lên tiếng.
"Lúc gia môn bị tấn công và chạy đến tận đây, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng chỉ có một thứ cứ đeo bám ta dai dẳng."
"... Đó là gì thế?"
"Đừng bao giờ trở thành kẻ không biết rút ra bài học từ sai lầm."
Đường Quân Nhạc lắc lư đầu.
"Có lẽ từ chuyến đi Hải Nam Kiếm Phái đến giờ chúng ta đã phạm phải rất nhiều sai lầm. Vì thế nên tình hình mới ra nông nổi này. Nhưng ta không thể trốn tránh với niềm tin rằng, lần sau mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Chí ít ta muốn Tứ Xuyên Đường Môn, và cả Thiên Hữu Minh sau này sẽ tiến thêm một bước nữa."
"..."
"Ngươi hãy làm Tổng Sư đi, Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Và cứ làm những gì mình muốn. Sẽ không ai cản đường ngươi nữa đâu."
Trong đôi mắt Đường Quân Nhạc chứa đựng sự tin tưởng vô cùng rõ ràng.
Thanh Minh muốn trở thành thanh kiếm của Hoa Sơn.
Nhưng thế gian này sẽ không để mặc hắn sống như một thanh kiếm tầm thường.
Đường Quân Nhạc muốn nhìn thấy. Khi một thanh kiếm luôn nằm trong tay ai đó như Thanh Minh lại tự mình làm chủ chính mình, thì thế gian này sẽ như thế nào.
Thanh Minh đắn đo một hồi lâu rồi gãi gãi đầu ra chiều đau khổ. Hắn gãi mạnh đến mức búi tóc được vấn lên gọn gàng đã trở thành một mớ hỗn độn.
"Ha... nhân sinh thật là."
Không còn cách nào dễ hơn.
Thanh Minh lại hướng mắt nhìn lên bầu trời cao xa. Thế nhưng bầu trời ấy lại trong xanh đến vô tình.
"Ta biết rồi. Ta làm là được chứ gì! Chuyện đó có gì to tát đâu!"
Đường Quân Nhạc liền nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện.
"Ô, đúng rồi. Suy nghĩ đúng đấy..."
"Xem ra mọi người đều muốn nghe lệnh của ta đến thế nhỉ? Ta mà từ chối thì đúng là thất lễ rồi. Biết làm sao được chứ?"
"..."
"Nhưng mà."
Thanh Minh thoáng quét mắt nhìn tất cả mọi người. Sau đó Đường Quân Nhạc đã nhìn thấy. Gương mặt cau có của Thanh Minh đã thả lỏng rồi hiện lên nụ cười vô cùng quái dị.
Nụ cười ấy trông thật xúi quẩy làm sao.
"Rõ ràng là ta đã từ chối rồi nhé. Nhưng các ngươi đã đẩy ta vào vị trí này. Đừng quên điều đó đấy."
"... Hả?"
"Vậy nên từ giờ trở đi, dù có chuyện gì xảy ra cũng không phải là trách nhiệm của ta. Ta chỉ làm theo ý kiến của các ngươi thôi. Đúng không nào?"
Một thoáng yên tĩnh trôi qua. Nghe câu nói ấy, Ngũ Kiếm bắt đầu xì xào bàn tán.
"... Hình như có chút không đúng nhỉ, sư thúc?"
"Một chút á? Thế này mà một chút gì chứ?"
"Tiểu Kiệt à... thật ra từ đoạn giữa ta đã nghĩ là không xong rồi."
"Đúng chứ, sư huynh? Thành thật mà nói, nếu tên đó nắm quyền lực thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
"Đúng thế. Nhưng nghĩ lại thì..."
Sắc mặt Nhuận Tông liền tái nhợt đi.
"Chỉ có chúng ta biết thôi, chỉ chúng ta thôi..."
"... Vậy nên đây là thông tin đắt giá đấy. Thật muốn bày tỏ lòng thương cảm với bọn họ quá."
Ngũ Kiếm cứ thì thầm, gương mặt Đường Quân Nhạc càng bất an hơn. Lúc này Thanh Minh mới mỉm cười rồi nói.
"Cửu Phái Nhất Bang và Tà Bá Liên cái khỉ gì đó, ta cũng đều có thể tùy ý xử lý bọn chúng đúng không?"
"A, không, Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Ý của ta..."
"Tổng Sư."
"... Hả?"
"Phải gọi là Tổng Sư chứ, Tổng Sư ấy!"
"Tổng... Tổng... Sư."
"Đúng rồi."
Thanh Minh gật đầu thỏa mãn.
"Các ngươi không cần phải lo. Nếu các ngươi muốn ta sẽ cố gắng hết sức. Các ngươi đã ủng hộ ta đến thế thì ta biết phải làm sao chứ? Ta sẽ dốc hết sức mình đáp lại kỳ vọng của các ngươi."
Các Môn Chủ vội vàng nhìn về phía nhau.
Tất cả chuyện này xảy ra vì họ đều không hề hay biết.
Đến cả Thanh Vấn là người đánh giá cao Thanh Minh nhất cũng không cho hắn một chức vị gì. Tại sao một người đáng lẽ thuộc hàng ngũ trưởng lão của Hoa Sơn lại không có được vị trí xứng đáng. Lúc Ma Giáo tấn công đương là tình thế vô cùng cấp bách nhưng Thanh Minh lại hành động một mình mà chẳng có bất kỳ một thuộc hạ nào.
"Mà, trước tiên..."
Thanh Minh lại nhìn khắp xung quanh.
"Ta không có được một buổi lễ nhậm chức chính thức, nhưng đây không phải lúc để bàn đến chuyện đó. Có điều, ta đã nhận chức Tổng Sư rồi thì phải làm gì đó chứ."
"... Ý ngươi là tại đây luôn ư?"
"Uầy, đừng có lo lắng quá. Chỉ đơn giản thôi. Ta sao có thể mong thứ gì đó to lớn trong tình hình này được kia chứ?"
"Đúng... đúng nhỉ?"
Gương mặt ảm đạm của các Môn Chủ bỗng chốc đã tươi sáng hơn.
Họ đã thoát khỏi Tứ Xuyên và đến Thiểm Tây, nhưng phía trước vẫn còn một chặng đường dài. Trong lúc này cũng không thể làm gì hơn.
"Này, sư huynh!"
"Sao?"
Chiêu Kiệt liền rụt đầu lại.
"Tìm cho ta một quyển sách trắng, và cả bút nữa."
"Đi đâu tìm mấy thứ đó chứ?"
"A, sư huynh tự đi mà tìm đi chứ!"
"... Này, chết..."
Chiêu Kiệt đang định thốt ra câu chửi thì ngừng lại. Đường Quân Nhạc bất an nhìn Thanh Minh rồi hỏi.
"Mà... sao tự nhiên ngươi lại cần giấy bút thế?"
"Àa. Thì, cũng không có gì đặc biệt cả. Đến Hoa Âm rồi vẫn có thể dùng làm sổ sách mà."
"... Sổ sách á?"
"Đúng."
Thanh Minh mỉm cười tươi rói.
"Trên đường đi, ta phải viết sơ qua tài sản mà mỗi môn phái sở hữu chứ."
"Viết sơ qua?"
"Đúng. Sơ sơ thôi."
"Cái từ 'sơ sơ' của ngươi rốt cuộc ở mức độ nào vậy...?"
"Uầy. Sao lại hỏi một câu hiển nhiên như thế chứ. Giữa chúng ta có gì phải rạch ròi như vậy hả? Cứ hiểu đại khái là được rồi."
"Thế à?"
"Chỉ cần giấu một hạt ngũ cốc thôi, thì cánh tay cũng sẽ biến mất đấy nhé."
Đột nhiên các Môn Chủ cảm giác có một cỗ hàn khí sượt qua khiến ai nấy đều bất giác run lên bần bật.
"Không làm thì sao biết được, có bắt đầu thì mới có kết thúc chứ."
Thanh Minh liền nghiến răng ken két.
"Các vị đừng lo. Nếu như đã bắt đầu, ta sẽ kết thúc nó thật gọn gàng."
Đường Quân Nhạc liền bật cười thành tiếng.
'Có vẻ chúng ta xong đời rồi.'
Ta đã làm tốt rồi đúng chứ? Haha...haha...ha...