"Khư"
"..."
"Khư ư ư ư"
"..."
"Khư khưư"
"Cứ như thế này thì người sẽ hết hơi mất."
Vân Nham vừa tặc lưỡi và nói một câu, Huyền Tông đã trợn mắt lên như thể bắt trúng thóp.
"Ơ, tên tiểu tử này! Rồi con muốn sao...!
Ngay khi Huyền Tông vừa lên tiếng, lập tức vô số lời chỉ trích tựa như lưỡi dao dồn dập tuôn ra từ hai bên trái phải.
"Ơ hơ, nó là Chưởng Môn Nhân đấy!"
"Những người khác cũng đang nhìn kìa!"
Các trưởng lão nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc như dao. Huyền Tông rưng rưng, hạ thấp giọng, nói như rên rỉ.
"Khư... Sao lại để bọn trẻ đến Thành Đô cơ chứ. Chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Và nếu bọn Tà Bá Liên nhắm vào bọn trẻ thì sao?"
"Chuyện đó Thanh Minh sẽ tự biết lo liệu mà."
"Ơ, cái tên không có đối sách này! Tên tiểu tử kia! Đấy là lời mà Chưởng Môn Nhân nên nói hả?"
Vân Nham nhún vai.
"Con có thể làm gì chứ? Đứa trẻ đó thông minh hơn con, một kẻ ngu dốt như con sao có thể phản đối nó được đây?"
"Gì cơ? Con nói cái gì..."
"Ôi trời. Hãy kiềm chế cơn nóng giận, sư huynh!"
"... Sao càng lớn tuổi con người lại càng khó tính vậy nhỉ? Trước đây, huynh điềm đạm lắm mà."
"Ồn ào quá, mấy đứa này!"
Huyền Tông đẩy các trưởng lão đang định đỡ ông ta sang một bên và gào lên với Vân Nham.
"Chưởng Môn Nhân là vị trí như vậy sao?"
"Ừm, đúng vậy. Câu nói này chí phải."
"Đúng nhỉ?"
"Vì vậy người thử suy nghĩ lại đi ạ. Con cũng cảm thấy không thoải mái và chẳng phù hợp chút nào, nên chắc ngay sau khi quay về Thiểm Tây, con sẽ giao lại vị trí Chưởng Môn Nhân cho Bạch Thiên. Dù sao thì nó cũng..."
"Cái gì, tên tiểu tử này? Chuyện này... Ôi trời ơi!
"Ôi trời. Huynh cứ thế này thì sẽ thăng thiên mất."
"Nào, từ từ hít thở sâu. Từ từ thôi."
Huyền Thương ôm lấy Huyền Tông. Ông ta đấm vào ngực mình bùm bụp như bức bối lắm. Vân Nham nhìn bộ dạng đó thì mỉm cười và nhún vai.
"Người cứ thế sẽ ảnh hưởng tới thân thể đấy."
"Cái tên tiểu tử này. Ta!"
"Sao người lại gọi Chưởng Môn Nhân là tên tiểu tử chứ?"
"Không được rồi. Sư đệ, kéo huynh ấy đi đi."
"Vâng, thưa sư huynh".
"Bỏ ra, bỏ ra! Bỏ ra, mấy đứa này! Ta đã đặt nhầm con hổ vào vị trí Chưởng Môn Nhân rồi. Ta sẽ không bỏ qua... Ta... Tên tiểu tử kia!"
Vân Nham cười tươi rói khi nhìn thấy Huyền Tông bị Huyền Thương và Huyền Linh mỗi người một bên tóm tay lôi đi.
"Sư huynh không sao chứ?"
Vân Kiếm rón rén hỏi. Vân Nham bình tĩnh đáp lời.
"Đây là việc mà tiểu tử Thanh Minh quyết định, nên hắn sẽ tự biết lo liệu thôi?"
"Đúng là như vậy, nhưng... đệ cũng hiểu được sự lo lắng của Thái Thượng Chưởng Môn Nhân. Chưởng Môn Nhân, dù nghĩ thế nào thì việc này cũng quá nguy hiểm..."
"Vậy đệ hãy làm Chưởng Môn Nhân đi."
Vân Kiếm ngơ ngác nhìn Vân Nham.
"Không muốn à?"
"À, ơ, Chưởng Môn Nhân. Đó là ý gì..."
"Nếu vậy thì hãy im lặng đi."
Vân Kiếm đã ngậm miệng lại với vẻ mặt không hài lòng. Không rõ ràng hắn ta không hài lòng vì phải nghe theo lời Vân Nham hay hắn ta cho rằng lời nói dứt khoát kia hoàn toàn khác với phong thái của Vân Nham nữa.
Vân Nham nhìn thấy biểu cảm đó liền cười tươi rói.
"Vân Kiếm à."
"Vâng, Chưởng Môn Nhân."
"Thực ra ta nghĩ rằng việc trở thành Chưởng Môn Nhân cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt. Cách đây không lâu, ta đã nghĩ rằng đó là một quá trình không cần thiết nên ta đã cố gắng vứt bỏ vị trí Chưởng Môn Nhân không phù hợp này càng sớm càng tốt."
"... Vậy ạ?"
"Nhưng bây giờ nhìn lại thì ta thấy rằng ta nhất định phải trở thành Chưởng Môn Nhân"
"Vâng? Lời này lại là ý gì..."
"Không phải vậy sao? Nếu không phải ta mà là Bạch Thiên hiện đang là Chưởng Môn Nhân thì chẳng phải cả Thái Thượng Chưởng Môn Nhân hay cả đệ cũng đều sẽ can thiệp vào phán đoán của bọn trẻ về mọi việc hay sao?"
Vân Kiếm ngậm chặt miệng lại. Không dễ dàng để nói rằng không phải. Vì điều tương tự đã xảy ra ở nơi này rồi.
"Đệ không có ý định như vậy..."
"Ý đồ tốt không đồng nghĩa với việc tất cả đều tốt đâu."
Vân Kiếm cuối cùng đã cúi đầu.
Vân Nham là người không thể hiện bản thân nhiều. Vì vậy, cũng là một người khó đối phó.
Có lẽ như Vân Nham đã nói, không biết chừng vị trí Chưởng Môn Nhân cần nhất của Hoa Sơn lúc này chính là một người giống Vân Nham.
"Trên đời này không có thứ gì là vô dụng cả."
Vân Nham cười mỉa mai. Và hắn đã đề nghị.
"Đừng lo lắng, hãy bảo vệ tốt Đường Môn. Phải đến Hoa Âm trước khi bọn trẻ trở về ".
"Vâng, thưa Chưởng Môn Nhân."
Vân Nham khẽ liếc nhìn ra phía sau. Về nơi ngược lại với nơi mà họ đang hướng tới, nơi xa xôi mà lũ trẻ đang ở đó.
"... Mong là chúng đừng cao hứng quá."
"Vâng?"
"Không, không có gì."
Vân Nham lắc đầu. Lẽ nào lại phải làm đến mức đó. Lẽ nào...
"Ờ..."
Chiêu Hùng gãi đầu soàn soạt. Khi cảm giác bối rối lúc đầu biến mất, tâm trạng hắn không những không ổn định mà lại càng hoang mang hơn.
Nếu lúc đầu điều hắn thắc mắc là 'Chiêu Kiệt' sao lại ở đây, thì bây giờ nghi vấn của hắn lại tập trung vào lý do 'tại sao' Chiêu Kiệt lại ở đây.
"Đại ca, mau chuẩn bị đi ạ. Chúng ta sẽ dẫn theo mọi người rời khỏi Thành Đô."
"Chờ, chờ chút."
"Không, giờ không có thời gian đâu!"
"Thời gian gì mà thời gian, tại sao đệ lại ở đây? Đệ biết đây là đâu không?"
Chiêu Kiệt bày ra bộ mặt hơi hoang mang trước lời nói đó. Khuôn mặt giống như nhìn thấy một người đang mất trí vậy.
"Đâu gì mà đâu chứ? Ở Tứ Hải Thương Hội của Thành Đô chứ đâu. Đầu huynh bị thương chỗ nào à?"
"Khục khục"
Từ miệng của Chiêu Hùng tuôn ra một tràng ho khan. Hắn nhìn vào mắt đệ đệ như muốn hỏi 'cái tên tiểu tử này không nắm bắt được tình hình ư?' và rồi hắn không biết phải nói từ đâu.
"Tên tiểu tử này! Đệ biết Thành Đô là nơi nào không? Đệ không biết nơi này nguy hiểm đến mức nào hay sao mà lại tự dẫn xác đến đây hả? Ta đã dạy đệ như vậy sao? Ta đã bảo rằng dù có lo lắng thế nào đi chăng nữa thì cũng không được vì lựa chọn cá nhân mà gây phiền phức cho sư môn kia mà?"
"Nguy hiểm á?"
"Đúng vậy!"
"... Nguy hiểm?"
Đúng lúc đó, phía trên tường cao bao quanh của Tứ Hải Thương Hội, xuất hiện hình dáng lũ Tà Phái bị hất tung lên như pháo hoa.
"Ư ha ha ha haha ha! Xin tránh ra, Đường Môn Chủ! Những tên này là của ta."
"Hứ!"
Đường Quân Nhạc chạy trên bờ tường hệt như con hắc điểu. Chiêu Hùng ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó. Miệng hắn tự động há hốc ra.
"Ý huynh nói là lũ Tà Phái nguy hiểm á?"
Rõ ràng trên thế gian này có thứ gọi là thường thức, nhưng đôi khi thường thức đó không thể lý giải hết mọi sự việc.
"Không, ý ta là..."
"Được rồi."
Lúc đó Thanh Minh đột nhiên xen vào.
"Huynh đệ muốn cãi nhau thì để sau này từ từ cãi cũng được, bây giờ gấp gáp nên trước tiên hãy hành động trước đã."
"Thanh Minh đạo trưởng?"
"Ta xin đính chính. Lần này ta đến đây không phải với tư cách là Thanh Minh -- đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, sư đệ của Chiêu Kiệt sư huynh, mà ta đến với tư cách là Tổng Sư của Thiên Hữu Minh."
"Tổng, Tổng Sư ư?"
"Vì vậy, việc đưa những người ở Tứ Hải Thương Hội rời khỏi nơi này không phải ý của Chiêu Kiệt hay Hoa Sơn, mà là Thiên Hữu Minh. Trước tiên mong ngươi hiểu chính xác điều này."
Thanh Minh hất cằm hướng về phía những người đứng ở phía sau Chiêu Hùng.
"Mọi người hãy chuẩn bị nhanh lên. Vì chúng ta phải xuất phát ngay bây giờ."
Chiêu Hùng bối rối, vội vã gật đầu. Hắn không biết chuyện gì đang diễn ra và như thế nào, nhưng trước tiên phải thoát khỏi Thành Đô như lời họ nói.
"Không cần chuẩn bị gì cả. Bây giờ những người ở lại thương hội không nhiều, nên chỉ cần đưa những người đang ở đây đi là được. Nhưng liệu có khả năng thoát khỏi Thành Đô hay không?"
"Thật là, ngươi không hiểu lời ta nói nhỉ? Sợ không ai biết ngươi là huynh đệ của ai đó sao?"
"Vâng?"
"Đã bảo chuẩn bị đi cơ mà? Nhanh lên?"
"... Chuyện, chuyện đó..."
Chính lúc đó.
"Mau di chuyển nhanh! Về vị trí!"
"Vâng, sư thúc!"
Ngũ Kiếm vượt qua tường rào, nhào vào bên trong Tứ Hải Thương Hội, vội vàng nhìn quanh trái phải và quan sát bên trong, liền sau đó chạy như tên bắn đến một nơi.
Chậc! Chậc! Chậc!
"... Hả?"
Ngũ Kiếm quả quyết nhìn thẳng vào Chiêu Hùng. Trong tay họ nắm chắc dây chiếc xe kéo đang được dừng ở một phía trong trang viên.
"A...!"
Trong giây lát, Chiêu Hùng như hiểu ra ý nghĩa của hành động đó và vội vàng gật đầu.
"Tất, tất cả mọi người lên xe bò mau! Các vị đạo trưởng..."
"Lảm nhảm gì đấy?
"Vâng?"
Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Thanh Minh, Chiêu Hùng giật mình quay lại nhìn.
"Hai chân lành lặn để làm gì mà đòi leo lên xe? Hả những con người đi thương hành cả vạn lý này."
"Vậy xe kéo là..."
"Hầy, thiệt tình... sư huynh!"
Ngay khi Thanh Minh hét gọi, Chiêu Kiệt liền nhẹ nhàng tiến lại gần và thì thầm vào tai Chiêu Hùng.
"... Đại ca"
"Hửm?"
"Bảo mọi người có thứ gì đáng giá trong kho thì hãy chất hết lên xe đi."
"..."
"Nhanh lên"
Chiêu Hùng gật đầu một cách yếu ớt.
Rầmmmmm!
Tường rào bao quanh của Tứ Hải Thương Hội nổ tung theo đúng nghĩa đen. Và sau khi đám bụi đất tan biến, xuất hiện vô số tài sản chất cao ngất ngưởng trên xe kéo.
Tài sản được chất cao đến mức khó tin so với sức chịu đựng của bánh xe. Thanh Minh nhảy lên đó rồi rút thanh kiếm ra, chỉ về phía trước một cách oai phong.
"Đi thôi! Sư thúc, Lưu sư thúc, sư huynh!"
"Này, tên điên kia! Sao lại làm đổ bức tường còn nguyên vẹn vậy! Có cửa mà, cửa ấy!"
"À, phải làm vậy thì tất cả mọi người mới ra ngoài xem chứ! Ta phải giải thích từng việc như thế này sao?"
"Đệ nói cái gì, tên điên rồ này!"
Trước những lời chỉ trích bình thường của Thanh Minh, Chiêu Kiệt sôi máu và nhìn chằm chằm vào hắn. Đó là một cảnh tượng thường ngày diễn ra ở Hoa Sơn,.
Tuy nhiên, đối với Chiêu Hùng đang lơ lửng trên đỉnh đống tài sản cao như núi đó, đây quả là một chuỗi sự bàng hoàng không thể thốt thành lời.
'Chuyện này rốt cuộc là?'
Bên ngoài Tứ Hải Thương Hội đang náo loạn.
Những kẻ Tà Phái từng trải dài như đàn kiến khắp Thành Đô, giờ lại trở thành những con cừu bị thú ăn kiến tấn công.
'Đây, đây là sức mạnh của Thiên Hữu Minh ư?'
Chiêu Hùng đã nhận ra. Phán đoán của hắn ta cho rằng Thiên Hữu Minh không lý nào lại quay lại vùng đất mà Tà Bá Liên thống trị là hoàn toàn sai lầm.
"Vậy, bây giờ chúng ta sẽ tụ họp với bổn đội ư?"
"Hả? Chúng ta chính là bổn đội mà"
"Vâng? Ở đây cùng lắm chỉ có sáu người..."
"Đúng vậy. Mắt tinh đấy."
Hai mắt của Chiêu Hùng run rẩy như động đất.
"Vậy, ý ngài là những người tại hạ nhìn thấy ở đây là toàn bộ ư?"
"À, còn ba, bốn người nữa. Nhắc mới nhớ, mấy con người đó chạy đâu rồi nhỉ? Ta đã bảo là ở ngay gần đây thôi mà."
"Hic, hic..."
Không, đây không phải là một cảnh tượng cho thấy phán đoán của hắn là sai. Mà là một cảnh tượng cho thấy những con người này điên rồ đến mức nào.
"Nào, vậy mọi người mang theo những thứ cần thiết..."
Thanh Minh nhìn lướt qua các Môn Chủ vẫn đang nổi xung đánh nhau và những cánh cửa lớn của các ngôi nhà đang được bí mật hé mở.
Tất cả những người đang nín thở trốn trong nhà, dường như không thể chịu đựng được nên đã he hé ánh mắt nhìn ra kiểm tra tình hình bên ngoài. Tất cả ánh mắt ấy đều đang nhìn vào Thanh Minh.
"Và kết thúc nốt là được nhỉ?"
Roẹt!
Thanh Ám Hương Mai Hoa Kiếm được rút ra khỏi vỏ kiếm.
"Hửm? Đệ định làm gì?"
"Ta đi một chút rồi quay lại!"
Thanh Minh bỏ lại các sư huynh đệ phía sau, đạp mạnh vào xe kéo và bắn mình lên không trung.
Xoẹttttt!
Thanh Ám Hương Mai Hoa Kiếm phát ra kiếm minh đầy uy áp. Nó xuyên qua sự náo loạn đang bao trùm khắp Thành Đô, và lan rộng một cách vô cùng thanh tao.
"Hả?"
Ánh mắt của Chiêu Kiệt hướng về phía Thanh Minh vừa bắn mình lên không trung. Thanh Minh quay lưng lại với hướng mặt trời đang mọc trên bầu trời Thành Đô. Thanh Ám Hương Mai Hoa Kiếm tỏa ra một luồng khí đỏ rực cuồn cuộn.
"Kia, phía kia."
"Oa..."
Trong khoảnh khắc đó, những người ở Thành Đô đã nhìn thấy rõ ràng.
Hình ảnh hoa mai khổng lồ nở rộ rực rỡ trên bầu trời Thành Đô không còn trong xanh, đẹp đẽ như trước.