Chương 1463 : Rốt cuộc thời gian qua đệ đánh nhau kiểu gì

"Chuyện..."

Thành Đô bị Thiên Hữu Minh khuấy đảo một trận. Nhất Bộ Nhất Sát (Nhất Bộ Nhất Sát) Thác Hồng (Thác Hồng) sau khi nghe được tin tức đã tức tốc chạy tới, nhưng đã muộn, gương mặt hắn méo mó một cách khủng khiếp.

"Lũ đần độn này..."

Đầu ngón tay hắn run rẩy. Những thi thể nằm rải rác khắp nơi kia không phải là vấn đề. Những thứ tạp nham đó có thể bổ sung lại bất cứ lúc nào.

Điều quan trọng là Thành Đô đang nằm trong tay bọn chúng nhưng lại bị Thiên Hữu Minh giẫm đạp một cách thảm khốc.

"Đội, Đội Chủ!"

Đám Vạn Nhân Phòng khó khăn lắm mới giữ được mạng sống vội vàng chạy đến. Đôi mắt của Nhất Bộ Nhất Sát Thác Hồng ngùn ngụt sát khí.

"Bọn chúng đâu rồi?"

"Đã, đã đi được một lúc lâu..."

"Còn truy binh thì sao?"

Đám thuộc hạ cúi đầu xuống mà không trả lời. Khuôn mặt Thác Hồng méo mó khủng khiếp.

"Ý ngươi là không có ai đuổi theo bọn chúng? Rốt cuộc các ngươi đã làm gì?"

"Việc truy đuổi... là vô nghĩa ạ. Các Môn Chủ của những môn phái thuộc Thiên Hữu Minh, lại có cả Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh, nên việc truy đuổi..."

"Chuyện này..."

Thác Hồng nghiến răng kèn kẹt. Ngay lập tức, những kẻ đang run sợ tới sởn gai ốc cúi sâu đầu tới mức như chạm xuống đất.

"Vậy thì sao? Ý là các ngươi không dám đuổi theo, không thể chiến đấu, chỉ run rẩy như chuột nhắt? Các ngươi là những kẻ tự xưng là võ giả của Vạn Nhân Phòng kia mà?"

"Với sức mạnh bất khả kháng..."

"Bất khả kháng?"

"Dù vậy cũng không mất nhiều tài sản ạ. Vì số người của bọn chúng ít nên..."

"Ngươi nói cái gì?"

"... Vâng?"

Thác Hồng đanh mặt lại, nhìn chằm chằm vào kẻ đang nói .

"Ý ngươi là chúng đã cướp cả tài sản của Thành Đô sao?"

"Chuyện đó..."

"Tứ Hải Thương Hội thì sao? Bọn Tứ Hải Thương Hội như thế nào rồi? Rõ ràng Đoàn Chủ đã dặn phải giám sát chặt chẽ bọn chúng!"

Khuôn mặt của những kẻ đứng trước mặt hắn trở nên tái nhợt.

"Trả lời đi. Bọn Tứ Hải Thương Hội sao rồi?"

"Thiên, lũ Thiên Hữu Minh..."

"Cái gì?"

"Lũ Thiên Hữu Minh đã mang tất cả..."

Phậppppp!

Đao khí phóng ra hệt như thiểm điện xuyên qua cơ thể con người. Hắn thậm chí không kịp hét lên, cơ thể bị xẻ làm đôi, máu nóng trào ra từ cơ thể đó hệt như đài phun nước.

Ken kétttttttttttt.

Thác Hồng nghiến răng tới mức muốn vỡ nát. Hai mắt hắn vằn lên những gân đỏ.

"Lũ Thiên Hữu Minh chó chếttttttt! Ư ahhhhhhhhhhhhh!"

Tiếng gào thét giận dữ của hắn ầm ầm vang khắp các con đường của Thành Đô.

Trong căn lều sang trọng đến mức khó có thể tin là nó được dựng tạm thời.

Hỗ Gia Danh chăm chú nhìn Trường Nhất Tiếu đang ngồi trên chiếc ghế to lớn được bọc da hổ. Trường Nhất Tiếu nhắm hai mắt, gương mặt rõ ràng đã trở nên đanh lại. Đó không phải là một sự thay đổi nhỏ đến mức chỉ mình Hỗ Gia Danh mới nhận ra. Nó rõ ràng đến độ bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được.

Thật hiếm khi Trường Nhất Tiếu thể hiện biểu cảm đó trước mặt người khác.

"... Minh Chủ".

Hỗ Gia Danh lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Trước tiên, thuộc hạ đã huy động tối đa những người có thể huy động và cử đến Thành Đô rồi, vì vậy sẽ sớm khống chế được bọn chúng thôi ạ. Mong Minh Chủ đừng quá bận tâm".

Tuy nhiên, Hỗ Gia Danh đã nghĩ rằng lời nói của bản thân thật nực cười. Tập hợp binh lực thì có gì khác chứ? Rõ ràng là trước khi nhân lực mà Hỗ Gia Danh phái cử đi đến nơi, đám người kia đã nghiền nát Thành Đô và rời khỏi đó.

'Chết tiệt.'

Cả Trường Nhất Tiếu, cả Hỗ Gia Danh đều không phải kẻ đần độn. Hiển nhiên chúng đã cân nhắc đến khả năng kẻ địch sẽ tấn công vào Thành Đô đang bỏ trống.

Tuy nhiên, điều mà chúng không ngờ tới không phải là sự tấn công của kẻ địch, mà là những thành viên cấu thành nhóm tấn công đó. Ai trong thiên hạ này có thể ngờ được tiểu số tinh nhuệ đó chứ?

'Thiên Hữu Minh'

Có người sẽ nghĩ rằng chuyện này cũng chẳng có gì to tát. Cũng không phải bọn họ đã chiếm lại được Thành Đô, cùng lắm chỉ là đột nhập vào ngôi nhà vắng chủ, đập vỡ vài thứ đồ đạc.

Tuy nhiên, Hỗ Gia Danh không cho rằng như vậy.

Vết thương mà họ cào cấu vào Thành Đô và khắc vào Tà Bá Liên to lớn và mang tính chí mạng hơn nhiều so với tưởng tượng.

Tà Bá Liên có trong tay Tứ Xuyên thì có gì thay đổi?

Dù có lấy được Tứ Xuyên thì Tà Bá Liên cũng không mạnh mẽ hơn. Và chúng cũng không bần cùng đến mức cần của cải ở Tứ Xuyên ngay lập tức.

Tuy nhiên, chúng vẫn rung chuông cảnh báo là để chứng minh cho thiên hạ thấy rằng sức mạnh của Tà Bá Liên đủ để giẫm đạp và nắm Tứ Xuyên trong lòng bàn tay.

Đôi khi hình ảnh thể hiện ra bên ngoài quan trọng hơn sức mạnh thực sự. Bằng cách nắm trong tay Tứ Xuyên, Tà Bá Liên sẽ nhận được lợi ích to lớn hơn nhiều so với việc xóa sổ Nga Mi, Thanh Thành và cả Điểm Thương.

Tuy nhiên, ngọn tháp mà chúng tốn công gầy dựng bây giờ đã bị sụp đổ một phần bởi Thiên Hữu Minh.

Những người nhìn thấy hình ảnh bọn họ mặc sức đột phá Thành Đô sẽ có suy nghĩ khác. Rằng Tà Bá Liên dù có sức mạnh giẫm đạp lên Tứ Xuyên, nhưng không có sức canh giữ nơi này.

'Phù'

Từ miệng Hỗ Gia Danh thở ra một hơi dài. Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ như thế này.

"Minh Chủ. Nếu ngài thực sự lo lắng thì thuộc hạ xin dẫn theo binh lực tới Thành Đô. Vậy thì..."

Đúng lúc đó, Trường Nhất Tiếu mở mắt ra.

Hỗ Gia Danh bất giác giật mình. Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu lạnh lẽo tới mức một kẻ đã ở cạnh hắn suốt một thời gian dài nhường ấy cũng phải co rúm người lại.

"Những thứ đã mất là mất. Những kẻ đã chết không thể quay trở về."

Hỗ Gia Danh đương nhiên hiểu điều đó. Nhưng mà...

"Dù vậy cũng không phải là vô nghĩa."

"Hừm."

Tiếng hừ mũi ngắn phát ra từ miệng của Trường Nhất Tiếu. Không phải là âm mũi phát ra tự nhiên như mọi khi, mà là âm thanh nặng nề khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

"Thì ra ngươi cũng đã mất cảm giác rồi, Gia Danh à."

"... Vâng?"

"Việc Thành Đô bị tấn công và mất mát nghiêm trọng hơn ngươi nghĩ nhiều. Cả Cửu Phái Nhất Bang, cả Thiên Hữu Minh đều sẽ có điều để nói sau sự việc này. Và bọn chúng là những kẻ có thể lợi dụng điều đó bao nhiêu tùy thích. Một ngụm nước chẳng có gì to tát, nhưng nếu kẻ nhận được ngụm nước đó là kẻ sắp chết khô thì nó có thể thay đổi cả một số phận."

Khuôn mặt của Hỗ Gia Danh trở nên cứng nhắc. Có vẻ như Trường Nhất Tiếu tiếp nhận tình huống này một cách nghiêm trọng hơn suy nghĩ của hắn.

"Vậy, thưa Minh Chủ. Chúng ta..."

"Tuy nhiên!"

"..."

Lúc đó, từ miệng của Trường Nhất Tiếu vang ra một giọng nói mạnh mẽ và dứt khoát. Đó là một giọng nói lạnh lẽo đến mức rùng mình.

"Nếu mất thì tìm lại là được. Chuyện đó không quan trọng. Điều thật sự quan trọng là thứ khác."

Đôi mắt của Hỗ Gia Danh tràn ngập nghi ngờ. Giọng nói của Trường Nhất Tiếu trầm xuống lạnh lẽo hơn.

"Điều gì đã thay đổi?"

Giữa vầng trán trắng bệch của hắn hằn lên những nếp nhăn.

"Nếu là những kẻ trước đây thì tuyệt đối sẽ không thể đến được Thành Đô. Dù có đến thì bổn quân cũng sẽ khiến chúng rơi nước mắt."

"..."

"Nhưng điều gì đã thay đổi khiến chúng có thể làm điều này? Bổn quân đã hiểu sai về những kẻ gọi là Thiên Hữu Minh kia ư?"

Phải đến lúc đó Hỗ Gia Danh mới hiểu những gì Trường Nhất Tiếu nói.

Đó là điều quá cơ bản.

Thất bại đau thấu xương. Nhưng điều quan trọng hơn là giải quyết thất bại đó. Tuy nhiên, nếu nhìn rộng ra thì thất bại và thiệt hại chỉ là những điều nhỏ nhặt.

Điều thực sự quan trọng là nguyên nhân. Phải nắm bắt được tại sao việc này lại xảy ra thì mới không lặp lại sai lầm tương tự.

"Chẳng phải bọn chúng coi Thành Đô của Đường Môn quan trọng hơn chúng ta dự đoán sao? Không biết chừng trong điện các của Đường Môn có cất giấu thứ gì đó mà chúng ta không biết..."

Trường Nhất Tiếu không trả lời.

Bình thường, nếu lời nói của Hỗ Gia Danh trái với suy nghĩ của hắn thì hắn sẽ phê phán hoặc bật cười. Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu bây giờ đang lạnh lùng chà đạp lên lời nói của Hỗ Gia Danh.

Đó không phải là bằng chứng cho thấy những suy nghĩ và cảm nhận của Trường Nhất Tiếu bây giờ lớn hơn cả dự đoán của Hỗ Gia Danh hay sao?

"Lợi ích. Quyền hạn. Kế sách. Chí hướng "

"..."

"Liệu có thể giải thích bằng những điều đó?"

Trường Nhất Tiếu chậm rãi lẩm bà lẩm bẩm.

"Gia Danh à"

"Vâng, Minh Chủ."

"Đây là lần đầu tiên."

"... Ý ngài là sao?"

Từ miệng của Trường Nhất Tiếu phát ra một giọng nói sắc như dao.

"Bổn quân cảm thấy... như ai đó đang đùa giỡn trên đỉnh đầu của bổn quân vậy."

"..."

"Thì ra lộn ruột lộn gan là cảm giác như thế này."

Gương mặt của Trường Nhất Tiếu tỏa ra sát khí đằng đằng.

Hỗ Gia Danh hoàn toàn không thể hiểu nổi hắn ta sao lại như vậy. Tà Bá Liên đã dành được chiến quả to lớn.

Dù việc Thành Đô bị tấn công là nỗi đau tới tận xương, nhưng người chiến thắng trong cuộc chiến này vẫn là Trường Nhất Tiếu, là Tà Bá Liên. Nhân gian sẽ nguyền rủa và cũng sẽ ca tụng Trường Nhất Tiếu.

Vậy mà tại sao Trường Nhất Tiếu chỉ để ý tới sai lầm nhỏ nhặt đó chứ không phải chiến thắng to lớn?

"Haha."

Rắccccc.

Ngay lúc đó, tay vịn của chiếc ghế mà Trường Nhất Tiếu đang ngồi đã vỡ vụn. Cùng lúc, tấm da hổ bọc bên ngoài ghế cũng bị xé rách và bay phất phơ.

"Thật khó mà chịu đựng, Gia Danh. Nghĩ đến hình ảnh kẻ đó cười nhạo rằng đã chiến thắng bổn quân khiến ruột gan bổn quân sôi sục ".

"Minh Chủ..."

Bặm chặt.

Máu đỏ chảy ra từ đôi môi cắn chặt của Trường Nhất Tiếu.

Khoảnh khắc đôi môi đỏ tươi trở nên đỏ đậm hơn, đôi mắt dài của Trường Nhất Tiếu méo mó.

"Hoa Sơn Kiếm Hiệp..."

Hình ảnh rất rõ ràng. Gương mặt của Hoa Sơn Kiếm Hiệp đang cười nhạo hắn ta. Ánh mắt ngập tràn vẻ chế giễu.

"Hoa Sơnn Kiếm Hiệp."

Một giọng nói đầy căm ghét vang lên như tiếng rên rỉ.

"Haha."

"..."

"Hahaha"

"..."

"Hihihihihihihihihi!"

Những người đang kéo xe nhìn chằm chằm vào một người đang ngồi phía trên xe kéo với khuôn mặt như mất hồn.

"Ahihihihi! Lấp lánh quá! Lấp lánh! Hê hê hê hê! Lấp la lấp lánh!"

Đại thiếu gia Chiêu Hùng của Tứ Hải Thương Hội đang thận trọng đi bộ cùng họ, cẩn trọng hướng về phía đệ đệ của mình và hỏi.

"Ừm... Xin lỗi, nhưng mà Kiệt nhi à. Ta có nghe nói, chỉ là hỏi lại cho rõ thôi... Ừm, vậy là con người kia?"

"... Đệ nói là đúng rồi mà".

"Không... Không phải là ta không tin đệ, mà là..."

"Không, bởi vậy đệ đã nói là đúng rồi mà! Hắn... chính là Hoa Sơn Đệ Nhất Cao Thủ."

Liền sau đó, Ngũ Kiếm đang đi bên cạnh Chiêu Kiệt cũng mệt mỏi mở miệng.

"Là Đệ Nhất Hậu Khởi Chi Tú."

"Là Tổng Sư của Thiên Hữu Minh"

"Là ác mộng của Tà Bá Liên..."

Ánh mắt của Chiêu Hùng quay nhìn lại. Thanh Minh ngồi trên đống tài sản sáng lấp lánh, tay cầm những đồ vật bằng vàng rồi rải lên đầu hắn.

"Hehehehehehe! Tiền này! Tiền này! Nhiều tiền quá đi mất?"

Tay của Chiêu Hùng hơi run rẩy. Thứ kia? Con người kia... à không, gọi là con người cũng không thoải mái lắm. 

"Liệu là..."

"Đúng là đạo sĩ đấy.""

"Vậy không biết là..."

"Vâng, Vốn dĩ hắn là vậy đó. Không phải là bị thương hay tẩu hỏa nhập ma gì đâu."

Chiêu Hùng á khẩu. Thậm chí, Ngũ Kiếm khẽ liếc nhìn Thanh Minh rồi gật đầu như thể tình trạng này vẫn còn là may mắn chán.

"Hôm nay tình trạng hắn có vẻ ổn nhỉ."

"Có vẻ như hắn đã thoải mái hơn sau khi khuấy một trận ở Thành Đô. Chứ còn bình thường mà thấy đống tiền kia, chắc hắn đã tắm trong đó luôn rồi ấy chứ."

"Đúng vậy."

Đôi mắt của Chiêu Hùng run rẩy. Chiêu Kiệt nhún vai và nói với đại ca mình.

"Đừng lo lắng, đại ca."

"Hả? Đệ nói gì vậy?"

Chiêu Kiệt cười tươi rói.

"Nhìn vậy thôi chứ hắn là kẻ đáng tin hơn huynh nghĩ đấy."

"Hehehehehehe! ""

"Hắn cũng có khía cạnh khá chững chạc và thận trọng hơn mọi người nghĩ."

"Muahahahahahahaha!"

"Đệ cũng học hỏi được rất nhiều. Hắn là người mà đệ có thể phó thác phía sau lưng được, vậy nên đại ca cũng để ý xem.''

"Tiền kìa! Tiền! Vànggggggg!"

"..."

Chiêu Hùng hết nhìn Chiêu Kiệt đang cười tươi rồi lại nhìn Thanh Minh đang điên cuồng, đôi mắt hắn rưng rưng nước mắt.

"Kiệt nhi..."

Rốt cuộc thời gian qua đệ đánh nhau kiểu gì...

Đó là khoảnh khắc lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận vì đã gửi đệ đệ vào Hoa Sơn.