"Nếu đánh giá khách quan thì khó có thể nói là chúng ta đã giành được lợi ích lớn, nhưng trước tiên thì chúng ta đã đạt được mục đích mong muốn."
"Hahahahaha."
"Nhưng tình hình này vẫn không có gì đáng kể. Tất nhiên rồi. Chẳng phải chúng ta vẫn chưa làm tổn hại đến sức mạnh của bọn chúng hay sao?"
"Ahihihi!"
"Vậy nên điều quan trọng bây giờ là hãy nhanh chóng..."
"Hehehehehe!"
"A, làm ơn!"
Hiếm khi Lâm Tố Bính lại cáu bẳn lên như thế.
"Bây giờ những thứ như là tài sản có quan trọng thế không?"
"Gì?"
"Ngươi vừa nói cái gì cơ?"
Lâm Tố Bính giật nảy mình trước những lời phản bác đột ngột tuôn ra.
Nhưng người làm hắn thực sự giật mình không phải là Thanh Minh đang trợn mắt trên đống tài sản kia.
Mà là Đường Quân Nhạc đang cặm cụi kéo xe chở số tài sản đó đã nhìn chằm chằm vào hắn ta bằng ánh mắt giăng đầy tơ máu.
"Ơ, ngài lại làm sao?"
"Tài sản nhỏ nhoi á?"
"Ta đâu có nói là nhỏ nhoi ..."
Bàn tay của Đường Quân Nhạc giật giật. Thanh Minh nhẹ nhàng lên tiếng.
"Kệ hắn đi. Tên khốn kiếp Tà Phái thì biết gì chứ."
"Đúng vậy. Ta hiểu rồi."
"... Lũ Chính Phái bẩn thỉu."
Sự kỳ thị thật đáng sợ.
"Và tài sản quan trọng chứ. Chúng ta đang thiếu ngân sách dự phòng mà."
"Ơ, chẳng lẽ mấy xe kéo này giải quyết được chuyện đó sao?"
"Kìa, kìa... ngươi chỉ nhăm nhăm nhìn thấy cái trước mắt như thế thì cả đời cứ sống như một tên sơn tặc đi. Tóm lại lũ Tà Phái..."
"Khư ư..."
Lâm Tố Bính ôm lấy gáy hắn với vẻ mặt giận dữ. Mạnh Tiểu liền tiến lại gần, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai hắn
"Cung, Cung Chủ."
Bờ mi của Lâm Tố Bính rưng rưng nước mắt.
"Mạnh mẽ lên"
"Quả nhiên... Cung Chủ cũng xuất thân từ vùng biên ải nên có thể hiểu cho nỗi lòng bị bạc đãi này của ta."
"Hả? Ta đúng là người ngoài biên ải nhưng có phải Tà Phái đâu? Vốn dĩ không nên giao du với lũ Tà Phái mới là điều đúng đắn."
"..."
"Nhìn bộ dạng gầy khô chỉ có da bọc xương đã thấy không ổn rồi."
Lũ dã nhân chết bầm. Lâm Tố Bính vừa ho khan vừa quay đầu lại hét với Thanh Minh.
"Được rồi, trước tiên đạo trưởng hãy xuống đây!"
"Ây, thiệt tình."
Thanh Minh gầm gừ và nhảy vọt ra khỏi xe kéo. Tuy nhiên, hắn vẫn liếc nhìn lại và chép miệng như thể vẫn còn tiếc nuối đống tài sản đang chất trên đó lắm.
"Ơ, đạo trưởng có nhiều tiền mà, lấy mấy thứ đó làm gì chứ."
"Ngươi nói ai nhiều tiền? Hoa Sơn mới nhiều tiền chứ, ta có nhiều tiền à?"
"Hửm? Ơ, trong giao dịch ở Mai Hoa Đảo, đạo trưởng cũng kiếm chác..."
Lời nói chưa dứt, một luồng sát khí khủng khiếp đã hướng về phía Lâm Tố Bính. Thanh Minh cười tủm tỉm và hỏi.
"Hả? Tiền? Ý ngươi là sao?"
Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt của Lâm Tố Bính.
"Ừm... không có gì. Hình như ta nhầm lẫn gì đó thì phải "
"Hahaha. Đúng không? Nhìn thế này thôi chứ ta là một đạo sĩ thanh bần mà. Làm gì có chuyện ta giấu tài sản chứ? Hahahahaha"
Những người nhìn thấy hình ảnh đó liền cười thỏa thuê.
'Ra là hắn có giấu'
'Chắc là giấu giếm được kha khá'
'Rốt cuộc tên điên đó đã ăn được bao nhiêu rồi.'
'Phải mách với Chưởng Môn Nhân mới được.'
Thanh Minh vỗ đồm độp vào vai Lâm Tố Bính rồi bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, quay lại nhìn xung quanh.
"Vậy nên mọi người định làm gì?"
"Phải ngược lại mới đúng chứ. Bây giờ ngài định làm gì?"
"Hả?"
"Ngài là Tổng Sư mà. Ngài phải ra chỉ thị chứ. Ngài không thể nào ngồi đó mà cười khúc khích như ngày xưa được."
"Chậc, phiền phức quá..."
Thanh Minh nhìn lướt qua tất cả mọi người một lượt và mở miệng.
"Trước tiên thì..."
Mọi người ngừng lại, nhìn hắn với vẻ mặt hồi hộp.
"Phải đến Thiểm Tây đã chứ."
'Phù'
"Ha..."
Hắn vừa dứt câu, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm. Đó là việc quá hiển nhiên, nhưng kẻ ra chỉ thị là một con người thường không hành động thuận theo điều hiển nhiên, vì vậy họ đã lo lắng không biết liệu kẻ đó có nói lung tung gì không.
"Sao? Mọi người sợ ta bảo đi lấy đầu tên Trường Nhất Tiếu ngay lập tức à?"
"... Nói thật thì cũng không thể phủ nhận là bọn ta không có suy nghĩ đó."
"Ơ, nhìn ta giống tên mất trí vậy sao?"
"Vâng."
"Đúng vậy."
"Ừ."
"Ơ, đám người này..."
Mặt Thanh Minh méo xệch, nhưng những người khác vẫn rất thản nhiên. Vì lời họ nói cũng không phải là vô căn cứ.
"Hay ta cứ làm thật luôn nhỉ?"
Khi Thanh Minh lẩm bẩm, tất cả mọi người đều tránh ánh mắt của hắn. Không được nói thêm lời nào để chọc giận hắn hơn nữa. Thanh Minh thở dài thườn thượt.
"Tất nhiên là ta muốn chém bay đầu Trường Nhất Tiếu ngay, nhưng tình hình bây giờ vẫn chưa thể."
"Phán đoán rất chí lý."
Đường Quân Nhạc gật đầu cái rụp. Điều cần thiết bây giờ không phải là lợi ích, mà là sự ổn định.
"Nhưng mà... Dù vậy cũng không phải cứ thế mà đi được."
"Lại định làm gì nữa..."
"Không. Ta định bảo chúng ta phải chuẩn bị sẵn những việc phải làm trước khi đến nơi."
Thanh Minh cười khẩy.
"Đầu tiên là... Hừm, Môn Chủ."
"Ngươi cứ nói."
"Chắc phải gọi mấy tên Cái Bang đến đây."
Tất cả mọi người đều nhìn Thanh Minh với ánh mắt nghi hoặc.
"Không phải là ngươi đã thể hiện cho Cái Bang thấy hết tình hình cần thấy rồi ư?"
Trên đường đi đến đây, họ đã mấy lần gặp đám ăn mày của Cái Bang. Dù Tà Bá Liên có chiếm đóng Tứ Xuyên thì cũng không thể ngay lập tức đuổi hết những kẻ ăn mày đi được.
"Đó chẳng phải là lý do mà ngươi lại leo lên ngồi chễm chệ trên đống tài sản một cách khoa trương như vậy sao? Chính là để phô trương cho Cái Bang nhìn thấy, đúng không?"
"Đúng... vậy. À, đúng vậy. Là vậy đó! Haha. Ra là lão cũng biết."
Sự im lặng ngượng ngùng bao trùm trong chốc lát. Khi Đường Quân Nhạc bắt đầu nheo mắt, Thanh Minh đã nhanh nhảu nói tiếp.
"À, quay lại vấn đề chính. Như thế vẫn chưa đủ. Lần này bọn chúng tuyệt đối sẽ không lan truyền thành tích của chúng ta đâu."
"Sao lại vậy?"
"Vì lão trọc già đó sẽ ra sức ngăn chặn"
"Hừm...?"
Chỉ mười ngày trước, Đương Quân Nhạc sẽ phản ứng rằng 'Pháp Chỉnh sẽ làm tới mức ấy ư?'. Nhưng bây giờ ông ta không nhất thiết phải nói ra câu đó.
Hiện tại Thiên Hữu Minh và Cửu Phái Nhất Bang đã trở thành mối quan hệ không thể quay trở lại.
"Vì vậy, ngay cả khi lão trọc già ngăn chặn, thì chúng ta cũng cần người giúp chúng ta mở miệng. Nếu liên lạc được với trưởng lão ăn mày kia thì tốt, nhưng chắc chuyện đó không dễ, nên trước tiên phải truyền đạt cho người dễ dàng hơn đã. Rồi họ sẽ tự biết mà làm."
"Ý ngươi là Hồng Phân Đà Chủ ư?"
"Đó là người kỳ lạ, không có năng lực nhưng lại làm được việc. Người hành động tùy hứng như ông ta rất phù hợp với tình huống này."
Đường Quân Nhạc gật đầu. Hơn nữa, bây giờ ở Cái Bang, người có thể chắc chắn đứng về phía Thiên Hữu Minh chỉ có một mình Hồng Đại Quang.
"Nhưng liệu điều đó có khả thi không? Theo như lời ngươi nói thì Cái Bang đã quyết định không tung tin về những việc chúng ta làm nữa, Hồng Phân Đà Chủ cũng trực thuộc Cái Bang mà. Hắn liệu có thể từ chối mệnh lệnh không?"
"Vấn đề ai là người ra lệnh?"
"Đương nhiên là..."
Đường Quân Nhạc lập tức im lặng. Lệnh của Cái Bang đương nhiên do Bang Chủ truyền xuống. Nhưng mà...
'Lần cuối cùng ta nghe tin tức về Bang Chủ Cái Bang là khi nào nhỉ?'
Bây giờ Bang Chủ Cái Bang chẳng khác nào một người không tồn tại.
Xét theo khía cạnh này, thì trong trường hợp này cũng rất có thể sẽ xảy ra việc trưởng lão của Cái Bang chống đối lại phương thức hoạt động của Cái Bang giống sự kiện Mai Hoa Đảo.
"Đại thúc đó trông có vẻ hoàn toàn không ra dáng, nhưng dù sao đi nữa thì cũng là ứng cử viên cho chức Bang Chủ. Người có thể dùng quyền uy để trấn áp lão ta, ngoài Bang Chủ ra thì không còn ai khác, nhưng bây giờ Bang Chủ Cái Bang ốm đau triền miên mà".
"Đúng vậy. Vì vậy, chúng ta sẽ lợi dụng sơ hở của Bang Chủ Cái Bang để điều khiển một phần Cái Bang."
"Đâu phải vậy đâu?"
"... Ế? Không phải sao?"
Đường Quân Nhạc bối rối nhìn Thanh Minh. Thanh Minh cười khúc khích.
"Ây, nếu chỉ ở mức độ đó thì ta đã chẳng bắt đầu."
Ánh mắt ẩn phía sau nụ cười vô cùng lạnh lẽo.
"Trong thời cuộc này, chẳng phải bên đó cũng nên chọn phe mà đứng sao. Ta sẽ giúp họ đưa ra quyết định một cách nhẹ nhàng."
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Đường Quân Nhạc. Nhưng ngay lập tức ông ta xua tan những suy nghĩ đó. Bây giờ quyết định là việc của Thanh Minh. Ông ta chỉ cần làm theo là được.
"Ta biết rồi. Nếu có việc ta phải làm thì ta sẽ làm."
"Vâng, và...?"
Lần này, Thanh Minh chuyển ánh mắt sang Chiêu Hùng.
"Chắc là Tứ Hải Thương Hội cũng phải trả chút chi phí ăn uống chứ nhỉ?"
"... Ngài nói chúng tại hạ ư?"
"Ừm, xét ra thì thương nhân hay ăn mày cũng giống nhau cả."
"Vâng? Thương nhân và ăn mày, giống nhau á?"
Chiêu Hùng nhìn Thanh Minh với ánh mắt như muốn nói 'Ơ, sao lại có con người khùng điên này trên cõi đời nhỉ?'
"Này, Thanh Minh à. Chuyện này hơi quá giới hạn rồi đó. Thương nhân và ăn mày là những người khác nhau nhất đấy."
"Khác gì chứ. Giống nhau mà. Họ đều tập trung ở những Thành Đô kiếm được nhiều tiền, xuất hiện ở bất cứ nơi nào đông người, mỗi Thành Đô đều có chi nhánh, đều kiếm ăn từ người khác. Y chang nhau."
"... Ơ? Nghe thì cũng thấy khá là hợp lý?"
"Nghe cái gì mà nghe! Đúng là vớ vẩn thật! Tiền mà đệ có thì khác à? Số tiền đệ có ấy!"
Hai mắt của Chiêu Kiệt long sòng sọc và hắn hét toáng lên.
"Chậc chậc. Sư huynh còn định phân loại con người bằng tiền sao? Đây gọi là đạo nhân ư? Thật là hỏng rồi"
"Khư, khư ư..."
Chiêu Kiệt tức sùi bọt mép, định nhào qua thì Nhuận Tông đến gần và vỗ vỗ vào vai hắn.
"Bình tĩnh đi. Nghe cũng có vẻ đúng mà."
Nói không chừng, con người này có lẽ là kẻ xấu xa nhất.
"Dù sao thì giới thương nhân cũng liên kết chặt chẽ với nhau. Tứ Hải Thương Hội buôn bán trà và giao dịch với thương đoàn có thế lực ở Trung Nguyên.
"Đúng là vậy nhưng mà..."
"Ngươi chỉ cần chuyển lời đến tất cả thương đoàn ở đó. Rằng Tứ Hải Thương Hội đã được Thiên Hữu Minh giúp đỡ thoát ra khỏi Tứ Xuyên. Ngươi truyền đạt lại mấy lời ta nói là được."
Thanh Minh nhếch mép.
"Lão trọc già có thể khiến đám ăn mày ngậm miệng, nhưng không thể bảo các thương nhân câm miệng được. Dù gì lão ta cũng là hòa thượng mà, có thể diện chứ."
"À..."
Các Môn Chủ nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Rõ ràng sức ảnh hưởng của Cửu Phái Nhất Bang là rất lớn, nhưng giới thương nhân không nằm trong phạm vi ảnh hưởng đó. Ngay cả khi kiểm soát được, thì cùng lắm cũng chỉ ngăn chặn được dòng tiền, chứ không thể nào bịt miệng họ được.
Ân Hạ Thương Đoàn cũng có thể lan truyền tin tức được, nhưng rõ ràng mức độ ảnh hưởng sẽ khác nhau.
Tất cả các thương nhân trong thiên hạ đều nhận thức sâu sắc về tình hình ở Tứ Xuyên, nếu Tứ Hải Thương Hội vừa thoát được ra khỏi Thành Đô gửi trát thư thì sao nào?
'Không nhất thiết phải yêu cầu lan truyền chuyện này.'
Ngay khi nhận được trát thư, nội trong ba ngày cả thiên hạ sẽ biết được tình hình ở Thành Đô.
"Ngài, lẽ nào cố tình..."
"Này! Là nhân tiện. Tiện thể thôi! Dù sao ta vẫn là đạo sĩ mà!"
"... Đúng... vậy..."
Không. Phải như vậy chứ.
"Nhưng mà... Ngài định làm gì sau khi lan truyền những điều này?'"
"Phải phân chia ra chứ."
Thanh Minh nhếch mép cười khẩy.
"Bây giờ họ muốn phân tách rạch ròi mà."
"Đúng vậy. Lập trường của chúng ta là ngăn điều đó lại."
"Tại sao?"
"Hả?"
"Tại sao chúng ta lại ngăn điều đó?"
"Ơ, không phải..."
"Chậc chậc. Vì thế nên mới không kiếm nổi tiền đấy. Vốn dĩ khi người ta định phân chia ra thì không nhất thiết phải ngăn lại. Quan trọng là chúng ta phải ăn to hơn."
"Hả?"
"Dù sao thì liên minh liên miếc gì chứ, nhân cơ hội này sắp xếp lại hết là xong."
Thanh Minh nhìn về phía Tây và cười toe toét.
"Vốn dĩ ta không giỏi việc bày trận lắm, nhưng ta lại là chuyên gia trong việc phá tanh bành ván cờ đã được bày sẵn đó."
Trước đây, Thanh Vấn là người trải sẵn ván cờ cho Thanh Minh tung hứng. Ván cờ lần này không phải Thanh Vấn mà là Trường Nhất Tiếu trải cho hắn, nhưng cũng không có gì khác.
"Này! Sơn tặc!"
"Ta đang chuẩn bị đây."
Lâm Tố Bính đã leo lên xe kéo từ lúc nào và đang lấy giấy mực bút ra. Những người nhìn thấy hình ảnh đó không khỏi lắc đầu.
Rốt cuộc làm thế nào mà con người đó lại biết và chuẩn bị trước giấy bút mực vậy? Đó là lý do tại sao việc kết giao với những kẻ được gọi là chiến lược gia thật đáng sợ.
"Nào, vậy là đã sắp xếp sơ bộ xong."
Đôi mắt của Thanh Minh sáng lấp lánh.
"Trước tiên phải dốc toàn lực đi về Thiểm Tây! Vận mệnh của Thiên Hữu Minh phụ thuộc vào chuyện này! Đêm nay phải đến nơi!"
"Ờ... vậy thì tài sản sẽ bị sứt mẻ một chút. Không sao chứ ?"
"Sáng mai mà không đến nơi thì tất cả chết chắc!"
Số phận của Thiên Hữu Minh và tài sản trên xe kéo. Đó là khoảnh khắc mà tất cả mọi người đều nhận ra rõ ràng cán cân nghiêng về đâu.