Hoàng Tông Nghĩa thẫn thờ nhìn về phía Nam xa xôi, gương mặt đượm nỗi âu sầu.
"Không biết mọi người có ổn không."
Suốt một thời gian, ông ta không nghe được tin tức gì về Hoa Sơn, trong lòng không khỏi bức bối và nôn nao.
Ông ta đã nhiều lần cố gắng nghe ngóng tin tức về Hoa Sơn thông qua Phân Đà Hoa Âm của Cái Bang, nhưng họ cũng tỏ ra rất miễn cưỡng.
Họ nói rằng đã vài ngày không nhận được tin tức gì từ Tổng Đà Cái Bang rồi.
"Những kẻ vô đạo đức."
Hoàng Tông Nghĩa lẩm bẩm với khuôn mặt tức giận.
Dù thế nào đi nữa thì việc Cái Bang không có chút tin tức gì về chuyện lớn như vậy cũng quả là vô lý. Điều này rõ ràng là Cái Bang đang phớt lờ Hoa Âm.
Hoàng Tông Nghĩa thở dài một hơi và lắc đầu. Đầu óc ông ta nhức nhối. Thương đoàn viên quan sát ánh mắt của ông ta trong lúc ông ta đang chìm trong suy nghĩ, rồi lên tiếng hỏi.
"Thương Đoàn Chủ."
"Hả?"
"Ừm... Còn những vật tư chúng ta định gửi thêm thì sao? Đã chờ hai ngày rồi."
"... Hãy chờ thêm một chút nữa."
"Chúng ta không thể cứ để nó ở đó mãi được."
Hoàng Tông Nghĩa liếc nhìn những chiếc xe kéo đặt trước chi nhánh Hoa Âm của Ân Hạ Thương Đoàn. Và nói như thở dài.
"Chờ thêm một ngày nữa. Sau đó, ta sẽ quyết định xem cất lại vào kho, hay gửi nó đến Trường Giang."
"Vâng, thuộc hạ sẽ làm như vậy."
Ông ta thở dài một hơi. Nhìn lại mới thấy Hoa Âm không có sinh khí. Đây không phải là việc kỳ lạ sao?
Hoa Âm rõ ràng đã trở thành một thị trấn lớn hơn so với trước đây. Số lượng người tăng lên, và nhờ đặt chi nhánh của Ân Hạ Thương Đoàn tại đây nên thương hành qua lại cũng nhiều hơn.
Nói là chi nhánh, nhưng thực tế đa số giao dịch của Ân Hạ Thương Đoàn đều trao đổi qua chi nhánh Hoa Âm này, nên rất nhiều tiền và vật tư được trao đổi qua đây.
Tuy nhiên, trong mắt của Hoàng Tông Nghĩa, Hoa Âm dạo này đã trở nên ảm đạm.
Những người của Phái Hoa Sơn. Những người hiếm khi ló mặt vào Hoa Âm. Vậy mà chỉ thiếu vắng những người đó thôi, toàn bộ thị trấn mang tên Hoa Âm đang mất dần sức sống.
Hoàng Tông Nghĩa đã cảm nhận được một cách chân thực. Rằng thế gian này không thể ước lượng chỉ bằng tiền và nhân lực.
"Thuộc hạ chỉ nói lỡ như thôi, Thương Đoàn Chủ."
"Hả?"
"Liệu... có phải các vị Thiên Hữu Minh đến Tứ Xuyên và gặp biến..."
Trong mắt Hoàng Tông Nghĩa lập tức nổi bùng hỏa nộ.
"Sao ngươi dám tùy tiện nói tầm bậy thế?"
Một giọng nói giận dữ vang lên. Thương đoàn viên vừa lỡ lời lập tức quỳ phục xuống ngay tại chỗ.
"Xin, xin thứ lỗi! Thuộc hạ cũng lo lắng quá nên..."
"Dù có lo lắng thế nào thì cũng có điều nói được, có điều không thể nói được! Nếu ngươi dám nói vậy thêm lần nữa thì ta sẽ không để yên cho đâu."
"Vâng! Vâng, thưa Thương Đoàn Chủ! Thuộc hạ xin ghi nhớ."
Hoàng Tông Nghĩa cắn nhẹ môi.
Không phải vì ông ta không hiểu được người kia vì lo lắng thấp thỏm nên mới nói ra điều đó. Nhưng dù như vậy thì cũng không được nói năng tùy tiện.
"Chắc là họ sẽ bình an vô sự thôi. Không, nhất định họ sẽ bình an vô sự."
Chuyện đó...
"Thương Đoàn Chủ!"
Lúc đó, có ai đó vội vàng chạy vào qua chính môn của trang viên đang mở rộng. Nhìn thấy bộ dạng thực sự gấp gáp đó, Hoàng Tông Nghĩa cau mày.
"Chẳng phải ta bảo phải luôn bình tĩnh rồi sao. Thương nhân vốn dĩ là..."
"Các vị đạo trưởng Hoa Sơn!"
"Hả?"
"Các, các vị đạo trưởng Hoa Sơn đã đến đầu trấn rồi ạ! Bây giờ! Ngay bây giờ!"
"Tránh ra!"
"Ục!"
Hoàng Tông Nghĩa đẩy thương đoàn viên đứng trước mặt ông ta sang một bên và vội vã chạy ra khỏi trang viên. Người vừa bị đẩy lăn lộn trên đất, ngơ ngác nhìn Hoàng Tông Nghĩa một hồi, rồi đột nhiên tỉnh táo lại và bật dậy.
"Chờ, chờ thuộc hạ với! Thương Đoàn Chủ! Thương Đoàn Chủ!"
Anh ta chạy theo sau Hoàng Tông Nghĩa. Các hạ nhân khác ở xung quanh cũng giống như vậy, quẳng hết việc đang làm dở và chạy về phía lối vào thị trấn.
"Ở đâu?"
"Ở kia, ở kia kìa! Ngài không thấy ở đằng kia à?"
"À!"
Hoàng Tông Nghĩa mở to mắt.
Ông ta nhìn thấy rõ ràng một đám người đang tiến lại từ phía xa kia. Khoảng cách xa đến mức khó có thể phân biệt được ngoại hình. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn vào thanh kiếm đeo trên hông và bộ hắc y cũng có thể biết được họ là ai.
"Quay, họ quay lại rồi!"
Bờ mi của Hoàng Tông Nghĩa long lanh nước mắt.
Tuy không nói ra miệng nhưng ông ta đã lo lắng biết bao nhiêu? Không, kể từ khi họ rời đi, ông ta chưa có giờ khắc nào cảm thấy thoải mái. Nhưng cuối cùng họ đã quay trở lại nơi này. Quay trở lại Hoa Âm.
"Số, số người thì sao? Tất cả đều bình an vô sự chứ?"
"Chắc là vậy ạ. Nhìn qua cũng biết ngay tầm trăm người... Không, hai trăm... ba trăm, bốn trăm? Ơ... ??"
"Ơ?"
"... Ơ?"
Số người trở về cứ dần dần tăng lên so với số người đã rời đi.
"Ơ? Ơ? Sao vẫn còn kìa? Sao cứ liên tục..."
"... Hình như đến cả nghìn người ấy?"
"Vẫn còn nữa kìa?"
"Đó, đó là ai vậy, Thương Đoàn Chủ?"
Hoàng Tông Nghĩa tạm kìm nén sự cảm kích lại, nhanh chóng suy nghĩ. Và ngay lập tức ông ta đã đưa ra kết luận gọn gàng.
"Dù sao thì..."
"Vâng?"
"Có vẻ như công việc lại ngập đầu rồi?"
Khuôn mặt của các thương đoàn viên của Ân Hạ Thương Đoàn đang tràn đầy niềm vui, bỗng đồng loạt trắng bệch.
"Thương Đoàn Chủ! Thiếu chỗ ở rồi!"
"Ây! Không phải đã nói trước là thiếu rồi sao? Còn những cái lều đã được chuẩn bị trước đây thì sao?"
"Cái đó, có lẽ để ở tổng bộ..."
"Vậy còn làm gì ở đó? Không lập tức đi và mang về đây ngay!"
"Thiếu nhân lực ạ! Bây giờ mỗi việc hướng dẫn những người đó và chuẩn bị những thứ cần thiết trước thôi cũng đủ bận không mở mắt ra được rồi, làm gì còn thừa người mà cử tới tổng bộ chứ ạ?"
"Đó là điều mà thương nhân có thể nói à? Còn không hành động ngay đi?"
"Ngài, ngài đừng như vậy... Trước tiên dẫn những người còn lại đến Phái Hoa Sơn, ngài thấy sao ạ? Thuộc hạ được biết, ở Hoa Sơn cũng có nhiều điện các..."
Ánh mắt của Hoàng Tông Nghĩa lóe lên tia lửa.
"Gì cơ? Nhìn tên đần độn này xem!"
"Ngài, ngài sao vậy, Thương Đoàn Chủ?"
"Nếu đưa người lên Hoa Sơn ở tít trên đỉnh núi Hoa Sơn thì hằng ngày ai là người leo lên đấy để mang vật tư lên cho họ hả? Ngươi sẽ làm à?"
"... Rốt cuộc tại sao các vị tổ sư của Phái Hoa Sơn lại dựng nhà trên đỉnh núi vậy chứ..."
"Vì vậy, đừng cằn nhằn nữa, hãy mau cử người đi mang lều về đây. Dù là phương án tạm thời cũng phải làm! Nhanh lên!"
"... Vâng."
Trong khoảnh khắc đó, một thương đoàn viên khác suy tư rồi lên tiếng.
"Thương Đoàn Chủ! Lớn chuyện rồi! Thiếu ngũ cốc!"
"Gì cơ? Người nói gì vậy? Thiếu lương thực là sao? Làm gì có chuyện đó?"
"Chúng ta đã gửi tất cả những gì thu mua hôm trước đến Trường Giang..."
"Đồ đần độn này! Nếu vậy thì phải đi kiếm ngay lập tức chứ còn đứng đấy mà nói à. Hãy cử người đến Tây An và mang hết lương thực mà các thương đoàn đang tích trữ về đây. Ngay bây giờ!"
"Ôi, Thương Đoàn Chủ. Ngài cũng hiểu rõ mà còn nói vậy sao? Nếu tin đồn chúng ta đang gấp rút tìm mua ngũ cốc mà lan ra thì bọn họ sẽ tăng giá gấp đôi."
"Đừng nói là gấp đôi, dù có gấp mười mà nếu cần thì cũng phải kiếm về chứ? Đừng lải nhải nữa, cứ làm theo những gì ta bảo đi."
"Khự ư, vâng ạ."
Người vừa báo cáo chạy ra ngoài. Tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của Hoàng Tông Nghĩa.
"Rốt cuộc đây là chuyện gì..."
Lương thực hay nơi ở thì bằng cách nào đó có thể lo liệu được. Nhưng việc con người sống không đơn giản như vậy. Từ giây phút tiếp nhận họ vào Hoa Âm, sẽ liên tục xuất hiện những vật dụng cần thiết khác.
"Ừm, Thương Đoàn Chủ... Họ sẽ ở đây luôn sao ạ?"
Hoàng Tông Nghĩa cau mày trước câu hỏi của tổng quản.
"Có thể dập tắt được lửa trước mắt nhưng... Việc họ ở đây lâu dài chẳng phải là vấn đề khác sao? Nếu là người Hoa Âm thì cùng lắm chỉ vài trăm người, nhưng số người đến đây là hơn hai nghìn. Đây chẳng phải là một tiền gà ba tiền thóc ư?"
"Cả Đường Môn đều đến đây, nên không còn cách nào khác..."
"Nói thật, sau khi chuẩn bị xong nơi sống cho họ, Hoa Âm sẽ lớn gấp ba lần. Ai sẽ làm tất cả việc đó?"
"... Chúng ta sẽ làm nhỉ?"
"Không phải vì không thích làm việc nên thuộc hạ mới nói vậy..."
"Ta hiểu ý ngươi rồi."
Hoàng Tông Nghĩa gãi gãi đầu.
Sau khi tính toán trong đầu nhiều lần, ông ta ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ và chạy ra ngoài.
Ông ta nhìn thấy Huyền Tông đang quan sát tình hình của những người vừa đến ở đầu trấn.
"Chưởng, Chưởng Môn Nhân. À không, Thái Thượng Chưởng Môn Nhân!"
"À, à, Thương Đoàn Chủ."
Huyền Tông vui vẻ nắm chặt tay Hoàng Tông Nghĩa. Rồi ông ta bày ra vẻ mặt lo lắng và áy náy, lên tiếng.
"Thương Đoàn Chủ đã vất vả rồi. Ta thật sự xin lỗi vì đã làm phiền các vị."
"Có, có gì phiền toái đâu chứ?"
Hoàng Tông Nghĩa giật mình và cúi đầu trước lời nói của Huyền Tông.
"Chúng tại hạ dù vất vả cũng không thành vấn đề, nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa thì việc tiếp nhận số lượng người lớn như thế này vào Hoa Âm cũng không phải là việc dễ dàng."
"Hửm? Vậy hả?"
"Vâng, thưa Thái Thượng Chưởng Môn Nhân. Vì vốn dĩ ban đầu đây chỉ là một ngôi làng nhỏ. Nếu sắp xếp chỗ ở cho từng này người thì không chỉ có một hai điều bất tiện đâu ạ. Đây không phải là việc có thể giải quyết bằng nỗ lực."
Huyền Tông chìm đắm trong lo lắng và phát ra tiếng thở dài. So với Huyền Tông thì chẳng phải Hoàng Tông Nghĩa hiểu rõ về chuyện này hơn sao?
"Vậy Thương Đoàn Chủ nghĩ ta nên làm gì? Ta nói trước là, ta không thể đuổi họ đi được."
"Thà là để họ đến Tây An được không ạ?"
"... Tây An?"
"Vâng, thực ra Tây An không phải là vùng đất xa xôi. Sẽ không có sự khác biệt lớn về khoảng cách. Thêm vào đó, ở Tây An vẫn còn nhiều điện các, vả lại cũng có nhiều môn phái hữu hảo với Hoa Sơn. Chúng ta có thể mượn tạm trang viên của họ. Và Tây An là Đại Thành Đô nên sẽ có nhiều hàng hóa hơn so với một nơi nhỏ bé như thế này. Sẽ không cần phải vất vả tìm kiếm hàng hóa."
Huyền Tông gật đầu tựa hồ đồng ý rằng lời này rất chí lý.
Việc đưa từng này người vào một nơi chưa tới một nghìn nhân khẩu như Hoa Âm và đến một nơi có tới thập vạn nhân khẩu như Tây An, đúng là khác nhau một trời một vực.
"Ừm, chắc chắn là hợp lý."
Huyền Tông vừa dứt lời, khuôn mặt của Hoàng Tông Nghĩa liền trở nên rạng rỡ.
Chỉ cần họ chuyển vị trí sang Tây An, những việc mà thương đoàn của ông ta phải làm sẽ giảm một nửa... à không, giảm được gấp mấy phần.
Tuy nhiên, lời nói của Huyền Tông vẫn chưa kết thúc.
"Nhưng trên đời này, thứ gọi là hợp lý cũng thật hão huyền."
"... Sao cơ ạ?"
"Dù lời nói có đúng, nhưng người nghe phải chấp nhận thì nó mới là điều hợp lý, đúng không?"
"Rốt cuộc ngài đang nói gì vậy?"
"À, vừa đúng lúc."
"Hả?"
"Đây rồi."
Hoàng Tông Nghĩa nhìn về phía tay Huyền Tông chỉ. Nền đất ở lối vào đầu trấn dường như đã bằng phẳng hơn nhiều so với lúc trước.
"Hửm?"
Nhìn một lúc thì thấy có thứ gì đó đang nhanh chóng tiến đến gần, tạo ra những đám mây bụi mù mịt.
"... Kia là?"
Những người đang nhìn về phía đó, bao gồm cả Hoàng Tông Nghĩa, bắt đầu bàn tán.
"Có vẻ như ta đã thấy cảnh tượng này nhiều lần rồi..."
"Ây, hơi khác một chút chứ. Vốn dĩ đám mây bụi không lớn như thế kia."
"Và lần này hình như có nhiều xe thì phải "
Vai của Hoàng Tông Nghĩa hơi run rẩy.
Ông ta bắt đầu nhìn thấy rõ ràng hơn. Hình ảnh nhiều chiếc xe kéo đang hướng về phía Hoa Âm, và bóng dáng một nam nhân leo lên trên đống tài sản chất cao đó.
"Này!"
Giọng hét xen lẫn tức giận của nam nhân đó vang vọng đập vào tai ông ta.
"Mải làm gì mà giờ mới làm được từng này hả? Còn phải lôi những thứ này ra nữa!"
Không ai có thể mở miệng được.
Bộp.
Huyền Tông nắm lấy vai của Hoàng Tông Nghĩa đang á khẩu và vỗ vỗ nhẹ.
"Xin thứ lỗi vì ta không giúp được gì. Thương Đoàn Chủ..."
Hoàng Tông Nghĩa nhìn lên bầu trời mà không nói lời nào. Hôm nay ông ta bỗng thấy nhớ da diết về người phụ thân đã khuất.