Chương 1466 : Không công bằng cái con khỉ khô

Những chiếc xe kéo tiến vào Hoa Âm đồng loạt dừng lại.

"Ây! Đã bảo tới sáng là phải đến nơi mà! Chậm chạp quá thể."

"Chẳng phải đạo trưởng đã bảo là hãy điều chỉnh tốc độ để hàng hóa không bị tổn sao?"

Đến cả Nam Cung Độ Huy - người luôn cân nhắc từng lời nói của Thanh Minh, cho dù hắn có bảo lấy nước rán thịt - bây giờ cũng đã cự cãi lại.

Tuy nhiên, câu trả lời cho sự kháng cự đó đủ để đưa Nam Cung Độ Huy tới một nơi xa xôi.

"Chậc chậc. Bảo một chỉ biết có một, thật là có vấn đề, có vấn đề mà. Ngươi phải tự biết đường lo liệu để đến đúng thời gian mà vẫn không làm hư hại hàng hóa chứ?"

"..."

"Đúng là phế vật!"

"Ộc ộc..."

Nam Cung Độ Huy tức tới mất lý trí, Chiêu Kiệt liền nhẹ nhàng vỗ vai an ủi hắn.

"Bây giờ ngươi phải chấp nhận thôi."

"... Chuyện này ư?"

"Rồi sẽ sớm quen thôi. Nhất định."

Trong khi Chiêu Kiệt an ủi Nam Cung Độ Huy, Thanh Minh đã nhảy từ trên xe kéo xuống và quan sát kỹ lưỡng tình hình Hoa Âm.

"Hừm..."

"....."

Trước ánh mắt không hài lòng của Thanh Minh, Hoàng Tông Nghĩa cẩn trọng lên tiếng.

"Trước, trước tiên xin chúc mừng ngài đã trở về an toàn, thưa đạo trưởng."

"Vâng vâng. Thương Đoàn Chủ vẫn khỏe chứ?"

"Vâng! Nhờ có sự lo lắng của đạo trưởng..."

"Ây yaa, người ở hậu phương vừa chơi vừa thi thoảng gửi hàng hóa tiếp tế thì có lý nào lại không khỏe cho được. A, ghen tị quá."

Khuôn mặt của Hoàng Tông Nghĩa vừa ngập tràn vui mừng, trong phút chốc đã méo xệch. Đây có phải là lời nên nói với người bận tối mắt tối mũi để xử lý công việc được giao phó ở hậu phương không?

"Chúng tại hạ cũng bận rộn lắm..."

"Sắc mặt ngài tốt quá nhỉ? Có vẻ như ngài đã ăn ngon ngủ yên ha?"

Hắn nhớ ra rồi. Con người này, vốn dĩ là người như vậy mà. Sau một thời gian không gặp, có vẻ như trong đầu hắn lại tự vẽ ra một đống nghi ngờ.

"À, trở lại chủ đề chính. Lẽ ra bây giờ ngài phải đang tất bật, sao còn làm gì ở đây vậy?"

"À, tại hạ cũng đang định thưa chuyện với đạo trưởng. Tại hạ đang bàn bạc với Thái Thượng Chưởng Môn Nhân về vấn đề đưa các vị đây đến Tây An."

"Gì cơ?"

"Dù sao thì Hoa Âm cũng thiếu cơ sở hạ tầng nên không đủ để phục vụ các vị này. Nếu chỉ có các vị võ giả thì còn có thể đảm đương được, nhưng như đạo trưởng cũng biết, ở đây còn có cả các vị gia quyến Đường Môn..."

"Tây An?"

"Vâng, Tây An..."

"TÂY AN?"

Hoàng Tông Nghĩa lặng lẽ nhắm mắt lại. Nhìn cái tên đạo sĩ chết bầm này đang hai mắt long sòng sọc lên, có vẻ như ông ta lại phạm sai lầm gì đó rồi.

Đây vốn là cảnh tượng thường thấy, nhưng lâu lắm rồi mới thấy lại nên cảm giác thật mới mẻ.

"Ngài đang nói cái khỉ khô gì vậy? Nếu ta có ý định mời họ đến một nơi thoải mái thì ta đã đến Tây An từ sớm rồi, chứ lại còn dẫn về đây à?"

"Chuyện đó, nhưng mà..."

"Nếu như vậy thì chỉ có người Tây An hưởng lợi, mắc mớ gì ta phải bỏ tiền của ta ra kiếm lợi cho người khác!"

"Trước, trước tiên thì những người Tây An không phải là người xa lạ... Và, và số tiền bỏ vào đó cũng không phải là số tiền của ngài mà, đạo trưởng. Hình như ngài có chút hiểu lầm thì phải, ngài nên nắm rõ khái niệm...

"Không có cơ sở hạ tầng?"

"Vâng, đúng vậy. Thực tế thì..."

"Vậy thì cứ làm là được mà!"

Trong giây lát, gương mặt của Hoàng Tông Nghĩa như người mất hồn.

"Đó là chuyện không dễ dàng như lời nói..."

"À, à. Được hết. Ta đã thử làm rồi nên rõ lắm, nếu muốn làm thì loáng cái là xong ngay!"

Hoàng Tông Nghĩa úp mặt vào hai tay. Huyền Tông đứng cạnh áy náy nhìn, rồi ôm lấy vai của Hoàng Tông Nghĩa bằng bàn tay ấm áp.

"Thương Đoàn Chủ đã hiểu chưa?"

Không hiểu sao con người này còn đáng ghét hơn. Hoàng Tông Nghĩa thở dài một lần nữa và mở miệng.

"Tại hạ hiểu đạo trưởng đang nói gì. Chắc chắn là nếu gây dựng được nơi ở cho mọi người ở nơi này, và đảm bảo được nguồn hàng hóa để họ có thể sinh sống như lời đạo trưởng nói, thì Hoa Âm sẽ trở thành một nơi khác hẳn bây giờ."

Tất nhiên, khó có thể bì kịp Tây An là Thành Đô lớn nhất Thiểm Tây, nhưng nó có thể phát triển thành một trong những thành đô có thế lực nhất ở Thiểm Tây này.

"Nhưng đạo trưởng. Trên thực tế, chúng ta hoàn toàn thiếu nhân lực để làm tất cả những việc đó. Dân phu thì chỉ cần trả tiền là có thể tìm được..."

"A, thiệt tình, từ nãy tới giờ ngài toàn nói mấy câu khiến người khác bực mình nhỉ?"

"... Vâng?"

"Sao lại thiếu nhân công chứ? Ở phía kia không phải nhân công thì là gì."

"... Ơ?"

"Đường Môn chủ!"

"Ta biết rồi."

Đường Quân Nhạc nãy giờ lặng lẽ đứng phía sau lắng nghe cuộc hội thoại, khi nghe Thanh Minh gọi liền tiến lên phía trước.

"Bản đồ."

"Vâng? À! Bản, bản đồ! Vâng! Hãy mang bản đồ đến đây ngay! Nhanh lên!"

Ngay khi Hoàng Tông Nghĩa vừa hét gọi, mấy thương đoàn viên liền vội vàng chạy đi lấy bản đồ và quay trở lại.

Bản đồ được trải rộng ra. Địa hình của Hoa Âm với trung tâm là Hoa Sơn hiện rõ từng chi tiết.

"Hừm"

Đường Quân Nhạc kiểm tra tỉ mỉ địa hình Hoa Âm, rồi từ từ gật đầu.

"Ngươi muốn ở mức độ nào, Tổng Sư?"

"Trước tiên thì..."

Thanh Minh gãi nhẹ đầu mũi.

"Tất nhiên là phải đủ để dung nạp tất cả những người bây giờ đang có mặt ở đây."

"Ưm"

"Phải có nơi nào đó có thể chứa được cả những người sau này tìm đến và cả trung tiểu môn phái nếu họ muốn gia nhập với chúng ta."

"Ừm, ở mức đó thì chắc chắn là ..."

"Ở đó phải có sân luyện võ cho bọn trẻ tu luyện, kho vũ khí để bảo quản vũ khí, kho chứa ngũ cốc và nhu yếu phẩm...?"

"..."

"À! Phải có nhà để gia quyến Đường Môn ở, và phải làm cả nơi để đám người Hoa Sơn đang ở trên núi có thể xuống cư ngụ, còn cả nơi ở để những người của thương đoàn mới đến hay những người đi lại để vận chuyển hàng hóa nghỉ ngơi..."

Thanh Minh càng thao thao bất tuyệt thì sắc mặt của Hoàng Tông Nghĩa càng trở nên trắng bệch. Cỡ đó không phải là đang xây dựng một thành đô rồi ư?

"Chỉ cần làm thế thôi là được ư?"

"Ây, lão nói gì vậy. Bây giờ mới là bắt đầu thôi."

"... Vâng?"

"Nếu có nhiều người như vậy thì đương nhiên cũng cần nước nữa chứ? Vì vậy nên sẽ phải đào chục cái giếng. À, còn phải làm một con đường lớn rồi trải nền đường nữa. Ừm, ngoài ra còn nhiều việc lặt vặt phải làm lắm."

Đường Quân Nhạc từ từ gật đầu.

"Ta đã hiểu đại khái rồi. Nhưng nếu vậy thì có chút vấn đề nhỉ."

"Là gì?"

"Như ngươi cũng thấy, Hoa Âm ở phía sau lưng núi, vì vậy nên thành đô chỉ có thể trải dài về phía trước."

"Đúng vậy."

"Tuy nhiên, không biết có phải do địa hình Hoa Sơn hay không mà toàn bộ khu vực phía trước cũng có nhiều đồi nhỏ. Nếu cứ để như thế mà dựng nhà thì thành đô trông sẽ rất ngoằn ngoèo. Ta không rõ địa hình này có lợi thế về phòng thủ hay không, nhưng nó có hạn chế để xây dựng thành đô."

Hoàng Tông Nghĩa gật đầu lia lịa. Đây chính là lý do tiên quyết khiến cho đến nay Hoa Âm vẫn không thể trở thành một thành đô lớn được.

Nơi gọi là thành đô không chỉ đơn thuần là một nơi có vị trí tốt để phát triển. Trên hết, đó phải là nơi mà những người sống ở đó có thể dựng nhà và sống thoải mái.

Hoa Âm nằm dưới ngọn núi hiểm trở mang tên Hoa Sơn, bởi địa hình đó nên sẽ không bao giờ có thể trở thành một thành đô lớn được.

"Nếu không giải quyết được vấn đề này thì chỉ có thể tạo nên một thành đô nửa vời. Nếu ngươi chấp nhận điều đó thì coi như không có vấn đề gì."

Thanh Minh cười thích thú khi nghe điều đó.

"Ây, ta đã nói một cách dễ hiểu thế mà lão vẫn chưa hiểu nhỉ?"

"Hả?"

"Vốn dĩ bình nguyên là gì? Có nghĩa là vùng đất không có chỗ nhấp nhô đúng không?"

"Đúng vậy. Ở đây có một vùng bình nguyên như vậy ư?"

"Chỉ cần tạo ra là được mà."

Đường Quân Nhạc vốn luôn điềm tĩnh và bình thản, nhưng khi nghe thấy vậy, lông mày ông ta run rẩy.

"Chuyện này..."

"Vâng."

"Chuyện này... tất cả ư?"

"Vâng!"

Khi Đường Quân Nhạc á khẩu, Thanh Minh nở một nụ cười tinh quái hơn.

"Môn Chủ, nếu mọi việc hoàn hảo theo đúng hoàn cảnh thì gọi là thành quả nhỉ?"

"... Đúng vậy."

"Nhưng nếu hoàn hảo vượt trên cả hoàn cảnh thì sẽ trở thành lịch sử."

"..."

"Ở đâu...?

Thanh Minh quay đầu nhìn về phía xa xa. Trong mắt hắn hiện lên vô số những ngọn núi nhỏ nhấp nhô khắp Hoa Âm.

"Nhân cơ hội này, chúng ta hãy tạo nên lịch sử đi."

"..."

"Nào, nào! Bận quá. Di chuyển nào! Nhanh lên!"

Hồn phách của Đường Quân Nhạc đã bay tới tận mây.

"Từ đây, đến đây!"

"..."

"San bằng tất cả!"

Các võ giả của Nam Cung Thế Gia hai tay cầm nông cụ, nhìn vào bản đồ mà Thanh Minh đang chỉ với vẻ mặt thất thần.

"Hắn nói là từ đâu đến đâu nhỉ?"

"Chẳng lẽ cách đọc bản đồ ở Thiểm Tây khác với An Huy à?"

"Làm gì có chuyện đó?"

Rõ ràng là không có chuyện đó. Dù Trung Nguyên có diện tích đất rộng đến đâu, cách sống ở mỗi khu vực có khác nhau, nhưng cách đọc bản đồ thì chẳng phải đều như nhau sao?

Tuy nhiên, có một lý do khiến họ nghi hoặc.

"Này, này, Hoa Sơn Kiếm Hiệp?"

"Sao?"

"Nếu như đạo trưởng nói, điều đó có nghĩa là san những dãy núi phía trước này cho bằng phẳng phải không?"

"Ừm, hiểu đúng rồi đấy."

"Từ chỗ này thì bọn ta hiểu rồi, nhưng đến chỗ này là đâu..."

Thanh Minh nhăn mặt và chậc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng.

"Ơ. Nó được vẽ rõ ràng ở đây còn gì? Cái này là gì? Đây này?"

"... Sông à?

"Không, nét vẽ dày thế này là suối chứ."

"Dù sao thì đó cũng là dòng nước chảy mà."

"Đúng vậy! Suối. Đằng kia kìa! Đằng kia!"

Những võ giả Nam Cung Thế Gia đang xì xào với nhau, lập tức đồng loạt quay đầu lại.

"Ở đâu...?"

"Hay nhỉ. Mọi người ai cũng mờ mắt hết rồi à? Đằng kia kìa. Ở giữa ngọn núi đằng kia kìa."

Vô số những ngọn núi nhỏ trùng điệp nối tiếp nhau, gọi là đồi thì hơi lớn, nhưng lại hơi bé để có thể coi là núi. Và ở khoảng cách xa tít, giữa những ngọn đồi lớn, thấp thoáng một dòng nước mờ mờ.

Tất cả mọi người đều cười khổ khi nhìn thấy dòng suối ở xa tít tới mức nhìn chẳng khác nào một đường màu trắng đó.

"Chắc không đâu"

"Không phải đâu"

"Không phải đâu. Tuyệt đối không phải đâu"

Dù vậy cũng không ai dám hỏi. Bởi vì ngay khoảnh khắc họ mở miệng, số phận dường như đã được quyết định.

Tuy nhiên, như mọi lần, khi mọi người tụ tập lại thành một nhóm, thì đương nhiên sẽ có một người không tinh ý chen vào.

"Liệu, liệu dòng suối mà ngài nói, là kia phải không?"

"Tên khốn..."

Những võ giả Nam Cung Thế Gia hốt hoảng, vội vàng chặn miệng của kẻ đang nói. Nhưng đã muộn. Thanh Minh đã nghe được lời nói đó, liên tục gật đầu cảm thán.

"Khư... Quả nhiên là Nam Cung Thế Gia, rất giỏi làm ra vẻ. So với Tiểu Gia Chủ hẹp hòi của các ngươi, thì các ngươi còn tốt chán."

"..."

"Đúng vậy. Cứ san phẳng tới kia là được. Dễ mà? Làm xong thì nghỉ một chút nhá."

"... Nghỉ ngơi á?"

San hết chỗ kia và nghỉ ngơi?

"Này, Hoa Sơn Kiếm..."

"À, tham khảo thêm là ta đã chia mỗi vùng đất thích hợp cho từng môn phái rồi"

"Vâng?"

Sao tự dưng lại nói vậy nhỉ?

"Nhưng sau khi chia xong vẫn còn một mảnh? Khư. Già rồi thì phải chết chứ?"

"..."

"Vậy nên là..."

Trong khoảnh khắc, trên môi Thanh Minh vẽ ra một nụ cười quái dị. Đó là một nụ cười có thể gọi hồn cả ác ma trong địa ngục.

"Ta đã quyết định môn phái nào hoàn thành muộn nhất sẽ phải làm cả phần đó. Vậy nên cứ thong thả mà làm."

Lúc đó, ánh mắt của các võ giả Nam Cung Thế Gia ngay lập tức quay sang hướng khác.

Rầm! Rầm!

Và họ đã nhìn thấy. Hình ảnh đám người Hoa Sơn và đám người Bắc Hải đang điên cuồng phá núi. Tất cả họ đều nhìn chằm chằm.

Các võ giả Nam Cung Thế Gia lập tức nóng lòng như lửa đốt.

"Bắt đầu, bắt đầu ngay!"

"Hành động ngay, mấy tên khốn này!"

"Ơ, nhưng mà mỗi môn phái có số người khác nhau mà! Chuyện này không công bằng..."

"Không công bằng cái con khỉ khô, trước tiên phải nhấc xẻng lên đã, tên khốn!"

"Áaaaa! Không được về chót!"

Dù sao thì cũng không thể dùng lời nói để nói chuyện với con người đó được.

Các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia điên cuồng dốc toàn lực chạy về phía ngọn núi đang nhô lên ở phía trước.

Thanh Minh cười thích thú.

"Ai nấy đều tham vọng quá nhỉ."

Thật là biết nghe lời. Khì khì khì!