Chương 1468 : Chúng ta cùng tạo nên lịch sử nào

"Viện Chủ!"

Một người chạy từ ngoài vào trong sân rộng lớn và đứng trước mặt vị đại sư vận cà sa màu hoàng thổ.

"Động Long Môn đã làm rõ ý định gia nhập rồi ạ."

"Ừm. Động Long Môn..."

Pháp Giới gật đầu một cách nặng nề. Động Long Môn là một trung tiểu môn phái có tên tuổi ở Hồ Bắc. Nếu cho họ sát nhập thì sức mạnh sẽ lớn hơn.

"Và Thái Thiên Phái cũng đã liên hệ đến nói rằng sẽ theo chúng ta ạ."

Lần này, phản ứng của Pháp Giới hơi khác một chút. Ông ta nói với một giọng hưng phấn hơn hẳn.

"Thái Thiên Phái?"

"Vâng, đúng vậy, thưa Viện Chủ."

Pháp Giới khẽ thở dài và cúi đầu xuống.

Đó là một tin tức khá phấn khích. Thái Thiên Phái ở phía bên kia Bắc Kinh. Môn phái đó sẽ không bao giờ phải chịu sự uy hiếp của Tà Bá Liên, trừ khi mọi nơi trong thiên hạ này đều bị tàn phá.

Nếu đến cả môn phái như vậy cũng gửi tin xin gia nhập đến, thì rõ ràng rằng những người đang theo dõi tình hình trên giang hồ đều sẽ đổ xô đến đây.

"Có tới hai chục nơi đã bày tỏ ý định gia nhập trong vòng ba ngày qua."

Tốc độ này nhanh hơn dự đoán. Và đây là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy rằng chỉ thị của Pháp Chỉnh đang phát huy sức mạnh.

"Tuy nhiên, hiện họ đang yêu cầu gia nhập nhanh hơn chúng ta nghĩ, vì vậy chúng ta sẽ gặp khó khăn trong việc chuẩn bị chỗ để tiếp nhận từng ấy người."

"Ừm, đúng vậy. Nếu cân nhắc đến việc sau này còn nhiều môn phái sẽ đổ dồn về đây nữa, thì đó không phải là việc có thể chuẩn bị qua loa tạm thời."

Pháp Giới suy nghĩ một chốc rồi nói với người vừa báo cáo.

"Ta biết rồi. Ta sẽ bàn bạc với Phương Trượng về vấn đề đó, nếu có tin tức gì mới thì hãy lập tức báo cáo với ta ngay."

"Vâng, thưa Viện Chủ."

Pháp Giới báo cáo xong một lúc, nhưng Pháp Chỉnh vẫn không nói gì. Thay vào đó, người mở miệng là Bàng Diệp, Gia Chủ Bàng Gia.

"Đúng là tin tốt."

Ông ta khẽ gật gù và bồi thêm.

"Có vẻ như sự tinh tường của Phương Trượng đang tỏa sáng."

"Ừm"

Pháp Chỉnh đã phản ứng lại với lời khen hiếm hoi của Bàng Diệp. Nhưng thay vì đáp lại một cách khiêm nhường, một lúc sau ông ta lại mở miệng nói một chuyện hoàn toàn khác.

"Tình hình phía Thiên Hữu Minh thế nào rồi?"

"Chuyện đó vẫn chưa nắm chắc."

"Hai mươi phái trong ba ngày ư?"

"Vâng, thưa Phương Trượng."

Khoảng cách giữa hai chân mày của Pháp Chỉnh nhăn lại.

"Vẫn còn thiếu."

"..."

"Lẽ ra ít nhất cũng phải ba mươi nơi."

Liền sau đó, Pháp Giới nói những điều mà không nhất thiết phải nói.

"So với ngày đầu tiên thì ngày thứ hai đã có nhiều môn phái bày tỏ ý định hơn, hôm nay cũng nhận được tin từ nhiều môn phái hơn thế nữa. Chắc chắn rằng các môn phái khác trong Cửu Phái Nhất Bang cũng sớm gửi tin tức đến."

Pháp Chỉnh gật đầu mà không nói lời nào. Tuy nhiên, ánh mắt của ông ta vẫn chìm trong u ám.

"Đó chỉ là chuyện đương nhiên thôi."

"... Phương Trượng."

"Nhưng đây là việc đáng lẽ phải đạt được thành quả lớn hơn điều hiển nhiên đó."

Sau câu nói này, bầu không khí vừa mới hưng phấn lên một chút đã liền lập tức lắng xuống. Pháp Giới và hai Môn Chủ của hai môn phái vừa quan sát ánh mắt của Pháp Chỉnh vừa chờ đợi ông ta nói tiếp.

"Ta nghĩ rằng sẽ không có thêm môn phái nào xin gia nhập nữa. Lẽ nào do sự kiện Thành Đô. Cũng phải, đây không phải tình huống họ có thể hành động theo họ nghĩ."

Pháp Chỉnh bình tĩnh nói. Tông Lợi Hình nghi hoặc hỏi lại.

"Phương Trượng. Ta hiểu việc Thiên Hữu Minh tấn công vào Thành Đô, nếu nhìn bên ngoài thì thấy rằng đó là một thành tích rực rỡ. Nhưng xét trên thực tế, thực chất chuyện này chẳng là gì cả. Vậy tại sao..."

"A Di Đà Phật."

Pháp Chỉnh nhắm mắt và niệm Phật như muốn ngắt lời Tông Lợi Hình.

"Đôi khi vẻ bề ngoài khoa trương và bên trong chẳng có gì đó lại là điều quan trọng."

"..."

"Đặc biệt là trong những lúc như thế này."

Tông Lợi Hình ngậm miệng lại. Ông ta nhận ra rằng trong lời nói nghe có vẻ bình thản của Pháp Chỉnh đang chứa sự khó chịu kỳ lạ.

"Là gì nhỉ?"

Tông Lợi Hình nghi hoặc một chốc, rồi ngay lập tức đanh mặt lại.

Ông ta minh ngộ ra người thực chất chẳng có gì nhưng bên ngoài lớn tiếng là ai.

"Phương Trượng... ta, ta không có ý đó..."

"Không, Chưởng Phái. Lão nạp không có ý đó."

"A..."

"Khưm"

Pháp Giới gượng gạo hắng giọng để thay đổi không khí. Đó là một phản ứng nhanh nhạy giúp Pháp Chỉnh không phải khó xử. Pháp Chỉnh khẽ liếc nhìn Pháp Giới như muốn bày tỏ ý cảm ơn rồi tiếp tục nói.

"Dù sao thì cũng đã xảy ra biến số bởi những việc Thiên Hữu Minh làm mà chúng ta không lường trước được, nhưng cuối cùng mọi việc vẫn sẽ diễn ra như chúng ta mong muốn thôi."

Bàng Diệp quả nhiên gật đầu tựa hồ đồng tình.

Điều quan trọng hơn hết là bây giờ Tà Bá Liên đang đóng quân ngay dưới Hồ Bắc.

Việc nhìn vào khả năng và tương lai để phán đoán thắng bại là lựa chọn của những người có dư giả thời gian.

Tuy nhiên, bây giờ những môn phái trong thiên hạ không thể thong thả như thế. Tà Bá Liên đã lấy đi sự thong thả đó, buộc họ phải đưa ra lựa chọn nhanh chóng.

Nếu nhìn thoáng qua thì cảm giác như Tà Bá Liên đang giúp Cửu Phái Nhất Bang tập hợp những môn phái xung quanh lại.

"Thì ra cũng có những lúc bọn Tà Phái có ích nhỉ."

Pháp Chỉnh không nhất thiết phải trả lời câu nói của Bàng Diệp. Ông ta chỉ bày ra vẻ mặt bình thản và khe khẽ niệm Phật.

Bàng Diệp tiếp tục nói với vẻ không hài lòng.

"Nhưng mà, vị trí có hơi chướng mắt. Sao nhất định phải là Trương Gia Giới chứ."

"Hửm? Bàng Gia Chủ. Ý ngài là sao?"

Tông Lợi Hình, Chưởng Phái Không Động hỏi. Bàng Diệp im lặng một chốc rồi mở miệng.

"Đúng là Trương Gia Giới là vị trí có thể uy hiếp Hồ Bắc, nhưng đồng thời đó cũng là vị trí có thể uy hiếp cả Thiểm Tây."

"Đúng vậy. Đó không phải là điều hiển nhiên sao?"

Bàng Diệp hơi cau mày trước lời nói của Tông Lợi Hình.

"Điều đó có nghĩa là những gì đang xảy ra ở Hồ Bắc cũng có thể xảy ra ở Thiểm Tây."

"A...? À!"

Tông Lợi Hình vừa hiểu được lời nói của Bàng Diệp, đã thở dài.

Hiện tại, nơi đầu tiên bày tỏ ý định gia nhập là các môn phái ở Hồ Bắc. Vốn dĩ nơi này nằm dưới ảnh hưởng của Võ Đang.

Họ có thể sẽ bị Tà Bá Liên tấn công ngay lập tức nên không còn khác nào khác là xin gia nhập.

Vì vậy, nếu nghĩ ngược lại, thì do Tà Bá Liên đang đóng quân ở kia, những môn phái ở Thiểm Tây quả nhiên cũng sẽ tập kết dưới trướng Hoa Sơn.

"Có vẻ giống như một tảng đá rơi xuống suối chia đôi dòng nước. Phương Trượng nghĩ thế nào về ý đồ của tên ma đầu kia?"

Nghe thấy câu hỏi đó, Pháp Giới đã mỉm cười.

Trên lập trường của Trường Nhất Tiếu, hắn muốn Cửu Phái Nhất Bang và Thiên Hữu Minh cân bằng. Vì giả như một bên nhanh chóng bị suy yếu, thì bên còn lại sẽ tiếp nhận và thống nhất thế lực đó.

Nếu như vậy thì Tà Bá Liên sẽ không có cơ hội chiến thắng.

Ba thế lực dẫn đầu thế gian mang ba ý nghĩa khác nhau. Vì vậy nên hành động cũng khác nhau. Không dễ để tìm ra con đường đúng đắn trong dòng chảy hỗn loạn đó.

Nhưng Pháp Chỉnh không hề lo lắng chút nào.

"Con người muốn xoay vần, nhưng dòng nước chỉ chảy thôi."

"... Vâng? Ý Phương Trượng là sao?"

Một giọng nói thanh tao như cao tăng thoát tục phát ra từ miệng Pháp Chỉnh.

"Nước, đôi khi cuộn trào, đôi khi đổ mạnh. Nhưng cuối cùng, chúng vẫn chảy theo con đường mà chúng phải đi. Cho dù Thiên Hữu Minh có kháng cự hay Bá Quân có giở trò đi nữa thì dòng chảy cũng đã được xác định sẵn rồi."

Đôi mắt của Pháp Chỉnh mơ màng nhìn về nơi xa xăm chứ không nhìn người đang ngồi trước mặt.

"Cho dù cái tên Thiên Hữu Minh có vang danh khắp thiên hạ, thì nó cũng đang mất dần đi hào quang đó rồi. Sau này dần dần sẽ càng mất thêm. Và tất cả những gì còn lại chỉ là Cửu Phái Nhất Bang. Quá khứ đã từng như vậy, và sau này cũng sẽ như vậy. Đó là thuận theo tự nhiên, là dòng chảy tất yếu."

Đó là một lời tuyên bố và khẳng định. Cả Tông Lợi Hình và Bàng Diệp cũng không phản bác. Trong tình hình mà cả hai người đó nhìn thấy, cũng chỉ có duy nhất Cửu Phái Nhất Bang.

Chỉ duy nhất Thiểm Tây. Giả như lần này do Trường Nhất Tiếu mà Thiên Hữu Minh hoàn toàn nắm trong tay Thiểm Tây, thì cũng chỉ đến thế thôi.

Dù Thiểm Tây có rộng lớn nhưng khi đặt cạnh hai chữ "Thiên hạ" cũng trở nên quá nhỏ bé. Không thể nào so sánh với Cửu Phái Nhất Bang có sức ảnh hưởng tới toàn Giang Bắc.

Biến số lần này chỉ giúp Thiên Hữu Minh sụp đổ chậm hơn một chút, chứ hoàn toàn không thể tạo ra một sự đảo ngược kịch tính nào.

Chính lúc đó, Pháp Giới mở miệng.

"Đệ cũng đồng ý rằng mọi chuyện đang diễn ra như lời Phương Trượng nói. Nhưng... đúng là có điều đáng lo ngại."

"Đệ nói gì vậy?"

"Chẳng phải ở Thiên Hữu Minh đó có Hoa Sơn Kiếm Hiệp sao?"

Ngay khi từ "Hoa Sơn Kiếm Hiệp" xuất hiện, lông mày của Pháp Chỉnh đã cong lên. Bây giờ từ "Thiên Hữu Minh" không còn tác động tới ông ta nữa, nhưng biệt hiệu "Hoa Sơn Kiếm Hiệp" có vẻ vẫn khiến ông ta bực mình.

"Hẳn là hắn ta cũng biết dòng chảy này, liệu hắn có ngồi yên để tình hình diễn ra như vậy không?"

"Nếu không thì hắn sẽ làm gì?"

"... Vâng?"

"Ý ta là hắn ta có thể làm được gì."

"Hắn..."

Pháp Chỉnh mỉm cười nhẹ nhàng.

"Giả như chiến tranh đang diễn ra, thì hắn có thể làm điều gì đó. Nếu họ có đủ sức mạnh để đơn độc chiến đấu với Tà Bá Liên thì chắc là đã thử làm gì đó rồi. Nhưng bây giờ họ có thể làm gì nào? Chẳng phải là chỉ có thể rà soát xung quanh rồi hét to kêu gọi cùng nhau chiến đấu ư?"

"... Nhưng mà..."

"Hắn ta là một người tài giỏi. Nhưng việc này không chỉ hắn ta, mà dù là bất cứ ai trong thiên hạ cũng không thể làm được. Đệ có hiểu không? Ngay cả Khổng Minh vĩ đại kia cuối cùng cũng không thể giúp cho đất nước của ông ta chiến thắng, chỉ một mình quân thần thì không thể làm một quốc gia diệt vong."

Pháp Chỉnh điềm đạm kết thúc lời nói.

"Đó gọi là dòng chảy. Là thứ mà sức mạnh con người không thể nào xoay chuyển."

"... Đệ hiểu Phương Trượng đang nói gì rồi."

Pháp Chỉnh lặng lẽ niệm Phật.

Ông ta sống đủ lâu để minh ngộ ra nhiều điều. Một trong những điều đó là có những lúc cứ chờ đợi sẽ tốt hơn việc đứng lên thay đổi.

Vì vậy, Pháp Chỉnh đã kiên nhẫn và nhẫn nại. Trong thời gian dị nhân Trường Nhất Tiếu và quái vật Thanh Minh kia tùy hứng hành động.

Và dòng chảy dữ dội mà họ tạo ra, bây giờ đang đổ dồn về phía Pháp Chỉnh, Thiếu Lâm và Cửu Phái Nhất Bang.

"Dĩ nhiên là Hoa Sơn Kiếm Hiệp đã biết rồi. Rằng bây giờ bọn chúng gần như không thể làm được gì."

Ánh mắt của Pháp Chỉnh hướng về một nơi xa xăm.

"Ta thật muốn nhìn thấy. Con người lúc nào cũng ngụy trang bằng vẻ ngoài hào hiệp đó, bây giờ đang có biểu cảm như thế nào."

Thanh Minh liên tục nhìn về phía ngọn núi xa xa. Bạch Thiên chăm chú nhìn vào bóng lưng hắn.

"Tên tiểu tử đó đang nghĩ gì vậy nhỉ? Không, biểu cảm của hắn là như thế nào nhỉ?"

Hắn biết. Sự thật rằng dù Thanh Minh luôn ra chỉ thị như thúc ép mọi người, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn tránh ánh mắt của họ.

Không phải là để nhìn sang nơi khác mà là có những thứ hắn không ai muốn nhìn thấy.

Đúng vậy. Bạch Thiên biết. Thanh Minh quay lưng lại với hắn kia đang đắm chìm trong suy tư đến nhường nào. Hắn đang lo lắng về bao nhiêu điều.

Nhưng những lúc như thế này, hắn không thể giúp gì được cho Thanh Minh. Vì hắn không thể giúp.

"Phù"

Bạch Thiên thở dài một cách nặng nề và cẩn thận tiến lại gần Thanh Minh.

"Thanh Minh à"

Thanh Minh giật mình và quay lại nhìn Bạch Thiên.

"A, giật cả mình."

Hắn không thể nhận ra rằng Bạch Thiên vừa đến ngay sau lưng, điều đó có nghĩa là hắn đang chìm đắm trong bao nhiêu lo lắng.

"Ở đây xong rồi. Giờ hỗ trợ nơi khác là được phải không?"

"Mới đó mà đã xong rồi à?"

"Con nghĩ chúng ta là ai? Chúng ta là Hoa Sơn mà."

"À, đúng rồi. Rất thành thục việc đào đất..."

"Chúng ta là những kẻ suốt chục năm trời đã nghĩ rằng đến một lúc nào đó sẽ phá hủy ngọn núi này. Ta tự tin là ở Trung Nguyên này, không ai phá núi giỏi hơn chúng ta."

... Thật có sức thuyết phục.

Lúc đó Bạch Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.

"Ta biết con đang suy nghĩ rất nhiều."

"Hả?"

"Tuy ta không giúp được gì nhiều, nhưng ta sẽ gắng thi hành quyết định của con một cách hoàn hảo nhất, vậy nên đừng ngại mà cứ nói ra đi."

Ánh mắt của Bạch Thiên không chút lay động. Thanh Minh thẫn thờ nhìn ánh mắt chắc chắn và kiên định đó trong giây lát.

"Sư thúc..."

Ngay sau đó, Thanh Minh từ từ gật đầu và cắn nhẹ môi.

"Đa tạ sư thúc vì đã nói như vậy. Ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó."

"Ừ, ta hiểu tấm lòng của con mà."

Bạch Thiên vươn tay ra để vỗ vỗ vai Thanh Minh.

"Nếu con có điều gì lo lắng, thì bất cứ lúc nào..."

"Dù sao thì đến đây vẫn còn thiếu."

"Hả?"

Bạch Thiên giật mình. Thanh Minh giơ tay ra chỉ về phía trước.

"Chắc phải san chỗ này thêm chút nữa đấy? Ta đang suy nghĩ không biết có nên làm việc đó hay không? Nhưng mà nếu sư thúc đã nói như vậy thì ta không cần phải suy nghĩ gì cả. Trước tiên cứ san bằng đi rồi nghĩ tiếp vậy."

"... Sao cơ?"

"Sư thúc có nhìn thấy đỉnh núi cao nhất phía trước không? Ý ta là san tiếp đến đó là được."

"Đến, đến đó là gấp đôi khoảng cách đã làm đấy?"

"Sư thúc chẳng nói là tự tin nhất trong việc san lấp mặt bằng còn gì?"

... Khoảnh khắc đó, Bạch Thiên đã cảm nhận được.

Sát khí khủng khiếp mà hắn chưa từng cảm nhận ngay cả khi đối đầu với Tà Bá Liên hay Ma Giáo, giờ đang chĩa thẳng vào lưng hắn.

Dường như hắn biết được bây giờ các sư huynh đệ đang nhìn hắn bằng ánh mắt như thế nào. Hắn không được quay đầu lại. Ngay khi chạm vào ánh mắt họ, chắc hắn sẽ chết ngay lập tức vì nhồi máu cơ tim.

"Vậy, nhờ sư thúc nhé. Hãy hoàn thành vào ngày mai."

"Ơ, Thanh Minh à. Ơ... Chờ chút. Này, này, tên tiểu tử kia! Này!"

Thanh Minh để lại Bạch Thiên và bước đi nhẹ nhõm, rồi hắn lướt nhìn mảnh đất rộng lớn.

"Hừmmmmmmmm."

Hắn đã nghe được tin tức Phương Trượng cho dán bảng văn khắp Thiên hạ.

Hắn cũng biết rằng tin tức mà Thiên Hữu Minh đang lan truyền thông qua giới thương nhân không được lan truyền nhanh như hắn nghĩ.

Nếu chỉ nhìn đến đây thì không thể phủ nhận rằng bên chịu thiệt hại lớn nhất trong việc này là Thiên Hữu Minh.

Nếu Trường Nhất Tiếu và Pháp Chỉnh quyết tâm đẩy Thiên Hữu Minh vào đường cùng thì cho dù có là Thanh Minh đi chăng nữa cũng không thể làm gì.

Nhưng.

"Để xem nào, hình như ai cũng đang bận rộn suy nghĩ, nhưng mà..."

Trên môi Thanh Minh vẽ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

"Nếu bây giờ mới nghĩ xem ta sẽ làm gì, thì đã quá muộn rồi."

Công việc đã được sắp xếp sẵn. Từ rất lâu trước đó rồi. Bây giờ là thời khắc gặt hái thành quả mà hắn đã gieo hạt.