Chương 1470 : Hãy tiếp tục những việc ngươi đang làm

"Khư ư ư ư"

"Cẩn, cẩn thận đấy, bên kia!"

"Nếu làm sai là sẽ xảy ra tai nạn đó!"

Từ miệng của những người đang vận chuyển khối đá tảng to gần bằng ngôi nhà liên tục phát ra những tiếng kêu la thất thanh.

"Cái, cái này không phải là quá to rồi sao?"

"Họ nói là không thể cắt nhỏ hơn được nữa còn gì."

"Vậy... thì họ tự đi mà dịch chuyển nó... Khự ự ựu..."

"Ơ! Trượt rồi!"

Tảng đá mà chục người đang cố gắng nâng và di chuyển bỗng nghiêng sang một bên và trượt xuống.

Mọi người ai nấy đều sợ hãi tới mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng bắn mình ra xung quanh và nhắm chặt mặt lại.

"..."

"... Á?"

Nhưng dù có chờ bao lâu thì họ cũng không nghe thấy tiếng "Ầm". Họ nghi ngờ, từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy một bàn tay to bằng nắp nồi đang đỡ tảng đá đó.

"Cung, Cung Chủ?"

"Chậc chậc"

Cung Chủ Dã Thú Cung Mạnh Tiểu vừa một tay đỡ tảng đá đang bị trượt xuống, vừa quát lên.

"Thân là cung đồ Dã Thú Cung mà chỉ có tảng đá ngần này cũng luống cuống không dịch chuyển được à? Thật là đáng xấu hổ."

Những người nghe thấy điều đó liền cúi đầu xuống. Tuy nhiên, một số người lấm la lấm lét bộc lộ sự bất mãn.

"Không phải là nó quá to đối với con người bình thường sao ạ? Dù là người thì cũng phải thêm..."

"Gì hả?"

Lúc đó, từ miệng Mạnh Tiểu phát ra một tiếng hét vang như sấm.

"Ngươi cần thêm người à? Các ngươi chỉ cần mạnh hơn là được mà! Các ngươi không muốn mạnh lên và định dùng số lượng đầu người để bù vào sự yếu kém đó ư?"

"À, không, không phải vậy..."

"Những kẻ kém cỏi! Tránh ra!"

Mạnh Tiểu vươn hai tay ra ôm chặt lấy tảng đá.

"Uuuaaaaaaaa!"

Sau đó, ông ta nhanh chóng nâng tảng đá lớn gấp mười lần cơ thể lên và vác lên vai.

"Hic, hic hic."

"Trời ơi..."

Không chỉ những đệ tử của các môn phái khác, mà đến cả những cung đồ Dã Thú Cung đã quá quen thuộc với Mạnh Tiểu cũng ngạc nhiên đến mức mắt lồi cả ra. Đó là một cảnh tượng đáng kinh ngạc đến mức độ ấy.

Thực tế, Mạnh Tiểu vác theo tảng đá một cách thản nhiên và bước đi vững chắc như thể đây là điều hiển nhiên.

"Ta phải chuyển nó đến đâu?"

"Lối, lối này, thưa Cung Chủ!"

"Dẫn đường đi."

"Vâng!"

Tất cả đều choáng váng khi nhìn thấy Mạnh Tiểu đang bước đi trước mặt. Đó không phải là việc chỉ đơn thuần có nội lực mạnh mẽ là có thể làm được. Đó chẳng phải là thần lực trời ban hay sao?

"Còn làm gì đấy? Mau mang những tảng còn lại đến đây!"

"Vâng! Vâng! Thưa Cung Chủ!"

Những cung đồ Dã Thú Cung đột nhiên tỉnh táo lại và chạy ào ào một cách đầy tham vọng. Ai đó đang nhìn theo cảnh tượng này đã bật cười.

"Đúng là không đùa được."

"Ta đã nghĩ đây là chuyện vô lý, nhưng dù sao thì nó cũng là hiện thực."

"Thì đó"

Mọi người lắc đầu như thể không tin nổi.

Tuy là huy động các võ giả, nhưng theo thường thức thông thường, tốc độ như thế này vẫn thật vô lý. Một trong những bí quyết làm nên tốc độ siêu việt này chính là các Môn Chủ và các trưởng lão.

"Thật là một cảnh tượng thần kỳ trong nhân gian. Ta không ngờ có ngày lại được nhìn thấy cảnh một người tầm cỡ Cung Chủ của một môn phái vác trên vai tảng đá."

"Đâu chỉ có mỗi Cung Chủ Dã Thú Cung? Môn Chủ Đường Môn cũng đang đóng đinh dựng nhà kìa."

"Bằng, bằng búa á?"

"Nhảm nhí! Nghe nói là ngài ấy phóng đinh ra, đóng một lượt hàng chục cái nhanh như quỷ thần. Việc mà mộc tượng phải làm mất nửa ngày thì ngài ấy làm xong trong một tức hơi thở".

"Hơ hơ... thật là."

Ai mà không biết rằng nếu các Môn Chủ đã đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh giúp sức thì đừng nói là một trăm, mà họ có thể làm việc gấp cả nghìn người kia chứ.

Tuy nhiên, ai trong thiên hạ này dám đề nghị như vậy với Môn Chủ chứ. Vì những người cỡ Môn Chủ một môn phái, Gia Chủ của Ngũ Đại Thế Gia hay Tái Ngoại Ngũ Cung không phải là những người làm mấy việc tầm thường như vậy.

Môn Chủ Đường Môn làm việc của mộc tượng, Cung Chủ Dã Thú Cung mang vác hành lý? Rõ ràng là hầu hết mọi người trên thế gian này sẽ đưa ra lời nhắc nhở rằng đừng nói mấy lời vô lý như vậy.

Tuy nhiên, điều vô lý đó thực sự đang xảy ra ở nơi này.

"Gỗooooooooo!"

Nam Cung Độ Huy, Tiểu Gia Chủ Nam Cung Thế Gia phóng như bay trên con đường lớn của Hoa Âm mới được làm.

"Gỗ! Chẳng phải bảo là thiếu gỗ sao? Rốt cuộc tại sao lại chậm chạp như vậy?"

"Lúc nãy các vị Hoa Sơn bảo chúng tại hạ đi vận chuyển đá trước vì thiếu đá..."

"Đang cần gỗ để dựng gấp nhà mà, phải biết phân loại ưu tiên công việc chứ? Đừng có nói mấy lời nhảm nhí nữa, hãy đi chuyển gỗ về đây trước đi."

"Tiểu, Tiểu Gia Chủ. Chuyện đó..."

"Đưa cái đấy đây!"

Nam Cung Độ Huy gần như cưỡng chế cướp lấy chiếc xe kéo mà cung đồ Dã Thú Cung đang kéo như không muốn tốn thêm chút thời gian nào.

"Ơ, không, cái này thì chúng tại hạ..."

"Chết tiệt. Nếu hôm nay không xong việc trước khi mặt trời lặn thì Tổng Sư sẽ giết ta đấy! Ngươi có chịu thế mạng thay ta không?"

Nam Cung Độ Huy trừng mắt lên và chỉ trích dữ dội, các cung đồ Dã Thú Cung đành rũ vai xuống.

"Bận chết đi được! Chở nhanh lên, xe kéo tiếp theo."

Giống như khi đến, Nam Cung Độ Huy lại phóng như bay trên con đường lớn tạo ra đám mây bụi mù mịt.

"Ư ặc!"

"Chạy nhẹ nhàng thôi! Sẽ xảy ra tai nạn đấy."

Những người đi qua đi lại trên đường bắn mình sang hai bên để tránh chiếc xe kéo đang lao bạt mạng.

Một nụ cười như mất hồn hiện ra trên miệng của những người đang đứng ngơ ngác nhìn.

"Ta đang mơ à?"

"Chắc vậy."

"Thật là... Nhưng mà giờ mới để ý, chỉ nhìn thấy Tiểu Gia Chủ Nam Cung Thế Gia, Cung Chủ Dã Thú Cung, Môn Chủ Đường Môn, còn các Môn Chủ khác không thấy đâu nhỉ."

Người vừa nói nở một nụ cười quái lạ. Biểu cảm có chút tự mãn.

"Nếu xét theo khía cạnh nào đó thì không phải Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn là người quyền lực nhất trong số họ sao? Ít nhất ngài ấy cũng không phải khuân vác hành lý chứ nhỉ?"

Tất nhiên, những người Hoa Âm có tình cảm tốt với Thiên Hữu Minh. Nhưng dù vậy, cũng không thể nào sánh với Hoa Sơn.

Trong lúc Môn Chủ của các môn phái khác đang vất vả, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn đâu nên tâm trạng họ khá tốt.

Nhưng...

"... Ngươi chưa nghe chuyện à?"

"Chuyện gì?"

"... Không có gì, thà là không biết còn hơn"

"Hả? Ý ngươi là sao? Chưởng Môn Nhân đang làm gì à?"

"Không phải Chưởng Môn Nhân, mà là Thái Thượng Chưởng Môn Nhân."

"Hả?"

Nam nhân vừa nói liền nhìn về ngôi nhà phía xa xa với ánh mắt thương tiếc.

Hộc!

Khi nhìn thấy chồng sổ sách mới, Huyền Tông như hồn xiêu phách lạc.

"Phải, phải làm hết đống này ư?"

"Không đâu, thưa Thái Thượng Chưởng Môn Nhân."

"Phải thế chứ"

"Không chỉ mỗi từng ấy thôi đâu, việc phải làm hôm nay vẫn còn gấp ba lần chỗ đó ạ."

Huyền Tông nghiến răng khiến bộ râu rung bần bật.

"Ngoài chỗ sổ sách này ra, ngài còn phải kiểm tra danh sách hàng hóa sẽ mua ở Tây An, lập lại bản danh sách đệ tử của các môn phái đang về đây từ khắp nơi để nắm bắt số thành viên. À! Và trong sổ sách này đã ghi lại toàn bộ nhà cửa đã xây dựng mới ở Hoa Âm cho tới hiện tại, ngài phải kiểm tra xem sẽ bố trí các môn phái ở đâu, như thế nào. Sau đó thì..."

"Dừng,... dừng lại..."

Bàn tay của Huyền Tông run rẩy.

"Mắt, mắt ta mỏi quá nên nghỉ một chút rồi..."

"Ôi trời, Thái Thượng Chưởng Môn Nhân. Thái Thượng Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn mà mới xem sổ sách một chút đã kêu mỏi mắt là sao ạ. Mọi người trên thế gian này sẽ cười ngài đó. Ngài cũng biết đùa ghê."

Là thật mà? Mắt ta muốn rụng luôn rồi nè? Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi rồi không?

Huyền Tông siết chặt nắm đấm. Nếu không có những ánh mắt đang nhìn vào mình thì ông ta đã vò đầu bứt tóc vài lần rồi.

Dù thống khổ như vậy nhưng Huyền Tông đã không hét lên rằng mình không làm được việc này. Không, ông ta không thể hét lên được.

Bởi xung quanh ông ta hiện chẳng khác nào địa ngục.

"Con số không khớp nhau mà, con số ấy!"

"Ta đã kiểm tra lại mười lần rồi, làm gì có chuyện không đúng chứ?"

"Ngươi không thấy chỗ này à? Mắt của ngươi chỉ là một cái lỗ đen à?"

"Cái đó, sao lại sai nữa nhỉ?"

Lần này, mắt của Huyền Tông quay về phía đối diện.

"Nội dung ghi trong sổ này và số lượng thực tế trong kho đang khác nhau mà? Cái này tên khốn nào làm đây?"

"Hả? Xem nào. À, tháng trước chẳng phải đã cho Bách Lĩnh Tiêu Cục của Lạc Dương mượn sao?"

"Sao không ghi vào sổ sách, tên điên này! Ngươi có biết ta xem cái này mấy lần rồi không!"

Những kẻ mặt mũi tối sầm lại bắt đầu điên cuồng lục lọi sổ sách. Huyền Tông lên tiếng nói bằng giọng hơi khàn khàn.

"... Nhưng mà, Tổng Quản."

"Vâng?"

"Vốn dĩ công việc ở thương đoàn nhiều như vậy sao?"

"Làm gì có chuyện đó."

"Vậy thì..."

"Ngài thử nghĩ xem. Đây là việc gần giống như xây dựng cả một thành đô. Những vật dụng cần thiết ở đây sẽ nhiều hơn lượng hàng hóa mà thương đoàn vận chuyển trong cả năm."

"..."

"Dù sao thì các vị Tứ Xuyên kia, ờ... tên là...?"

"Tứ Hải Thương Hội."

"Vâng, vâng! Thật may mắn vì có các vị Tứ Hải Thương Hội đến đây. Nếu không có các vị ấy thì chắc Thương Đoàn Chủ của chúng tiểu nhân đã phải bịt mặt bỏ trốn khỏi Hoa Âm rồi."

Trong khoảnh khắc, khuôn mặt của Hoàng Vấn Dược hiện lên trong tâm trí Huyền Tông.

"... Lúc nãy ta thấy hắn ra ngoài kia ngắm cảnh thì phải."

"À, ngài không biết sao?"

"Ý ngươi là gì?"

"Một lát nữa, Thương Đoàn Chủ sẽ cùng với Huyền Linh trưởng lão đi đến Lạc Dương ạ. Nghe nói là sẽ đi mua hàng hóa của các thương đoàn ở đó."

"..."

"Nhìn nội dung chi tiết trong sổ sách thì thấy khoảng một chiếc xe bò, vì vậy nếu chỉ mua ở một thương đoàn thì không thể đủ được. Chắc là phải đến tất cả những thương đoàn ở Lạc Dương và Tây An."

"Sao Huyền Linh cũng đi vậy?"

"Theo như lời Thương Đoàn Chủ nói, thì lần đầu ngài ấy gặp được người giỏi mặc cả hàng hóa như vậy. Thậm chí ngay cả Tiền Thương Đoàn Chủ đã tạ thế cũng không đến mức đó."

Huyền Tông im lặng một lúc. Trong đầu ông ta tự động hiện lên hình ảnh Huyền Linh tập trung các Thương Đoàn Chủ lại và mắng té tát.

Nhưng Huyền Tông đã nhanh chóng xóa bỏ hình ảnh đó. Thể diện thể diếc gì thì cũng phải sống đã. Ông ta hất cằm về phía đống sổ sách phía trước.

"... Vậy rốt cuộc khi nào chuyện này mới kết thúc?"

"Nghe nói những thành viên khác của Tứ Hải Thương Hội đang đi thương hành cũng đang tiến về Thiểm Tây. Khoảng ba ngày nữa họ sẽ tới nơi nên chắc từ lúc đó chúng ta sẽ có chút thời gian rảnh rỗi?"

Khuôn mặt của Huyền Tông lập tức đỏ phừng phừng lên.

Ba ngày? Bảo ta làm chuyện này thêm ba ngày nữa ư? Lại còn không cho ta ngủ?

"Chuyện này quá là...?"

Đúng lúc đó.

Ầm ầm!

Cánh cửa bên cạnh của căn phòng mà Huyền Tông đang ngồi đột ngột mở tung ra, đống sổ sách trong đó đổ xuống ào ào.

"Ây, ngài không sao chứ? Hình như ngất xỉu rồi."

"Con người này sao yếu đuối thế nhỉ?"

"Suỵt, cẩn thận. Người này đến từ Lục Lâm đấy."

"Ế? Ta còn tưởng là học giả đến từ Hoàng Cung cơ chứ."

Huyền Tông thẫn thờ nhìn người bị ngã khụy cùng với đống sổ sách. Sắc mặt Lâm Tố Bính chẳng khác nào tử thi, tay hắn run rẩy cầm sổ sách.

Nhìn lướt qua cũng thấy nhiều gấp năm lần sổ sách mà Huyền Tông phải xem.

"Không phải bị thương rồi chứ? Phải di chuyển..."

"Im lặng. Tất cả những thứ này đều do Hoa Sơn Kiếm Hiệp chỉ thị riêng. Ngoài chúng ta ra không ai được phép xem."

"... Vậy thì phải làm thôi."

Mắt của Huyền Tông bắt đầu ngấn lệ. Lẽ nào lại có ngày ông ta đồng cảm với lập trường của tên sơn tặc chứ không phải đệ tử Hoa Sơn.

Dĩ nhiên, nhìn ngược lại thì hắn cũng chẳng phải đệ tử bình thường của Hoa Sơn, mà là tên đệ tử chết tiệt...

Huyền Tông thật tâm hỏi han.

"Chỗ, chỗ này không phải nhiều quá sao?"

"Cũng hơi nhiều."

Tổng quản của Ân Hạ Thương Đoàn lại mang thêm sổ sách đến, khẽ cau mày.

"Nhưng sổ sách mà con người kia đang xem là những thứ liên quan đến nhân lực và vũ khí nên không được cho người khác nhìn thấy... A! Thái Thượng Chưởng Môn Nhân là Minh Chủ Thiên Hữu Minh nên đương nhiên có thể xem. Vậy thì ngài có thể giúp một chút không?"

Huyền Tông vừa rồi còn thể hiện ánh mắt thương xót, liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi không do dự. Liền sau đó tiến lại gần Lâm Tố Bính đang ngã gục.

Tổng quản tự động gật đầu. Quả nhiên là hiệp nghĩa và tình người của Hoa Sơn...

Xoạt! Xoạt!

Huyền Tông dùng chân đá mạnh vào những sổ sách đang bị đổ dưới đất, đẩy chúng vào căn phòng đối diện. Sau đó, ông ta đẩy cả Lâm Tố Bính đang rũ rượi vào bên trong và đóng mạnh cửa, rồi đóng chặt chốt lại.

"..."

"Hãy tiếp tục những việc ngươi đang làm. À, ngươi nói chỉ cần làm đến đó thôi nhỉ?"

... Coi như chưa nhìn thấy chuyện này đi. Tổng quản lặng lẽ xóa cảnh tượng vừa rồi ra khỏi đầu.