".... Nói thật thì đây là một việc quá tuyệt vời."
"Công nhận."
"Ta đã từng nói rằng việc này có thể chưa nhỉ?"
Chiêu Kiệt, Nhuận Tông, Đường Tiểu Tiểu nhìn nhau và gật đầu.
Họ đã quá quen với việc Thanh Minh thường thực hiện những hành động liều lĩnh. Vì vậy, ngay cả khi nghe nói rằng sẽ san bằng những ngọn núi của Hoa Âm để xây dựng tổng bộ Thiên Hữu Minh ở đây, họ cũng đã nghĩ rằng việc này sẽ trở thành hiện thực bằng bất cứ giá nào.
Nhưng những gì diễn ra ở đây đã vượt qua cả thường thức khác thường của họ.
"....... Thì ra là cứ động não thì chuyện gì cũng làm được."
"Bình thường thì làm gì có chuyện này. Bình thường ấy. Ở đâu ra chuyện.........."
"Dù có cả nghìn đệ tử Hoa Sơn cũng không thể làm được chuyện này. Ta nghĩ rằng quan trọng là chúng ta có nhiều người có thể sử dụng đa dạng cách thức khác nhau."
"Đúng....... vậy."
Nói thì ai mà không nói được.
Tất nhiên điều đó cũng quan trọng nhưng nguyên nhân lớn nhất giúp rút ngắn thời gian xây dựng một cách bất thường này là do những Môn Chủ của các môn phái đã lăn lộn như nô lệ.
Con người cứ phải làm riết rồi ai cũng trở nên hời hợt. Không quá lời khi nói rằng dưới bầu trời này chẳng có ai là sốt sắng muốn làm thêm việc. Ngay cả khi đó là một võ giả có thể lực tốt.
Nhưng......
'Một người còn chẳng vác nổi tảng đá, đóng nổi cái đinh thì hời hợt sao được chứ'
Thậm chí ngay cả Tuyết Duy Bạch võ công yếu nhất cũng gia nhập đội phá đá, đóng băng tảng đá to để làm vỡ nó, mặt mày phủ đầy cát bụi. Nếu là con người tinh ý một chút thì sẽ không dám nghĩ đến việc ngồi chơi.
"Hắn ta có ý đồ từ trước phải không?"
Nhuận Tông cười gượng gạo trước câu hỏi của Chiêu Kiệt.
"Ây, dù vậy thì lẽ nào......."
"Có. Chắc chắn là vậy."
Trước giọng điệu dứt khoát và chắc chắn của Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông đành lẳng lặng ngậm miệng lại. Thực tâm hắn cũng đang nghĩ như vậy.
"Vậy nên lúc đầu đã bảo là không nên để tên đó làm Tổng Sư mà"
Chắc các Môn Chủ không biết. Rằng một sự lựa chọn của họ đã mang lại kết quả như bây giờ.
"Dù sao thì....... kết quả tốt là được rồi,"
"..............."
Nhuận Tông lên tiếng sau khi đã vượt qua được trạng thái mơ hồ, tất cả mọi người đều gật đầu trước lời nói của hắn.
Tuy nhiên, chỉ có mình Chiêu Kiệt là dường như vẫn còn điều gì đó lăn tăn trong lòng, nói.
"Câu nói đó cũng đúng, sư huynh."
"Hả?"
"Nhưng mà chuyện này có hơi......."
Chiêu Kiệt vừa đưa tay lên chỉ về phía nơi xa xa vừa hỏi.
Nơi hắn chỉ là đường chân trời, nói hơi quá một chút thì Thành Đô đang được xây dựng mở rộng tới tận đó.
"Chẳng phải hơi quá rồi ư?"
"..............."
"Có thật là hắn đang định tạo ra một Thành Đô không? Cái tên điên khùng đó?"
"A, thật là, sao nói mãi mà không chịu hiểu ý vậy? Đã nói là mái nhà có bị méo lệch cũng không sao mà? Ngươi vẫn không hiểu à?"
"Khuự............... Tổng Sư đại nhân. Nếu cái này bị méo như thế, thì sau này mưa sẽ bị dột đấy ạ. Vậy thì ngôi nhà sẽ bị mục, người sống ở đó cũng thấy bất tiện...."
"Bất tiện áaaaa?"
Đôi mắt của Thanh Minh long lên sòng sọc.
"Cái lũ ăn no dửng mỡ này! Hả? Ta lúc trước còn nằm ngủ trên cánh đồng, mưa xối vào mặt cũng phải chịu đựng mà ngủ! Gì? Vì mưa nên không thoải mái á?"
"....... Rốt cuộc lúc đó là khi nào?"
"Im mồm! Nếu có lỗ thủng thì chèn tấm ván lên, trét bùn đất vào, lúc nào hỏng thì sửa sau! Bây giờ phải dựng bao nhiêu ngôi nhà mà còn lãng phí thời gian cho mấy việc đó sao? Hôm nay phải làm thêm một trăm căn nhà nữa."
"Một, một trăm căn á? Chuyện đó, chuyện đó khó ạ. Mặt trời cũng đã lặn rồi......."
"Mặt trời lặn thì sao? Kẻ được gọi là võ giả mà dám nói mặt trời lặn nên không làm việc được á?"
"Ngủ....... cũng phải ngủ chứ ạ"
"Không sao đâu. Không sao cả. Không ngủ năm ngày cũng không chết đâu. Ta thử hết rồi."
Những giọt nước mắt mờ mờ chảy dài trên gò má đầy bụi bặm của những người đang dựa vào ngôi nhà.
Ban đầu khi Thanh Minh nói sẽ xây dựng tổng bộ Thiên Hữu Minh ở đây với nhân lực chủ yếu là các thiết tượng của Đường Môn, họ đã tràn ngập niềm vui....
"Này, ở đây phải có sân chứ. Tổng Sư đại nhân! Vậy thì chưa làm được cái nào hết......."
"Không cần. Cứ dựng nhà thôi."
"Vậy, không phải nên dựng một ngôi nhà lớn hơn một chút sao? Đã không có sân, nếu mà gắn thêm cái này cái kia thì....... hay là ít nhất cũng nên làm hàng rào......."
"Hàng rào? Hàng rào áaaa? Đó là cái thứ chia rẽ con người đấy. Như thế này thân thiết hơn biết bao nhiêu?"
"Ơ............."
Người vận chuyển gỗ nhìn ngôi nhà đang được dựng lên.
Những ngôi nhà với kích thước chưa bằng một nửa nhà của Đường Môn, đang liên tục xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
'Các môn phái khác vốn dĩ sống như vậy sao?'
Làm gì có chuyện đó? Thực tế thì nhà của Hoa Sơn cũng là do Đường Môn sửa mà. Lúc đó đâu phải như thế này.............
Không, cứ coi như là cũng có thể như vậy đi. Vì trong tình huống khẩn cấp, không thể đòi hỏi đáp ứng đầy đủ sự tiện lợi cần thiết cho sinh hoạt được.
Tuy nhiên, đã dựng đủ số nhà cho các đệ tử Thiên Hữu Minh rồi, sao vẫn còn tiếp tục dựng thêm nữa chứ?
"Các ngươi có nghe thấy âm thanh của suy nghĩ trong đầu không?"
"Hic, hic!"
"Khi con người làm việc, không được suy nghĩ linh tinh! Cả khi tu luyện cũng vậy! Hãy dọn sạch suy nghĩ và tập trung làm việc đi!"
Ma quỷ đang làm gì không biết, sao không bắt con người kia đi cho rồi.
Thanh Minh lướt nhìn xung quanh, đôi mắt giăng đầy tơ máu.
"Dù sao thì, cả các thiết tượng, cả các Môn Chủ đều khiến ta không hài lòng. Tất cả đều lề mề chậm chạp như nhau! Có mỗi việc như thế này......."
"Thanh Minh à......."
"Chuyện gì?"
Thanh Minh gay gắt trả lời và quay phắt người lại liền giật bắn mình. Liền sau đó hắn nhanh chóng lễ phép chắp hai tay lại.
"Hehe. Người gọi con sao, Chưởng Môn Nhân?"
Tất cả những người nhìn thấy hình ảnh đó đều há hốc miệng.
'Con người đáng ghét đó'
'Ôi trời ơi, nhìn biểu cảm của hắn thay đổi ngay được kìa?'
'Nếu cho hắn vào Hoàng Cung chắc sẽ thành gian thần được lưu danh sử sách quá.'
Vân Nham đón nhận hành lễ của Thanh Minh, và nở một nụ cười gượng gạo.
"Nói chuyện với ta một chút....... liệu có được không?"
"Vâng, tất nhiên rồi! Đương nhiên rồi."
"....... Vậy chúng ta tản bộ một chút nhé".
"Vâng!"
Vân Nham vừa dẫn Thanh Minh đi khỏi, tất cả mọi người đều đồng loại thở phào.
".... Sau này chúng ta cũng phải tiếp tục như thế này ư?"
"Còn không à?"
"Hay là chúng ta cứ sống như lương dân đi?"
"Chuyện đó thì không sao, nhưng mà huynh vẫn phải xây nhà đó thôi."
"....... Chết tiệt".
Ở một nơi khác, Vân Nham hai tay chắp phía sau bước đi thong thả, rồi hắn ta gượng gạo ho hắng giọng.
"Ừm....... Ta nghĩ là ta cũng phải làm gì đó."
"Ây. Ý người là sao? Việc quản lý mọi người và kiểm tra xem công việc có tiến triển tốt không quan trọng đến nhường nào chứ?"
Đúng vậy, lời nói đó chí phải. Nếu như Thanh Minh không chạy lăng xăng như tên điên khùng và làm hết những việc Vân Nham phải làm.
"Dù sao thì với tư cách là một Chưởng Môn Nhân...."
"Ây. Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn phải có thể diện chứ, đâu thể làm những việc tầm......."
"Mang thêm đinh gỗ lại đây! Đã nói từ khi nào rồi mà vẫn còn chưa mang đến!"
Giọng nói của Đường Quân Nhạc vọng lại từ bên cạnh, Vân Nham nhìn Thanh Minh buồn bã.
"....... Tầm thường chứ."
Thanh Minh kết thúc câu nói lấp lửng và len lén tránh ánh mắt của hắn ta. Vân Nham thở dài.
"Ta hỏi thêm một câu nữa được không?"
"Ây, sao lại chỉ một thôi ạ? Người hỏi thêm trăm câu nữa cũng được."
"Nhìn dáng vẻ chạy qua chạy lại của con có vẻ bận rộn nhỉ?"
"À, lẽ nào lại vậy chứ? Con tiện thể tu luyện ấy mà."
Vân Nham mỉm cười trước câu trả lời tự nhiên của Thanh Minh.
"Theo ta thấy thì số lượng nhà cửa đã xây dựng cũng đủ rồi."
"Vẫn còn thiếu."
"Ta biết là con sẽ trả lời như vậy. Có vẻ như đến cả khu vực mà các môn phái sử dụng cũng đã xây dựng hết rồi nhỉ?"
Thanh Minh không phủ nhận lời nói đó và cười gượng gạo.
"Người thấy rồi ạ."
"Tuy ta không thể giỏi hơn con, nhưng ta không đần độn. Sư phụ đã dành cả cuộc đời để quan sát bề ngoài, nhưng ta là người đã sống cả đời để quan sát ánh mắt bên trong".
"Ừm"
"Con định làm gì? Dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng không cảm nhận được rằng nơi này là tổng bộ của Thiên Hữu Minh. Có thể vì xây gấp nên nó không thể ra được hình thái chuẩn, nhưng dù vậy nơi đây vẫn có những thứ cơ bản của tổng bộ......... Vậy mà ta nhìn kiểu gì thì nơi này cũng giống như một Thành Đô thực sự. Một Thành Đô vẫn còn mở rộng thêm nữa."
Thanh Minh từ từ gật đầu.
"Đúng vậy, Chưởng Môn Nhân."
Vân Nham khẽ cau mày trước sự thừa nhận thản nhiên đó.
"Con đang nghĩ gì vậy? Sao lại xây dựng một Thành Đô ở đây? Con biết đấy, đây không phải là địa hình phù hợp để phát triển Thành Đô. Việc biến nơi này giống như Tây An.................."
"Ây, không phải vậy".
Thanh Minh nhún vai.
"Con cũng biết rằng Thành Đô không phải muốn là có thể xây dựng ngay lập tức."
"....... Hửm? Vậy thì?"
Nhưng tại sao chuyện này đang diễn ra?
"Thì........."
Thanh Minh gãi gãi đầu.
"Chúng ta không thể gọi người không có mặt đến đây. Và việc xây dựng một Thành Đô rồi ép buộc đưa người đến thì cũng kỳ lắm"
"Đúng vậy"
"Nhưng ai đến thì phải tiếp nhận chứ".
"....... Hả?"
Vân Nham nhìn chằm chằm vào Thanh Minh như thể muốn hỏi điều hắn vừa nói có nghĩa là gì.
Đúng lúc đó, bước chân của họ đã đến đoạn cuối của Hoa Âm. Con đường trải dài nối liền với các khu vực khác. Nơi này quá quen thuộc với đệ tử Hoa Sơn.
Thanh Minh nghiêng đầu.
"Lẽ ra giờ cũng phải đến nơi rồi chứ nhỉ?"
"Đó là ý gì........."
"À, quả nhiên. Đến rồi kìa."
"Hả?"
Vân Nham quay sang nhìn về hướng mà Thanh Minh chỉ.
'Có gì đang đến....?'
Hai mắt của hắn ta mở to.
"Kia, kia là......."
Đường chân trời ở phía xa xa. Hắn ta đã nhìn thấy mờ mờ một đám người đang tiến đến.
Vân Nham cảm nhận được. Những người đang đến kia không có một chút ý thù địch nào. Không, trước khi xét tới việc họ có ý thù địch hay không....... thậm chí họ còn không phải là võ giả.
Thanh Minh cười toe toét.
"Hình như bên kia cũng đã suy nghĩ nhiều lắm. Nếu đây là việc có thể giải quyết được chỉ bằng cách vắt óc suy nghĩ thì con đã đâu phải vất vả như vậy chứ. Bây giờ sẽ đến. Những việc chúng ta đã làm đang kết trái."
Vân Nham bất giác siết chặt nắm tay khi nghe thấy điều đó.