"Bạch Kiếm Bảo đã bày tỏ ý định gia nhập!"
"Cả Thanh Hải Môn cũng đã liên lạc tới. Họ nói rằng đang dẫn dắt các môn đồ và xuất phát tiến đến nơi này".
Pháp Giới gật mạnh đầu. Hôm nay cũng liên tục có các môn phái liên lạc tới xin gia nhập vào Cửu Phái Nhất Bang.
"Thật là những tin tốt lành. Thưa Phương Trượng."
Tuy nhiên, thay vì đáp lời Pháp Giới thì Pháp Chỉnh lại đang mải miết chìm vào suy nghĩ khác. Sau đó một chốc, ông ta liếc nhìn người vừa báo cáo.
"Tuệ Độ."
"Vâng, Phương Trượng."
"Hôm nay có bao nhiêu môn phái bày tỏ ý định gia nhập?"
"....... Ba mươi mốt, ba mươi hai gì đó ạ".
Ba mươi hai.
Không thể nói là ít. Tuy nhiên, cả lần này Pháp Chỉnh cũng không những không vui mà ngược lại còn cau mày.
Pháp Giới cảm nhận được có gì đó không ổn, thận trọng hỏi.
"Phương Trượng, có vấn đề gì ạ......."
Nhưng thay vì trả lời, Pháp Chỉnh lại thúc giục Tuệ Độ.
"Chẳng phải cũng có những môn phái gia nhập mà không gửi thư liên lạc sao? Số đó là bao nhiêu?"
"Ý người là hôm nay ạ?"
"Đúng vậy."
".... Khoảng mười sáu...."
"Con nói là mười sáu ư?"
"Vâng, thưa Phương Trượng."
"Có chắc chắn là mười sáu không?"
"....... Vâng, đúng vậy ạ."
"Hôm qua thì sao?"
"Dạ?"
"Hôm qua có bao nhiêu môn phái đến? Ý ta là những người đến mà không liên hệ trước ấy."
"Con không chắc lắm....... nhưng theo con được biết là khoảng hai mươi. Bây giờ con sẽ đi xác nhận lại......."
"Hai mươi?"
Nhưng Tuệ Độ không thể di chuyển. Bởi vì hắn cảm thấy gương mặt của Pháp Chỉnh không bình thường khi nhắc lại từ 'hai mươi'.
"Nếu vậy thì có nghĩa là hôm nay chưa được năm mươi môn phái gia nhập?"
Tuệ Độ đã ngậm miệng lại. Hắn ta chỉ là người báo cáo. Vì vậy, hắn không có câu trả lời nào cho câu hỏi này.
".... Pháp Giới".
"Vâng, Phương Trượng."
"Hãy kiểm tra lại tình hình ngay lập tức. Đây không phải là việc kỳ lạ thông thường đâu."
"Vâng?"
"Nếu đúng như chúng ta nghĩ thì bây giờ số môn phái đến gõ cửa Cửu Phái Nhất Bang phải gần gấp đôi so với hiện tại. Nhưng mà con số thực tế không phải là quá ít sao?"
"Phương Trượng....... Năm mươi không phải là con số nhỏ"
"Không nghe thấy lời ta bảo đi kiểm tra lại sao?"
Khi Pháp Chỉnh thể hiện sự tức giận, Pháp Giới đã giật bắn mình. Khi đó, Tuệ Độ nãy giờ vẫn liên tục quan sát ánh mắt của Pháp Chỉnh, đã thận trọng lên tiếng.
"Không biết....... những gì con thấy có phải là điều Phương Trượng đang nghĩ hay không?"
Pháp Chỉnh quay phắt đầu lại nhìn hắn ta.
"Con đã nhìn thấy gì?"
"Ừm....... theo cảm nhận của con, có vẻ như các môn phái Hà Nam và Hồ Bắc ở gần đây không dễ dàng quyết định gia nhập."
"Gì cơ?"
Pháp Chỉnh nhìn Tuệ Độ như thể điều hắn vừa nói thật nhảm nhí.
"Con nói gì vậy? Họ chính là những người nóng lòng nhất trong lúc này. Rốt cuộc là họ phải cân nhắc điều gì mà lại trì hoãn chứ?"
"Chuyện đó...."
Lúc đó, Pháp Giới khẽ cau mày và nhẹ nhàng mở miệng.
"Có khi nào họ vẫn còn đắn đo trong việc quyết định giữa Thiên Hữu Minh và Cửu Phái Nhất Bang......."
"Nói nhảm nhí!"
Tuy nhiên, Pháp Chỉnh đã kiên quyết lắc đầu phủ nhận.
"Điều đó không thể xảy ra."
"Phương Trượng, nhưng mà..............."
"Đó không phải là lời nói để thể hiện lòng tự trọng. Tình hình bây giờ đã vượt trên cuộc chiến quyền lực đơn thuần. Chẳng phải Hồ Bắc đã trở thành nơi chúng ta bảo vệ và Thiểm Tây trở thành vùng đất mà họ bảo vệ sao?"
"Đúng là như vậy nhưng....... Phương Trượng."
"Vậy thì làm sao bọn chúng lại gia nhập Thiểm Tây cơ chứ? "
".... Tất nhiên lời của Phương Trượng chí phải. Nhưng cũng có những người cảm thấy Thiểm Tây an toàn hơn mà?"
Nhưng Pháp Chỉnh vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Đó cũng là điều không thể".
"........."
"Không có lý nào Thiểm Tây lại an toàn hơn được, mà dù có an toàn thì họ liệu có thể bỏ chạy tới đó được không? Họ không phải Thiếu Lâm. Cũng chẳng phải Võ Đang. Họ không phải là những người có thể nói rằng nơi này nguy hiểm mà rời đến Thiểm Tây xa xôi, rồi sau đó lại quay trở về đây được."
"Ưm"
"Nếu thực sự trong tình trạng sắp phải bỏ mạng thì không nói. Nhưng nếu không phải như vậy, thì cuối cùng họ sẽ trở về đây và phải để ý ánh mắt của những người thân quen trên chính mảnh đất họ từng sinh sống. Hãy suy nghĩ thử xem. Nếu những người tự xưng là Chính Phái để lại lương dân ở vùng đất đang gặp nguy hiểm và chạy đi nơi khác, thì ai sẽ chào đón họ đây?"
Các đại môn phái như Cửu Phái Nhất Bang có thể thu tiền quỹ nhờ vào các mối buôn bán. Nhưng các trung tiểu môn phái thì chỉ có duy nhất một nguồn thu là từ số tiền mà những người bái nhập môn phái đó đóng tiền học võ công.
Tuy nhiên, một khu vực đâu chỉ có duy nhất một môn phái? Ai dám bái nhập vào môn phái đã bỏ chạy trong tình hình này chứ? Còn bao nhiêu môn phái khác cơ mà?
Vì vậy, động thái của các trung tiểu môn phái đó không theo lẽ tự nhiên.
"Nhưng, nhưng không phải chuyện đó đang thực sự xảy ra sao, Phương Trượng?"
"Sẽ có căn nguyên khác. Phải nhanh chóng nắm bắt được điều đó......."
"........."
Lúc đó, Tuệ Độ quan sát ánh mắt của Pháp Chỉnh và lên tiếng một lần nữa.
"Tuy chỉ là phỏng đoán nhưng mà................"
"Phỏng đoán? Là chuyện gì?"
"Tuy chưa chắc chắn....... nhưng có lẽ trước tiên Phương Trượng nên trực tiếp đi xem ạ."
Ngay khi Tuệ Độ đứng dậy rời khỏi vị trí, ánh mắt của Pháp Chỉnh liền bám theo hắn ta.
Một lát sau, Tuệ Độ dẫn Pháp Chỉnh tới một ngôi làng bình thường nằm ngoài khu phố phồn hoa rộng lớn của Hồ Bắc. Pháp Chỉnh chớp chớp mắt với vẻ mặt hơi ngơ ngác.
".... Chuyện này là?"
Ông ta nhìn thấy những người vác bao tải hành lý lớn trên vai và những xe kéo xếp thành hàng. Tuệ Độ thận trọng lên tiếng.
"Đây là dân lánh nạn ạ."
"Lánh nạn?"
Tuệ Độ gật đầu.
"Vâng, dù sao thì nơi này cũng sắp trở thành chiến trường nên việc có những người rời đi không phải là điều hiển nhiên sao ạ?"
"Vậy nghĩa là sao? Không phải chúng ta đã nói là sẽ bảo vệ họ sao? Ta đã nói rằng không có nơi nào trên thiên hạ này còn an toàn cả!"
"Vâng, đúng vậy nhưng...."
Tuệ Độ thở dài một cách nặng nề.
"Điều đó có thể đúng với những võ giả, nhưng những lương dân thì họ đâu có nghe được điều đó ạ?"
Đôi mắt của Pháp Chỉnh hơi run rẩy.
"Lời Phương Trượng đều chí phải. Việc rời đi khó khăn, việc quay trở lại còn khó khăn hơn. Nhưng....... đó là chuyện của những người có những thứ cần bảo vệ ở nơi này. Còn những người không có gì để bảo vệ ngoài tính mạng họ......."
Trong khoảnh khắc, một nụ cười gượng gạo bật ra từ miệng Pháp Chỉnh.
Có 2 lý do.
Một là ông ta đã hiểu lời nói của Tuệ Độ. Và hai là ông ta hoàn toàn không biết gì về tình huống này.
Không phải là Pháp Chỉnh không quan tâm đến những người không phải là võ giả.
Ông ta cũng cho rằng việc quản lý lòng dân ở Hồ Bắc là quan trọng, và thực sự ông ta cũng thường xuyên rời khỏi điện các để quan sát thế nhân.
'Ta nghĩ là đã đủ ổn định rồi.'
Nhưng ông ta đã không thể nghĩ tới việc thử đi đến một nơi như thế này. Vì vậy bây giờ ông ta mới minh ngộ.
Nơi ông ta sống là khu vực có những người giàu nhất ở Hồ Bắc. Không có lý nào suy nghĩ của những người giàu có ở khu vực đó và những người hiện giờ đang đi lánh nạn lại giống nhau được.
Việc không nhận ra điều này là một sai lầm của Pháp Chỉnh. Nhưng mà......
"Nhưng việc họ đi lánh nạn có liên quan gì đến suy đoán của con?"
".... Phương Trượng có nhìn thấy đằng kia không?"
Tuệ Độ chỉ vào đâu đó. Ở phía cuối kia là các võ giả đeo kiếm. Họ đang giúp những người đi lánh nạn chất hành lý lên xe kéo.
"Họ đang làm gì vậy?"
"Con cũng chỉ nhìn thoáng lúc đi ngang qua....... con cũng đã tưởng rằng họ chỉ đang giúp đỡ những người này chuẩn bị đi lánh nạn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ như họ hộ tống những người đi lánh nạn thì phải.
"Hộ tống?"
Pháp Chỉnh nói như điều này quá vô lý.
"Hộ tống gì chứ? Sao lại hộ tống những người đi từ nơi nguy hiểm tới nơi an toàn......."
Nhưng ngay lập tức ông ta không thể nói nốt mà ngậm miệng lại.
'Hộ tống?'
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu ông ta. Khi ông ta quay sang nhìn Tuệ Độ như tìm kiếm sự đồng tình, hắn ta liền cúi đầu xuống tựa hồ đang khó xử.
".... Ở đâu?"
"......."
"Bây giờ họ đang đi lánh nạn ở đâu?"
Tuệ Độ không thể trả lời. Pháp Chỉnh cắn chặt môi và ngay lập tức tiến đến chỗ những người đang vác hành lý đi ngoài đường, và hỏi bằng giọng cứng rắn.
"A Di Đà Phật. Lão nạp xin hỏi một chuyện."
Những người đang bước đi với vẻ mặt mệt mỏi và rũ rượi, khi phát giác ra sự hiện diện của Pháp Chỉnh liền giật mình và cúi người xuống.
"Ôi, đại sư. Có chuyện gì vậy ạ? Chúng tại hạ rất muốn giúp đỡ, nhưng hoàn cảnh hiện tại nên những gì chúng tại hạ có là...."
"Không phải như vậy".
Ngay cả khi nhìn thấy Pháp Chỉnh, họ cũng chỉ nghĩ đây là một Phật Tử bình thường chứ không nghĩ rằng đây là người Thiếu Lâm. Họ là những người mới chỉ nghe thoáng qua rằng Thiếu Lâm đang ở Hồ Bắc này, chứ họ hoàn toàn không nghĩ đến.
"Bây giờ các thí chủ đang đi đâu?"
Người nghe cười buồn buồn và trả lời.
"Đương nhiên là đi lánh nạn. Chẳng phải lũ Tà Phái sẽ xông vào đây và biến nơi này thành chiến trường sao?"
"....... Nếu là lánh nạn, vậy thí chủ sẽ đi đâu?"
"Thật là câu hỏi dư thừa. Tất nhiên là sẽ đi đến Thiểm Tây rồi."
Bàn tay đang giấu trong ống tay áo của Pháp Chỉnh khẽ run rẩy.
"Tại sao lại là Thiểm Tây? Lão nạp nghe nói Thiểm Tây cũng nguy hiểm mà."
"Vâng, tại hạ cũng nghe nói vậy....... nhưng dù thế thì Thiểm Tây vẫn tốt hơn mà. Vì ở đó có Thiên Hữu Minh."
".... Chẳng phải ở đây cũng có Cửu Phái Nhất Bang đó sao?"
"Vâng?"
Tuy nhiên, người nghe thấy lời nói đó liền nhìn Pháp Chỉnh với vẻ mặt hoàn toàn chẳng hiểu điều ông ta vừa nói.
Ánh mắt bối rối tựa như không rõ tình hình và cũng không hiểu nổi lý do sao con người này lại nhắc tới Cửu Phái Nhất Bang.
Pháp Chỉnh cố gắng bình tĩnh, nói.
"Không phải Cửu Phái Nhất Bang đã nói là sẽ bảo vệ nơi này sao?"
"À............"
Phải đến lúc đó người kia mới khẽ phát ra tiếng thở dài như thể đã hiểu ra và yếu ớt gật đầu. Nhưng Pháp Chỉnh đã nhìn thấy. Cảm xúc hiện lên trong đôi mắt của người đó đã thay đổi rõ ràng từ sự quan tâm đối với một hòa thượng trở thành sự cảnh giác.
"Đúng vậy, đúng vậy, nhưng....... chúng tại hạ chỉ là............"
Ông ta không thể không nhận ra. Cho dù sự thay đổi đó có nhỏ bé đến đâu, thì không lý nào một Phương Trượng Thiếu Lâm lại bỏ sót động thái của một lương dân không biết võ công.
Lúc đó, Pháp Giới và Tuệ Độ tiến lại từ phía sau, càng khiến cho cơ thể người nam nhân co rúm lại.
"Chúng tại hạ chỉ....... Tại hạ chỉ nghe người khác nói vậy thôi....... Vâng, đám khờ khạo như chúng tại hạ thì biết gì chứ?"
"....................................."
"Chỉ là....... người ta bảo đến Thiểm Tây sẽ tốt hơn nên....... Tại hạ không biết gì cả."
Pháp Chỉnh nhắm mắt lại và mở ra. Rồi ông ta nhìn lương dân đang run rẩy sợ hãi trước mặt và lên tiếng.
"Tuệ Độ."
"Vâng, Phương Trượng."
Tuệ Độ hiểu được ý ông ta, liền lấy trong ngực áo ra túi tiền nhỏ, thận trọng đưa cho Pháp Chỉnh.
"A Di Đà Phật. Hãy dùng thêm trên đường đi."
"À, không, thưa đại sư. Chúng tại hạ...."
"Hãy nhận lấy."
Pháp Chỉnh nhất mực dúi tiền vào tay người nam nhân, ông ta cúi rạp người vài lần rồi quay người đi. Mặc dù đã cho thêm tiền lộ phí nhưng rõ ràng lương dân đó vẫn run sợ trước Pháp Chỉnh.
Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm vào những người đang rảo bước đi, bật ra nụ cười gượng gạo.
"....... Thiểm Tây. Thì ra là Hoa Sơn."
"......................"
"Lương dân hướng đến Hoa Sơn, và với danh nghĩa bảo vệ những lương dân này nên nhiều môn phái rời đi. Phải thế không?"
"Phương Trượng.................."
"Sao lại vậy nhỉ?"
Pháp Chỉnh lẩm bẩm một cách mệt mỏi.
"Đã cho cả thiên hạ này biết rằng Thiên Hữu Minh không có sức mạnh để bảo vệ bọn họ. Ngay khi Tứ Xuyên rơi vào tay Tà Bá Liên, thiên hạ vạn dân hẳn đã hiểu được rằng chỉ chúng ta mới có sức mạnh bảo vệ họ."
"..............."
"Nhưng tại sao họ vẫn còn bám vào Thiên Hữu Minh? Tại sao?"
Không phải là phẫn nộ, nản lòng, cũng không phải là thất vọng hay khinh miệt. Cảm xúc duy nhất chất chứa trong giọng nói của Pháp Chỉnh chỉ là sự bàng hoàng.
Ông ta hoàn toàn không thể dự đoán trước được. Dù đã tận mắt chứng kiến vẫn không thể hiểu được.
Những kẻ làm đảo ngược tính toán hoàn hảo của Pháp Chỉnh lại chính là những người chưa bao giờ nghĩ rằng ông ta sẽ làm thay đổi thế giới.