Chương 1473 : Đây là Hoa Âm ư

"....... Phù".

Nam nhân ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy mệt mỏi và nhìn quang cảnh trải dài trước mắt. Dọc theo con đường núi không quá rộng, mọi người đều vác hành lý, kéo xe và cố gắng rảo bước.

"Còn phải đi bao xa nữa?"

"Huynh có thấy Hoa Sơn ở đằng kia không? Gần đến nơi rồi. Hãy cố gắng thêm một chút nữa."

Nghe thấy câu trả lời từ người đi bên cạnh, nam nhân ngẩng đầu lên.

Hắn ta nhìn thấy ngọn núi cao chót vót phía sau ngọn núi nhỏ mà họ đang leo lên. Ngọn núi trông có vẻ còn xa lắm. Nhưng nhìn vào dáng núi thì không khó để nhận một trong năm đỉnh núi kia là Hoa Sơn.

"....... Hình như lúc nãy ta cũng nghe thấy câu đó rồi thì phải."

"Đứa bé không sao chứ? Dù sao cũng phải cho nó ăn gì đó"

"Cứ kệ nó. Đôi lúc ngủ thêm một chút cũng là liều thuốc bổ mà."

Nam nhân nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn đứa trẻ mà hắn ta đang cõng trên lưng. Đứa trẻ nhỏ khoảng năm tuổi, đang ngủ thiếp đi. Đôi mắt của nam nhân nhìn đứa trẻ tràn đầy tình cảm.

"Đưa hành lý huynh đang cầm trong tay cho đệ đi."

"Được rồi. Đệ định mang hết hành lý của ta sao? Hành lý mang theo còn nặng hơn cả đứa trẻ đấy."

"Đệ vẫn còn trẻ hơn huynh mà."

"Cái đứa gầy khô chỉ còn da bọc xương này, có mỗi cái mồm là giỏi nhỉ. Mười năm không thay đổi nổi."

"Huynh cố chấp quá. Vậy thì đưa hành lý mà tẩu tẩu đang mang cho đệ............"

"Được rồi. Đừng có quá sức. Ta mà gục ngã thì vẫn có người chăm sóc cho ta. Nhưng đệ làm gì có ai?"

"....... Có đúng là huynh đang lo lắng cho đệ không vậy?"

"Đương nhiên rồi"

"........................"

Khuôn mặt của nam nhân trẻ tuổi vừa năn nỉ xin vác hộ hành lý bỗng chốc méo xệch. Đúng lúc hắn ta định tuôn ra một tràng.

"Nhưng mà, phu quân."

"Hửm?"

Người đang cõng đứa trẻ quay đầu lại nhìn thê tử hắn. Nữ nhân đang đội tai nải hành lý lớn trên đầu, hỏi với vẻ mặt đầy bất an.

"....... Có thật là chúng ta đang đi đến Thiểm Tây không?"

".................."

"Thiếp đã nghe theo lời chàng và người này, nhưng dù vậy thiếp vẫn cảm thấy bất an. Đến một nơi xa lạ như vậy liệu chúng ta có thể sống tốt hay không...."

Ngay khi nam nhân định trả lời, gã nam nhân trẻ tuổi vội vàng mở miệng trước.

"Ơ! Tẩu tẩu. Tẩu nói vậy là sao? Sống tốt với chẳng không tốt là chuyện sau này. Trước tiên thì chúng ta phải giữ được cái mạng đã chứ?"

".... Thiểm Tây cũng nguy hiểm vậy mà."

"Nhưng chẳng phải ở Thiểm Tây có Thiên Hữu Minh sao?"

"Nơi chúng ta đang sống cũng có Thiếu Lâm mà......."

"Ôi trời, tẩu tẩu."

Gã nam nhân trẻ tuổi đập vào ngực hắn bộp bộp như thể bức bối lắm.

"Thiếu Lâm? Thiếu Lâm đó đã từng để ý tới chúng ta chưa? Cửu Phái hay Cửu Phiếc gì đó đã bao giờ mang cho chúng ta một hạt gạo khi cuộc sống của chúng ta khó khăn chưa?"

Nữ nhân gật đầu tựa hồ đồng thuận với lời nói đó.

"Đệ cũng thấy rồi. Bọn họ nói đầy nghĩa khí rằng sẽ bảo vệ Hồ Bắc. Nhưng Hồ Bắc mà bọn họ bảo vệ không bao gồm chúng ta. Vì bọn họ là những kẻ sẽ dương dương tự đắc rằng đã làm tốt, đã bảo vệ được vùng đất đó cho dù chúng ta có chết hết đi chăng nữa."

"Đúng vậy."

Người cõng đứa trẻ cũng bồi thêm vào.

"Tất nhiên Thiên Hữu Minh đã không bảo vệ được Tứ Xuyên là sự thật. Nhưng dù như vậy thì Thiên Hữu Minh cũng đâu có giống với Cửu Phái Nhất Bang? Khi chúng ta gặp khó khăn, ai đã giúp chúng ta? Nàng đã quên hết việc Hoa Sơn, Đường Môn đến Trường Giang chia lương thực và đánh lui lũ thủy tặc rồi à?"

"Tất nhiên là thiếp nhớ. Thiếp cũng là con người mà."

Dù ai có nói gì đi nữa, thì những người nhận được sự cứu giúp lớn nhất từ Thiên Hữu Minh vẫn là những người sống ở lưu vực sông Trường Giang.

Tuy nhiên, không chỉ những người sống gần Trường Giang mới dõi theo hành động của họ. Những lương dân ở khắp khu vực Hồ Bắc giáp Trường Giang cũng dõi theo tất cả.

"Đám người Cửu Phái Nhất Bang mỗi năm ghé qua đây được khoảng một lần, khoe mẽ các thứ xong rời đi. Họ đã làm gì cho chúng ta chứ? Nhưng Đường Môn kia sau khi rời khỏi Tứ Xuyên, đến an cư tại nơi này, đã giúp mọi người còn gì. Nói cho đúng, thì nếu Đường Môn đó mà còn nguyên lực lượng ở Tứ Xuyên, thì làm gì có chuyện lũ Tà Phái xâm chiếm được?"

Khi giọng nói của gã nam nhân trẻ tuổi dần cao lên, những người đi bộ xung quanh cũng gật đầu. Cho dù phủ nhận tất cả, thì họ cũng tuyệt đối không thể phủ nhận việc Thiên Hữu Minh đã nỗ lực vì bọn họ.

"Chẳng biết được liệu Thiên Hữu Minh có thể bảo vệ chúng ta được hay không. Ai mà biết được chứ? Nhưng dù vậy, nếu phải tin vào một trong hai bên thì đương nhiên phải tin Thiên Hữu Minh rồi. Làm sao có thể tin những kẻ chỉ biết khua môi múa mép?"

"Đúng rồi."

"Đúng vậy. Tất nhiên là phải tin vào Thiên Hữu Minh rồi."

Những giọng nói phấn khích đột nhiên vang lên từ hai bên trái phải.

Họ vốn là những người ngay từ ban đầu đã quyết tâm đi một quãng đường dài đến nương nhờ Thiên Hữu Minh. Nên việc họ phản ứng một cách thiện chí là điều đương nhiên.

"Ta cũng nghĩ vậy."

"Phu quân"

"Có mệt thì cũng giáng chịu đi. Trời sinh voi ắt sinh cỏ."

Nam nhân quay đầu lại nhìn đứa trẻ hắn ta đang cõng trên lưng.

"Chỉ cần còn sống, một ngày nào đó chúng ta sẽ quay lại. Vì vậy hãy cố gắng chịu đựng một chút. Nhé?"

Nữ nhân gật đầu với lời nói của trượng phu. Ánh mắt của nàng ta cũng hướng về phía đứa trẻ đang được cõng trên lưng trượng phu. Nếu là vì đứa bé kia thì dù là thiên lý vạn dặm nàng ta cũng không từ.

"Mong là chúng ta không bị bạc đãi."

Nam nhân thở dài.

Hắn ta cũng biết. Không lý nào Thiên Hữu Minh lại hoan hỉ chào đón họ. Trong thời chiến này, những người bị đối xử như hàng hóa chính là những lương dân không biết chiến đấu, lại làm hao cơm tốn gạo như họ.

Nếu là chiến tranh thực sự thì có thể chiêu mộ những người nam nhân tham gia chiến đấu, nhưng trong cuộc chiến giữa các võ giả thì những người như bọn họ hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

"Dù vậy, chẳng lẽ danh nghĩa là Thiên Hữu Minh, họ lại đuổi những người vừa vượt một chặng đường xa tìm đến họ sao? Chắc là ít nhất họ cũng cho chúng ta trú nhờ dưới mái hiên."

"..............."

"Hãy cố gắng chịu đựng cho tới khi chiến tranh kết thúc. Nếu vậy thì sẽ có lối đi cho chúng ta."

".... Vâng"

Chính lúc nam nhân định đưa ra lời hứa chắc chắn.

"Chúng ta đến rồi! Chỉ cần qua bên kia là Hoa Âm rồi!"

Một người của Thiên Dương Môn đi theo với danh nghĩa hộ tống họ đã hét lớn. Những người nghe thấy giọng nói đó đã cố gắng hết sức để leo lên ngọn đồi.

Và.

"Ơ ơ?"

".... Hơ hơ?"

Những người vừa leo lên đỉnh đồi liền mở to mắt.

".... Chẳng phải Hoa Âm là một thị trấn không lớn lắm sao?"

"Ta cũng nghe nói như vậy?"

Có hai lý do để họ đến Hoa Âm. Một là ở Hoa Âm có Hoa Sơn. Và hai là, nếu họ muốn đến thành đô lớn nhất của Thiểm Tây là Tây An thì cũng phải đi qua Hoa Âm.

Vì giả như Hoa Âm - nơi có Hoa Sơn - quá nhỏ nên không có chỗ cho họ tá túc, thì họ có thể đi đến Tây An.

Nhưng bây giờ Hoa Âm trải rộng trước mắt họ là một nơi rất khác với những gì họ đã được nghe. Trấn nhỏ mà họ đã từng nghe đã hoàn toàn biến mất, và trước mắt họ là một thành đô lớn với các ngôi nhà hệt như bàn cờ vây đang trải rộng.

"Hình như còn lớn hơn cả Quân Huyền thì phải?"

"Ây, lẽ nào lại lớn hơn Quân Huyền chứ? Dù sao thì...."

"Không, dù vậy thì nơi này cũng đâu thể nói là nhỏ?"

".... Đúng nhỉ?"

Những người vừa leo lên đỉnh núi quên cả sự mệt mỏi, mở to mắt.

"Chỗ này....... vốn dĩ là vậy sao?"

"Làm gì có chuyện đó....... A! Tông Minh! Chẳng phải mới đây ngươi mới đi qua nơi này à? Lúc đó cũng vậy sao?"

"Hai năm trước khi tại hạ đến đây, nơi này thực sự chỉ là một tiểu trấn mà?"

"Vậy à?"

Nam nhân quay lại nhìn thành đô với vẻ mặt ngơ ngác.

"Nếu đúng vậy, có nghĩa là nó đã được xây dựng chỉ trong vài năm....... Vậy có vẻ như Thiên Hữu Minh là một nơi tuyệt vời hơn nhiều so với những gì giang hồ đồn. Nếu không thì cũng là Hoa Sơn tài giỏi."

Một số người gật đầu như thể đồng ý với lời nói đó.

"Có vẻ như tin đồn tổng bộ của Thiên Hữu Minh được xây dựng ở đây đúng là sự thật."

"Có vẻ vậy."

"Đi thôi. Mọi người đang dồn lại ở phía sau."

"Đúng vậy."

Nam nhân gật đầu và lại bắt đầu nhấc chân lên.

Đôi mắt hắn ta vẫn chăm chú nhìn thành đô như bị mê hoặc, trong ánh mắt đó xuất hiện một hy vọng nhỏ nhoi.

'Nếu đã tạo nên một thành đô lớn như thế này thì họ sẽ không đối xử vô cảm đâu nhỉ'

Hắn ta dồn sức vào bàn tay đang đỡ đứa bé trên lưng.

"Hướng này!"

"Hây! Phía trước kia kìa! Hành lý rơi xuống rồi!"

"Cẩn thận xe kéo! Xe kéo! Kìa, kìa! Đâm vào người mất!"

Vô số người ùa vào con đường không lớn lắm dẫn vào Hoa Âm.

"Đi ra phía sau. Người tiếp theo!"

Nam nhân cõng đứa trẻ nuốt khan rồi tiến đến trước cái bàn được đặt ngay ngắn thành hàng như chặn lối vào trấn.

"Tiểu nhân....... phải làm gì......."

Mọi người tự động xếp hàng nên hắn ta cũng vô thức đứng vào hàng, nhưng hắn xếp hàng rồi cũng không biết phải làm gì ở đây. Chỉ là đến lượt rồi đi về phía trước thôi.

Nghe thấy tiếng nam nhân hỏi, người đang ngồi liền quay đầu lại, nhìn hắn.

"Ngươi từ đâu đến?"

"Vâng? Chúng tiểu nhân ở Hồ Bắc...."

"Hồ Bắc. Có bao nhiêu người?"

".... Tiểu nhân cùng thê tử. Và một đứa nhi tử nữa "

"Một nam nhân, một nữ nhân, một đứa trẻ."

Người vừa biên vào sổ sách bằng bút lông, rồi lại nhanh chóng viết gì đó lên mộc bài đã chuẩn bị sẵn và đóng dấu lên đó rồi đưa cho nam nhân.

"Đây."

"Vâng? Đây là cái gì....?"

"Đây là thẻ chứng minh thân phận là những người lánh nạn đến. Phải có cái đó thì mới được phân phát, hãy giữ gìn cẩn thận đừng để mất nhé. Nếu lỡ mất thì hãy đến Ân Hạ Thương Đoàn."

".... Vâng? Phân phát? Phân phát là sao ạ?"

Trước thắc mắc của nam nhân, người ngồi phía trước gãi gãi đầu.

"Vào trong ngươi sẽ biết. Đang có nhiều người chờ phía sau nên trước tiên ngươi cứ vào trước đi. "

"Vâng? À, vâng!"

"Hãy nhận thêm một cái này nữa. Đây! Một gia đình ba người!"

Ngay khi người đang ngồi hét lên, một trong những người đang chờ ở phía sau đã chạy đến.

"Chung ạ?"

"Gia đình có trẻ con còn gì! Phòng riêng."

"Vâng! Xin mời đi lối này."

"À! Vâng!"

Nam nhân đi theo người dẫn đường với đôi mắt ngạc nhiên. Và một tay hắn ta vẫn nắm chặt tay thê tử mình.

"Phu quân. Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?"

"Đừng sợ. Có vẻ họ không có ý đồ xấu."

"....... Vâng"

Mọi người đều có suy nghĩ rằng nếu đến trấn sẽ tìm đại một chỗ nào đó để nghỉ ngơi, nên trước những việc đang liên tiếp diễn ra này, hắn ta không thể tránh khỏi bối rối.

Và càng lúc hắn càng cảm thấy hoang mang hơn.

'Con đường............?'

Con đường được lát đá không sót chỗ nào được lau sạch đến mức lần đầu tiên hắn thấy trong đời, và hai bên đường là san sát những ngôi nhà to lớn.

Vì là những ngôi nhà không được sơn, cũng không được trang trí nên nhìn hình ảnh đó càng mang lại cảm giác vô cùng uy áp.

'Đây là Hoa Âm ư....?

Chính lúc nam nhân quyết tâm phải tỉnh táo lại.

"Đây, xin mời đi lối này".

"Vâng"

Người dẫn đường rẽ hướng và đi vào con đường nhỏ hơn con đường lớn vừa đi một chút. Hai bên trái phải của con đường này là những tòa ngôi nhà nhỏ chứ không phải những ngôi nhà lớn mà hắn ta vừa nhìn thấy.

Chỉ là chúng nhỏ hơn một chút so với những ngôi nhà đã nhìn thấy trước đó. Còn trong mắt họ vẫn thấy chúng thật tuyệt vời.

"Ừm....... chúng tiểu nhân đang đi đâu?"

"Đây rồi!"

"Vâng?"

Nơi họ dừng chân đã có mấy nhóm người trông như gia đình đã đến và đang tập trung ở đó.

"Xem nào. Thứ tự bây giờ là....... À! Đây rồi. Chính là ngôi nhà này."

"Vâng? Nhà ư?"

"Đúng vậy. Ngươi có thể sử dụng ngôi nhà này. Ngươi cứ vào đó sẽ có người đến hướng dẫn ngay, trước tiên ngươi hãy nghỉ ngơi đi."

"Chờ, chờ chút. Ngôi nhà nghĩa là sao ạ?"

"Hãy đưa ta mộc bài."

"Dạ? Đây, đây ạ"

"Hình như ngoài cái này, ngươi còn được nhận thêm một cái khác nữa mà?"

"Nó đây ạ."

Người vừa nhận mộc bài liền đi về phía trước và đóng mộc bài đó lên trước cửa của nơi ở.

"Bây giờ, nơi này là nơi ở của các ngươi. Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã."

"Đây. Nơi....... đây?"

Nam nhân há hốc mồm nhìn ngôi nhà trước mặt họ.

Ngôi nhà gỗ ba tầng.

"Trời....... đất ơi......."

Nơi ở này quá tráng lệ đối với những người đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải đào hào và sống trong mưa gió.