Vúttttttttttt!
Con chim nhỏ ánh vàng bay vút trên bầu trời xanh vô tận.
"Ơ! Sao con chim đó bay nhanh quá vậy!"
"Chim vốn dĩ bay nhanh mà, tiểu tử thối!"
"Tiểu sư phụ! Hãy làm gì đó đi!"
"A, A Di Đà Phật? Sao tự dưng lại bảo tiểu tăng?"
"Ờ thì! Tiểu sư phụ cũng cùng màu vàng với nó còn gì?"
"Chiêu Kiệt đạo trưởng. Thí chủ điên rồi à?"
Mặc dù không nói nhăng nói cuội như Chiêu Kiệt, nhưng khuôn mặt của những người khác cũng méo xệch hết cả.
Ngay từ đầu, việc con người chạy theo chim đã là chuyện quá vô lý rồi. Mà thứ họ đuổi theo còn không phải chim bình thường, mà là linh vật.
"Sư huynh! Sư huynh! Hay là đệ phóng châm vào cánh con chim đó, lấy mỗi triện thư được không? Sư huynh nói đi! Muội sẽ làm phi châm cho!"
"Bây giờ triện thư không phải là thứ quan trọng, mà quan trọng là con chim đó đi đâu? Phi châm vào cánh thì nó không bay được nữa còn gì! Cứ đi theo đi!"
"Vì chúng ta đang không theo kịp nên muội mới định làm như vậy mà."
"Đúng vậy."
"Rốt cuộc là làm thế nào để đuổi theo thứ đó vậy?"
"Ừm....... Làm sao mới được đây?"
"Lưu sư thúc! Con người này điên rồi!"
"Ta biết."
Thanh Minh nhìn Ngũ Kiếm đang thốt ra mấy lời chửi rủa, liền cau mày.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy đến cả Tuệ Nhiên cũng túa đầy mồ hôi, đầu lóng lánh thì hắn nhận ra có vẻ mọi người đang không giả vờ giả vịt.
Nghĩ lại thì chính hắn cũng đang dần dần hụt hơi. Phải nghĩ ra cách gì đó.......
"Ặc! Tránh xa ta ra, tên nhãi này! Không có ngươi ta cũng đang mệt chết rồi đây!"
"Kii kii kiiii."
"Buông ra! A, điên mất thôi! Làm sao mà ngươi lại hành động giống y chang chủ nhân ngươi vậy chứ? Ít nhất thì cũng phải bám vào vai chứ!"
"Ồ?"
Thanh Minh nhìn Bạch Nhi đang ra sức bám vào đầu Chiêu Kiệt, hai mắt hắn sáng bừng lên lấp lánh.
"Sư huynh! Đưa nó đây cho ta!"
"Hả?"
Trong tích tắc, Thanh Minh đã chạy lại bên cạnh của Chiêu Kiệt và chộp lấy Bạch Nhi đang bám vào đầu hắn.
"Ặc! Tóc ta! Bỏ ra! Bỏ ra! Tên tiểu tử này! Bỏ ra! Ta thành tiểu sư phụ Tuệ Nhiên mất! Tóc ta rụng hết rồi này!"
".... Thí chủ nhất định sẽ phải xuống địa ngục. Chiêu Kiệt đạo trưởng."
Từ miệng của Tuệ Nhiên phun ra lời nói lạnh lùng chứa đựng sự nguyền rủa độc ác không giống với Phật tử.
"Kiii kiiii?"
Trong lúc đó, Bạch Nhi bị Thanh Minh túm gáy, liền kêu toáng lên và nhìn Thanh Minh. Trong đôi mắt nó ngập tràn sợ hãi '"định làm gì ta'
Thanh Minh nhìn vào đôi mắt long lanh đó và mỉm cười.
"Ngươi chịu khó đi một chuyến nhé!"
"Kikiiii?"
"Hây aaaaaaaaaaa!"
Thanh Minh đạp mạnh chân xuống đất và lấy hết sức bình sinh ném Bạch Nhi trong tay lên trời.
"Ki kiiiiiiiiiiiiiiii!"
Cùng với tiếng kêu thảm thiết không thể nghe rõ, cơ thể trắng trẻo của Bạch Nhi bắn vọt lên tận trời xanh.
"Oa, trời mưa hả? Cái gì rơi xuống vậy?"
"Là nước mắt, nước mắt này......."
"A.........."
Mọi người im lặng dõi theo, cơ thể của Bạch Nhi tạo thành một vệt màu trắng trùng với vệt màu vàng đang xẻ ngang bầu trời.
Bạch Nhi bay lên đúng lúc chặn phía trước Vạn Lý Kim Cưu đang bay tới, nó cực lực huơ chân trước vào không trung để cố bắt Vạn Lý Kim Cưu đó.
"Chíp?"
Tuy nhiên, Vạn Lý Kim Cưu nhận ra sự xuất hiện của Bạch Nhi, khẽ liệng sang bên đã tránh được chân trước của nó.
Sau đó, nó ngoái đầu lại nhìn Bạch Nhi bị tốn công vô ích, và vô tâm kêu một tiếng 'chíp' rồi cứ thế tăng tốc bay thẳng về phía trước.
"Kikikiiiii!"
Bạch Nhi bật ra tiếng kêu khóc dữ dội. Nó bị một con chim nhỏ bé cỡ bằng đầu nó bỡn cợt, thật là mất mặt. Tuy nhiên, thật đáng tiếc, lực mà Thanh Minh ném nó lên không thể duy trì được lâu.
".... Ki?"
Cơ thể Bạch Nhi lao vút lên cao rồi từ từ dừng lại. Cùng lúc đó, đôi mắt của Bạch Nhi mở căng ra hết cỡ.
Và ngay sau đó....
"Kiiiii kiiiiiiiiiii.""
Dù có là linh vật đi chăng nữa thì cũng không thể chống lại nguyên lý của tự nhiên. Bạch Nhi bắt đầu rơi xuống, nước mắt nó tuôn ròng ròng, và tay chân ngắn ngủn của nó giãy giụa dữ dội.
"Ôi trời, Bạch Nhiiiiiiiiiiiiii!"
"Đỡ lấy! Đỡ lấy nó! Nếu cứ thế mà rớt xuống là chết thật đấy!"
Dù có là linh vật thì cũng không thể bình an vô sự khi rơi từ độ cao đó xuống. Ngũ Kiếm dốc hết sức bình sinh phóng cơ thể về nơi mà Bạch Nhi đang rơi xuống.
"Xa quá!"
"Này đồ điên! Sao lại ném nó lên để bắt chim chứ?"
"Bằng mọi giá phải đỡ được nó!"
Nhưng làm sao mà con người có thể chạy theo để đỡ lấy thứ mà chính tay mình vừa ném lên trời chứ?
Đó chính là khoảnh khắc khuôn mặt của tất cả mọi người cắt không còn giọt máu khi nhìn thấy Bạch Nhi đang rơi xuống ở phía xa xa.
"A Di Đà Phật."
"Ế?"
Chiêu Kiệt giật mình quay lại nhìn phía sau hắn. Hắn nhìn thấy hình ảnh của Tuệ Nhiên đang cười rạng rỡ với vẻ mặt vô cùng hiền từ không hề phù hợp với tình huống này.
"Tiểu sư phụ"
"Lẽ, lẽ nào?"
"Đi đi! Đạo trưởng! Húuuuuuu!"
"Này, tên điên rồ kiaaaa!"
Bụppppp!
Tuệ Nhiên dốc hết sức ném Chiêu Kiệt về phía trước. Với cú ném chứa chút cảm xúc, à không, dạt dào cảm xúc, cơ thể của Chiêu Kiệt bắn về phía trước hệt như một tia hắc quang.
Chiêu Kiệt bay như đạn pháo, cơ thể lăn tròn một vòng rồi dừng lại, đúng lúc Bạch Nhi rơi trúng lên bụng hắn.
"Ồ!"
"Tiểu sư phụ!! Đỉnh quá!'
Bộp! Bộp! Bộp!
Cơ thể của Chiêu Kiệt không kiểm soát được tốc độ, cứ nảy lên hệt như những cơn sóng vỗ vào mặt biển, nhưng điều đó không quan trọng đối với Ngũ Kiếm. Vì dù sao thì con chồn nhỏ trắng tinh của họ đã bình an vô sự.
"A Di Đà Phật. Tiểu tăng sẽ không quên sự hy sinh của thí chủ. Mong thí chủ yên nghỉ."
"Ta chưa chết! Thật là xui xẻo!"
"Đi thôi!"
Mọi người vội vã chạy tới thì nhìn thấy hình ảnh Chiêu Kiệt sùi bọt mép và đang nằm vật xuống. Khuôn mặt của tất cả mọi người khi nhìn thấy cảnh tượng đó đột nhiên trở nên cứng đờ.
"Ôi trời! Bạch Nhi à!"
"Không bị thương ở đâu chứ?"
"Cái bụng của tên kia phải mềm hơn chút nữa chứ"
"Xem nào. Không sao chứ?"
Tất cả mọi người ầm ĩ và lao tới chỗ Bạch Nhi đang nửa tỉnh nửa mê trên bụng của Chiêu Kiệt. Sau đó, họ nâng Bạch Nhi lên và vỗ về.
Trong khi đó, những đám mây bụi mà những bước chân của họ tạo thành thì đang bao phủ lên gương mặt của Chiêu Kiệt.
"Kiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
Bạch Nhi tỉnh táo lại và ngẩng đầu lên. Sau đó, nó bám lủng lẳng trên cánh tay của Đường Tiểu Tiểu và giơ chân trước huơ huơ về phía người nào đó một cách hơi phẫn nộ.
"Đưa ta."
Thanh Minh tóm lấy gáy của Bạch Nhi và kéo nó về phía hắn. Bạch Nhi giơ hai tay lên cố gắng cào vào mặt Thanh Minh.
"Ngươi nhớ không?"
"Kii kii!"
"Ta hỏi ngươi có nhớ không?"
"....... Kiiii?"
"Ý ta là mùi hương đó. Mùi hương! Ngươi chỉ cần ngửi mùi hương một lần là có thể đi theo cả vạn dặm mà."
"..............."
Con chồn trắng miệt mài suy nghĩ về điều gì đó sau lời nói của Thanh Minh, sau đó nó thò đầu ra và giật mình.
Khìn khịt. Khìn Khịt.
Mũi của Bạch Nhi phập phồng một hồi, rồi hai mắt nó mở to tròn.
"Kii!"
Không biết có phải nó đã ngay lập tức ngửi thấy mùi hương của Vạn Lý Kim Cưu hay không, Bạch Nhi đã gật đầu. Thanh Minh mỉm cười và đặt Bạch Nhi xuống đất.
"Được đấy. Đi trước đi!"
"Kii!"
Bạch Nhi quay người sang một phía rồi chạy về phía trước như thiểm điện.
"Đi theo nó!"
"Ta biết rồi!"
"Ồ! Đúng rồi ha. Không nhất thiết phải bám theo đuôi chim."
"Tên nhãi này chỉ cần nhìn một lần là nó bám theo được mà?"
"Đi nào, Bạch Nhi! Chạy từ từ thôi."
Tất cả dồn thành một khối và chạy về phía trước.
Tuệ Nhiên đứng lại phía sau, nhìn theo bóng dáng họ, biểu cảm có chút kỳ lạ.
"Đến tận lúc nãy con chồn kia vẫn còn ghét chạy lắm cơ mà?"
Dù là linh vật hay là gì đi nữa thì cuối cùng động vật cũng là động vật. Mới đó mà nó đã quên mất điều đó rồi.
"Hơ hơ"
Nhưng mà..........
Tại sao hắn lại có cảm giác là mình cũng quên thứ gì đó nhỉ?
Những đám mây bụi trắng xóa xuất hiện ở nơi xa xa mà ban nãy Ngũ Kiếm đạp chân xuống đất, giờ đang từ từ lắng xuống.
"Lũ....... chó......"
Trong đám mây bụi đó, từ từ xuất hiện hình ảnh của Chiêu Kiệt vẫn nằm, miệng sùi bọt mép.
"....... má".
Một giọt nước mắt trong vắt khẽ rơi ra từ đôi mắt của Chiêu Kiệt
"Cứ mặc kệ người ta ở đấy mà đi à?"
"Tiểu Kiệt....... đệ nói chuyện này mười lần rồi đấy."
"Ơ, không, làm sao mà có thể!"
".... Bây giờ là lần thứ mười một."
Nhuận Tông dùng ngón tay bịt tai hắn lại. Chiêu Kiệt đã hoàn toàn tỉnh táo và đuổi kịp mọi người, đang không ngừng nổi giận.
"Dù sao thì đệ cũng là con người mà! Làm sao mà có thể không bằng một con vật vậy?"
"Không, Tiểu Kiệt. Đệ phải suy nghĩ ngược lại chứ."
"Hả?"
"Con người sẽ tự biết lo liệu việc của mình, còn con vật mới phải lo cho nó. Chúng ta không thể đối xử với đệ như một con vật được phải không?"
"........."
Nhuận Tông nắm lấy vai Chiêu Kiệt và cười tươi rói.
"Bây giờ đệ đã hiểu chưa?"
"Cứ chết đi."
"Ây, đệ vẫn chưa chịu hiểu rồi"
Bạch Thiên nhìn hai người và nở nụ cười nhạt, nhìn xung quanh.
"Nhưng rốt cuộc là chúng ta đi đến đâu rồi nhỉ?"
"Để xem nào."
"Ta không biết rõ địa hình ở đây. Có ai biết rõ Hà Nam không?"
Lời nói vừa dứt, tất thảy đều quay sang nhìn Tuệ Nhiên. Hắn gật đầu đáp lại sự mong đợi đó.
"Không phải từ nãy đến giờ chỉ chạy về hướng Đông sao?"
"Vâng, đúng vậy."
"Nếu cứ tiếp tục đi như thế này....... chắc là sẽ tới nơi đó."
"Nơi đó?"
"Khai Phong."
Gương mặt mọi người khẽ đông cứng lại như nghe thấy lời nói đó.
"Nếu là Khai Phong thì......."
"Vâng."
Tuệ Nhiên gật đầu.
"Ở Khai Phong có Tổng Đà của Cái Bang."
"Ừm"
Một tiếng rên rỉ phát ra từ miệng của Bạch Thiên.
Hắn đã chỉ mải miết chạy theo nên không thể nhận ra, nhưng nếu nghĩ lại thì đó là điều đương nhiên.
Những người nhìn thấy họ và gửi triện thư hiển nhiên là người của Cái Bang, nếu vậy thì nơi mà triển thư hướng đến đương nhiên là Tổng Đà của Cái Bang.
Vậy thì.......
"Thanh Minh à!"
"Hửm?"
"Chẳng lẽ nơi con định đến là Tổng Đà Cái Bang?"
Thanh Minh cười khẩy khi nghe thấy điều đó.
"Ta có phải bị thần kinh đâu, có phải ta không biết Tổng Đà Cái Bang ở Khai Phong nên mới chạy tới đây đâu."
"Đúng nhỉ?"
Vì thế hắn càng không thể hiểu được. Nếu đích đến là Khai Phong thì hành trình đâu cần rắc rối đến vậy.
Vậy bây giờ họ đang đi đâu?
"Vậy tại sao chúng ta lại đến đây?"
"Ta nói rồi mà. Không phải vì định đến đây nên mới đến. Mà là đến đây rồi mới nhận ra chỗ này."
"....... Hở?"
Khuôn mặt của Bạch Thiên trong giây lát đã trở nên đờ đẫn.
Hắn lại đang nói gì nữa vậy.
"À, thì đó!"
Thanh Minh gãi đầu.
"Ta không định lục lọi dưới chân đèn tối, nhưng khi mò mẫm trong bóng tối thì nhận ra là đang ở dưới chân đèn, chính là ý này nè."
"À."
Bạch Thiên hiểu ngay ý nghĩa của lời nói đó.
"Nơi con định tìm kiếm vốn không phải là Tổng Đà Cái Bang, nhưng trùng hợp là nó lại ở ngay tại Khai Phong?"
"Ừ, đúng rồi!"
"À, Ta hiểu ý con rồi"
Bạch Thiên gật mạnh đầu. Hắn có thể hiểu được tình huống này. Nó đơn giản hơn hắn nghĩ.
Nơi Thanh Minh định tìm kiếm không phải là Tổng Đà Cái Bang. Nhưng Tổng Đà Cái Bang lại ở ngay Khai Phong. Chỉ là hai nơi đó ngẫu nhiên trùng nhau mà thôi.
"Vậy thì cứ mặc kệ Tổng Đà Cái Bang và tiếp tục đuổi theo là được nhỉ?"
"Ờ, đúng rồi. Đơn giản mà"
"Ừm. Đơn giản......."
Gương mặt của Bạch Thiên trong giây lát lại méo xệch.
"Khoan đã."
"Hả?"
"....... Nếu xét tới việc con đuổi theo con chim đưa thư kia, vậy nơi mà nó bay đến là nơi mà cả Cái Bang cũng đang định che dấu ư?"
"Đúng thế!"
"Và bình thường họ sẽ ngăn cản để không ai tới gần đó?"
"Hây! Đồng Long của chúng ta lại thông minh hơn rồi nhỉ. Người đổ mồ hôi nên máu lên não nhanh hơn chăng?"
Thanh Minh trêu chọc nhưng bây giờ Bạch Thiên không còn dư sức để phản ứng lại điều đó.
"Ừ, ừ, đúng rồi. Đúng thế. Vậy nên là...."
Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh của một thành đô lớn ở tít xa xôi bắt đầu hiện lên trong đôi mắt của Bạch Thiên đang mải miết chạy trên núi.
"Ờ....... chúng ta phải tránh tai mắt của Cái Bang và tiến vào nơi mà Cái Bang đang muốn che dấu kia phải không?"
"Ờ! Đúng vậy."
"Ngay tại Khai Phong -- nơi có Tổng Đà Cái Bang?"
".................."
".... Ở nơi mà ăn mày nhiều hơn lương dân như Khai Phong, chúng ta phải tránh tai mắt của đám ăn mày Cái Bang và thâm nhập vào thâm xứ mà Cái Bang đang che dấu?"
"Ờ......."
Mọi người từ từ dừng chân lại. Thậm chí ngay cả Bạch Nhi chạy tới sau cùng cũng dựng thẳng lưng lên và nhìn Thanh Minh.
Thanh Minh nhận thấy ánh mắt của mọi người, cũng dừng chân lại và chìm vào suy nghĩ.
Biểu cảm của hắn thay đổi liên tục, cuối cùng hắn cũng lên tiếng với một giọng nói gượng gạo.
"Ờ......."
"Con có muốn nói gì không?"
"Thật ra chuyện này, ờ...."
Thanh Minh cười rạng rỡ.
"Vốn dĩ kế hoạch là như vậy đó."
Bạch Thiên nghe xong câu nói này, cũng nhìn Thanh Minh mà cười khổ.
"Chết luôn đi, đồ điên khùng."
Hắn đã biết như vậy mà.
Biết ngay mà.