Chương 1479 : Ơ rút kiếm thật à

"Xin hãy bố thí cho tiểu nhân một xu!"

"Ôi, trời ơi. Đứa bé mới dễ thương làm sao. Nếu đại nhân ban phúc cho chúng tiểu nhân, thì đứa trẻ sẽ nhận lại phúc lành."

"Chỉ cần ngài ban cho một cái bánh bao, đứa trẻ ăn mày đói bụng này có thể sống hạnh phúc trong hai ngày. Cầu xin đại nhân ban phát chút hạnh phúc cho kẻ ăn mày đói khổ này..."

Khai Phong được bao quanh bởi tường thành rộng lớn, dọc hai bên đường lớn là hàng chục những kẻ ăn mày đang cúi đầu xin xỏ. Nhưng những người dân Khai Phong đi qua đi lại đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, đến nỗi họ chẳng thèm liếc mắt tới những tên ăn mày nữa.

Và ở một góc trên bức tường thành cao.

".... Đúng là ăn mày nhiều hơn người dân."

"Đúng vậy"

Ngũ Kiếm cố hạ thấp cơ thể nhất có thể và quan sát tình hình phía trong thành Khai Phong, đồng loại phát ra những lời nói mệt mỏi.

Họ không nói đùa, cũng không nói quá. Quả thực những kẻ ăn mày hành khất còn nhiều hơn người đi lại trên đường.

Thậm chí không chỉ ở bên ngoài đường lớn. Mỗi con hẻm nhỏ đều chật ních những tên ăn mày nằm rải rác.

".... Đến mức này thì chẳng phải những người ăn mày phải nuôi lương dân rồi sao? Nhiều ăn mày thế kia thì liệu họ có sống nổi bằng cách hành khất ở khu này không vậy?"

"Chắc là không được đâu."

Giữa lúc mọi người đang xì xào bàn tán, giọng nói của Thanh Minh đột ngột xen vào.

"Hành khất á?"

"Hửm?"

"Ta nói rồi mà. Mấy gã ăn mày kia chính là những kẻ nhiều tiền nhất trên thế gian đấy. Nếu đến Tổng Đà Cái Bang thì muốn ăn bao nhiêu cơm mà chẳng có?"

Nhuận Tông hỏi lại tựa hồ không hiểu.

"Ơ, vậy tại sao họ lại ra đường ăn xin như vậy? Nếu họ có nhiều tiền...."

"Sao ta biết chứ. Đám người đó từ ngày xưa đã như vậy rồi mà."

"Vậy ta mới hỏi sao họ lại......."

"A Di Đà Phật."

Lúc đó, Tuệ Nhiên khẽ niệm Phật như thể biết câu trả lời, rồi lên tiếng.

"Theo tiểu tăng được biết, thì các đệ tử Cái Bang nhất định phải đi hành khất, dù có nghèo hay không."

"Hả? Có tiền vẫn phải đi ăn xin á? Tại sao?"

"Bởi vì đó là vị trí thấp nhất"

"....... Hả?"

"Tiểu tăng cũng không được nghe tường tận, nhưng nghe nói rằng để giữ gìn nguyên tắc của Môn Phái là đứng ở vị trí thấp nhất để nhìn nhân gian và giúp đỡ những người khó khăn thì bất kỳ ai là đệ tử Cái Bang cũng phải đi hành khất."

"....... Ta hiểu lời tiểu sư phụ nói rồi nhưng...."

Nhuận Tông nở nụ cười nhàn nhạt như chuyện này thật phi lý.

"Thật kỳ lạ. Nếu có nhiều tiền thì không phải là ăn mày rồi, vậy mà lại đi hành khất để sống cuộc đời của kẻ ăn mày."

"Điều đó có gì lạ, sư huynh?"

"Hả? Đệ không thấy lạ sao?"

"Tất nhiên là không lạ rồi. Tên tiểu tử kia cũng là đạo sĩ mà."

Trong khoảnh khắc đó, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Thanh Minh.

"Gì? Ta làm sao?"

Ngay lập tức tất cả đều gật đầu.

"Cũng có thể vậy mà."

"Đúng vậy, chuyện gì cũng có lý do cả."

"Thành thật mà nói, ờ, thì, ăn mày cũng có thể có điều kiện mà. Kẻ đập vỡ đầu người ta cũng vẫn là đạo sĩ được cơ mà."

Nhuận Tông đột nhiên suy nghĩ. Có lẽ nào sự tồn tại của Thanh Minh đã giúp làm nới lỏng một chút các tiêu chuẩn vốn nghiêm ngặt của thế gian này chăng?

Tất nhiên, hắn phải nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ không đâu đó đi. Bây giờ còn một vấn đề lớn hơn. Hắn ta nhìn chằm chằm vào thành Khai Phong với vẻ mặt mất hồn.

"Bây giờ đó không phải là vấn đề. Vấn đề là làm sao để đi vào kia?"

".... Ừm, thì, kiểu gì cũng có cách mà?"

"Kiểu gì cũng có cách?"

Nhuận Tông liếc xéo khác với hắn thường ngày. Ánh mắt chứa đầy khinh miệt.

"Này, tên điên khùng. Đây là lúc nói rằng 'kiểu gì cũng có cách' là giải quyết được hả? Đám ăn mày đông nhung nhúc thế kia! Thà là tránh ánh mắt của Thái Thượng Lão Quân và làm điều sai trái còn dễ hơn ấy."

"Sư huynh. Nói không chừng, chuyện này ngay từ đầu đã chẳng phải chuyện dễ dàng rồi? Tên tiểu tử thối kia vẫn là đạo sĩ mà?"

"Hả....?"

Vẻ mặt Nhuận Tông tràn ngập sự hỗn loạn. Ngay trước khi xảy ra cuộc đàm đạo đầy tính Đạo Gia, Bạch Thiên đã nhanh chóng mở miệng.

"Chắc chắn phải tìm cách. Cứ ngồi yên thế này cũng không phải cách đâu."

"Chắc chắn là vậy rồi, sư thúc."

"Đồng cảm."

Đường Tiểu Tiểu và Lưu Lê Tuyết đồng cảm và gật đầu. Không thể hoàn toàn tránh được sự giám sát của tất cả đám ăn mày đang bủa vây khắp tứ phương tám hướng.

Thêm vào đó, nếu nơi họ định tiến vào là thâm xứ của Cái Bang, thì chẳng phải càng tiến đến gần càng nhiều tai mắt giám sát khắp nơi sao?

Lúc đó, Chiêu Kiệt giơ Bạch Nhi lên cho nó nhìn khung cảnh của Khai Phong.

"Này, ngươi có biết con chim đó đã bay đi đâu không?"

Bạch Nhi khịt khịt cái mũi đen rồi lắc lư cái đầu nhỏ bé. Cho dù có là linh vật đi chăng nữa, thì dường như ở khoảng cách xa như thế này nó cũng không thể xác định được nguồn gốc của mùi hương.

"Khư. Không được rồi. Không có tác dụng gì cả.... Ặc ! Ặc! Ta đã bảo đừng có kéo tóc ta rồi mà! Ta sắp trọc lóc như hòa thượng rồi đây này....... Ơ, tiểu sư phụ, ta sai rồi! Ta lỡ lời. Trước tiên tiểu sư phụ hạ quyền xuống đã. Chúng ta không được để lộ tung tích vì Phật quang mà.........."

Tuệ Nhiên lặng lẽ buông quyền xuống.

"Tiểu tăng nhắc lại một lần nữa, tiểu tăng không phải trọc lóc, mà là tiểu tăng xuống tóc."

"Kết quả không phải giống nhau sao?"

"Khác!"

Cuối cùng Tuệ Nhiên đã nổi cáu. Bạch Thiên thở dài thườn thượt khi nhìn thấy hai người đang cãi nhau. Có vẻ như họ vẫn còn dư sức để đùa giỡn. Chiêu Kiệt thì không nói, nhưng đến cả Tuệ Nhiên tiểu sư phụ cũng vậy..........

"Này, Thanh Minh. Không còn cách nào khác ư."

"Ha ha. Sư thúc cũng thật là. Sao lại hỏi mấy câu hiển nhiên vậy?"

"Ô? Quả nhiên......."

"Tất nhiên là không rồi."

Trong lòng Bạch Thiên sôi sục cảm giác muốn chém nát gương mặt thản nhiên kia. Lâu lắm rồi hắn mới trào lên phẫn nộ như thế. Nghĩ lại thì rất lâu rồi....

"Nhưng không cần phải suy nghĩ quá khó khăn như vậy. Dù sao thì chỉ cần thâm nhập vào là được mà. Bây giờ tìm cách là được."

"Hửm."

Tất cả đều gật đầu. Không phải vì họ hiểu. Mà bởi vì họ biết rằng dù có càu nhàu cũng chẳng có gì khác.

"Tại sao chúng ta không đột nhập vào ban đêm? Lúc đó số người giám sát sẽ ít hơn."

"Vào ban đêm, đôi mắt của đám ăn mày càng sáng. Tất cả những tin tức quan trọng và bí mật đều được tuồn ra vào ban đêm. Muội không biết chuyện đó à?"

"Hự"

Trước sự phản bác của Thanh Minh, Đường Tiểu Tiểu đành câm nín.

"Vậy chúng ta nhờ thương đoàn gần đây giúp đỡ thì thế nào? Nếu trốn vào đống hành lý thì sẽ rất khó bị phát hiện."

"Hehe! Đợt vừa rồi giới thương gia đi truyền tin, nên có khi bây giờ họ là đối tượng bị ưu tiên giám sát số một ấy chứ? Bánh xe chưa lăn xong hai vòng chắc chúng ta đã bị phát hiện rồi. Thật đúng là không biết nghĩ!"

".............................."

Đôi mắt của Chiêu Kiệt run rẩy.

"Vậy....... ừm."

Bạch Thiên gãi gãi đầu và nói.

"Con nghĩ việc cải trang thì thế nào? Chỉ cần những người đó không nhận ra chúng ta thì đi lại sẽ không gặp vấn đề gì."

"Không phải như vậy."

"Liệu cách đó có được không?"

"Ôi trời, thật là, sư thúc."

"Bác bỏ."

Cả người Bạch Thiên run lên bần bật. Lũ khốn khiếp này, khi chúng nói chuyện với nhau, toàn nói mấy lời nhảm nhí hắn cũng lắng nghe....... tại sao chỉ mình ta....

"Sư thúc."

"Hả?"

"Sư thúc đừng nói gì cả, hãy ngồi yên trong góc kia".

"....... Xin lỗi".

Bạch Thiên co rúm người lại. Thanh Minh tặc lưỡi.

"Những ý kiến mọi người nói, mọi người cũng thấy vô lý đúng không?"

"Ta biết chứ. Dù có cải trang thành dân thường thì cũng khó có thể che giấu việc chúng ta là võ giả. Giữa đám ăn mày kia đầy các cao thủ trà trộn vào, làm sao chúng ta có thể cải trang mà đi lại ở Khai Phong được chứ? Ngay khi vừa nhấc được vài bước, đã hàng chục kẻ ăn mày bám theo rồi."

"Vậy thì chúng ta cải trang thành võ giả được không?"

"Không được đâu."

Lần này là Đường Tiểu Tiểu lắc đầu.

"Chúng ta có thể che giấu được khí tức của Đạo Gia bằng cách nào đó, nhưng những người thuộc môn phái tầm cỡ như Hoa Sơn thường tỏa ra một khí thế uy nghi. Đây là khí thế mà những võ giả bình thường không phát ra được. Chúng ta cải trang thành võ giả, trái lại còn dễ lộ ra hơn."

"Vậy, vậy à?"

"Vâng, các sư huynh ngay từ đầu đã là đệ tử Hoa Sơn nên chắc không biết, ngày xưa khi muội còn ở Đường Môn đã thấy những người trong Cửu Phái Nhất Bang như ma quỷ vậy. Đám ăn mày kia còn hơn nữa."

"Vậy là không có cách nào khả dụng cả......."

Nhuận Tông gãi gãi đầu.

Ngay từ đầu chuyện này đã là điều không thể. Lũ Cái Bang là những kẻ cả đời chỉ đi theo dõi người khác.

Muốn xâm nhập vào bổn địa của họ mà không bị họ phát hiện ư? Thật là chuyện khó như lên trời.

Thà là xông vào đại bản doanh Ma Giáo, uống với Thiên Ma một tách trà rồi quay về còn dễ dàng hơn.

"Thanh Minh à. Nghĩ sao thì cũng không được. Chúng ta thử tìm đường khác đi."

"Không còn con đường nào khác. Nhất định phải đi."

"Nhưng không có cách nào cả mà? Thực tế chuyện này không thể thực hiện được."

"Sao lại không có cách? Có chứ? Đó là......."

"Ta nói trước nhá, đệ đừng có bảo là cứ im lặng xông vào choảng đám ăn mày một trận rồi thích đi đâu thì đi nhá, chuyện đó tuyệt đối không được."

"....... Ơ....... Không được sao?"

"Lại còn hỏi nữa! Nếu chúng ta làm vậy, Chưởng Môn Nhân và Thái Thượng Chưởng Môn Nhân sẽ lột da chúng ta đấy. Đệ đừng mơ nữa!"

"Êy, chuyện đó dễ nhất mà."

Thanh Minh chậc lưỡi ra vẻ tiếc nuối. Nhuận Tông trong giây lát huyết áp tăng vọt và đưa tay lên ôm lấy gáy. Ơ, đầu óc của tên tiểu tử này rốt cuộc sao toàn đánh đấm............

Lúc đó, Thanh Minh gãi gãi cằm, nói.

"Nếu cách tốt nhất không được thì đành chịu vậy. Phải dùng cách thứ hai thôi."

"Hả? Có cách thứ hai à?'

"Ờ. Dù sao thì, chúng ta chỉ cần không bị phát hiện là đệ tử Hoa Sơn là được mà."

"Chẳng phải là không có cách nào để không bị phát hiện à? Chúng ta là võ giả, và lại là võ giả toát ra khí tức đặc trưng của Đại Môn Phái. Hơn nữa đây là Hà Nam. Ngay khi vừa mở miệng là chúng ta đã bị phát hiện vì giọng địa phương Thiểm Tây rồi. Sư huynh nói làm sao để không bị phát hiện?"

"Ừ, đúng rồi. Chính là cái đó."

".... Gì cơ?"

Đường Tiểu Tiểu nhìn Thanh Minh như muốn hỏi 'sư huynh đang nói cái khỉ khô gì vậy'. Ngay sao đó, nàng ta toàn thân rùng mình khi nhìn thấy nụ cười của Thanh Minh.

"Sư huynh, sư huynh định làm gì?"

"Như muội vừa nói. Chúng ta cải trang thành những người không kỳ lạ là được rồi. Ừm, xem nào....... Không cần vào trong thành cũng có thể tìm được vải bông nhỉ. Với lại mọi người đều có thể may vá chứ?"

"Không thể"

"Ta có thể cắt vải."

Nghe thấy câu trả lời của Lưu Lê Tuyết và Chiêu Kiệt, Thanh Minh ngước lên nhìn trời xanh xa thẳm. Mấy con người này mà không trở thành võ giả thì rốt cuộc biết làm gì mà ăn đây?

"Vậy chúng ta phải làm gì đây?"

"Ơ, ta không hướng dẫn mọi người chuyện này được đâu."

"Hả? Đệ lại nói gì vậy?'"

"Người biết rõ nhất họ trông như thế nào là người kia kìa, đến đấy mà hỏi đi. Có khi còn nhớ cả chiều dài tay áo ấy chứ?"

"....... Người kia?"

Mọi người chuyển ánh mắt nhìn về hướng mà Thanh Minh hất cằm chỉ. Bạch Thiên vẫn đang chụm hai đầu gối lại với nhau, ngồi đờ đẫn trong góc.

"Hả? Ta á?"

Hắn đang chìm đắm trong khổ tâm 'rốt cuộc nhân sinh này là gì' thì giật mình khi nhận được ánh nhìn từ mọi người, liền ngẩng lên nhìn Thanh Minh. Thanh Minh gật đầu.

"Ờ, sư thúc. Là sư thúc đó."

"Ta hiểu rõ về y phục hơn con á....... Lại nói gì nữa vậy......... Ta chưa bao giờ quan tâm đến y phục cả.................."

Trong khoảnh khắc đó, hai mắt của Bạch Thiên mở to đến mức không thể to hơn được nữa.

"Con, con....... Lẽ nào, đồ điên khùng này, lẽ nào?"

Khuôn mặt của Bạch Thiên méo mó đến mức thảm hại.

"Ô? Hình như là hiểu rồi thì phải."

"Một đệ tử của Hoa Sơn! Một đệ tử đáng tự hào của Hoa Sơn mà lại nghĩ ra được chuyện này sao? Ta không làm được! Ta có chết cũng không thể lại mặc thứ bẩn thỉu đó lên người được! Ta không làm đâu! Thà là xé da xẻ thịt ra còn hơn!"

Hai mắt Bạch Thiên sáng ngùn ngụt. Thanh Minh mỉm cười rạng rỡ và tiến lại gần rồi đặt tay lên vai hắn.

"Nói thật thì sư thúc cũng muốn mặc lại thứ đó một lần nữa mà?"

"Chết đi, đồ điên!"

"Ò, điên. Ơ rút kiếm thật à.'"

"Ngăn hắn lại, nhanh lên!"

Tuệ Nhiên đang dùng nội công cố gắng ngăn chặn âm thanh vang ra xa, đột nhiên nhìn lên bầu trời xa xăm.

".... A Di Đà Phật."

Dù có đi đến tận Hải Nam thì những con người này cũng không có gì thay đổi.

Lúc đó, Chiêu Kiệt nói một cách nghiêm túc.

"Tiểu sư phụ, ánh sáng phản xạ chói mắt quá. Hãy nhích qua bên một chút đi."

"....... Thí chủ chết đi, Chiêu Kiệt đạo trưởng."

Và, có vẻ như cả Tuệ Nhiên cũng chẳng khác gì bọn họ.