"Sư thúc."
".... Đừng nói chuyện với ta."
"Không, không phải thế, sư thúc."
"...... Grừ."
Cuối cùng, Nhuận Tông đã gác lại lời định nói và lắc đầu.
'Sao sư thúc lại ghét như vậy nhỉ?'
Từng động tác của Bạch Thiên đều cứng nhắc. Đến cả việc y phục của Tông Nam cọ vào cơ thể cũng khiến hắn khó chịu. Cảm giác này còn khó chịu hơn cả khi y phục có con bọ gớm ghiếc bám vào.
"...... Ta...... Sao ta lại......"
Tất cả mọi người đều thương cảm nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Bạch Thiên từ phía sau.
Suốt một thời gian dài hắn đã không phải chịu tủi nhục như vậy....
"Nhưng mà cải trang thế này mới thấy thật đáng ngạc nhiên nha. Cỡ này thì đến cả phụ thân cũng chẳng nhận ra nổi quá. Sao huynh đệ lại có thể giống nhau đến thế nhỉ?"
"...... Thay đổi mỗi nét mặt và y phục thôi mà sao con người ta lại trở nên khó ưa thế nhỉ."
"Mỗi lần chúng ta nói khó ưa là sư thúc lại thấy oan uổng, hầy, ra là sư thúc chỉ cần quyết tâm là có thể trở nên khó ưa đến thế kia. Hẳn là sư thúc đã phải chịu đựng nhiều nhỉ."
"...... Grừừừừ...."
Bạch Thiên hằn học nhìn về phía sau bằng đôi mắt giăng đầy tơ máu. Tất cả mọi người đều lén lén tránh ánh mắt đó.
Tuy nhiên, vẫn có một người nhất mực không chịu hiểu tình huống đó, mở miệng bồi thêm.
"Nhưng mà, sư thúc. Con thật sự rất tò mò nên mới hỏi, bây giờ có phải sư thúc đang bắt chước Tông Nam không? Hay là đang bắt chước đại ca......"
"Ặc!"
Cú đánh mạnh vào hông khiến cho cơ thể của Chiêu Kiệt vặn vẹo như con mực nướng trên ngọn lửa.
"...... Sư huynh ngứa đòn à!"
Đường Tiểu Tiểu phủi phủi tay và chậc lưỡi. Bây giờ chuyện đó rốt cuộc có gì quan trọng chứ?
"Ơ, không......"
"Suỵt. Có ai đang đến kìa."
Trong khoảnh khắc, gương mặt của tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng. Một trong những khách bộ hành phát hiện ra họ và vui mừng tiến lại gần.
"A! Chẳng phải là Tần đại hiệp của Tông Nam đây sao?"
Ngũ Kiếm nuốt nước bọt khô và nhìn Bạch Thiên. Trong lúc đó, Đường Tiểu Tiểu lén vươn tay với tốc độ ánh sáng để chỉnh lại bộ tóc giả khẽ bị lệch của Tuệ Nhiên.
"Đại hiệp có nhớ tại hạ không? Cách đây không lâu tại hạ đã gặp đại hiệp một lần ở Thiểm Tây. Lúc đó chúng ta cũng đã cùng nhau dùng bữa."
'Tiêu rồi'
'Thôi xong'
'Ta đã nói là cách này không được rồi mà'
Gương mặt mọi người ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Thậm chí đến cả Thanh Minh chủ trương tất cả chuyện này cũng túa mồ hôi lạnh, bày ra vẻ mặt 'thôi xong, mọi việc tiêu tùng rồi'.
Tuy nhiên, Bạch Thiên vẫn vô cùng bình tĩnh, liếc mắt nhìn kẻ vừa tiến lại gần.
"Ưm"
Hắn liếc nhìn nhanh từ trên xuống dưới kẻ đó rồi thản nhiên mở miệng.
Nhưng không phải là nói với kẻ đang đứng trước mặt, mà là nói với những người đi cùng.
"Nhuận Bình."
"Nhuận Bình!"
"Vâng? À...... vâng, thưa sư thúc!"
Nhuận Tông tinh ý đáp lời và cúi sâu đầu xuống.
"Hãy nhìn cho kỹ. Đây là sự vô lễ dễ phạm phải trên giang hồ."
"...... Tư chất con đần độn nên không thể hiểu lời dạy bảo của sư thúc. Xin người hãy trách mắng sự ngu dốt này".
Bạch Thiên nheo mắt nhìn Nhuận Tông, rồi tiếp tục bằng một giọng nói đều đều không cảm xúc.
"Dù có thân thiết với đối phương hay không, khi nói chuyện với đối phương trên giang hồ cũng phải giới thiệu thân phận và danh tính trước. Nếu không làm như vậy sẽ là đại thất lễ. Nhớ đấy, đệ tử của Đại Tông Nam Phái mà phạm phải sai lầm như vậy thì ta sẽ không tha thứ".
"Con, con xin ghi nhớ lời dạy bảo ạ."
Ngay khi Nhuận Tông đang cố gắng làm ra phản ứng gì đó, đối phương đã bước đến mở miệng trước với khuôn mặt trắng bệch.
"Tại, tại hạ là Cao Nhất Sơn của Lý Hoa Môn ở Hà Nam. Vài năm trước, tại hạ cùng với Môn Chủ của tệ môn đã có dịp diện kiến đại hiệp ở Thiểm Tây. Vừa nãy tại hạ vui mừng quá nên đã thất lễ rồi. Xin đại hiệp lượng thứ."
"Ngươi không cần phải xin lỗi".
Ngay sau đó, Bạch Thiên đã nhẹ nhàng mỉm cười. Dù là nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ở lập trường của người nhìn thấy, đó là một nụ cười hơi bực bội.
"Điều ta vừa nói chỉ là dạy bảo đệ tử của Tông Nam phải giữ lễ nghĩa. Ta không có lý do gì để yêu cầu điều tương tự từ một đệ tử của môn phái khác cả."
"............"
"Tuy nhiên, thật đáng tiếc, vì thời gian trôi qua đã lâu nên ta không thể nhớ ra ngươi, mong ngươi thông cảm. Nếu là Môn Chủ Lý Hoa Môn thì ta vẫn nhớ....."
"Tất, tất nhiên rồi. Hôm đó tại hạ cũng cùng ở đấy. Hình ảnh của đại hiệp rất ấn tượng. Tại hạ rất vui khi được gặp lại đại hiệp ở một nơi như thế này...."
"Ta cũng rất vui được gặp lại ngươi."
Bạch Thiên ngắt lời đối phương một cách gọn gàng và nhìn thẳng vào Cao Nhất Sơn bằng ánh mắt vô cảm.
Cao Nhất Sơn hiểu được ý nghĩa chứa trong ánh mắt lạnh lùng đó như muốn nói 'Nếu nói xong những gì muốn nói rồi thì biến đi, sao vẫn còn ở đây nhỉ? Đồ nhãi ranh', hắn liền gượng gạo làm thế bao quyền.
"Chúc mừng Tông Nam đã gỡ bỏ phong bế sơn môn. Ừm, vậy lần sau tại hạ sẽ cùng Môn Chủ xin đến diện kiến."
"Lúc đó ta sẽ cố gắng hết sức đón tiếp. Cáo từ."
"Xin cáo từ."
Cao Nhất Sơn cúi đầu sâu đến mức khúm núm rồi rời đi nhanh như thể có lửa cháy ở mông.
Những người ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng đó đã thốt ra những lời cảm thán đầy kinh ngạc.
"Tuyệt quá......."
"Rốt cuộc là ta vừa nhìn thấy gì nhỉ?"
"...... Thật hoàn hảo".
Chiêu Kiệt run rẩy và thì thầm.
"Sư, sư thúc. Chắc sư thúc chưa kịp nghiên cứu lần nào, sao tự nhiên sư thúc diễn hay quá vậy? Thực sự giống một cách hoàn hảo, thực sự khó ưa lắm luôn."
Bạch Thiên ngước lên bầu trời xa xăm với vẻ mặt cay đắng.
"...... Ta đã chứng kiến hàng triệu lần rồi."
"A....."
Chắc là sư thúc vất vả lắm. Cũng đúng, bởi thế nên mới bỏ nhà đi mà.
Một lúc sau, Bạch Thiên bước vào lối vào con hẻm, kiểm tra xung quanh không có ai và đưa hai tay lên nắm lấy y phục của hắn.
"Ê hê!"
"Không được xé ra đâu!"
"Uây, uây. Sư thúc. Sư thúc cố chịu đựng thêm chút nữa đi. Nào, ngoan nào. Ngoan ngoan."
"Lưu sư thúc...... không cần kẹo ngọt đâu. Cái đó hơi quá rồi."
".... Vậy à?"
Lưu Lê Tuyết vừa lặng lẽ đưa kẹo ngọt ra, đã nhẹ nhàng thu tay về. Bờ mi của Bạch Thiên rưng rưng nước mắt.
Ta phải làm sao......
"Sư thúc. Nhưng mà người lúc nãy, thật sự trông có vẻ thân thiết với Tông Nam, có thể đối xử với hắn như vậy được không? Rõ ràng là tạo ác cảm......"
"Cần gì biết chứ. Có mắng chửi thì Kim Long nghe mà."
...... Tất cả mọi người đều gật đầu hài lòng trước câu trả lời lạnh lùng của Bạch Thiên. Chắc chắn con người này cũng không bình thường.
"Thấy chưa! Ta đã nói là không thể bị nghi ngờ rồi mà?"
Hai mắt Bạch Thiên đỏ ngầu tơ máu khi nghe thấy giọng nói đầy tự đắc kia. Ánh mắt chất đầy độc khí như muốn cắm chặt vào Thanh Minh đang cười khúc khích.
"Cái tên...... chết tiệt này."
"Hê hê hê hê hee"
Trong lòng hắn muốn ngay lập tức xé thứ y phục đáng nguyền rủa này nhét vào cái mõm của tên kia. Nhưng nếu làm như vậy thì không phải Thanh Minh, mà là Hoa Sơn sẽ bị mất mặt nên hắn ta chỉ có thể chịu đựng.
"Đây là việc mà con người nên làm sao?"
"Sao sư thúc lại giận run lên như vậy. Ngày xưa ngày nào sư thúc chẳng mặc y phục này."
"Thanh Minh à, dừng lại đi. Đệ nói nữa là sư thúc nổ tung mất."
Thực tế thì hắn cũng đang phồng lên rồi.
"Quan trọng hơn, bây giờ chúng ta có đang đi đúng hướng không đó?"
"Chờ chút."
Thanh Minh gõ cốc cốc vào ngực hắn. Ngay sau đó, một nhúm lông trắng thò đầu ra. Nó giương đôi mắt đen ngơ ngác rồi chớp chớp tựa như vừa mới ngủ gật trong chốc lát.
"Này, hướng nào hả?"
Khi Thanh Minh hỏi, Bạch Nhi thò đầu ra và nhanh chóng vểnh mũi lên.
"Kiii!"
Sau đó, nó giơ tay ra chỉ về phía Đông Bắc.
"Nó bảo đi hướng kia."
"Dù vậy cũng hơi xa so với Tổng Đà nhỉ."
"Đi nhanh nào. Nói thật thì vận y phục này cũng khiến dạ dày ta nhộn nhạo cả lên rồi."
"Vâng, đi thôi, sư huynh."
".... Chờ chút, các thí chủ. Tóc giả này cứ bị xoay lệch, làm sao đây.........."
"Vậy nên đừng đổ mồ hôi. Vì đầu bóng loáng và trơn nên tóc giả mới hay bị xoay lung tung đấy!"
"Trong tình hình này làm sao mà không đổ mồ hôi cơ chứ?"
"Hay là thử lót một cái khăn bên trong xem."
"Vậy thì nó sẽ bị cộm lên, trông càng giả trân hơn, tiểu tử này. Tóc mà phồng lên không phải rất kỳ lạ à?"
Tuệ Nhiên nhắm hai mắt lại và liên tục niệm Phật.
Rốt cuộc thì ta đã gây ra tội lỗi gì mà giờ phải chịu đày đọa này? Cuộc sống là khổ ải, cuộc đời...........
"Phía sau có ai đang đến kìa. Đi nhanh nào."
"Vâng"
Đoàn người lại bắt đầu vừa đi vừa diễn vai đệ tử của Tông Nam. Những người đi ngang qua họ không những không một chút nghi ngờ nào, trái lại họ còn nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhuận Tông lên tiếng tựa hồ vẫn chưa thể hiểu.
"Nhưng mà, Thanh Minh à."
"Hả?"
"Rốt cuộc làm thế nào mà có thể thông qua được?"
"Chuyện gì?"
"Ơ, dù sao thì chúng ta làm chuyện này cũng vụng về, vậy mà không có ai nghi ngờ...... Hơn nữa đây còn là Khai Phong nữa mà?"
"Hỏi điều hiển nhiên."
Thanh Minh cười khẩy.
"Tất nhiên là có nghi ngờ rồi. Nhưng nghi ngờ thì họ làm được gì?"
".... Đệ lại nói gì thế? Nếu nghi ngờ thì phải xác nhận rồi."
"Với ai?"
"Chuyện đó......"
Nhuận Tông định nói gì đó nhưng đã ngậm miệng lại. Bây giờ hắn cũng đã hiểu.
"Nghi ngờ điều gì đó thì phải kiểm tra thử, nhưng nếu Đồng Long thực sự là Kim Long thì hắn sẽ làm gì? Với tính cách của tên điên đó liệu hắn có để yên không?"
"........"
"Hơn nữa, Kim Long lại là Chưởng Môn Nhân kế nhiệm của Tông Nam. Trong lúc có tin đồn sắp truyền lại vị trí Chưởng Môn Nhân, thì có ai dám thất lễ với Kim Long chứ? Chuyện đó chẳng khác nào thất lễ với toàn bộ Tông Nam. Làm gì có tên ăn mày nào dám tới trước mặt và hỏi 'Các hạ có phải là Tần Kim Long thật không?' chứ? Mấy kẻ đó sớm đã bị chôn dưới chân núi rồi."
"À......"
Tất cả đều gật gù như đã hiểu. Nhưng điều đó không có nghĩa là sự nghi ngờ đã biến mất hoàn toàn.
"Vậy họ cứ thế mà cho qua à?"
"Cho qua sao được. Làm gì có chuyện đó. Chắc chắn là chim đưa thư đang bay như điên tới Thiểm Tây rồi. Để xác nhận xem có thật là Tần Kim Long đang ở đây hay không."
"Đúng, đúng vậy?"
"Tuy nhiên!"
Thanh Minh nở một nụ cười tinh quái.
"Khi họ xác nhận xong, chúng ta đã không còn ở đây nữa rồi."
Mọi người đồng loạt cảm thán. À, trừ Bạch Thiên ra.
"Ư aa...."
"Đúng là quá đỉnh mà."
Thanh Minh dương dương tự đắc tự khen.
"Chuyện này hoàn toàn có thể gọi là tội phạm đó, tội phạm."
"...... Nghĩ lại thì đầu óc của đệ đúng là lắm mưu mẹo mà."
"Không phải do đầu óc ta nhanh nhạy, mà là do gương mặt kia đã giúp kế hoạch thành công mỹ mãn đó chứ. Ây da, nhìn lại vẫn thấy quá giống. Thật là nổi da gà."
"...... Im mồm."
Thanh Minh không phản bác cũng không nói gì thêm, chỉ hả hê nhìn Bạch Thiên đang giận run bần bật.
"Dù sao thì ở Khai Phong này sẽ có những người nghi ngờ khi nhìn thấy chúng ta, nhưng không có ai hành động gì đâu, nên mọi người cứ cư xử tự nhiên đi. Khư. Cứ nghĩ đến sau này khi tên Kim Long kia biết được chuyện này, hắn sẽ tức giận đến mức nào là ta lại hả hê như thể trút được gánh nặng chục năm vậy. Hí hí hí hí."
Thanh Minh bày ra phản ứng hệt như ác quỷ rồi cất bước. Tất cả mọi người đều vừa chậc lưỡi vừa bước theo hắn.
"Được rồi, dù sao thì...... ờ, không bị phát hiện là được rồi."
"Phải nhanh chóng kết thúc và chạy thôi. Sư huynh. Nếu bị phát hiện trong bộ dạng này thì còn gì nhục nhã hơn nữa chứ?"
"Ta sẽ cắn lưỡi chết ngay lập tức."
Đương lúc các đệ tử của Hoa Sơn vừa đang cố gắng trò chuyện tự nhiên vừa quẹo vào một lối rẽ.
".... Ơ?"
"Ơ?"
".... Ơ ơ?"
Các đệ tử của Hoa Sơn dừng hình ngay tại vị trí hệt như một bức họa.
Trước mặt họ là một đám ăn mày thoạt nhìn cũng có vẻ tu vi không phải dạng tầm thường.
Tất nhiên chuyện này chẳng có gì đặc biệt. Vì việc một đám ăn mày tu vi cao ờng tập trung ở Khai Phong cũng là điều hiển nhiên.
Vấn đề không phải là đám ăn mày đó, mà là một người xuất hiện cùng với đám người ấy.
Y phục trắng tinh có khắc họa tiết đám mây.
Mái tóc được búi gọn gàng bên dưới chiếc mũ có họa tiết đám mây trắng bạc, dải băng buộc tóc cũng mang sắc trắng rủ xuống phía trước.
Và đôi mắt mở to ngỡ ngàng.
Đó là bóng dáng rất quen thuộc với các đệ tử Hoa Sơn. Trong lúc tất cả mọi người còn đang đóng băng như thể bị tạt nước lạnh, kẻ đứng ở phía trước nhìn Bạch Thiên và chớp chớp đôi mắt mở to.
"Sư...... sư huynh, ơ?"
Lúc đó, Thanh Minh đang cứng đờ hệt như một con rối gỗ bị gắn vào tường, bỗng bật ra tiếng rên rỉ với một giọng bối rối.
"Lý, Lý...... Tống...... Bạch"
"................"
Hahahahahahaha....
Sao tự nhiên hắn ta lại xuất hiện ở đây?
Điên mất thôi, thiệt tình.