Chương 1483 : Sao mọi chuyện lại đến thế này

"Chư vị hãy vào chơi một lát đi nào!"

"Huynh đệ ơi! Hôm nay nhìn mặt vị huynh đệ đây có vận số tốt quá! Không biết vị huynh đệ này có muốn vào đây thử vận may không?"

"Hôm nay đầu bếp làm việc trong Hoàng Cung đã đến tửu lâu của chúng tiểu nhân. Đây là cơ hội có một không hai để các vị có thể thưởng thức món ăn giống như Hoàng đế đấy!"

Trên con phố chật hẹp ngập tràn ánh sáng rực rỡ, hàng trăm người đứng chật ních và chăm chỉ tiếp khách.

Và ở giữa đường, một nhóm võ giả đang vừa đi vừa dáo dác nhìn ngó xung quanh với vẻ mặt trong sáng, ngây thơ không hề phù hợp với quang cảnh này.

"Oa....."

"Thì ra là có những nơi như thế này."

Các đệ tử Hoa Sơn bận rộn nhìn ngó xung quanh và chớp chớp mắt. Từ các tòa nhà bao quanh bốn phía tỏa ra ánh đèn muôn màu muôn vẻ, toát lên sự hoa lệ, lộng lẫy.

Mùi thức ăn ngon vật lạ và hương rượu thơm ngát tỏa ra từ bốn phía. Không thứ nào họ có thể dễ dàng tiếp cận.

"Ôi trời, vị này dễ thương quá đi mất."

Một trong các nữ nhân đứng bên đường nhìn theo đám người đi qua, nhìn thấy Tuệ Nhiên liền cười rạng rỡ và vỗ tay. Khuôn mặt của Tuệ Nhiên nhanh chóng đỏ bừng lên như quả hồng.

"A, A Di......."

Bụp!

Chiêu Kiệt vươn tay lên nhanh như thiểm điện, vội bịt miệng hắn ta lại. Tuệ Nhiên phùng má trợn mắt rồi nhanh chóng gật đầu và tự động nuốt chửng nửa câu niệm Phật còn lại vào trong.

"Đã bảo là phải cẩn thận mà."

"Xin lỗi, xin lỗi...."

Chiêu Kiệt lắc đầu nguầy nguậy rồi lại miệt mài nhìn xung quanh.

Những lời cảm thán không ngừng tuôn ra.

"Nhưng mà, đúng thật là một thế giới khác, sư huynh."

"Đúng vậy. Thì ra trên đời còn có những nơi như thế này."

"Ở đây còn như thế này, thì Hàng Châu sẽ như thế nào chứ?"

Chính lúc các đệ tử của Hoa Sơn mải miết nhìn ngó xung quanh với vẻ nửa cảm thán, nửa tò mò.

"Đừng quay đầu lại, chỉ nhìn về phía trước thôi."

".... Xin lỗi".

Từ phía sau phát ra một giọng nói chứa đầy sát khí. Đồng thời, tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh và cố định đầu quay về phía trước.

Lý Tống Bạch nghiến răng kèn kẹt rồi thở dài.

Thật là một việc không thể hiểu được. Ban đầu hắn đã nghĩ rằng hắn sẽ chỉ giúp họ bằng cách giả vờ không biết những hành động tùy tiện này của họ.

'Thật là.... Sao lại thành ra thế này nhỉ?'

Tuy nhiên, bằng cách nào đó, hắn đã cùng đồng hành với những tên ác tặc (?) vô đạo mạo danh Tông Nam này. Lý Tống Bạch tự động phát ra tiếng rên rỉ.

Tốt nhất là không nên giao du. Rõ ràng là vậy. Nhưng hắn lại không thể để mặc mấy kẻ tùy tiện này ra đường vào ban đêm.

Cuối cùng, hắn đã thoát khỏi tình cảnh bị trói với điều kiện phải đi cùng họ, nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an tựa hồ đang bước đi trên tảng băng mỏng.

'Phù'

Lý Tống Bạch cố gắng ổn định tâm trí bằng một hơi thở sâu, hắn cố kìm nén cảm xúc và nói.

"Đừng để xảy ra chuyện gì. Đừng nói chuyện, và cũng đừng nhìn ai. Chỉ đạt được mục đích và quay trở về ngay lập tức."

"Vâng."

"Còn gì nữa không?"

"Xin lỗi."

".... Nếu mọi người lỡ lời....."

Lý Tống Bạch day day đầu hắn đang đau nhói.

"Chậc chậc, tóm lại mấy con người này."

Tuy nhiên, Thanh Minh đứng cạnh hắn tặc lưỡi và đặt tay lên vai của Lý Tống Bạch.

"Nào nào, đừng có mếu máo như vậy chứ. Không phải mọi việc đều tốt sao?"

".... Đạo trưởng."

"Cái tên này suy nghĩ hạn hẹp nên vậy thôi. Ngươi đừng lo. Ta sẽ trông coi cẩn thận để hắn không gây ra chuyện gì."

Đương lúc Thanh Minh đang lớn tiếng hùng hồn tuyên bố.

"Ôi, Đại Hiệp! Tiểu nhân chỉ nói cho mình đại hiệp nghe thôi nhé, hiện ở tửu lâu chúng tiểu nhân đang có loại rượu hảo hạng. Hiện tại chỉ có đúng ba bình Tiểu Hồng tửu lấy ở Hàng Châu về. Đại hiệp thấy sao ạ? Loại rượu này rất phù hợp với các vị hào kiệt đây!"

"Hả? Thật à? Giờ ta vào là có chứ?"

Thanh Minh len lén dịch chân về phía quầy tiếp tân. Lý Tống Bạch phát hiện liền túm lấy cánh tay của Thanh Minh.

"Đạo trưởnggggggg!"

".... Không được mua rượu về à?"

"Đừng nói nhảm!"

"A, rượu đó đúng khẩu vị của ta mà....."

"Hôm nay vị nào dành chiến thắng trong cuộc thi mạt chược mà tiểu điếm tổ chức, sẽ nhận được phần thưởng là Cao Phong Hoàng Tửu quý hiếm khó khăn lắm mới mua được từ Bắc Kinh ạ."

"Gì? Cái đó thì không chịu được rồi! Bây giờ ta đến ngay!"

"A, hãy chỉ nhìn phía trước thôi!"

"Ơ, nghe này. Rượu đó đúng là ngon chết người thật đấy? Ngươi chưa nếm thử vị của nó nên không biết chứ! Ta uống thử rồi nên biết, không thể bỏ lỡ cái này được!"

"Biết rồi, nên quay đầu đi mau!"

Thanh Minh liên tục liếm môi như thể tiếc nuối lắm. Lý Tống Bạch chà sát hai bàn thay vào mặt mạnh tới nỗi như muốn xé toạc da mặt ra vậy.

'Nếu Chưởng Môn Nhân mà biết chuyện này chắc sẽ giết ta mất?'

Không, chuyện này không cần tới Chưởng Môn Nhân.

Chỉ cần Tần Kim Long biết chuyện hắn đồng tình với hành vi giả dạng Tần Kim Long của Bạch Thiên thôi, hắn cũng sẽ bị lột da làm thành giẻ lau chân mất.

Tình hình đã đến nước này, hắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng kết thúc chuyện này và giả bộ như không biết chuyện gì. Đó là cách duy nhất để Lý Tống Bạch có thể sống sót.

"Còn lâu không, vẫn chưa thấy à"

"Chậc, chờ chút."

Thanh Minh gõ nhẹ vào ngực hắn. Bạch Nhi thò đầu ra và khịt khịt mũi một lần nữa.

"Kiki!"

Chân trước bé nhỏ của nó chỉ về một hướng bằng một cử động tự tin hơn lúc nào hết.

"Nó bảo hướng này."

"Chắc chắn chứ?"

"Thật là, sao ngươi nhiều nghi ngờ thế nhỉ? Sao con vật này phải đến Hoa Sơn chịu khổ sở chứ, thực tế nó là linh vật của Nam Man Dã Thú Cung đó? Bây giờ mà mang đi bán thì ít nhất cũng phải được thêm một ngàn....."

Thanh Minh đang nói dở liền len lén nhìn xuống Bạch Nhi.

"Ừ nhỉ? Nghĩ lại thì tên nhãi này............"

Tất nhiên, hắn gặp phải sự phản đối dữ dội từ mọi phía.

"Kikikikiikikiiii!"

"Tỉnh táo lại đi!"

"Đệ có phải con người không đấy, đồ khốn này?"

"Bán thứ khác chứ, ai lại bán đồng môn hả!"

"Có ai nói là bán thật đâu? Ờ, ta chỉ bảo vậy thôi mà."

Thanh Minh lại một lần nữa liếm môi tựa hồ như tiếc rẻ lắm. Liền sau đó, hắn thất thểu bước về phía mà Bạch Nhi vừa chỉ.

"Đi thôi. Cứ thế này chắc chúng ta phải thức cả đêm trên đường mất."

"Nhưng mà, Thanh Minh à."

"Hả?"

Lúc đó, Bạch Thiên hỏi Thanh Minh như thể không hiểu.

"Không phải bình thường những nơi như Hoan Lạc Nhai thường không xuất hiện xung quanh các Đại Môn Phái sao?"

"Bình thường thì là vậy? Vì dù sao cũng phải để ý mà"

"Nhưng mà Hoan Lạc Nhai ở đây hình như lớn lắm thì phải"

"Ừm, thì.... không phải đây là hang ổ ăn mày sao? Ở đây sẽ ít bị để ý hơn so với việc kinh doanh Hoan lạc Nhai bên cạnh các đạo sĩ hay hòa thượng rồi."

"Ừm, cũng có thể như thế."

Chiêu Kiệt đang yên lắng nghe, liền nhẹ nhàng bồi vào.

"Ây, sư thúc. Chuyện này thì có gì lạ chứ? Những người ăn xin cũng không dễ dàng kiếm cơm ở những nhà bình thường, vậy nên họ phải kiếm thức ăn thừa ở tửu lâu chứ. Nếu muốn nuôi sống từng ấy ăn mày thì đương nhiên tửu lâu phải lớn rồi? Đó là chuyện hiển nhiên mà."

".... Ta biết con xuất thân từ một gia đình thương gia rồi".

"Sư thúc đang khen con hả?"

"Cứ cho là vậy đi."

Giữa lúc Chiêu Kiệt và Bạch Thiên đang cự cãi với nhau, Thanh Minh nhìn xung quanh với ánh mắt dần dần tối lại.

'Chỗ này...... vốn dĩ là như vậy ư?'

Trong quá khứ, hầu như hắn chưa bao giờ ghé qua Khai Phong. Vì vậy nên hắn không có ký ức gì đặc biệt.

'Nhưng mà hình như lúc đó không đến mức này.'

Thanh Minh suy nghĩ một lúc và gãi gãi đầu.

Cho dù Hoan Lạc Nhai ở Khai Phong có lớn hay không thì cũng có liên quan gì tới hắn ta đâu?

Điều quan trọng không phải là Hoan Lạc Nhai của Khai Phong đã trở nên to lớn hơn so với ký ức của hắn. Mà là người hắn đang tìm kiếm lại ở một nơi như thế này. Đối với Thanh Minh, điều đó đáng chú ý hơn.

"Hình như...... càng đi càng thấy hoa lệ thì phải?

"...... Nói thật là giờ ta thấy hơi sợ".

"Từ nãy đến giờ ta cứ thấy mấy huynh đài trông đáng sợ lắm, có phải Tà Phái không vậy?"

Các đệ tử Hoa Sơn được cả giang hồ công nhận là máy nghiền Tà Phái, vậy mà giờ đang co rúm người lại khi nhìn thấy mấy bờ vai nhấp nhô bên trong con hẻm phía sau. Lý Tống Bạch lắc đầu tựa hồ không thể tin nổi.

Và, chính lúc đó.

"Kiki!"

Bạch Nhi giật mình nhảy ra và hếch mũi lên nhìn Thanh Minh.

"Ki!"

"Ngươi tìm được rồi à?"

"Ki!"

"Ô!"

Thanh Minh mừng rỡ. Mặc dù đã đi lòng vòng một hồi lâu nhưng cuối cùng họ cũng đã tìm ra đích đến của Vạn Lý Kim Cưu.

"Ở đâu hả?"

Khi nhận được câu hỏi tràn đầy phấn khởi, Bạch Nhi lập tức duỗi thẳng chân trước chỉ về phía trước.

"Ở đây à?"

"Ki!"

"Vậy hả, ngươi nói ở đây hả?"

"Kkhiiiiiiii!"

Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt theo hướng chỉ của bàn tay bé nhỏ đang giơ ra đầy chắc chắn.

".... Ở đây ư?"

Gương mặt của mọi người trong nhóm đều đồng loạt trở nên méo mó.

Đó là điện các cao tới bảy tầng. Tòa nhà tráng lệ tới mức làm lu mờ tất thảy những điện các mà nãy giờ họ đã nhìn thấy trên đường đi tới đây.

"...... Thiên Thương Lâu?"

"Cái tên cũng bình thường quá nhỉ."

"Nhưng bề ngoài không bình thường tẹo nào."

Dù nhìn thoáng qua cũng biết rằng đây là tửu lâu thượng hạng không phải ai cũng có thể đặt chân vào.

"Ở...... ở đây ư?"

"Bạch Nhi. Có đúng là ở đây không vậy? Dù sao thì cũng có gì đó kỳ kỳ nhỉ?"

"Kikiii!"

"Hở? Ngươi bảo không phải hả?"

Trong tiếng kêu của Bạch Nhi xen lẫn sự bực bội. Mọi người đều nhẹ nhõm khi nghe nói rằng không phải nơi này. Tất nhiên rồi, không thể nào là ở đây được......

Chân trước của Bạch Nhi dần dần giơ cao lên.

"Ơ?"

Chân nó sao lại giơ lên cao......

Chót vót.

Cuối cùng, chân trước của nó đã dừng lại. Nơi bàn chân đó chỉ vào không đâu khác chính là tầng cao nhất của Thiên Thương Lầu, nơi trông có vẻ rực rỡ hơn nhiều so với các tầng khác. Các thành viên của đoàn chìm vào im lặng.

Các đệ tử Hoa Sơn lặng im hết nhìn chân trước của Bạch Nhi lại nhìn lên tầng cao nhất của Thiên Thương Lâu, một thời gian dài sau họ mới mở miệng như thể đã tỉnh táo lại.

".... Là đỉnh luôn kìa".

"Ờ, đúng là đỉnh."

"Sao nhất định phải là đỉnh cơ chứ."

Che giấu việc mồ hôi lạnh đang túa ra đầm đìa, Bạch Thiên nở nụ cười gượng gạo.

"Dù có tráng lệ thì cũng chỉ là tửu lâu thôi mà. Bây giờ chúng ta cũng không phải là những người không có tiền, trước tiên cứ vào thử....."

Bạch Thiên chưa kịp nói hết câu.

Đúng lúc hắn chạm mắt một nữ nhân ăn vận cung trang lộng lẫy đang lấp ló phía sau ô cửa sổ đang mở của tửu lâu. Nữ nhân nhìn họ và vẫy tay như thể mời họ vào.

Ngay khi nhìn thấy bàn tay thanh lịch và quyến rũ đó, Bạch Thiên đã quay người lại với cả nhóm. Hắn cười rạng rỡ và nói.

"Ban đầu mục đích của chúng ta là kiểm tra xem con chim đang đi đâu mà?"

"Vâng, vâng! Chúng ta đã kiểm tra xong rồi. Xong rồi."

"Không phải là đã đạt được mục đích rồi sao? Vậy thì coi như là xong rồi nhé."

"Đúng vậy. Nào, vậy chúng ta quay về nhé. Nhanh lên."

Tất cả cùng đồng lòng định xoay người đi nhưng Thanh Minh đã vươn tay nắm lấy gáy của Bạch Thiên.

"Đi đâu vậy?"

"Bỏ ra, tiểu tử thối này! Làm sao vào đó được? Nhìn thoáng qua cũng thấy đây không phải tửu lâu bình thường!"

Những đệ tử còn lại cũng phản kháng quyết liệt.

"Từ nãy đến giờ chỉ thấy mấy nữ nhân vận cung trang đi đi lại lại còn gì! Nếu vào mấy nơi như thế này sẽ bị Chưởng Môn Nhân xé xác đó!"

"Dù sao chúng ta cũng là đạo sĩ, phải giữ đạo lý tối thiểu của đạo sĩ chứ!"

"A, A Di Đà Phật. Tiểu tăng thà bị thiêu chết còn hơn. Không vào được! Không thể!"

"Tất cả đều mất trí rồi à!"

Thanh Minh đạp thẳng vào mông Tuệ Nhiên.

"Đến tận đây rồi cứ thế quay về á? Phải nói sao cho dễ nghe chứ!"

"Đạo, đạo trưởng! Nhưng chuyện này thật sự không đúng."

"Ơ, đúng với không đúng không cần các ngươi quyết định. Với lại, sao phải lo lắng như vậy? Dù sao thì có vào cũng là mấy tên Tông Nam vào mà."

'Ơ?'

Lý Tống Bạch trầm ngâm rồi hét lên cái gì đó, nhưng Thanh Minh không quan tâm và cứ thế bước nhanh về phía tửu lâu. Ánh đèn đỏ rực rỡ rò phát ra từ trong nơi đó phản chiếu lên gương mặt của Thanh Minh.

"Tầng cao nhất ư......"

Hắn cứ tưởng ít nhất cũng phải trốn dưới tầng hầm của tòa nhà nào đó, nhưng đây chẳng phải là đang gào lên rằng 'hãy đến đây mà tìm ta' sao?

"Nếu hắn đã hoan nghênh nồng nhiệt như vậy, thì chúng ta nhất định phải vào kiểm tra chứ. Nào, đi xem nào. Xem hắn là quỷ thần hay quái vật."

Thanh Minh quay lại phía đám người, nói ngắn gọn.

"Đi thôi."

"Thanh, Thanh Minh......"

Bạch Thiên không thể tóm Thanh Minh lại, đành nuốt ực ngụm nước bọt khô và nhìn lên đỉnh tửu lâu cao chót vót. Cả người hắn như mất hết máu.

"Ơ....."

Phải vào đây ư?

"Sư thúc, làm thế nào đây? Chuyện này...."

".... Ta là Tần Kim Long mà?"

"Ơ, cả sư thúc cũng điên rồi à?"

Tất cả mọi người cứ đứng giậm chân tại chỗ, Thanh Minh lại hét lên với giọng bực bội.

"Còn đứng đó làm gì? Đến đây nhanh lên."

Cuối cùng, các đệ tử Hoa Sơn quấn kín như muốn che đi gương mặt, đi theo sau Thanh Minh.

"...... Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi."

"Mẫu thân. Con sắp ngất xỉu rồi."

"A Di Đà Phật. A Di Đà Phật. A Di Đà Phật ."

Lý Tống Bạch còn lại một mình phía sau, đứng thất thần lẩm bẩm.

"...... Sao mọi chuyện lại đến thế này?"

Giọng nói sầu bi như hồn lìa khỏi xác của hắn bị đẩy lùi bởi tiếng cười vang ra từ tứ phía.