Chương 1494 : Huyền Phong Xảo của Cái Bang

Tất cả đều nín thở chăm chú nhìn Huyền Phong Thần Xảo.

Một người hoàn toàn không thể chấp nhận những điều này đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng đến nghẹt thở đó.

"... Rốt cuộc tiền bối nói gì vậy?"

Đôi mắt của Lý Tống Bạch khẽ run rẩy. 

Thật là một câu chuyện không thể tin, đồng thời cũng không thể không tin.

Theo lời của lão nhân, các Chưởng Môn Nhân Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đã vứt bỏ hoàn toàn những người đã hy sinh ư? Và, tất nhiên, trong số họ, chắc chắn là có cả Chưởng Môn Nhân của Tông Nam.

"Ý tiền bối là gì, rốt cuộc là sao?"

Lý Tống Bạch không thể chịu đựng thêm đã lớn giọng, nhưng Tuệ Nhiên đã lặng lẽ giữ cánh tay hắn lại.

"..."

Tuệ Nhiên nhìn vào mắt Lý Tống Bạch và chậm rãi lắc đầu. Dường như muốn ngăn cản và nói rằng bây giờ không phải lúc ra mặt.

Khi Lý Tống Bạch im lặng trở lại, Huyền Phong Thần Xảo lại lên tiếng.

"Lời nói đó cũng không sai... Nhìn lại lão phu đã hiểu. Rằng lão phu cũng chỉ là một con người hèn nhát. Rằng lão phu cũng chỉ là kẻ đã dụ dỗ và hy sinh vô số người khác vì mục đích của mình."

"Tiền bối."

"Quyết Tử Quân lên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn cuối cùng đã chém được đầu Thiên Ma. Dù tỷ lệ chiến thắng rất mong manh. Nhưng... Đúng vậy. Đám tàn dư của Ma Giáo, những kẻ mà lẽ ra chúng ta phải liều mạng tiêu diệt, đã thoát được đến Thiểm Tây mà không mất một giọt máu nào."

Từ miệng của Huyền Phong Thần Xảo vẽ ra một nụ cười tự giễu.

"Thật buồn cười phải không? Từ Thập Vạn Đại Sơn xa xôi đó, xuyên qua Giang Nam, vượt qua Trường Giang, và đến tận Thiểm Tây, nói thằng ra thì chúng đã đi xuyên qua Trung Nguyên... suốt quãng đường dài đằng đẵng đó, nơi hy sinh duy nhất trong suốt cuộc hành quân khủng khiếp đó, chính là Hoa Sơn." 

"Tiền bối?"

"Đó có thực sự là một sự trùng hợp không?"

"Gì cơ?"

"Kiếm Tôn đại nhân đã chém đầu Thiên Ma. Liệu ai đã chứng kiến cảnh tượng đó? Trong khi tất cả những người leo lên đỉnh núi trước đó đã bị mất mạng hết rồi?"

Khuôn mặt của các đệ tử Hoa Sơn trở nên tái nhợt.

Điều này... Lẽ nào...

Nếu là trước đây, họ sẽ không dễ dàng hiểu được. Ngay cả khi nhìn bản đồ cũng khó mà cảm nhận.

Nhưng bây giờ họ đã biết. Điều đó thật vô lý làm sao.

Quãng đường đó dài tới mức có thể nói là khủng khiếp, vì chính đôi chân họ đã trực tiếp chạy qua con đường đó.

"Gần như nhân gian không biết rằng Kiếm Tôn đại nhân đã chém đầu Thiên Ma. Nhưng trái lại, Ma Giáo nắm rõ sự thật đó. Chuyện đó... có thật sự là trùng hợp sao?"

"Rốt cuộc tiền bối đang nói gì vậy?"

Từ miệng Lý Tống Bạch bật ra âm thanh hệt như tiếng gào thét.

Bạch Thiên siết chặt quyền lại. Móng tay cắt ngắn bấm vào lòng bàn tay.

Huyền Phong Thần Xảo nói xong lời đó, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

"Lão phu thậm chí không thể mắng chửi họ như thế. Vì lão phu cũng đã chỉ nín thinh như chuột chết. Họ nói không sai. Lão phu rõ ràng đã nhìn thấy tàn dư của Ma Giáo chạy đến để nghiền nát Hoa Sơn, nhưng lão phu đã không thể làm gì. Không, lão phu đã không làm gì. Tất cả nghĩa khí lão phu từng tin tưởng chỉ là nói dối."

Ông lão run rẩy đưa bàn tay trông như cành cây trụi lá lên che mặt.

"Nếu vậy... nếu nghĩa khí của lão phu là giả dối, thì những người chết bởi nghĩa khí của lão phu là gì chứ? Lão phu... Lão phu rốt cuộc đã gây ra trò gì? Vì điều gì..."

Không ai có thể mở miệng nói điều gì.

Nếu nhìn thấy một lão nhân đã già đến mức không thể đoán được ông ta đã sống bao lâu đang nức nở như một đứa trẻ... sẽ không có ai dám nói lời an ủi.

Nhưng Thanh Minh vẫn lạnh lùng.

"Vì vậy nên lão làm Cái Bang trở nên như thế này?"

"... Đứa trẻ kia nói rằng lão phu là một Bang Chủ vĩ đại... nhưng điều đó đã sai rồi."

Huyền Phong Thần Xảo nhìn lên trần nhà bằng đôi mắt trống rỗng.

"Bởi vì chuyện đó vốn quá dễ dàng. Thế gian sụp đổ một nửa có đầy rẫy những kẻ lang thang và ăn xin. Lão phu chỉ cần thu nạp họ là Cái Bang đã tìm lại được vị thế vốn có trước đó."

"..."

"Nhưng lão phu... Mỗi lần nhìn thấy họ, lão phu lại run lên vì cảm giác tội lỗi và bất an. Một ngày nào đó rồi họ cũng sẽ phải bước trên con đường giống với những người đã hy sinh trong quá khứ. Huyết Nghĩa Cái Bang. Huyết Nghĩa... Mấy chữ như trời đày đó sẽ lại lần nữa đẩy họ vào tử địa."

Lão nhân lẩm bẩm như than thở rồi nhìn Thanh Minh.

"... Liệu lão phu đã làm sai ư?"

"..."

"Lão phu phải làm gì? Một mình lão phu không thể làm bất cứ điều gì, một mình lão phu không thể thay đổi bất cứ điều gì. Lão phu đã nghĩ rằng nếu số phận đã được định đoạt, thì ít nhất lão phu sẽ giúp họ không phải hy sinh mạng sống khốn khổ đó... như thế là sai ư?" 

Giọng lão nhân lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Bạch Thiên chứng kiến cảnh tượng này, đã cảm nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Ngữ khí của ông lão liên tục thay đổi. Dường như lão nhân cũng cảm giác thấy bối rối. Mặc dù hắn cũng không biết chính xác tại sao.

Khi đó Thanh Minh từ từ nhắm mắt lại. Sau đó hắn chậm rãi mở ra, rồi nói.

"Vì vậy nên lão đã chịu đựng cho tới bây giờ?"

"..."

"Thậm chí còn dùng tà thuật để cố kéo dài tuổi thọ? Chấp nhận chịu đau đớn?"

Từ miệng của Huyền Phong Thần Xảo bày ra nụ cười như gió thoảng.

"Nỗi đau thể xác, không phải là nỗi đau. Lão phu đã muốn thay đổi Cái Bang. Nhưng lão phu cũng biết rằng sẽ chẳng ai hiểu lão phu cả. Vì vậy, lão phu từ từ thay đổi Cái Bang để họ không thể nhận ra. Ngay cả như vậy cũng vẫn có những người không thể vượt qua được nghĩa khí đó."

"..."

"Lão phu phải sống vì điều đó. Dù lão phu có phải giấu mình trong căn phòng tối tăm này, dù phải trói buộc các đệ tử ở nơi này và khiến chúng đau khổ, lão phu..."

Huyền Phong Thần Xảo đột nhiên ngừng nói. Bởi vì ánh mắt của Thanh Minh.

Trước ánh mắt như xuyên thấu người ấy, Huyền Phong Thần Xảo khẽ rùng mình.

"Hoa Sơn Kiếm Hiệp..."

"..."

"Lão phu... lão phu sợ chết. Lão phu sợ phải đối mặt với những người đã đi trước lão phu. Vì vậy, lão phu không thể chết... Vì vậy..."

Thanh Minh mím môi không nói lời nào. Trong đồng tử của lão nhân thoáng qua nỗi ân hận và sợ hãi.

"Vì nỗi đau thân thể tựa như bị lửa thiêu suốt thời gian dài cũng không đau đớn bằng phải đối diện với những người đã chết. Vì thế... lão phu cố gắng tránh né cái chết. Bằng mọi giá..."

Một dòng nước mắt chảy dài.

"Thật tội lỗi khi sống và thở như thế này, nhưng lão phu không thể chết. Một kẻ vất vưởng không thể sống, cũng không thể chết. Đó... đó chính là lão phu."

Một tiếng thở dài bật ra khỏi miệng của Bạch Thiên.

Hắn đã muốn biết. Ai là người đứng phía sau thao túng Cái Bang? Nhưng hắn không thể tưởng tượng được mình sẽ nghe được câu chuyện như thế này. Đây chẳng phải là một câu chuyện quá khủng khiếp sao?

"Các vị tới đây làm gì...?"

Lão nhân nói tiếp bằng một giọng nhỏ dần.

"Lại bảo lão phu đẩy bọn họ đến cái chết một lần nữa ư? Lại bảo lão phu phải gây ra tội ác khác nữa ư? Lão phu đã phạm tội ngàn kiếp cũng không thể trả hết, vậy mà lại bảo lão phu gây tội nữa ư? Làm sao? Làm sao mà...?"

Bạch Thiên không thể tiếp tục nhìn lão nhân, đã nhắm mắt lại.

Hắn không nghĩ rằng có thể thay đổi quyết tâm kia được. Ai có thể làm lay chuyển trái tim sắt đá, ý chí đã hun đúc gần trăm năm kia chứ?

Khi Huyền Phong Thần Xảo đương lắc đầu với vẻ mặt buồn thảm, Thanh Minh đã lên tiếng.

"Là người, ai cũng có sơ suất."

"..."

"Phạm sai lầm."

"..."

"Phạm tội. Một tội lỗi không gì có thể xóa bỏ được."

Đôi mắt của Huyền Phong Thần Xảo khẽ dao động.

"Đôi khi phủ nhận tất cả những gì bản thân đã nói và ném hết thảy những thứ bản thân từng tin đó là toàn bộ cuộc sống của mình vào rãnh nước. Và lại biện minh, phủ định điều đó"

"..."

Thanh Minh nhìn thẳng vào lão nhân.

"Đó chính là con người. Đê tiện và ghê tởm. Nhưng cuối cùng dù sao đi nữa con người vẫn phải sống."

"..."

"Ta sẽ không nói con đường của lão là sai. Nhưng cũng không thể nói với lão rằng nó là đúng đắn." 

"... Điều gì không đúng?"

"Lão cho rằng không nhận được sự thấu hiểu của mọi người."

"..."

"Lão tự mình đoán già đoán non rằng không ai hiểu bản thân mình và tự một mình đảm đương hết mọi chuyện."

Lông mày của Huyền Phong Thần Xảo lay động.

"Đó là sự trốn tránh được ngụy trang dưới vỏ bọc của sự cô độc. Không có lão, đây sẽ chỉ là một lâu đài cát sẽ sụp đổ. Dù có tráng lệ thế nào thì cũng chỉ là lâu đài cát thôi."

Thanh Minh chuyển ánh mắt về phía sau. Lâu Chủ Thiên Thương Lâu đang đứng đó với biểu cảm phức tạp.

"Và điều đó chỉ tạo ra một sự hy sinh khác." 

Lão nhân vừa lắng nghe lời Thanh Minh nói, vừa nhìn Thanh Minh và Lâu Chủ một lượt.

Lão nhân dường như đắn đo và đấu tranh nội tâm một lúc lâu như thế rồi chậm rãi mở miệng. Giọng nói thấp và đanh.

"Mọi người... tạm lui ra một lát."

"Sư phụ. Chuyện đó..."

"Hãy lui đi."

Lâu Chủ Thiên Thương Lâu cuối cùng đành gật đầu. Vì nhìn ánh mắt của Huyền Phong Thần Xảo bây giờ, hắn cảm thấy rằng không nên cãi lời.

"Chúng ta đi xuống thôi."

Những người khác đi theo Lâu Chủ không do dự. Chỉ có một người, Thanh Minh, vẫn đứng nguyên vị trí như đã hẹn sẵn.

Bạch Thiên đi phía sau cùng, khẽ liếc về phía sau như vẫn còn điều gì luyến tiếc rồi bước xuống cầu thang. Ngay sau đó, Thanh Minh lập tức vận nội công tạo kết giới để phong bế âm thanh thoát ra.

Bây giờ, chỉ duy nhất hai người, Thanh Minh và Huyền Phong Thần Xảo có thể nghe thấy được âm thanh phát ra từ nơi này. 

"Hoa Sơn Kiếm Hiệp."

"... Lão cứ nói."

Khoảnh khắc chỉ còn lại hai người ở đây, ngữ điệu của Thanh Minh bỗng hơi mất tự nhiên.

Huyền Phong Thần Xảo chỉ im lặng chăm chú nhìn Thanh Minh tựa hồ như 'dù sao thì chuyện này cũng tốt'

"Tại... tại hạ đã nghe chuyện về ngài trong một thời gian dài."

"..."

"Lúc đầu tại hạ không thoải mái. Vì xuất hiện một người vực lại Hoa Sơn -- nơi mà tại hạ đã ngoảnh mặt làm ngơ, một nơi tại hạ không dám ngoái đầu nhìn lại."

Thanh Minh im lặng nhìn Huyền Phong Thần Xảo. 

"Nhưng càng theo dõi những việc ngài làm được, tại hạ càng không thể buông bỏ những nghi ngờ của mình. Thực sự tất cả những điều này đều có thể thực hiện được chỉ bằng năng lực của một người có tài năng bẩm sinh ư?"

"..."

"Và cuối cùng, sau khi dõi theo ngài, tại hạ chỉ có thể đưa ra một kết luận. Vì vậy... Vì vậy tại hạ đã rất e sợ. Việc đối diện với ngài."

Đó là một giọng nói chứa đầy sự hối hận.

"Tại hạ e sợ, và cũng đã mong chờ. Đó là một nỗi đau đến tột cùng, và cũng và niềm vui tới vô hạn."

Một bàn tay khô gầy vươn ra về phía Thanh Minh. Bàn tay run rẩy tràn ngập nỗi sợ hãi không thể diễn tả. Nhưng Huyền Phong Thần Xảo vẫn cố vươn ra.

"Đúng...?"

Từ đôi môi hằn đầy nếp nhăn nheo phát ra giọng nói như trẻ con.

"Đúng... không?"

Nước mắt trong suốt chảy dài. Nước mắt chảy ròng ròng không ngừng làm ướt khuôn mặt nhăn nheo khô khốc xuống dưới cằm.

"Suy, suy nghĩ của tại hạ có đúng không? Làm ơn hãy trả lời. Có đúng là tại hạ đang được diện kiến ngài không?"

Cơ thể của Huyền Phong Thần Xảo run lên một cách đáng thương. Ngay cả một tội nhân đứng trước mặt Diêm Vương cũng không run tới mức ấy.

Ông lão cố gắng nâng cơ thể run rẩy của mình lên và nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

"Làm ơn..."

Thanh Minh nhìn thấy Huyền Phong Thần Xảo như thế, đã nhắm mắt lại.

Ký ức ngắn hiện lên trong tâm trí.

Hình ảnh một Huyền Phong Xảo trẻ tuổi mà hắn đã từng gặp thoáng qua vào một ngày nào đó trong quá khứ. Huyền Phong Xảo trẻ tuổi đã nhìn Mai Hoa Kiếm Tôn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. 

"Đúng vậy."

Một giọng nói điềm tĩnh vang ra từ miệng Thanh Minh.

Đó là lời nói hắn đã giữ kín quá lâu.

Lời nói mà hắn không tin sẽ có ngày chính miệng hắn nói ra.

"Ta..."

Lời nói hơi gượng gạo, đã vuột ra khỏi miệng như rơi ra khỏi đầu lưỡi.

"Ta là Kiếm Tôn." 

Cơ thể của Huyền Phong Thần Xảo run lên như cầy sấy. Lão nhân không nói được câu nào, chỉ phát ra tiếng rên rỉ.

Sau đó, lão nhân cố gắng chắp hai tay lại trước ngực rồi hướng hai bàn đang đan vào nhau về phía Thanh Minh.

"Huyền Phong Xảo của Cái Bang..."

Lão nhân cúi đầu thật sâu, thể hiện sự tôn trọng vô hạn.

"Xin được... bái kiến... Kiếm Tôn đại nhân!!!"