Chương 1495 : Phải làm gì để Cái Bang trở lại như ban đầu

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào bàn tay run rẩy đến mức không thể che giấu được cảm xúc mãnh liệt kia, rồi lặng lẽ nhắm mắt lại. Cảm giác như những lời hắn vừa tự thốt ra đang bủa vây khắp cơ thể.

"Phù"

Thanh Minh thở ra một hơi ngắn và cố gắng kìm nén cảm xúc, rồi lặng lẽ nhìn Huyền Phong Thần Xảo.

"Sao ngươi biết được? Đây không phải chuyện dễ."

Huyền Phong Thần Xảo từ từ ngẩng đầu lên. Mi mắt đong đầy nước.

"Ban đầu, tại hạ sao có thể tưởng tượng được chuyện này chứ ạ?"

Giọng nói của lão nhân có chút cáu kỉnh. Thanh Minh không nhất thiết trách cứ điều đó.

"Tại hạ đã cho rằng đó là điều không thể xảy ra. Tại hạ đã nghĩ rằng điều đó thật điên rồ. Nhưng càng theo dõi, tại hạ chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy. Dù cho linh hồn của các vị Hoa Sơn trên Tiên Giới giúp đỡ thì chuyện đó cũng không thể nào. Chuyện một kiếm tu trẻ tuổi làm được nhiều việc như vậy..."

Đó là điều đương nhiên. Nhưng đồng thời cũng không phải là điều hiển nhiên.

Vì cho đến bây giờ, tuy có không ít người nghi ngờ danh tính của Thanh Minh, nhưng không ai trong số họ có thể đưa ra kết luận này.

"Tại hạ đã cố gắng phủ nhận. Tại hạ đã cố gắng nghĩ đó chỉ là những tưởng tượng điên rồ. Nhưng mà Kiếm... Tôn đại nhân. Trên thế gian này rõ ràng tồn tại. Những người đạt được tới sự nghịch thiên, đi ngược lại luân lý 'chết là hết'. Chẳng phải chính Kiếm Tôn người cũng biết đó sao?"

"... Ý ngươi là Đạt Lai Lạc Ma?"

"Đúng vậy ạ."

Đạt Lai Lạc Ma của Tây Tạng, người đứng đầu Bố Đạt Lạp Cung, đã tạ thế rồi đầu thai nhiều lần và dẫn dắt Bố Đạt Lạp Cung suốt hàng trăm năm. Chuyện này cũng đã được lan truyền rộng rãi trên Giang Hồ.

Tuy nhiên, đó là câu chuyện vốn rất hoang đường nên hiếm người tin.

Thanh Minh cười cay đắng.

'Lại bước tiếp Tam A Tăng Kì Kiếp (ba A-tăng-kỳ-kiếp) chẳng khác gì A Tì Địa Ngục đó ư?'

Những lời hắn đã nghe trong quá khứ thoáng hiện lên trong đầu. Tiếng ho khan của Huyền Phong Thần Xảo đã cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.

"Và... Khụ khụ, chắc Kiếm Tôn đại nhân cũng đoán được..."

"Đúng vậy."

Thanh Minh bình thản đáp lời.

"Chắc là còn một người nữa, có lẽ vậy."

"... Tại hạ cũng nghĩ như vậy."

Cả hai người đều không cần phải nói cái tên đó ra khỏi miệng. Vì đối với cả hai người họ,... à không, có lẽ đối với tất cả mọi người, đó là cái tên đáng sợ và đen đủi nhất.

"Nói không chừng, Kiếm Tôn đại nhân cũng có thể đã trùng sinh như họ. Khi suy nghĩ như vậy, tất cả các nghi vấn đều được giải đáp. Mọi thứ trở nên rõ ràng tới mức tại hạ cảm thấy thật ngu ngốc khi tốn từng ấy thời gian để trăn trở để hiểu được danh tính của Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh..."

"Tại sao ngươi lại nghĩ đó là bổn tôn? Cũng có thể là một trong các kiếm tu Hoa Sơn trong quá khứ chứ?"

"... Làm sao mà tại hạ nhận nhầm được?"

Đôi mắt của Huyền Phong Thần Xảo lại một lần nữa nhạt nhòa nước mắt.

"Tại hạ... vẫn nhớ như in... bộ y phục Hoa Sơn mà Kiếm Tôn đại nhân mặc, hình ảnh ngài cầm thanh kiếm đó chém băng băng đầu của lũ ác đồ Ma Giáo, thì làm sao tại hạ có thể nhận nhầm ngài với người khác được."

Huyền Phong Thần Xảo lắc đầu.

"Những điều mà Kiếm Tôn đại nhân thể hiện thông qua cơ thể của đứa trẻ đó, đã khiến tại hạ chắc chắn. Vì nếu không phải là Kiếm Tôn đại nhân thì không ai có thể làm được như vậy. Và không phải vì tại hạ là Bang Chủ Cái Bang nên mới nhận ra điều đó. Mà bất cứ ai từng trải qua cuộc chiến khi xưa đều sẽ đưa ra được kết luận như vậy".

Từ miệng của Thanh Minh phát ra một tiếng thở dài ngắn.

"Thì ra là vậy."

Sau lời nói của Thanh Minh, giữa hai người chìm vào im lặng một lúc.

Cuộc tái ngộ không mong đợi trong một tình huống bất ngờ. Lời nói nhận ra nhau trong một cuộc gặp gỡ không chuẩn bị trước thật chẳng dễ dàng thốt ra.

"Chính xác là khi nào? Điều gì khiến ngươi chắc chắn rằng ta chính là Kiếm Tôn?"

"Tại hạ không thể chắc chắn... dù mọi thứ đã rõ ràng, nhưng dù vậy..."

Bàn tay của Huyền Phong Thần Xảo run rẩy.

"Tại hạ vẫn chỉ nghi ngờ ở mức gần như chắc chắn, nhưng không thể chắc chắn hoàn toàn được. Dù tại hạ nhận được báo cáo về việc ở Bắc Hải, nghe chuyện ở Hàng Châu, dõi theo cả hành trình đến Đảo Hải Nam, nhưng tại hạ không dám chắc chắn."

"..."

"Có lẽ tại hạ đã e sợ. Tại hạ đã rất hy vọng rằng ngài là Kiếm Tôn đại nhân, nhưng đồng thời cũng mong là không phải. Dù tại hạ mong đợi rồi lại mong đợi được gặp lại ngài như thế này, nhưng lại mong giây phút này mãi mãi không bao giờ đến."

"..."

"Xin hãy tha thứ cho tại hạ, Kiếm Tôn đại nhân... Xin hãy tha thứ, tha thứ..."

Những giọt nước mắt của ân hận và sám hối dồn nén suốt thời gian dài đã thấm đẫm khuôn mặt nhăn nheo.

"Làm thế nào tại hạ có thể đền tội cho những tội lỗi mà tại hạ đã gây ra cho Kiếm Tôn đại nhân? Làm thế nào để Cái Bang đền tội cho những tội đã gây ra với Quyết Tử Quân trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn? Làm sao thiên hạ có thể chuộc tội với Hoa Sơn, làm sao..."

Thanh Minh mím chặt môi.

"Chỉ là..."

Mặc dù không khóc than, nhưng rõ ràng Huyền Phong Thần Xảo đang gào thét. Thanh Minh có thể biết được.

Người đang nằm ở đây không phải là một anh hùng vĩ đại đã vực dậy lại Cái Bang ngay trước khi bị diệt vong, cũng không phải là một hung thủ ngấm ngầm đứng sau Giang Hồ trong nhiều năm. 

Hắn chỉ là một con người yếu đuối và tiều tụy, rên rỉ vì gánh nặng tội lỗi mà bản thân đã gây ra.

Thanh Minh nhìn lão nhân oằn oại, và từ từ mở miệng.

"Đó là chuyện đã qua."

"Kiếm Tôn đại nhân..."

"Ngươi vốn không thể làm gì. Đó chỉ là chuyện xảy do sự ngu ngốc của bổn tôn nên ngươi không cần phải cảm thấy có trách nhiệm".

Vai của Huyền Phong Thần Xảo khẽ run rẩy.

Lão nhân cũng hiểu. Đây không phải là sự tha thứ. Đó chỉ là sự quan tâm của Thanh Minh, giúp cho Huyền Phong Thần Xảo có thể thoải mái hơn một chút.

Tuy nhiên, ngay cả sự quan tâm nhỏ nhoi như thế này cũng là việc đáng để Huyền Phong Thần Xảo thấy mang ơn, rồi lại mang ơn rồi.

"Vậy nên là..."

Trên gương mặt của Thanh Minh - người vừa tìm ra sự thật - hiện rõ nét hối hận cay đắng.

Nếu chuyện này do người khác gây ra, Thanh Minh sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đó. Nói không chừng Thanh Minh sẽ dùng kiếm để xử tội hắn ta.

Nhưng hắn không thể làm vậy với lão nhân gầy khô này.

"Ngươi không muốn phải trải qua chuyện tương tự một lần nữa."

Huyền Phong Thần Xảo run rẩy và im lặng.

Dù nhiều năm đã trôi qua, nhưng mọi chuyện vẫn sống động như ngày hôm qua. Mọi thứ còn nguyên vẹn, chỉ cần nhắm mắt lại là không khí và mùi hương của thời điểm đó lại hiện ra một cách rõ ràng.

Khoảnh khắc mọi người chết một cách hèn mọn như những con sâu bọ. Một mảnh của địa ngục tối tăm bao trùm chốn nhân gian.

"... Tại hạ... tại hạ đã tin tưởng. Kiếm Tôn đại nhân."

Đôi mắt chất chứa vô vàn cảm xúc của Huyền Phong Thần Xảo cắm chặt vào Thanh Minh.

"Rằng tất cả những hy sinh đó sẽ không vô nghĩa. Rằng mạng sống của những ăn mày đã hy sinh nhất định sẽ mở ra tương lai".

"..."

"Nhưng... cuối cùng tất cả đều vô nghĩa. Cái chết của những kẻ ăn mày, ý chí của những người đã chết trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn, và..."

"Cả thanh kiếm của bổn tôn."

Thanh Minh đã thay lão nhân nói nốt lời mà lão đã không thể diễn tả hết. Huyền Phong Thần Xảo nắm chặt quyền.

"Ngay cả kiếm của Kiếm Tôn đại nhân cũng bị lãng quên. Đúng vậy, nếu xét lại thì đúng là như thế."

Đôi mắt của Thanh Minh cũng thoáng qua vẻ hối hận. Huyền Phong Thần Xảo nói với giọng buồn bã.

"Sau khi Kiếm Tôn đại nhân tạ thế... à không, rời đi, những kẻ hèn hạ đó đã thâu tóm giang hồ. Bọn chúng đã cố tình mặc kệ những tàn dư của Ma Giáo và xóa bỏ triệt để những tội lỗi chúng đã gây ra."

"Hành vi đó đương nhiên cần sự hợp tác của Cái Bang." 

"... Đúng vậy. Tại hạ..."

"Chắc hẳn là ngươi đã chẳng làm được gì. Vì ngươi không thể khiến cho Cái Bang cũng bị lịch sử lãng quên như Hoa Sơn."

Thay vì trả lời, Huyền Phong Thần Xảo đã cắn môi đến bật máu.

Bang Chủ hồi sinh lại Cái Bang. Đó là đánh giá của người đời chỉ nhìn thấy bề nổi.

Cho đến khi tự mình rời khỏi vị trí Bang Chủ, Huyền Phong Thần Xảo đã buộc phải sống như một con rối của bọn họ một cách triệt để.

"Dù vậy, bổn tôn cũng đã giải đáp được một nghi vấn."

Thanh Minh lẩm bẩm một cách cay đắng.

"Bổn tôn đã luôn không hiểu một chuyện. Nếu đám Cửu Phái thực sự muốn xóa sổ Hoa Sơn, thì chúng sẽ không bao giờ chỉ thỏa mãn ở mức độ đám giáo đồ Ma Giáo tấn công Hoa Sơn. Vì với bàn tay bẩn thỉu đó, chúng có vô vàn cách khiến Hoa Sơn lụi tàn mà không phải ra mặt."

"..."

"Vậy mà, Hoa Sơn đã không hoàn toàn bị phá hủy. Dù có đổ máu và thê thảm, nhưng Hoa Sơn vẫn duy trì được mạch thở. Giống như... có ai đó đã cố gắng hết sức để có thể duy trì được sự sống đó vậy."

Ánh mắt của Thanh Minh nhìn Huyền Phong Thần Xảo như xuyên thấu tâm can.

"Ra là ngươi à?"

Huyền Phong Thần Xảo mím môi.

"Chuyện đó... không dám nói là để chuộc tội. Đó không phải là sức mạnh của một mình tại hạ."

"... Đúng vậy. Thì ra là vậy."

Thanh Minh thở dài một hơi ngắn. Nỗi trống trải bao trùm đôi mắt.

Thật nực cười. Dù có định oán trách thì cũng không còn gì để oán trách.

Vì những kẻ đứng đầu gây ra tất cả mọi chuyện đều đã chết mà không phải trả giá. 

Tất cả những gì còn lại trên nhân gian này bây giờ chỉ là những người không biết bản thân họ đang đạp lên thứ gì. Hỏi tội họ thì được gì chứ?

Tất nhiên, chuyện này hắn đã suy nghĩ và đưa ra kết luận từ lâu.

Nhưng hắn cũng không khỏi đau lòng khi nghe chính miệng người khác nói về việc bị cô lập.

"Vì vậy nên ngươi đã khiến cho Cái Bang không thể hợp tác với bọn chúng?"

"..."

"Ít nhất là để Cái Bang không lại trở thành tay sai của Cửu Phái?" 

Đồng tử của Huyền Phong Thần Xảo khẽ dao động. Lão nhân lắc đầu run rẩy.

"Không phải, Kiếm Tôn đại nhân. Không phải như vậy đâu ạ."

"... Không phải ư?"

"Đừng... đừng nhìn tại hạ bằng ánh mắt đó, Kiếm Tôn đại nhân. Tại hạ không có tư cách được nhận ánh mắt bình yên đó của ngài."

Huyền Phong Thần Xảo ôm lấy mặt lão.

"Nếu tại hạ... tại hạ là một người có khí khái như vậy, thì sao tại hạ lại bấu víu lấy mạng sống bẩn thỉu này tới tận bây giờ chứ? Tại hạ không thể là người như vậy. Tại hạ chỉ là... một kẻ tầm thường thôi."

"..."

"Tại hạ... không phải là Kiếm Tôn đại nhân. Tại hạ không thể nào trở nên giống Kiếm Tôn đại nhân được."

"Ý ngươi là sao?"

"Chẳng phải ngài đã nhìn thấy sao? Chẳng phải ngài đã kinh qua sao? Và chẳng phải ngài cũng biết sao?"

Khuôn mặt của Huyền Phong Thần Xảo trở nên nhợt nhạt. Cảm giác tội lỗi luôn xâm chiếm bên trong lòng lão nhân đã bị đẩy lùi, thay vào đó là cảm xúc quen thuộc và Thanh Minh tràn ngập vào chỗ trống đó.

"Hắn!"

Đột nhiên một giọng nói như tiếng la hét vang lên.

Vẻ mặt của lão nhân lạ lẫm nhưng cũng rất quen thuộc. Đó là... gương mặt của một người bị xâm chiếm bởi nỗi sợ hãi không thể nào chịu đựng nổi. Toàn thân lão co giật như thể bị mắc bệnh sốt rét.

"Tại... tại hạ không thể không biết. Dù có phớt lờ chúng hay ngoảnh mặt làm ngơ, tại hạ cũng không thể không biết. Tại hạ là người xử lý thông tin. Tất cả mọi thứ đều chỉ ra một điều, nên tại hạ có thể biết được..."

"... Ý ngươi là Thiên Ma?"

"Hư ư ư...?"

Huyền Phong Thần Xảo trợn ngược mắt. Giống như chỉ cần nghe cái tên đó thôi cũng đủ khiến linh hồn lão tan nát. Lão nhân lắp bắp và nói một cách nhanh chóng.

"Hắn... hắn nói rằng sẽ quay trở lại... Hắn ta... Con ma quỷ đáng nguyền rủa đó sẽ lại dẫn đám Ma Giáo đó đến vùng đất này!"

"..."

"Và chúng ta... sẽ không bao giờ... không thể đối phó được với hắn. Ngày tận thế. Ngày tận thế của Giang Hồ, ngày tận thế của nhân gian. Một kết thúc không thể tránh khỏi đang đến."

Huyền Phong Thần Xảo thở hổn hển. Lão nhân lại trở lại là ông lão tiều tụy như sắp chết, đến mức không thể tin được rằng chỉ một lúc trước lão nhân vẫn còn bình tĩnh nói chuyện được.

"Đó... chỉ là một lâu đài cát. Cho dù giang hồ có tìm lại được hình ảnh trong quá khứ, thì đó cũng chỉ là một lâu đài cát được xây dựng lỏng lẻo trên bãi cát trắng. Khoảnh khắc sóng lớn ập vào bờ biển, nó sẽ bị cuốn trôi, tàn phá..."

"..."

"Tại hạ đã biết rõ điều này... thì làm sao có thể nói với mọi người? Làm thế nào có thể nói rằng hãy hy sinh bản thân vì lâu đài cát đó? Dù sao cũng là vô nghĩa... Nếu vậy thì... Thà rằng không biết gì và sống cuộc sống tầm thường, bình an còn hơn..."

Trong khoảnh khắc, Thanh Minh vô thức thở dài.

Cuối cùng, cả Huyền Phong Thần Xảo cũng vậy. Lão đã không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh về sự tồn tại của Thiên Ma và cuộc chiến khủng khiếp đó mà sống cho đến bây giờ.

Người sống sót là cặn bã, và...

Tội nhân.

Đúng vậy, giống như Thanh Minh.

"Vậy nên tại hạ..."

Nhưng.

"Được rồi. Không cần làm vậy đâu."

Thanh Minh dứt khoát ngắt lời của Huyền Phong Thần Xảo.

"Kiếm Tôn đại nhân...?"

"Bổn tôn đã nghe đủ những lời than vãn của ngươi."

Thanh Minh nhìn thẳng vào Huyền Phong Thần Xảo.

"Tuy ngươi cho rằng kết cục đã được định sẵn, nhưng bổn tôn thì không. À, không, ngay cả khi không thể thay đổi kết cục thì bổn tôn cũng không chỉ ngồi chờ chết."

"..."

"Vì vậy hãy nói cho bổn tôn biết. Phải làm gì để Cái Bang trở lại như ban đầu?"

Đôi mắt của Huyền Phong Thần Xảo mở to đầy run rẩy.