Lão nhân chắp tay ra phía sau lưng, chăm chú nhìn mặt trời đang lên bên ngoài cửa sổ.
Lão đã thức trắng đêm để đón mặt trời buổi sáng nay. Tuy là ánh dương chẳng mang lại niềm vui cho ai, nhưng gương mặt lão nhân khi thấy buổi sớm lại tràn đầy hoan hỉ.
“Ra là hôm nay.”
Cuối cùng cũng đến ngày này.
Ngày tìm lại vị trí của ông ta. Và ngày Cái Bang quay trở lại đúng vị trí của mình.
Ngày chứng minh rằng ông ta đã không sai.
“... Bây giờ Cái Bang sẽ bước vào thời đại mới.”
Lão nhân.
Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi của Quần Cẩu Nhất Hạc Nhất Hổ Thần Xảo.
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Nhất Hổ Thần Xảo chăm chú nhìn đoàn diễu hành đang tập trung về Tổng Đà và hỏi người trước mặt ông ta, người đó nở nụ cười rạng rỡ.
“Đừng lo, sư huynh. Mọi thứ hoàn hảo ạ. À không...”
Một trong các trưởng lão nhìn Nhất Hổ Thần Xảo và tươi cười bẩm báo.
“Bây giờ đệ phải gọi là Bang Chủ chứ nhỉ?”
“Đừng có hấp tấp như vậy.”
Nhất Hổ Thần Xảo nói bằng giọng quở mắng. Nhưng khác với giọng nói, biểu cảm của ông ta không có vẻ gì là khó chịu cả.
“Bất cẩn thường làm hỏng đại sự. Không được chểnh mảng dù chỉ một chút cho tới lúc mọi sự hoàn thành”.
“Đệ xin ghi nhớ”.
Đôi mắt của Nhất Hổ Thần Xảo hơi tối lại.
“Đệ có quản lý tất cả các chim đưa thư bay đến Tổng Đà không?”
“Vâng, xin sư huynh đừng lo. Cho tới khi sư huynh ngồi lên vị trí Bang Chủ, sẽ không có một triện thư nào lọt được vào Tổng Đà.”
Nhất Hổ Thần Xảo lặng lẽ gật đầu.
Nhất Hổ Thần Xảo bị dồn vào bước đường cùng nên không còn nhiều cách để ông ta sử dụng.
Nếu Nhất Hổ Thần Xảo ở lập trường của Phong Ảnh Thần Xảo, ông ta sẽ gửi một thư trát có đóng dấu bằng Thần vật để chứng minh sự tồn tại của bản thân.
Nếu lộ ra......
‘Vậy nên phải chú ý hơn đến Tổng Đà chứ nhỉ?’
Tuyệt đối không được để triện thư đó lộ ra ngoài. Vì Nhất Hổ Thần Xảo sớm đã nắm quyền kiểm soát Tổng Đà rồi.
Không, giả như triện thư đó được mở ra, thì cũng không một ai ở nơi này sẽ công nhận bức triện thư đó là thật.
“Lẽ ra việc này xảy ra sớm hơn thì mọi việc đã khác.”
“Đó sao lại là lỗi của sư huynh? Bình thường ít ai nghĩ ra được cách này mà.”
Nhất Hổ Thần Xảo khẽ chậc lưỡi.
“Nhưng mà, sư huynh..... Lỡ như Bang Chủ trực tiếp xuất hiện ở Tổng Đà thì sư huynh tính sẽ làm gì ạ?”
“Sẽ không có chuyện đó”.
Nhất Hổ Thần Xảo lắc đầu một cách cương quyết.
“Nếu hắn có can đảm như vậy..... thì ngay từ đầu tình hình đã không đến mức này”.
“Dù vậy nhưng.”
“Và giả như chuyện đó xảy ra..... thì ta cũng đã chuẩn bị để tay dính máu rồi.”
Trưởng lão nghe thấy nhắc tới máu, gương mặt khẽ cứng đờ. Mặc dù biết ý nghĩa của từ “máu” đó, nhưng trưởng lão không cố gắng ngăn cản Nhất Hổ Thần Xảo. Chuyện này đã được quyết định sẵn rồi, chỉ là bây giờ kiểm tra lại lần nữa thôi.
“Dù vậy, ta mong rằng chuyện đó không xảy ra. Vì hắn dù sao cũng là sư đệ của ta.”
Nhất Hổ Thần Xảo khẽ lẩm bẩm rồi chỉnh đốn lại biểu cảm và tiếp tục nói.
“Đã gửi thiệp mời chưa?”
“Vâng, đệ đã lựa thời gian di chuyển của các môn phái để gửi rồi ạ. Tuy nhận được thiệp mời, nhưng sẽ không có ai kịp tham dự đâu ạ “.
Trên môi của Nhất Hổ Thần Xảo bày ra nụ cười tươi. Dường như ông ta hài lòng với cách xử lý công việc gọn gàng này.
Thông thường, việc nâng cao vị thế của Chưởng Môn là đại sự của Môn Phái. Chính vì vậy, phải mời những người có danh tiếng của các Đại môn phái có tên tuổi trong Thiên Hạ tham dự để khuếch trương danh tiếng và địa vị.
Tuy nhiên, việc lần này không nên xử lý như vậy.
Nhất Hổ Thần Xảo cũng hiểu. Việc ông ta lên tiếp nối Phong Ảnh Thần Xảo là sự việc không bình thường đến nhường nào. Không nhất thiết phải mời những người thuộc môn phái khác đến nơi này để gây ra vấn đề.
“Những người bây giờ đã đang ở Khai Phong thì sao?”
“Có nhiều người của các môn phái đang ở Khai Phong, nhưng đệ đã truyền lệnh xuống nếu không phải là Chưởng Môn Nhân hoặc người có tư cách tương đương của các Môn Phái thì không được tiếp đón là khách. Bây giờ ở Khai Phong không có ai phù hợp với địa vị đó nên sư huynh không cần lo ạ.”
Nhất Hổ Thần Xảo gật đầu.
“Những Chưởng Môn Nhân của các trung tiểu môn phái có thể đang ở Khai Phong, nhưng những kẻ đó sẽ không dám vào Tổng Đà nên sẽ không có vấn đề lớn.”
“Rất tốt.”
“Đa tạ, sư huynh.”
Nhất Hổ Thần Xảo cố kìm nén nụ cười liên tục chực bật ra.
Bề ngoài, ông ta phải tỏ ra là người bất đắc dĩ phải đảm đương chức vị Bang Chủ vì cái chết đột ngột của sư đệ. Dù ở nơi này chỉ có ông ta và sư đệ của mình, thì cũng không nên để lộ suy nghĩ trong lòng.
‘Phải thật hoàn hảo.’
Cái này gọi là thiên lự nhất thất. Nhưng bây giờ, ông ta không cho phép có bất kỳ một sai sót nào. Ít nhất là trước khi vị trí Bang Chủ rơi hoàn toàn vào tay ông ta.
“Sư huynh.”
“Hửm?”
“Chuẩn bị xong cả rồi ạ. Bây giờ chúng ta đi thôi.”
“Được rồi.”
Nhất Hổ Thần Xảo từ từ gật đầu.
“Đi thôi.”
Ông ta đường hoàng cất bước hướng về phía đại điện của Tổng Đà.
Quang cảnh thật kỳ lạ.
Đại điện rộng lớn. Nhưng cũng là đại điện cũ kỹ và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Trong tòa nhà một tầng trống rỗng, đại điện tuy rộng lớn nhưng hoang tàn, không cảm nhận được một chút tính khả dụng nào, đang được lấp đầy bằng những kẻ ăn mày bẩn thỉu, rách rưới.
Nhìn thoáng qua thì đây là một cảnh tượng nực cười, nhưng bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này đều không dám nở nụ cười chế nhạo trên môi.
Những kẻ ăn mày đang lấp đầy đại điện này không ai khác mà chính là những trưởng lão và đệ tử đời thứ nhất của Cái Bang.
“..... Hình như đã tập trung tầm một nửa rồi.”
“Tuy hơn một nửa đã tập trung nên cũng đúng quy trình rồi, nhưng không phải vẫn cần hơn một chút nữa sao?”
“Do Bang Chủ qua đời đột ngột, nên những người ăn mày đang rải rác khắp thiên hạ không kịp tập trung về “
“Ây da.....”
Các trưởng lão của Cái Bang không bắt buộc phải ở Tổng Đà. Một nửa trong số các trưởng lão hiện không có mặt ở nơi này là những người mà ngay cả Cái Bang cũng không rõ tung tích.
Nếu muốn tìm thì cũng không phải là không tìm được, nhưng tình hình bây giờ thì không đủ dư giả thời gian để tìm kiếm họ.
Những người ăn mày khe khẽ nói chuyện với nhau và liếc nhìn về phía ghế cao vẫn còn trống.
Dù gọi là ghế cao nhưng bất quá nó cũng chỉ là thứ được đặt ở đại điện tầm thường, nhưng ý nghĩa với những người này tuyệt đối không phải là nhỏ.
“Cuối cùng cũng thành ra như vậy.”
“... Thời gian qua, Bang Chủ đã hơi quá sức.”
Một trong những trưởng lão Cái Bang – Sửu Diện Cái chậc lưỡi.
“Ngài ấy gần như đã bỏ mặc căn phòng.”
“Chẳng phải ngài ấy đau ốm sao?”
“Vậy thì phải nhanh chóng chỉ định người kế nhiệm chứ. Làm gì có chuyện một người ốm đau như thế mà đến cả Hậu Cái cũng không chọn? Trước sau cũng phải lập mà.”
Sửu Diện Cái chậc lưỡi một lần nữa.
Dù vậy hắn ta vẫn ở phe ủng hộ Bang Chủ. Sự bất mãn của các trưởng lão khác đối với Bang Chủ không khiến hắn ta lung lay.
Làm sao hắn có thể đồng ý với việc sư huynh của Bang Chủ ngồi lên vị trí Bang Chủ kế nhiệm chứ?
“..... Dù vậy cũng may là không có Từ Ô Cái sư huynh. Nếu có người đó thì chắc sẽ loạn lên mất nhỉ...?”
“..... Một người đã thoát bang thì làm được gì chứ? Ông ta còn chẳng vào được Tổng Đà mà.”
Sửu Diện Cái lại khẽ chậc lưỡi.
Người đối đầu gay gắt nhất với Nhất Hổ Thần Xảo – người sẽ trở thành Bang Chủ chính là Từ Ô Cái. Nếu ông ta không ở lại Trường Giang thì tình hình đã không trôi chảy như vậy.
‘Sao lại cắt tay chân của mình đi vậy? Bang Chủ?’
Nếu Bang Chủ ngăn không cho Từ Ô Cái rời khỏi Cái Bang và buộc ông ta ở lại Tổng Đà, thì ít nhất sau khi Bang Chủ mất, Nhất Hổ Thần Xảo cũng khó lòng thâu tóm tất cả mọi quyền lực.
Tuy nhiên, mọi sự đã rồi. Chỉ có thể oán trách Bang Chủ ngốc nghếch.
“Không phải là chỉ cần mong Bang Chủ mới đối xử tốt với chúng ta là được rồi sao? Nói thật thì trong tình hình này, đại sư huynh Nhất Hổ Thần Xảo chẳng tốt hơn nhiều so với Hậu Cái non nớt ư?”
“Đệ nghĩ vậy à?”
“Sư huynh có suy nghĩ khác ạ? Dù sao thì đại sư huynh cũng là Quần Cẩu Nhất Hổ mà?”
“..... Hổ thì làm sao biết được suy nghĩ của chó chứ?”
“Vâng?”
“Không có gì.”
Sửu Diện Cái xua xua tay.
Quần Cẩu Nhất Hổ, thật là một biệt hiệu hay ho. Rất phù hợp với Nhất Hổ Thần Xảo kia.
‘Nhưng nếu vậy thì đáng lẽ huynh không nên gia nhập Cái Bang chứ’
Cái Bang không phải là nơi cần một người xuất sắc dẫn dắt. Mà nơi đây chỉ cần một người có thể thấu hiểu nhiều người, và có dòng máu nóng hổi trong lồng ngực dẫn dắt.
‘Chắc là sẽ có điềm báo chẳng lành.’
Sửu Diện Cái thở dài một hơi nặng nề. Bây giờ hắn ta không thể làm được gì.
Và đúng lúc đó.
Rầm.
Cánh cửa ở một bên đại điện mở mạnh ra, và vài người ăn mày uy phong đường bệ bước vào. Là Nhất Hồ Thần Xảo và những trưởng lão cốt lõi đi theo ông ta.
Những người ăn mày Cái Bang đứng dọc hai bên tường của đại điện chăm chú nhìn họ bằng ánh mắt nghiêm túc. Có ánh mắt hoan hô, cũng có ánh mắt lo lắng.
Tuy nhiên, Nhất Hổ Thần Xảo đứng trên bục không cao lắm tựa hồ không hề quan tâm đến ánh mắt của bất cứ ai.
Giật giật.
Khuôn mặt của Sửu Diện Cái hơi méo xệch. Người duy nhất có thể đứng ở vị trí đó là Bang Chủ của Cái Bang.
Nơi có quyền uy mà các đệ tử của Cái Bang trao cho Bang Chủ. Tuy nhiên, bây giờ Nhất Hổ Thần Xảo đã tự mình đứng trên đó mặc dù vẫn chưa ngồi lên vị trí Bang Chủ.
Khi Sửu Diện Cái nhai nhóp nhép môi hắn, Nhất Hổ Thần Xảo đứng trên bục đã mở miệng.
“Chắc mọi người cũng đã nghe chuyện đêm qua Bang Chủ đã tạ thế.”
Những kẻ ăn mày nín thở.
“Vấn đề lớn hơn là không thể tìm thấy thần vật của bổn bang trên thi thể của Bang Chủ. Chúng ta đã mất cả Bang Chủ và thần vật trong một buổi sáng”.
Khi nghe câu nói đó, gương mặt của các trưởng lão trở nên bối rối.
“Ý, ý huynh là thần vật bị thất lạc ư?”
“Đúng vậy.”
“Ơ, sao lại có thể như thế.....”
Trước khi những lời bàn tán của mọi người dần to hơn, Nhất Hổ Thần Xảo đã nói tiếp một cách dứt khoát.
“Bang Chủ đã giấu thần vật và qua đời, nên không có cách nào tìm được thần vật. Hơn nữa, theo như xác nhận thì Bang Chủ đã không truyền lại vị trí của thần vật cho bất cứ ai “.
Khuôn mặt của vài người lớn tuổi bừng bừng nộ khí.
Thần vật tượng trưng cho một môn phái. Tuyệt đối không phải là vật sở hữu của cá nhân, làm sao mà một người thân là Bang Chủ của môn phái lại có thể xử lý thần vật đó một cách chểnh mảng như vậy?
“Vậy phải làm sao đây...”
“Như mọi người đã biết!”
Giọng nói dứt khoát của Nhất Hổ Thần Xảo đã khiến những người đang rì rầm im lặng.
“Bây giờ tình hình giang hồ đang vô cùng nguy khốn. Vị trí Bang Chủ không thể để trống dù chỉ một ngày. Nhất là khi thần vật đang bị thất lạc”
Các trưởng lão nín thở.
Ánh mắt của họ tập trung vào Nhất Hổ Thần Xảo.
“Vì vậy, ta đại diện cho Bang Chủ đã tạ thế, lấy tư cách trưởng lão Cái Bang mở đại hội này để chọn ra Bang Chủ kế nhiệm. Ngay tại đây.”
Nhất Hổ Thần Xảo siết chặt nắm đấm của ông ta.
“Người trở thành Bang Chủ đời tiếp theo phải là người có thể dẫn dắt Cái Bang vượt qua sự hỗn loạn đang đến gần, và phải là người xuất sắc hơn bất cứ ai. Hơn nữa! Đó chắc chắn phải là người có năng lực có thể khôi phục lại Cái Bang mà Bang Chủ tiền nhiệm đã phá hủy, khiến Cái Bang trở về như vốn có!”
“Đúng vậy!”
“Tất nhiên rồi!”
Sửu Diện Cái lại mím chặt môi khi nghe thấy tiếng hò reo vang dội.
‘Cuối cùng mọi sự cũng diễn qua như thế này.’
Sửu Diện Cái cảm thấy tiếng thở dài phát ra từ miệng của hắn như bị chôn vùi trong tiếng hò reo đó, đành nhắm mắt lại như phó mặc.
“Canh gác cẩn thận vào.”
“Âyy, huynh nói xem có ai đến cơ chứ? Đám ăn mày đang dương mắt lên canh gác như thế kia mà”
“Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ gặp rắc rối đó. Nên bây giờ phải tỉnh táo lên.”
“Nghe nói là sẽ không có chuyện gì đâu. Huynh không thấy là mọi người đều đang sợ hãi tới mức chẳng dám lởn vởn quanh đây nữa à? Ngay từ đầu đã chuyển lời là không tiếp đón nếu không phải cỡ Chưởng Môn Nhân rồi, thì ai dám lảng vảng..... Hửm?”.
Người canh gác cổng chính của Tổng Đà đang hờ hững buôn chuyện liền chớp chớp mắt liên hồi. Bởi vì hắn đã nhìn thấy một đoàn người ở phía trước đang tiến nhanh lại phía này.
“Ai vậy nhỉ?”
“Trước tiên ngăn họ lại đã.”
Những tên ăn mày rút Đả Cẩu Bổng ở thắt lưng ra và đặt chéo vào nhau như chặn trước cổng.
“Dừng lại!”
Nghe thấy giọng nói của họ, những người đang chạy đến đã dừng lại ngay trước cổng chính.
“Hãy quay lại. Bây giờ Cái Bang đang diễn ra đại sự của bổn bang. Nếu không phải là người có địa vị ngang hàng với Chưởng Môn Nhân của môn phái khác thì không được phép vào!”
Nghe thấy lời nói đó, người dẫn đầu mỉm cười tươi rói.
“Nếu vậy, xin hãy mở cửa.”
“Nếu hiểu rồi thì hãy đi..... Hửm? Ngươi vừa nói gì?”
Người dẫn đầu lấy thanh kiếm dắt trên hông của hắn ta và đưa ra phía trước.
Sau đó, hắn ta đưa tay còn lại lên nắm lấy tay đang cầm thanh kiếm, tạo thế bao quyền một cách trịnh trọng.
“Bạch Thiên – Quyền Chưởng Môn Nhân của Đại Hoa Sơn Phái. Chúng ta ghé thăm để chúc mừng đại sự của Cái Bang, vì vậy hãy đi chuyển lời và mở cửa cho chúng ta vào “.
“Ớ...?
Những người ăn xin mở to mắt khi nghe thấy câu nói đó.
“Bạch Thiên? Hoa Sơn...”
“Ặc!”
Phải đến lúc đó những người ăn xin mới phát hiện ra họa tiết ha mai được thêu trên ngực áo của nam nhân, miệng họ lập tức bày ra vẻ thẳng thốt.
“Bạch, Bạch Thiên?”
“Hoa Sơn Chính Kiếm? Bạch Thiên đạo trưởng?”
Bạch Thiên nhìn mấy gã ăn mày đang kinh ngạc, bình tĩnh nói.
“Quyền Chưởng Môn Nhân chắc có thể ngang hàng với địa vị Chưởng Môn Nhân chứ?.”
“Chuyện đó...”
Những kẻ ăn mày bối rối và nhìn lại nhau.
Chuyện này làm sao mà...
“Có vấn đề gì không?”
“Xin, xin hãy đợi một chút. Tiêu chuẩn là...”
‘Tiêu chuẩn?’
Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào bọn họ và mở miệng.
“Có hai tiêu chuẩn. Là Chưởng Môn Nhân hoặc chức vị tương đương. Và môn phái trực thuộc phải phù hợp với tiêu chuẩn là Đại Môn Phái.”
“................”
“Vị trí Quyền Chưởng Môn Nhân tương đương với địa vị Chưởng Môn Nhân là sự thật hiển nhiên, nên bây giờ các ngươi đang nói rằng Hoa Sơn không phù hợp với tiêu chuẩn Đại Môn Phái chăng?”
Nghe thấy điều đó, gương mặt của các đệ tử Cái Bang liền trở nên trắng bệch.
Đại Môn Phái.
Đó là một từ không thể phân loại chính xác bằng cách vẽ một đường thẳng, nhưng bây giờ không ai trong thiên hạ dám gọi Hoa Sơn là một Tiểu Môn Phái. Cái Bang lại càng không.
Nếu ở đây chỉ cần lỡ lời một câu thôi, thì có thể sẽ dẫn tới sự việc vô cùng nghiêm trọng. Những người canh cổng không thể nào đảm đương được chuyện đó.
“Nếu các người không nghĩ như vậy.”
Bạch Thiên nở một nụ cười tươi rói trên môi và nói nhẹ nhàng như ánh mặt trời.
“Thì có thể mở cửa cho ta không?”
“..... Tại, tại hạ sẽ mở ngay bây giờ”.
Những kẻ ăn mày đổ mồ hôi lạnh ròng ròng đã mở cửa như bị thôi miên. Bạch Thiên nhìn cảnh tượng đó liền gật đầu và cất bước.
“Vào thôi.”
“Vâng!”
Bước chân của Bạch Thiên khiến cho Tổng Đà cũ kỹ của Cái Bang rung động.