Chương 1509 : Có chuyện gì xảy ra ở cổng thành

Thịchh!

Chiêu Kiệt đạp mạnh xuống đất và tăng tốc theo bản năng.

Nhưng mà xa quá. Muộn rồi.

Dù khoái kiếm của hắn nhanh tới mức được gọi là Nhất Kiếm Phân Quang thì hắn cũng không thể rút ngắn khoảng cách này trong một hơi được.

Thời gian như ngừng trôi, hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng đoản bổng mang theo nội lực mạnh mẽ giáng xuống đầu Bạch Thiên.

“Không được.......?

Chiêu Kiệt vô thức định nhắm mắt lại.

Kengg!

Một thanh kiếm từ đâu đó bay tới đánh bật đoản bổng đã gần như chạm vào đầu Bạch Thiên.

“Ặc, Lưu sư thúc!”

Chiêu Kiệt hét lên, giọng hắn pha trộn giữa run sợ và yên tâm. Lưu Lê Tuyết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Bạch Thiên và chém vào ngực của kẻ đang tấn công hắn.

Nàng ta vươn tay ra nắm lấy vai của Bạch Thiên đang chao đảo và đỡ hắn dậy.

Bạch Thiên vừa mất ý thức trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lưu Lê Tuyết thì khẽ cau mày.

“... Đa tạ sư muội.”

“Nghe mới mẻ quá.”

Bạch Thiên đưa tay trái lên đỡ lấy ngực hắn và dựng thẳng người lên.

“Có vẻ ta hơi bất cẩn một chút. Không cần lo đâu”

“Vâng”

Lưu Lê Tuyết gật đầu mà không nói gì thêm. Tuy nhiên, Chiêu Kiệt đứng nhìn từ xa vẫn chưa hết bàng hoàng.

‘Sư thúc mà bị tấn công như vậy á?’

Tất nhiên, tình trạng cơ thể của con người mỗi ngày đều khác nhau, và dù là cao thủ đi chăng nữa thì cũng có ngày không thể phát huy hết thực lực của mình.

Tuy nhiên, ngay cả khi xét đến điều này, thì Bạch Thiên mà hắn ta biết cũng không phải là người dễ dàng chịu gục ngã như thế kia.

Và điều kỳ lạ hơn nữa không phải là Bạch Thiên, mà là Lưu Lê Tuyết.

Chiêu Kiệt nhờ có Nhuận Tông nên mới có được chút thời gian lấy lại nhịp thở, nhờ vậy mới nhận ra tình hình của Bạch Thiên. Nhưng Lưu Lê Tuyết không như vậy.

Vậy mà nàng ta lại nhận ra Bạch Thiên đang gặp nguy hiểm và đã bay đến giúp hắn nhanh hơn cả Chiêu Kiệt?

Nếu không biết trước được là Bạch Thiên sẽ gặp nguy hiểm....

“Còn ngơ ngác làm gì vậy hả tiểu tử kia?”

“A, đệ biết rồi!”

Chiêu Kiệt trả lời vội vàng và cắn chặt môi. Bây giờ không phải là lúc thong thả đắm chìm trong suy nghĩ. Dù sao thì nơi này không phải là chiến trường sao?

Chiêu Kiệt nhìn về phía Bạch Thiên bằng ánh mắt đầy lo lắng rồi ngay lập tức chạy lên phía trước Nhuận Tông. Bây giờ không còn cách nào khác ngoài việc tin vào Lưu Lê Tuyết bên cạnh Bạch Thiên.

“Ư á á á á á á á á á!”

Kiếm của Chiêu Kiệt phóng ra kiếm khí tựa như sấm chớp, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Giống như là hắn muốn lôi kéo tất cả các trưởng lão xung quanh về phía hắn vậy.

Bạch Thiên liếc nhìn kiếm khí đang bùng nổ vươn ra đó, rồi khẽ cắn môi dưới. Lúc đó, Lưu Lê Tuyết đã nói một câu ngắn gọn.

“Lùi lại.”

“Không.”

Bạch Thiên lắc đầu từ chối.

“Ta chỉ lơ đễnh một chút thôi.”

“Đồ cố chấp.”

“Nghe mới mẻ đấy”

Bạch Thiên nắm lấy thanh kiếm và bước lên một bước chắn chắn.

Lưu Lê Tuyết im lặng như thể sẽ không ngăn cản hắn ta nữa. Thay vào đó, nàng ta bước lên nửa bước và đứng cạnh hắn.

Bạch Thiên nở nụ cười cay đắng.

‘Làm phiền muội rồi.’

Hắn ta hiểu rõ phương thức chiến đấu của Lưu Lê Tuyết. Ban đầu nàng ta sẽ giữ nguyên vị trí mà không giao chiến.

Rồi nhân lúc đối phương không để ý thì sẽ nhằm vào chỗ sơ hở và ra đòn một cách sắc sảo bằng động tác ngắn gọn.

Vậy mà nàng ta bây giờ lại đang đứng rịt chân xuống đất chặn trước kẻ thù, hoàn toàn khác với nàng ta bình thường. Không biết là đúng hay sai, nhưng Bạch Thiên cảm nhận được chắc chắn ý đồ muốn giúp đỡ hắn của nàng ta.

Ù ù ù ù ù.

Bạch Thiên dồn hết nội lực có trong cơ thể vào thanh kiếm.

“Vậy nên là! Ta đã nói là ta chỉ bất cẩn chút xíu thôi mà!”

Ưa á á á á á!

Những cánh hoa mai đỏ rực phun ra từ đầu mũi kiếm.

Những cánh hoa mai rực rỡ nở rộ như thể sẽ nhanh chóng tàn phai.

“Hâyyyy!”

Và từ phía sau lưng của Bạch Thiên tỏa ra ánh sáng hoàng kim như ánh mặt trời để phối hợp cùng với những cánh hoa kia.

“Nguy, nguy hiểm quá!”

“Tránh ra mau!”

Rầmmmm!

Chưởng lực kim sắc làm nổ tung bức tường của đại điện thành từng mảnh. Cú va chạm mạnh đến mức hoàn toàn không thể che giấu nổi sự thật rằng nơi này đang diễn ra một trận chiến.

“Tên khốn!”

Những trưởng lão nhận ra điều đó đã nhìn chằm chằm Bạch Thiên với sát khí đằng đằng.

Bạch Thiên cười nhạt.

“Nghe nói là những kẻ ăn mày không có gì trong tay nên rất khẳng khái, nhưng nhìn các trưởng lão như vậy, có vẻ câu nói này không đúng rồi.”

“Gì cơ?”

Kỳ lạ là hắn vẫn cứ bày ra nụ cười đó.

Tình hình thì vẫn tồi tệ.

Chỉ là tất cả mọi người đang cố gắng chịu đựng và chờ đợi tên tiểu tử Thanh Minh nhanh chóng xử lý Nhất Hổ Thần Xảo.

Nhưng kỳ lạ thay, trong lòng Bạch Thiên lại rất bình thản và nhẹ nhõm. Khác với những người dù có chiếm ưu thế áp đảo nhưng vẫn không biết phải làm gì kia.

‘Không biết nữa’

Sự ung dung tự tại này có phải do niềm tin chắc chắn vào con đường mà bản thân hắn đang đi, hay là.......

Hắn khẽ liếc sang hướng khác liền thấy bóng dáng Thanh Minh đang nổi xung như quỷ thần.

“... Do tên kia.”

Bạch Thiên lặng lẽ lẩm bẩm, rồi mỉm cười và dồn nội lực vào thanh kiếm một lần nữa.

“Hãy dồn hắn hơn nữa!”

“Vâng!”

Bạch Thiên cắn chặt môi, quyết tâm đẩy kiếm ra.

Keng!

Thanh kiếm bật vào cây bổng đang bay tới và xẻ vào không trung hệt như con rắn rồi chém vào cánh tay cầm bổng đang vươn ra.

Lưỡi kiếm như lưỡi rắn đỏ thẫm trong nháy mắt cắn từ cổ tay tới khuỷu tay, dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, nó tiếp tục la liếm tới tận vai.

“Khực!”

Khuôn mặt của trưởng lão Cái Bang méo mó vì nỗi đau bị chém vào cánh tay. Nhưng ông ta thậm chí còn không kịp cảm nhận nỗi đau đó. Lần này răng độc của con độc xà bổ thẳng vào mặt ông ta.

“Hự!

Trưởng lão bật ra ngụm hơi thừa trong miệng rồi vội vàng hạ thấp người xuống và lăn lóc trên sàn.

Lãn Lư Đả Cổn. Thân pháp mà các võ giả cảm thấy hổ thẹn nhất, nhưng đồng thời cũng không hề xấu hổ.

Bùm!

Tuy nhiên, thật đáng tiếc, Thanh Minh cũng không thèm để ý xem xét tình hình. Hắn đuổi theo trưởng lão lăn lộn trên sàn nhanh như tia chớp và đạp thẳng vào ngực ông ta.

Miệng trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi và nhục thân của ông ta đâm thẳng vào bức tường đại điện. Bụi bốc lên mù mịt từ bức tường bị xuyên thủng.

Thanh Minh xử lý gọn gàng một trưởng lão xong, thoắt cái đã biến mất khỏi vị trí đó.

Rầm! Rầm!

Ngay lập tức, ba thanh đoản bổng rơi xuống đúng vị trí hắn ta vừa đứng. Cuộc tấn công mạnh mẽ đến mức sàn đại điện vỡ vụn. Nếu hắn không thể tránh kịp thời thì rất có thể đã thịt nát xương tan.

“Tên đó!”

Những kẻ vừa tấn công vô ích xuống nền đại điện hốt hoảng và đứng thẳng người lên. Thứ đập vào mắt họ không phải là hình ảnh cơ thể Thanh Minh bị đập nát. Mà là hàng chục tia kiếm khí đang nhắm thẳng họ mà lao tới.

Họ lập tức xoay người tránh theo bản năng. Kiếm khí đỏ thẫm trải dài sượt qua ngay trước mặt họ.

Nguy hiểm quá. Chỉ muộn một chút nữa thôi thì cổ họng họ đã bị xuyên thủng rồi. Nghĩ thôi cũng đủ sởn hết tóc gáy. Đúng lúc cảm xúc sợ hãi và an tâm đan xen với nhau, trưởng lão trợn tròn mắt.

“Gì kia.......!”

Kiếm khí vừa sượt qua trước mặt họ đột nhiên như đang gia tăng nhiều thêm, kiếm khí nổ tung ra tứ phía và tạo ra vô số cánh hoa. Giống như một quả bom nổ ngay trước mắt họ và thổi tung các mảnh vỡ ra tứ phía.

Nếu họ có thực lực để đối phó với tình huống khiếp đảm này, họ đã không chỉ dừng lại ở chức vị trưởng lão của Cái Bang.

“Ư á á á á á á á á!”

Những cánh hoa phân tán chém loạn xạ vào cơ thể các trưởng lão. Trong chốc lát, toàn thân các trưởng lão phủ đầy vết thương, họ lên cơn co giật ngắn rồi ngã gục xuống ngay tại chỗ.

Roẹt.

Thanh Minh kéo lê mũi kiếm dưới nền đất. Hắn điều tức lại hơi thở nóng rực rồi quay lại nhìn Nhất Hổ Thần Xảo bằng ánh mắt sắc lẹm.

‘Nhiều hơn ta nghĩ.’

Thế gian này có vô số lũ ăn mày, và số lượng các đệ tử Cái Bang cũng nhiều như vậy. Tuy nhiên, hắn đã không đoán trước được ngay cả số lượng trưởng lão cũng nhiều tới mức này.

Mặc dù tu vi của từng trưởng lão cũng chỉ cao hơn một bậc so với đệ tử đời thứ nhất của danh môn khác, nhưng vấn đề là một nửa số lượng trưởng lão đó thôi cũng đã đủ lấp đầy đại điện rộng lớn này.

Tuy nhiên, lo ngại của Thanh Minh không thể nào so sánh với cú đả kích mà Nhất Hổ Thần Xảo đang cảm nhận được. Nhất Hổ Thần Xảo mất hoàn toàn ý thức hệt như một người mất hồn, hết nhìn Thanh Minh lại nhìn các trưởng lão Cái Bang đang nằm rải rác khắp nơi.

Thanh Minh vẫn hoàn toàn lành lặn, còn nói quá một chút thi các trưởng lão gần như đang nằm chất đống dưới nền đại điện.

“Rốt cuộc.......”

Bàn tay ông ta từ lúc nào đã bất giác run rẩy.

Có sự khác biệt không thể diễn tả bằng lời giữa việc ‘biết’ và ‘cảm nhận’ về tu vi cao cường của Thanh Minh.

Thanh Minh mạnh. Và quả nhiên, Nhất Hồ Thần Xảo cũng mạnh.

Vì vậy, ông ta đã cho rằng dù Hoa Sơn Kiếm Hiệp có mạnh đến đâu thì ông ta cũng vẫn có thể đối phó được. Và Nhất Hổ Thần Xảo cũng đã nghĩ rằng việc bản thân giành chiến thắng cũng không phải là điều không thể.

Nhưng sự tồn tại của Thanh Minh trước mắt ông ta ngày hôm nay đã biến tất cả mọi điều mà ông ta cho rằng ‘đã biết’ trở thành hão huyền.

Đúng như lời nói của Thanh Minh.

Ông ta cứ tưởng mình là vua giữa bầy chó và sống dương dương tự đắc. Nhưng đứng trước mặt những con hổ đã phải liều mạng để tranh giành lãnh thổ trên cánh rừng rộng lớn thì ông ta chẳng khác gì trò tiêu khiển.

“Ngươi vẫn tiếp tục trốn như vậy sao?”

Nhất Hổ Thần Xảo giật nảy mình trước câu hỏi lạnh lùng của Thanh minh.

Trong ánh mắt của Thanh Minh, không thể hiện một chút cảm giác tự đắc nào. Không phải vì hắn ta cảnh giác với Nhất Hổ Thần Xảo. Ngay từ đầu, người đó vốn đã chẳng xem ông ta là kẻ địch.

Nhất Hổ Thần Xảo nhận ra điều này, liền cắn chặt môi.

Ông ta không thể chiến đấu. Ông ta không có dũng khí để giao chiến với người kia. Không, đó không phải là dũng khí, mà là liều lĩnh.

‘Đúng vậy, ta là chó.’

Con chó không có dũng khí chiến đấu một mình. Nhưng điều này không có nghĩa là ông ta đã thất bại.

“Ngươi có vẻ bồn chồn nhỉ?”

Chó có cách đánh nhau của chó. Dù có là con hổ dũng mãnh thì cũng có thể bị chó săn cắn chết.

Nhất Hổ Thần Xảo yên lặng quan sát tình hình trận chiến.

Những đệ tử Hoa Sơn đang dốc sức chiến đấu, nhưng chỉ có vậy. Bọn họ tuyệt đối không thể chiến thắng.

“Mục đích của ngươi là giết ta trước khi bọn chúng gục ngã, đúng chứ?”

“.........”

“Ta không có suy nghĩ sẽ để bị cuốn vào chuyện đó chỉ vì lòng tự trọng tầm thường. Sẽ không có chuyện ta bị hạ gục dưới tay ngươi trước khi toàn bộ các trưởng lão gục ngã”.

Thanh Minh cười khẩy khi nghe thấy điều đó.

“Dù các trưởng lão có chết hết, chỉ cần mình ngươi trở thành Bang Chủ là được phải không? Đúng là kẻ ghê tởm hơn ta nghĩ.”

“Không, không phải chuyện đó.”

“....... Cái gì?

“Rõ ràng ta không thể đoán trước được Hoa Sơn sẽ xuất hiện ở đây. Tuy nhiên....... ta đã lường trước việc Bang Chủ có thể sẽ dẫn theo những người đi theo hắn và chống lại ta.”

Thanh Minh nheo mắt lại.

“Ngươi có nghĩ rằng đây là toàn bộ quân cờ ta có thể sử dụng không? Hoa Sơn Kiếm Hiệp?”

Một nụ cười khoái chí lan rộng trên môi của Nhất Hổ Thần Xảo.

“Ngươi đã quá coi thường ta. Đó là thất bại của ngươi.”

Rầm!

Toàn bộ tường của Tổng Đà Cái Bang nổ tung và tiếng nổ khủng khiếp đã làm rung chuyển cả Khai Phong.

“.... Ngài chỉ đứng nhìn như thế này thôi sao?”

Ai đó đã thốt ra câu hỏi. Các trưởng lão rời khỏi Tổng Đà và chỉ thẫn thờ theo dõi từ xa, nhất loạt nhìn vào một người.

Sửu Diện Cái. Người từng đối đầu với Nhất Hổ Thần Xảo trong một thời gian ngắn.

“.... Vậy các vị bảo ta phải làm sao đây?”

“Thì cũng phải làm gì đó chứ....”

Phải giúp ngoại nhân giết trưởng lão của bổn bang ư? Hay là giúp trưởng lão giết những ngoại nhân đó và Cái Bang gây thêm tội lỗi?

Sửu Diện Cái lắc đầu.

“Ta không thể lựa chọn. Ta.......”

“Nhưng trưởng lão. Nếu cứ như thế này thì kết quả không phải là quá hiển nhiên rồi sao. Dù họ có là Hoa Sơn Ngũ Kiếm đi chăng nữa, họ cũng không thể chiến thắng nhiều trưởng lão như vậy. Nếu vậy thì chúng ta sẽ mất đi người duy nhất có thể đương đầu với Bá Quân là Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh”.

“....”

“Đó không phải là đại tội sao?”

Sửu Diện Cái nhắm chặt mắt lại.

Ông ta biết. Không được để Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh chết ở đây. Nếu giết chết hắn ta, Cái Bang sẽ đắc tội không thể gột rửa với toàn bộ Võ Lâm Trung Nguyên.

Dù vậy cũng không thể chiến đấu chống lại các trưởng lão của bổn bang.

Bị dồn vào chỗ bế tắc nên ông ta bỗng nhớ tới một người.

“Nếu là Từ Ô Cái thì....?”

Không, thật là suy nghĩ vô ích. Từ Ô Cái không có ở đây. Dù suy nghĩ thế nào thì cũng không tìm ra câu trả lời.

“Hãy cứ theo dõi xem.”

“Vâng?”

“Nếu ông trời đang dõi theo thì có thể biết được kết quả ngay. Chẳng phải Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh và Hoa Sơn Ngũ Kiếm đã nhiều lần làm được những việc mà mọi người nghĩ là không thể đó sao?”

“Đúng là như vậy, nhưng....”

“Nếu rơi vào tình huống thực sự nguy hiểm, họ vẫn có thể thoát thân được. Không, ta mong rằng như vậy”

Đúng lúc Sửu Diện Cái thở dài nặng nề một cách bất lực.

“Trưởng, trưởng lão!”

Khi nghe thấy một giọng nói gấp gáp, Sửu Diện Cái liền cau mày và quay sang nhìn. Kẻ ăn mày vừa chạy đến giậm giậm chân đứng nhìn hắn ta và cửa vào Tổng Đà.

“Thuộc hạ! Thuộc hạ phải báo cáo ngay với Tổng Đà! Ngay bây giờ!”.

“.... Bây giờ không thể vào Tổng Đà được. Có chuyện gì vậy??

“Cổng thành, cổng thành bây giờ....”

“Cổng thành? Có chuyện gì xảy ra ở cổng thành? Ngươi hãy bình tĩnh nói xem!”

Tên ăn mày nuốt nước bọt khô một lần và điều tức rồi hét lên.

“Thiếu Lâm! Thiếu Lâm đến rồi ạ!”

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Sửu Diện Cái trợn tròn kinh ngạc.