Chương 1512 : Hãy khống chế đám đại nghịch bất đạo

Không chỉ có Cái Bang bàng hoàng trước tất cả những tình huống này.

“Họ nói là....... đứng về phía chúng ta á?”

“Hình, hình như là vậy?”

“Thiếu Lâm á?”

“Thì họ nói vậy mà”

“Mấy tên khốn Thiếu Lâm á? À không, mấy gã Thiếu....... à, mấy vị hòa thượng Thiếu Lâm á?”

“Đã bảo là như vậy rồi mà?”

“Chuyện này”

Chiêu Kiệt nhìn các võ tăng Thiếu Lâm như thể không thể hiểu được, liền quay phắt về phía Bạch Thiên.

“Sư thúc! Sư thúc có biết gì không?”

“....... Tên tiểu tử kia đã nói là sẽ làm gì đó mà.”

....... Chắc chắn là Bạch Thiên....... không biết gì.

“Dù sao thì....... họ nói là đứng về phía chúng ta phải không?”

“Hình như là vậy.”

“Vậy bây giờ họ sẽ cùng chiến đấu với chúng ta à?”

“Vậy....... có được không nhỉ?”

“Hơ...............”

Chiêu Kiệt cười mệt mỏi như hết hơi. Sau đó, hắn lẩm bẩm mấy lời như đại diện cho tâm trạng của tất cả mọi người.

“Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra nhỉ?”

Lẽ nào lại có chuyện bắt tay với Thiếu Lâm kia cùng chiến đấu. Ai có thể tưởng tượng được tình huống này?

Lúc đó, một trong các trưởng lão đang rơi vào bấn loạn, hét lên.

“Thiếu Lâm làm sao có thể giúp đỡ Thiên Hữu Minh! Chúng ta cùng là Cửu Phái Nhất Bang mà!”

Không có luật lệ nào nói rằng Thiếu Lâm không thể giúp đỡ Thiên Hữu Minh. Ai cũng biết điều này nên đáng lẽ câu hỏi đó phải nói một cách khéo léo.

Tuy nhiên, các trưởng lão Cái Bang bây giờ không đủ thong thả để rào trước đón sau như vậy.

“A Di Đà Phật”

Tuệ Phỏng đã bình tĩnh trả lời câu hỏi không hợp lý đó.

“Có vẻ như có sự hiểu lầm. Bần tăng không giúp đỡ Thiên Hữu Minh.”

“Vậy lời nói vừa nãy của các vị là ý gì?”

“Bần tăng chỉ nhận được yêu cầu của Bang Chủ Cái Bang. Cái Bang vừa cùng là Chính Phái, lại thuộc Cửu Phái Nhất Bang, nên nếu có yêu cầu cứu viện thì việc đến tương trợ chẳng phải rất hợp với đạo lý sao?”

“Chuyện.......”

Trong khoảnh khắc trưởng lão không biết nói gì, chỉ biết nhìn chằm chằm Tuệ Phỏng.

“Đây, đây là việc nội bộ của Cái Bang! Bây giờ ý của sư phụ đây là Thiếu Lâm sẽ tham gia vào việc của Cái Bang phải không?”

“Đúng vậy. Tham gia vào việc nội bộ của môn phái khác là điều cấm kỵ. Nhưng là trong trường hợp không nhận được yêu cầu của Bang Chủ.”

Liền sau đó, sắc mặt của các trưởng lão thay đổi nhiều lần chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Cho dù có rơi vào nguy cơ bị dồn ép thế nào đi chăng nữa, một khi lễ nhậm chức này chưa kết thúc thì Phong Ảnh Thần Xảo vẫn là Bang Chủ Cái Bang.

Điều này có nghĩa là ông ta là người duy nhất có thể đại diện cho lập trường của Cái Bang.

Chức vị ‘Bang Chủ” chỉ có hư danh đó bây giờ lại trở thành cái bẫy mang tên ‘danh phận’ mắc kẹt trong cổ họng của các trưởng lão.

Tuệ Phỏng nở một nụ cười nhạt.

“Và....... Đây cũng không phải là việc của riêng mỗi Cái Bang.”

Hắn ta im lặng nhìn những người bị các trưởng lão bao vây.

“Đã có môn phái khác tham gia, trong đó....... ừm, dường như cũng có cả đệ tử của Thiếu Lâm.”

“Chuyện, chuyện đó.......”

“Đệ tử của Thiếu Lâm đã bị thương. Đệ tử của Thiếu Lâm đang bị tấn công, vậy thì sao việc này chỉ đơn thuần là việc của môn phái khác được!”

Tuệ Phỏng lớn tiếng chất vấn.

Ánh mắt của các trưởng lão giờ đây dán chặt vào Tuệ Nhiên – người đang trợn tròn đôi mắt đờ đẫn với vẻ mặt ngây thơ như một con thỏ non.

Các đệ tử Hoa Sơn xôn xao.

“Bị thương?”

“Ờ....... Chỗ kia hình như hơi rách ra thì phải.”

“.... Nếu cái đó gọi là vết thương thì muỗi thành đại bàng mất.”

“Dù sao thì, đúng là đệ tử Thiếu Lâm mà?”

“Nói đúng thì cũng đúng.”

“Không phải hắn đã bị trục xuất rồi sao?”

“Hắn chưa từng nhận được phê chuẩn trục xuất, cũng chưa từng làm lễ rời môn, tình trạng này gọi là ‘dự kiến ly khai’ được không nhỉ? Vậy thì đúng là vẫn còn thuộc Thiếu Lâm mà.”

“Cũng phải, nhưng....... mọi việc lại thành ra thế này sao?”

Tuy hơi mơ hồ nhưng nếu xét một cách nghiêm túc thì lời nói này cũng không sai. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nếu đệ tử của Thiếu Lâm bị tấn công, Thiếu Lâm hoàn toàn có lý do để can thiệp vào việc này.

Tất nhiên chỉ riêng việc nhận được yêu cầu của Bang Chủ cũng đã là một lý do quá đầy đủ rồi.

“Chuyện này có đúng là ý của Thiếu Lâm không?”

“Đúng vậy.”

“Ý của sư phụ là Phương Trượng đã đồng ý với việc này rồi ư? Thật không?”

Tuệ Phỏng nở một nụ cười kỳ lạ trước câu hỏi của trưởng lão.

“Ưm, chắc chắn đây không phải là mệnh lệnh mà Phương Trượng đưa ra.”

“Thấy chưa? Làm gì có chuyện đó!”

“Nhưng bây giờ Phương Trượng đang ở quá xa để nắm được tình hình này, và lời thỉnh cầu Thiếu Lâm hỗ trợ đã được gửi đến Tung Sơn”.

“...............”

“Theo luật lệ của Thiếu Lâm, nếu thấy tình hình cấp bách không thể chờ lệnh của Phương trượng, thì người có địa vị cao nhất ở đó có thể thay mặt ra lệnh sao cho không vi phạm giới luật và đạo lý.”

Khuôn mặt của Nhất Hổ Thần Xảo tái xanh.

Bây giờ tất cả những người có địa vị cao của Thiếu Lâm đều không ở Tung Sơn.

Và người khiến cho Pháp Chỉnh đang ở Trường Giang không thể đến kịp chính là ông ta – Nhất Hổ Thần Xảo.

Diệu kế vốn rất tuyệt vời, trong nháy mắt đột ngột biến thành thất sách chết người, siết chặt cổ ông ta.

“Bây giờ người có địa vị cao nhất ở Tung Sơn chính là bần tăng. Vì các vị đã lan truyền tin tức dối trá, nên những việc làm này của Thiếu Lâm không trái với đạo lý và giới luật. Đại sự của một môn phái không nên dùng sức mạnh để giải quyết, mà phải được thực hiện theo quá trình và thủ tục thích hợp. Vì vậy, các vị trưởng lão hãy lùi lại và giành lấy thứ mình muốn bằng cách chính đáng.”

“Ngươi............”

“Nếu không!”

Tuệ Phỏng hét lên một cách dứt khoát.

“Các vị sẽ phải đối đầu với Thiên Niên Thiếu Lâm.”

“A Di Đà Phật!”

Ngay khi Tuệ Phỏng nói xong, các võ tăng Thiếu Lâm đồng loạt hô to Phật hiệu.

Dường như áp lực vô hình đang đổ xuống. Các trưởng lão vô thức lùi lại phía sau.

Đối đầu với Thiếu Lâm. Trên giang hồ này làm gì có ai không biết ý nghĩa của điều đó?

“Thiếu, Thiếu Lâm..........”

“Đối đầu với Thiếu Lâm? Chúng ta ư?”

Tất nhiên những người đến đây bây giờ chưa phải là toàn lực thực sự của Thiếu Lâm. Cùng lắm cũng chưa tới một trăm võ tăng.

Nhưng các trưởng lão Cái Bang cũng biết rất rõ. Chỉ vài chục võ tăng của Thiếu Lâm cũng có sức mạnh to lớn đến nhường nào.

Và nếu những người này hợp sức với những kiếm tu của Hoa Sơn đang có mặt ở đây, thì sẽ trở thành đối thủ đáng sợ biết bao.

“.........”

Đường Tiểu Tiểu quan sát xung quanh, thì thầm.

“Thật ra....... muội nói điều này có thể sẽ hơi kì kì.”

“Hả?”

“Nhìn Thiếu Lâm có vẻ đáng tin cậy, hình như muội chọn sai rồi?”

“Lẽ nào.”

“Làm gì có chuyện đó.”

“Từ ngày xưa ta đã ngưỡng mộ Thiếu Lâm nhất rồi.”

“Đệ cũng đã muốn bái nhập Thiếu Lâm đấy!”

“Sư thúc. Tiểu Kiệt nói là muốn sang Thiếu Lâm ạ.”

“Đi đi, tên tiểu tử thối! Đi ngay đi.”

“.... Sao lại đối xử như vậy với mình con............”

Nhóm người Hoa Sơn bắt đầu vênh váo.

Nếu Thiếu Lâm là kẻ thù thì họ sẽ thấy vô cùng căng thẳng và e ngại, nhưng nếu là cùng một phe thì không nơi nào đáng tin và vững chắc hơn Thiếu Lâm.

“Dù sao thì....... Hình như cục diện thay đổi rồi, đúng không sư thúc?”

“Hừm”

Bạch Thiên khẽ gật đầu và bước một bước về phía trước. Liền sau đó, hắn duỗi thẳng vai và hùng hồn tuyên bố.

“Quan điểm của Thiên Hữu Minh cũng giống như vậy. Mong các trưởng lão Cái Bang hãy chính thức thực hiện đúng theo trình tự. Những người không làm như vậy sẽ bị coi là nghịch đồ gây rối Cái Bang”.

Các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu thì thào phía sau.

“Đúng là hay thật đó.”

“Rõ ràng là mới vừa nãy còn đứng đần ra với vẻ mặt như sắp chết.”

“Cỡ này chẳng phải là thiên phú trời ban sao?”

“A Di Đà Phật....... Tương lai của Hoa Sơn có vẻ tươi sáng lắm.”

“Câu này là chửi đúng không?”

Sau khi nhận ra lý do và mục đích xuất hiện của Thiếu Lâm, Hoa Sơn đã tìm lại được sự ung dung thoải mái.

Và những trưởng lão Cái Bang vừa nãy còn gây áp lực cho họ, giờ ngược lại, bị dồn vào đường cùng. Bây giờ Thiếu Lâm và Hoa Sơn đang bao vây và gây áp lực cho đối phương.

Không đơn thuần chỉ là chia phe phái như vậy. Dù họ có là các trưởng lão của Cái Bang đi chăng nữa, liệu họ có thể chiến đấu chống lại hai thế lực này không?

“Làm, làm sao đây.......”

“Đại trưởng lão! Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Chúng tại hạ chưa bao giờ nghe thấy điều này! Đại trưởng lão!”

Khi rơi vào thế bất lợi, các trưởng lão vội vàng tìm cách lên án.

“Không phải ngài nói là đã có kế sách sao?”

“Ngài đang nghĩ gì vậy?”

“Như vậy chẳng phải kế hoạch nên thay đổi hay sao?”

Nghe thấy tiếng than vãn inh ỏi tuôn xối xả vào Nhất Hổ Thần Xảo, Phong Ảnh Thần Xảo và Bạch Thiên đồng thời cười nhạt.

Những người đã từng một lòng một dạ như sắt đá nghe theo Nhất Hổ Thần Xảo, bây giờ đang trút mọi sự bất mãn về phía ông ta. Giống như việc đi theo ông ta là điều bất lợi vậy.

Khuôn mặt của Phong Ảnh Thần Xảo đỏ lên vì xấu hổ và hối hận.

“Trưởng lão! Mau thực hiện đối sách!”

“Câm mồm!”

Đúng lúc đó, từ miệng của Nhất Hổ Thần Xảo thốt ra tiếng quát tháo hệt như sấm rền.

“Mấy tên đần độn này! Bây giờ rút lui thì những gì các ngươi gây ra có thể biến mất không?’

“Chuyện đó...............”.

Các trưởng lão bối rối đưa mắt nhìn chỗ này chỗ kia.

Theo luật lệ của Cái Bang, chỉ có duy nhất một cách xử lý dành cho kẻ định sát hại Bang Chủ.

Cái chết.

Tất nhiên có thể việc giết tất cả những người này là không thể. Tuy nhiên, các trưởng lão có mặt ở đây ít nhất cũng không thể tránh khỏi việc bị mất tất cả quyền lực và bị đuổi khỏi vị trí hiện tại.

“Đám ở đây chưa tới một trăm người. Và chúng giống như những phản đồ không tuân theo lệnh của Phương Trượng Thiếu Lâm! Phương Trượng mà biết chuyện này thì có bỏ qua cho chúng không? Tất nhiên là sẽ đứng về phía chúng ta rồi”.

Tuệ Phỏng tỏ vẻ cay đắng trước lời nói của Nhất Hổ Thần Xảo. Bởi vì hắn cũng biết rằng khả năng cao là như vậy.

“Chỉ cần thắng là được! Chỉ cần trấn áp được chúng! Hãy thông báo rằng phản đồ của Thiếu Lâm đang tấn công Cái Bang và gọi các đệ tử tập trung đến đây!”

Khuôn mặt của các trưởng lão trở nên cứng nhắc.

Nếu làm như vậy, sẽ càng trở thành không phải việc nội bộ của Cái Bang nữa.

Nhưng mà......

“Các ngươi còn làm gì vậy?”

“....... Vâng!”

Bây giờ họ không còn đường quay lại nữa. Người cưỡi trên lưng hổ không còn cách nào khác ngoài việc chỉ mong con hổ mệt mỏi ngã xuống và bám lấy nó cho đến khi nó chết.

Cuối cùng, một số trưởng lão đã quyết tâm chạy ra ngoài trước. Và những người còn lại ngay lập tức bắt đầu bừng bừng khí thế hướng về phía các võ tăng Thiếu Lâm.

Khuôn mặt Tuệ Phỏng đanh lại.

“Hãy nghe đây.”

“Vâng!”

“Trấn áp các trưởng lão, tránh việc đổ máu nhiều nhất có thể! Ta sẽ chịu tất cả trách nhiệm!”.

“Vâng!”

Hoa Sơn quả nhiên đã biết việc họ phải làm.

“Bang Chủ.”

“Các hạ cứ nói, Quyền Chưởng Môn Nhân.”

“Bang Chủ hãy làm việc mà ngài phải làm.”

“.... Ta hiểu ý các hạ nói gì rồi.”

Phong Ảnh Thần Xảo tha thiết muốn ở đây theo dõi kết quả, nhưng ông ta có việc riêng phải làm. Chính là ngăn chặn đám ăn mày của Cái Bang kéo đến nơi này.

Người có thể làm được việc đó chỉ có một mình Phong Ảnh Thần Xảo.

“Chắc chắn ta sẽ ngăn chặn được họ.”

“Trông cậy vào Bang Chủ.”

Phong Ảnh Thần Xảo gật đầu với vẻ mặt đanh thép và phóng mình về phía cổng vào.

“Lý thiếu hiệp! Hãy đi giúp đỡ Bang Chủ.”

“....... Tại hạ hiểu rồi”.

Lý Tống Bạch cũng gật mạnh đầu và chạy theo sau Phong Ảnh Thần Xảo. Bạch Thiên xác nhận nơi này chỉ còn lại những gương mặt quen thuộc, liền khẽ đằng hắng ho.

“Khư ưm”

“Lại bắt đầu rồi.”

“Lần này lại định nói gì nữa đây?”

“Ta không nói! Không nói! Mấy tiểu tử thối này!”

Bạch Thiên đỏ mặt, tỏ ra tức giận và quay đầu về phía các sư điệt.

“....... Thật ra chúng ta đã bị đánh rất nhiều.”

“Đúng là sư thúc đã bị đánh nhiều.”

“Tụi con thì bình thường.”

“Sư thúc! Mắt sư thúc bị bầm kìa.”’

“Khưư...............”

Bạch Thiên nghiến răng, chĩa mũi kiếm vào các trưởng lão.

“Đã đến lúc trả thù! Đánh gục tất cả bọn họ!”

“Đúng vậy, như vậy mới là sư thúc chứ.”

“Hãy bảo vệ Đồng Long!”

“Đi thôi!”

“A Di Đà Phật!”

Các đệ tử Hoa Sơn phấn khích hành động. Và người bước lên trước nhanh hơn cả bọn họ là Tuệ Nhiên. Hắn ta lao lên như một cơn gió với vẻ mặt đầy phấn khích.

“Hãy khống chế đám đại nghịch bất đạo!”

Ngay sau đó, các võ tăng của Thiếu Lâm cũng lao vào phía các trưởng lão hệt như cơn cuồng phong kim sắc.

“A – Di – Đà – Phật!”

Tiếng niệm Phật bùng nổ giữa Tổng Đà tựa như trái tim của Cái Bang, vang rền như đâm sâu vào lồng ngực.

Thực sự rất hùng hồn.