“Đến, đến rồi!”
“Làm sao đây?”
“Làm sao là làm sao! Phải đối mặt chiến đấu chứ!”
“Sát, sát chiêu thì sao? Có thể dùng sát chiêu được không?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi đó.
Dùng sát chiêu để đối phó với các hòa thượng Thiếu Lâm? Chuyện đó thực sự sẽ dẫn đến kết quả không thể đảm đương được.
Giống như gánh nặng mà Hoa Sơn phải chịu khi giao chiến với các trưởng lão Cái Bang, bây giờ các trưởng lão cũng đang phải mang gánh nặng tương tự.
Tuy nhiên, những người chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra tại nơi này chắc chắn sẽ phải đặt ra một câu hỏi.
Rằng việc suy nghĩ về ‘gánh nặng’ đó có ý nghĩa gì không.
“A – Di – Đà – Phật!”
Vù ù ù ù ù ù ù!
Cùng với lời niệm Phật, kim quang lan tỏa rực rỡ nhanh chóng chạm đến trước mặt các trưởng lão. Các trưởng lão hoảng sợ, vội vàng giơ đoản bổng lên ngăn chặn quyền chưởng.
Nhưng.
Bốpppppp!
“ƯAhhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Khoảnh khắc luồng khí xanh lam bao quanh đoản bổng và kim quang va chạm vào nhau, các trưởng lão la hét như muốn xé toạc miệng ra.
Sức nặng của quyển chưởng chứa Phật Quang đã làm tan khí lực của các trưởng lão ngay lập tức.
Các trưởng lão bị quyền chưởng đẩy lui, bắn tung tóe chỗ này chỗ kia hệt như những cái lá bị cuốn đi trong cơn bão và đập mạnh vào bức tường trong đại điện.
“Sức, sức mạnh gì.......”
Nhưng họ không có thời gian để tỏ ra kinh ngạc. Vì trong giây lát, các võ tăng Thiếu Lâm đã nhanh chóng thu hẹp khoảng cách và xâm nhập vào giữa thế trận của các trưởng lão.
Tĩnh Trung Động.
Bước đi trông có vẻ chậm chạp như đi dạo, nhưng thực tế nhanh hơn bất cứ thứ gì. Đó là bản chất của võ công Thiếu Lâm, nếu chưa trực tiếp trải qua thì khó lòng cảm nhận được...
“Khư!”
Một trong các trưởng lão vung đoản bổng hướng về phía đầu của một võ tăng Thiếu Lâm vừa bất ngờ xông tới.
Khí lực khủng khiếp chất chứa trong đoản bổng. Nhưng ông ta không thể giáng hết cây bổng đó xuống, và khựng lại giữa chừng.
Nếu cứ thế mà đánh xuống, nếu lỡ như người kia không ứng phó kịp thời thì sao? Nếu đầu hắn bị vỡ thì sao? Ông ta có thể đảm đương được những việc sau đó không?
Trên chiến trường như nước sôi lửa bỏng, sự do dự trong giây lát đó đã mang lại kết quả chết người.
Bốpp.
Võ tăng Thiếu Lâm không bỏ lỡ sơ hở, vươn tay đánh mạnh vào ngực trưởng lão.
“Hấp!”
Bộpp!
Chưởng kình đã loạn phá bên trong cơ thể của trưởng lão thành mớ hỗn độn.
“Khư hộc!”
Trưởng lão thổ huyết rồi ngã khụy ngay tại vị trí đó. Tuy không phải là vết thương đủ để gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì tất cả khí lực đều đã bị lung lay nên trong một thời gian ông ta không thể di chuyển được.
“A Di Đà Phật!”
Ngay cả trong lúc khẩn cấp đó, võ tăng Thiếu Lâm cũng làm thế bán chưởng với người vừa bị gục ngã, rồi bắn mình lên đi tìm đối thủ tiếp theo.
Cơn gió kim sắc quét mạnh bên trong đại điện đang cuốn trôi Cái Bang.
“Chỗ kia, kia, oa............”
“Tuyệt thật.......”
Nghe thấy giọng nói ở cạnh bên, Chiêu Kiệt đang xông vào với khí thế ngùn ngụt bỗng quay phắt nhìn sang bên cạnh.
Bạch Thiên vừa thốt ra điều mà Chiêu Kiệt định nói, trong giây lát đã thẫn thờ nhìn chằm chằm các võ tăng Thiếu Lâm.
“Đó là vai trò của ta mà”
“....... Không phải là rất tuyệt sao?”
“Đúng là như vậy, nhưng..................?”
Các võ tăng Thiếu Lâm đang đập các trưởng lão tơi tả theo đúng nghĩa đen. Chiêu Kiệt nhìn hình ảnh đó trong chốc lát, rồi nói như thể hắn vừa chợt nhớ ra điều gì đó.
“Nghĩ lại thì, từ trước tới nay chúng ta vẫn luôn chửi rủa và đánh nhau với những người kia sao?”
“.........”
“..............................”
Sự ngại ngùng thoáng qua trên khuôn mặt của các đệ tử Hoa Sơn.
“Vậy từ bây giờ suy nghĩ khác đi................”
“Ôi trời! Sư thúc đang nói gì vậy!”
Nhuận Tông dao động trong chốc lát, đã hét lên một cách dứt khoát.
“Không phải lập trường của chúng ta khác sao? Các vị đó không phải là người dùng đao kiếm, mà là những người dùng quyền cước. Làm sao mà so sánh giữa một bên thích đấm thế nào thì đấm với một bên vừa vung kiếm vừa phải e ngại làm chết người chứ?”
“.... Dù có tính đến cả chuyện đó thì họ vẫn tuyệt vời mà?”
“Ờ.... Chuyện đó?”
Lời nói này chí phải. Ừ, đúng vậy.
“.... Thiếu Lâm thực sự mạnh đến đáng sợ.”
Tất nhiên những gì họ nhìn thấy bây giờ không phải là tất cả. Đúng là những võ tăng Thiếu Lâm mạnh, nhưng bây giờ các trưởng lão của Cái Bang đang hoàn toàn không thể phát huy được thực lực vốn có của mình.
Như tất cả mọi người đều biết, kết quả của cuộc chiến một nửa phụ thuộc vào khí thế.
Các trưởng lão Cái Bang bàng hoàng trước sự xuất hiện không ngờ của Thiếu Lâm, và họ cũng không thực sự muốn giao chiến với Thiếu Lâm, chính hai điều này đã trói chân các trưởng lão. Vì vậy, bây giờ họ hoàn toàn khác so với lúc đánh nhau với Hoa Sơn.
Nếu không phải như vậy thì tầm cỡ các trưởng lão của Cái Bang sẽ không dễ dàng bị đẩy lùi một cách vô ích như thế kia.
“A Di Đà Phật!”
Áaaaaaaa!
Tuy là dù họ có phát huy hết thực lực của mình thì cũng có vẻ không có cơ hội chiến thắng.
“Có một trăm tiểu sư phụ Tuệ Nhiên nhỉ?”
“Nói thế thì hơi quá.”
“Vậy thì có một trăm người giống như tiểu sư phụ Tuệ Nhiên.”
“....... Điều này là không thể phủ nhận”.
Các đệ tử Hoa Sơn vừa mới lắc đầu, bỗng một người đột ngột nhảy lên không trung.
“.... Sư muội?”
Kenggg!
Tất cả mọi người đều bận rộn cảm thán trước uy thế của Thiếu Lâm, nhưng riêng Lưu Lê Tuyết thì không.
Bóng lưng của nàng ta như muốn nói rằng ‘Ta cực kỳ không hài lòng với tình huống này’. Ngay lập tức, Lưu Lê Tuyết đã nhảy vọt xuống giữa các trưởng lão Cái Bang.
Liền sau đó.
“Ưaaahhhhhhhhhhh!”
“Gì, gì vậy?”
Các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu la thét.
“Lưu sư thúc! Con cũng sẽ giúp người.”
“Còn làm gì vậy! Chúng ta cũng phải đánh nhau chứ, sư thúc!”
“Đúng vậy! Đúng rồi!”
Bạch Thiên tỉnh táo lại rồi gật đầu và cầm chắc lại thanh kiếm.
Tuy họ đang dồn các trưởng lão với khí thế như chẻ tre, nhưng sự thật họ yếu thế hơn về quân số vẫn không thay đổi.
Nếu Cái Bang lấy lại tinh thần và tận dụng lợi thế số đông thì thiệt hại sẽ tăng lên. Vậy nên, trước khi đối phương tỉnh táo lại, họ cũng phải tham gia và kết thúc trận chiến này.
“Dồn họ lại!”
“Vâng!”
Ngay khoảnh khắc các đệ tử Hoa Sơn, mà dẫn đầu là Bạch Thiên phóng ra kiếm khí mãnh liệt.
“Ồ ồ ồ!”
Áaaaaaaa!
Chưởng lực kim sắc phóng vọt ra nhanh hơn một bước đã đánh bay vài trưởng lão vẫn còn loay hoay.
“Tiểu sư phụ!”
“Con người này phấn khích quá nhỉ!”
Nghe Chiêu Kiệt nói, khuôn mặt Tuệ Nhiên đỏ bừng lên.
Có vẻ như việc được chiến đấu cùng với những người trong sư môn đã làm giảm bớt gánh nặng trong lòng hắn ta.
Tuệ Nhiên mở miệng với nụ cười trong vô thức.
“Hãy theo sau tiểu tăng.......”.
“Bình tĩnh nào.”
Lúc đó, Tuệ Nhiên giật mình khi nghe thấy giọng nói đột ngột phát ra từ đâu đó. Tuệ Phỏng không biết từ lúc nào đã vượt qua nhiều trưởng lão, xuất hiện gần đó và vừa cười rạng rỡ vừa nhìn chằm chằm vào Tuệ Nhiên.
“Sư, sư huynh.......”
“Đệ có khỏe không?”
“Đệ.......”
Tuệ Nhiên cắn chặt môi với vẻ mặt như sắp khóc.
‘....’
Tuệ Phỏng nhẹ nhàng đánh bay một đoản bổng đang lao tới rồi dùng chưởng lực mạnh mẽ đẩy trưởng lão ra phía sau, và đứng cạnh Tuệ Nhiên.
“Đệ đã rất cố gắng.”
“.........................”
“Ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bây giờ không phải lúc. Trước tiên hãy làm việc cần làm trước.”
“.... Vâng, sư huynh!”
“Quyền Chưởng Môn Nhân!”
“Vâng!”
“Chào hỏi thì để sau khi ổn định được tình hình nhé.”
“Tại hạ biết rồi”
Bạch Thiên vung kiếm và gật đầu. Như Tuệ Phỏng đã nói, trước tiên bây giờ phải ưu tiên chỉnh đốn các trưởng lão và dẹp loạn của Cái Bang trước đã.
“Hãy dồn họ lại!”
“Vâng!”
Mai Hoa kiếm khí đỏ rực của Hoa Sơn và Phật quang kim sắc của hai sư huynh đệ Thiếu Lâm kết hợp lại với nhau.
“.... Phù”.
Thanh Minh nhìn hình ảnh đó thì lắc lư đầu và lẩm bẩm.
“Vậy nên là không thể coi thường lũ đầu trọc được.”
Cái Bang phải đối địch với Thiếu Lâm mới đáng thương làm sao. Nhìn hình ảnh các trưởng lão Cái Bang mới nhìn thấy võ tăng Thiếu Lâm đang chạy đến thôi cũng tim đập chân run, rồi bị đánh và ngã gục, hắn bật cười.
Họ đã mất đi ý chí chống cự ngay từ khi họ nghĩ rằng dù có giành chiến thắng, thì cũng không thể giải quyết được tình huống này.
Những người không có quyết tâm như thế rốt cuộc đã nghĩ gì mà bày ra việc này?
“Làm thế nào.......”
“Hả?”
Thanh Minh lại quay lại nhìn về phía giọng nói phát ra từ phía trước.
Nhất Hổ Thần Xảo đang nhìn chằm chằm vào hắn ta với vẻ mặt dữ tợn tựa hồ không thể méo mó hơn được nữa.
“Làm thế nào....... mà ngươi có thể lôi kéo được bọn họ? Thiếu, Thiếu Lâm không phải là kẻ thù của Hoa Sơn sao? Nhưng tại sao Thiếu Lâm lại giúp đỡ các ngươi?”
Giọng nói chứa đựng nguyên vẹn sự oan ức, phẫn nộ và tuyệt vọng.
“Chậc”
Thanh Minh chậc lưỡi.
“Vậy cho nên dù Cái Bang có nắm giữ nhiều thông tin như vậy, các ngươi cũng chưa bao giờ dẫn dắt được giang hồ”
“Gì cơ?”
Thanh Minh gõ nhẹ mũi kiếm vào đầu hắn.
“Từ lúc sinh ra nó đã ở trên cổ rồi mà. Dùng đầu đi. Tên nhãi đần độn.”
“Gưaaaaa............!!”
“Cũng phải, trong cái đầu đáng thương của ngươi chỉ toàn chứa những thứ như danh phận và thế lực. Vậy nên mới không nghĩ ra đó.”
“Ý ngươi là ta đã không nghĩ ra cái gì?”
“Con người”
Hai chữ đó khiến đôi mắt của Nhất Hổ Thần Xảo rung chuyển.
“Tạo nên danh phận cũng là con người, xây dựng thế lực cũng là con người. Một kẻ chỉ nắm bắt thế gian bằng con số như ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng ra được.”
Thanh Minh tiếp tục nhìn Nhất Hổ Thần Xảo như thể thương hại.
“Và thật ra, ngay cả khi ngươi không biết điều đó, thì ít nhất khi thấy ta hành động, ngươi cũng phải nghĩ rằng ta đã có sự chuẩn bị chứ? Chuyện đó mà cũng không nghĩ ra được à? Ngươi muốn trở thành Bang Chủ Cái Bang nhờ cái đầu đó á? Cái tên nhãi khiến Cái Bang tiêu tan này.”
Trên đời có người như vậy.
Người mà không phải vì ưu tú nên mới trở thành người đứng đầu, mà vì là người đứng đầu nên tin rằng mình ưu tú. Người mà luôn tin rằng có thể dùng địa vị của bản thân để chứng minh năng lực của mình.
“Ngươi, ngươi.......”
Nhất Hổ Thần Xảo không thể kiềm chế sự xúc phạm nên toàn thân run rẩy. Nhưng ông ta thậm chí không thể phản bác dù chỉ một lời.
Ông ta nghiến răng như vậy một chốc, rồi khó khăn lắm mới mở miệng ra được.
“Vậy....... vậy, ý ngươi là ta phải im lặng? Người đó khiến Cái Bang.......”
“À, à.”
Thanh Minh ngắt lời của Nhất Hổ Thần Xảo tựa hồ không muốn nghe thêm nữa.
“Biết rõ nhau rồi nên đừng nói nhảm nữa. Vốn dĩ ngươi cũng có bắt đầu mọi chuyện với lòng dạ đó đâu.”
“Gì cơ?”
“Nếu ngươi thực sự lo lắng và bất mãn về điều đó, ngươi đã cố gắng thay đổi cơ cấu để một Bang Chủ có thể kiểm soát Cái Bang chứ. Ý ta là hỗ trợ cho một tân Bang Chủ trẻ tuổi. Vừa trò chuyện với họ, vừa lắng nghe những gì họ muốn.”
“.......”
“Ngươi không muốn thế phải không? Vì nếu vậy ngươi sẽ không thể trực tiếp nắm giữ và thao túng được quyền lực. Không phải ngươi tức giận vì Cái Bang đi sai đường, mà ngươi tức giận vì Cái Bang không xoay vần theo ý ngươi muốn.”
Thanh Minh cười nhạo một cách trắng trợn.
“Ta biết rõ những kẻ như ngươi. Những kẻ không có năng lực mà chỉ tràn đầy tham vọng, bằng mọi thủ đoạn cố gắng thổi phồng năng lực vốn không có. Những kẻ có thể làm bất cứ điều gì để nắm được sợi dây quyền lực”.
Từng lời nói tuôn ra từ miệng Thanh Minh hệt như lưỡi dao.
“Thật ra thì mấy kẻ như ngươi rất phổ biến nên bình thường ta chỉ đánh vừa phải thôi....... nhưng mấy ngày nay ta nghe chuyện cũ nên hơi bực mình. Ta định quên đi, nhưng nhìn ngươi, ta cứ nhớ đến câu chuyện đó suốt”
“Bây giờ, ngươi đang nói gì vậy?”
“Còn nói gì nữa.”
Thanh Minh cười khẩy.
“Ý là ngươi chết chắc rồi, tên nhãi khốn kiếp.”
Sau đó, hắn ta nghiêng đầu sang trái phải rồi bước về phía trước. Nhất Hổ Thần Xảo nghiến răng và vội vàng hét lên.
“Hãy bao vây hắn! Chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa là được! Chỉ cần các đệ tử đến đây là có thể đảo ngược tình thế!”
Đôi mắt của Nhất Hổ Thần Xảo tràn đầy độc khí.
Nhưng lúc đó, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Những trưởng lão vốn như thủ túc của ông ta....... đã né tránh ánh mắt của Nhất Hổ Thần Xảo.
“Các ngươi.......”
Sự hoang mang thoáng qua trên khuôn mặt của Nhất Hổ Thần Xảo khi thấy họ không di chuyển, và không nhìn vào mắt ông ta.
Không biết chừng lời nói của Nhất Hổ Thần Xảo có thể đúng. Không biết chừng nếu các ăn mày hợp lại có thể sẽ thay đổi được tình hình.
Nhưng nếu như vậy, những người ở đây sẽ phải chịu trách nhiệm về việc đã dùng sức mạnh để vây hãm Thiếu Lâm.
Không ai ở nơi này có nghĩa vụ phải bảo vệ Nhất Hổ Thần Xảo khi phải chịu trách nhiệm như vậy. Vì niềm tin chiến thắng với họ đã biến mất.
“Thật đáng thương.”
Thanh Minh chậc lưỡi một cách phóng đại ra vẻ tội nghiệp Nhất Hổ Thần Xảo.
Những trưởng lão đứng chặn như một bức tường giữa Thanh Minh và Nhất Hổ Thần Xảo đã lùi về hai phía trái và phải. Nhất Hổ Thần Xảo và Thanh Minh đối đầu trực diện.
“Ngươi nói là ngươi trở thành Bang Chủ, nhưng sẽ chẳng có gì thay đổi cả?”
“Câm mồm, tên khốn!”
Nhất Hổ Thần Xảo phẫn nộ hét lên như co giật.
“Tất cả là tại ngươi! Ngươi đã phá hỏng mọi thứ! Ta sẽ không để yên đâu!”
Ông ta phun ra khí thế khủng khiếp như thể bùng nổ và lao về phía Thanh Minh.
Thanh Minh cười mỉa khi nhìn thấy hình ảnh đó.
“Bây giờ mới trông giống một con hổ giữa đàn chó này.”
Khi so sánh với các trưởng lão kia.
“Dù sao thì.......”
Thanh Minh chống chân chắc chắn và hạ thấp tư thế.
“Ngươi cũng là tên ăn mày hơi có một chút sức mạnh.”
Ầmmmmm!
Kiếm khí của Thanh Minh giáng mạnh vào không trung và ngay lập tức xé toạc chưởng lực của Nhất Hổ Thần Xảo đang lao tới.
Tựa như tham vọng mà Nhất hổ Thần Xảo ôm ấp bấy lâu đang sụp đổ.