Chương 1515 : Dù sao thì cũng tiêu tan hết rồi

Ầmmmm!

Cùng với tiếng nổ kinh thiên động địa, Nhất Hổ Thần Xảo lăn lộn một cách thảm hại.

“Khụccc!”

Toàn thân ông ta đầy rẫy những vết thương do kiếm đâm, ngay khi ông ta mở miệng, máu phun ra xối xả.

Nhất Hổ Thần Xảo bấu chặt lấy nền nhà bằng bàn tay run rẩy, rồi chậm rãi quay đầu lại. Trong quang cảnh ấy, ông ta bỗng nhiên quên mất cả tình trạng của bản thân và thẫn thờ mở miệng.

Bầu trời xanh.

Trần nhà của đại điện hùng tráng và bức tường che chắn giữa bên trong với bên ngoài giờ đây đã biến mất. Thay vào đó, chỉ có bầu trời xanh vô tận lấp đầy tầm nhìn của ông ta.

“Tổng, Tổng Đà..”

Nó đã hoàn toàn bị phá hủy theo đúng nghĩa đen. Nhất Hổ Thần Xảo kinh ngạc không thể thốt nên lời.

Thực ra đó là việc đương nhiên. Từng ấy người đánh nhau bên trong đại điện cũ kỹ này, đương nhiên Tổng Đà không thể chịu được những cú va chạm đó.

Lẽ ra Tổng Đà này đã đổ nát từ lâu, nhưng nó đã vượt qua thời gian chống chọi đến bây giờ.

Đúng vậy, cuối cùng..

Trận chiến bên trong đã kết thúc từ lúc nào. Khoảnh khắc nhất kiếm của Thanh Minh làm sụp đổ tầng trên của điện các, ánh mắt tất cả mọi người bất ngờ dán chặt vào người ông ta.

“Hoa, Hoa Sơn Kiếm Hiệp.. Khục khục!”

Từ miệng của Nhất Hổ Thần Xảo bật ra tiếng ho trộn lẫn máu.

Không còn cách nào khác.

Cả Ngọc Huyền Thần Công mà ông ta đã ra sức tu luyện, và cả Truy Nghĩa Thập Bát Chưởng bí truyền vốn chỉ Bang Chủ mới có thể tu luyện, đều trở nên vô dụng trước mặt tên quái vật đó.

Ông ta là đệ nhất cao thủ của Cái Bang, nhưng đã bị đánh bại dưới tay một tên tiểu tử chưa đến độ tuổi nhị lập.

Thịch.

Thanh Minh tiến thêm một bước như thể gây thêm áp lực lên Nhất Hổ Thần Xảo, rồi chậm rãi đứng lại. Và hắn ngước nhìn bầu trời bên trên trần điện các bị thủng.

“Hưm”

Thanh Minh nhìn bầu trời trong chốc lát như thể cảm nhận được điều gì đó, rồi bình thản nói.

“Thật mát mẻ.”

“...”

“Có cả gió thổi nữa. Đúng không?”

Lời nói đột ngột không hề ăn khớp. Nhất Hổ Thần Xảo thẫn thờ nhìn Thanh Minh rồi ôm lấy ngực mình và nâng người dậy.

Thắng bại đã rõ. Ông ta hoàn toàn không thể đối phó với tên kiếm quỷ đó.

Không, giả như ông ta có thể đối phó với Thanh Minh thì kết quả cũng không có gì khác. Khoảnh khắc Thiếu Lâm kia bất ngờ xuất hiện ở nơi này và đứng về phía mấy người đó, sự thắng bại đã được quyết định.

Ông ta biết. Điên cuồng cố chấp hơn nữa chỉ làm tăng thêm sự hy sinh vô nghĩa.

Tuy nhiên, Nhất Hổ Thần Xảo không thể thừa nhận thất bại.

“... Ta “

Nhất Hổ Thần Xảo ho sặc sụa phun lẫn ra cả máu rồi nhìn chằm chằm vào Thanh Minh một cách hung tợn.

“Ta không thể thừa nhận. Ta tuyệt đối không thể thừa nhận thế giới của tên vô lại!”

“..”

“Cái Bang đang dần mục nát! Cứ để như vậy thì Cái Bang sẽ không còn là Cái Bang nữa! Ta! Ta sẽ thay đổi Cái...”

“Ờ, chính nó.”

Thanh Minh cười tươi và gật đầu. Lời nói đột ngột đó đã khiến Nhất Hổ Thần Xảo chớp mắt như thể không hiểu chuyện gì. Thanh Minh nói một cách dứt khoát.

“Từ ‘ta’ đó chính là vấn đề. ‘Ta’ mà ngươi nói đó.”

“...”

“Dù không phải là ngươi cũng được. Bất cứ ai cũng có thể thay đổi Cái Bang. Chứ không nhất thiết phải là ‘ta’.

Nhất Hổ Thần Xảo méo mó mặt khi nghe thấy điều đó.

“Ngươi có biết Cái Bang là nơi như thế nào..”

“Là nơi chỉ toàn một lũ đần độn, đúng không?”

“.. Cái gì?”

Thanh Minh cười khẩy và nói tiếp tựa như đã đoán được điều mà Nhất Hổ Thần Xảo định nói,.. à không, giống như là hắn đã hiểu được lòng dạ của Nhất Hổ Thần Xảo.

“So với ngươi, tất cả bọn họ đều thiếu sót. Những kẻ trẻ tuổi lớn lên, nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy. Nếu ngươi không thay đổi bằng mọi giá, không cưỡng ép lật ngược lại tất cả thì Cái Bang sẽ tan nát không còn gì”.

Ánh mắt của Thanh Minh khẽ liếc sang bên cạnh.

“Không biết suy nghĩ, ngu dốt, thứ gọi là tài năng thì rửa mắt tìm kiếm cũng không thấy, những kẻ có chút thực lực thì chẳng biết có phải lúc nhỏ bị dao găm vào đầu không mà thần kinh không bình thường, trong khi đó lại tràn đầy sự tự tin vô ích..”

“Tiểu tử đó đang nói về ai vậy?”

“... Thanh Minh à. Hãy nhìn về phía kia mà nói.”

“Đừng nhìn hướng này! Không phải hướng này đâu!”

Thanh Minh lắc đầu và lại nhìn chằm chằm vào Nhất Hổ Thần Xảo.

“Vì vậy, ‘ta’ phải làm bằng mọi cách. Dù là trình tự hay danh nghĩa thì đó cũng là vấn đề thứ yếu, và những vấn đề nhỏ nhặt xảy ra trong quá trình đó sẽ được bù đắp bằng kết quả tốt”.

Thanh Minh mỉm cười và hỏi Nhất Hổ Thần Xảo.

“Đúng không?”

“....”

“Vậy nên ngươi mới không làm được đó.”

Ánh mắt của Thanh Minh thoáng nhìn lên bầu trời.

“Kẻ mà cho rằng chỉ bản thân mình tài giỏi, một mình mình có thể làm được tất cả mọi việc, thì cuối cùng cũng chỉ khiến mọi người mệt mỏi. Chỉ người có lòng tin rằng ngay cả những người trông có vẻ yếu kém hơn bản thân mình cũng có thể làm được những việc mà mình không làm được, thì mới có tư cách trở thành Bang Chủ.”

Đầu ngón tay của Nhất Hổ Thần Xảo khẽ run rẩy.

“Ý ngươi là ta còn thiếu sót?”

“Không, ý ta là ngươi không phù hợp.”

“... Sao lại thế?”

“Bởi vì ngươi chỉ thay đổi hiện tại.”

Nhất Hổ Thần Xảo dường như không hiểu gì cả. Thanh Minh giải thích thêm.

“Cũng có thể điều ngươi nói không hoàn toàn sai. Nếu ngươi trở thành Bang Chủ, Cái Bang có thể sẽ tốt hơn bây giờ trong một thời gian. Nhưng, những thay đổi đó sẽ khiến cho Cái Bang càng trở nên khó khăn hơn”.

“Sao lại vậy chứ?”

“Vì sau khi ngươi chết, không ai có thể thay thế ngươi được”.

Cơ thể của Nhất Hổ Thần Xảo giật mình trong giây lát. Thanh Minh nói như đóng đinh vào cột.

“Lời ngươi nói là ‘vì là ta nên mới có thể làm được’, cũng đồng nghĩa với việc ‘ngoài ta ra thì không ai có thể làm được’. Nhưng môn phái không phải như vậy. Dù không phải ‘ta’ thì người khác cũng phải làm được, dù không phải ‘ta’ thì người khác cũng phải bảo vệ được. Nhưng ngươi lại không thể làm như vậy. Trong mắt ngươi, ngoài ngươi ra, những tên ăn mày khác đều ngu ngốc và thiếu sót”.

Lời nói bình thản, nhưng không hiểu sao nó lại giống như lời tuyên bố vậy.

“Đó là lý do tại sao phải tự thay đổi. Những người sống tiếp sẽ phải tự thay đổi Cái Bang của sau này. Chứ không phải mấy lão già lẩm cẩm chẳng còn sống được mấy ngày!”

Thanh Minh quay phắt đầu lại. Những trưởng lão nhận được ánh nhìn của hắn tự động co rúm người lại và nghiến răng. Một trưởng lão ngập ngừng phản bác.

“Ở đâu ra một kẻ chẳng phải là đệ tử Cái Bang lại giáo huấn...”

“Dừng lại đi, đủ rồi!”

Lúc đó, một giọng nói như sấm sét vang lên. Không phải là Thanh Minh, cũng không phải trưởng lão kia.

Là Hồng Đại Quang. Ông ta nghiến răng và nhìn chằm chằm vào các trưởng lão.

“Các người không biết xấu hổ sao?”

“Tên khốn này!”

“Nếu các người đường đường chính chính như vậy thì sao phải giấu? Nhân tiện các vị Thiếu Lâm đến đây, sao không tự tin nói với cả thiên hạ và leo lên vị trí Bang Chủ đi?”

“Ngươi nói gì..”

“Chẳng phải các trưởng lão cũng xấu hổ nên đã không gọi các đệ tử đến mà chỉ tự mình gây náo loạn ở đây sao?”

“Hãy ngậm miệng lại! Tên khốn không phải Hậu Cái này!”

Hồng Đại Quang trợn tròn mắt khi nghe thấy lời nói đó.

“Rốt cuộc từ khi nào mà Cái Bang lại trở thành nơi phải có chức vị mới có thể được nói chuyện vậy?”

“....”

“Từ Bang Chủ đến ăn mày, tất cả cũng đều là ăn mày cả. Chúng ta là những người sống ở nơi thấp kém nhất. Vì thế mà không phân cao thấp, vì vậy mà bất cứ ai cũng có thể lên tiếng nói chuyện được! Đó chẳng phải là Cái Bang sao?”

Trên cổ của Hồng Đại Quang nổi gân rõ mồn một.

“Nếu các người muốn nắm nhiều thứ trong tay như vậy! Nếu các người muốn phân chia địa vị cao thấp đến vậy! Hãy cởi hết quần áo rách rưới đó và đi đến môn phái khác. Cỡ như các trưởng lão thì chắc có nhiều nơi ưu tiên đón nhận lắm đấy! Cần gì ăn mặc rách rưới bẩn thỉu như vậy!”

Các trưởng lão tức giận và định hét lên.

“Vậy ngươi thử nói xem.”

Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng họ.

“Ba.. Bang Chủ?”

“Không..”

Sự bối rối hiện rõ trên gương mặt của các trưởng lão. Bang Chủ Phong Ảnh Thần Xảo của Cái Bang và các trưởng lão khác đang đứng ở phía cánh cửa vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ. Đó là những người đã rời khỏi đại điện từ sớm, bao gồm cả Sửu Diện Cái.

Trước cảnh tượng đó, một số trưởng lão bên trong đại điện đã nhắm chặt mắt như thể từ bỏ.

‘Không xong rồi’

Bang Chủ đứng đó có nghĩa là các trưởng lão đi tập hợp những tên ăn mày đã thất bại.

Đồng nghĩa với việc phía bọn họ gần như cầm chắc thất bại.

Phong Ảnh Thần Xảo lại mở miệng.

“Nơi này có các trưởng lão. Và là nơi quyết định đại sự của Cái Bang”.

Tuy nhiên, thật ngạc nhiên là câu hỏi của Phong Ảnh Thần Xảo lại hướng về Hồng Đại Quang, hơn nữa hoàn toàn không có thiện ý.

“Vậy thì nguyên cớ gì một kẻ không có tư cách như ngươi lại dám mở miệng nói vậy?”

Nghe thì giống như là lời khiển trách rằng đừng cả gan đứng ra mà hãy rút lui đi. Tuy nhiên, Hồng Đại Quang đã không lùi bước mà đường hoàng lớn giọng.

“.. Hửm?”

Khuôn mặt của Phong Ảnh Thần Xảo hơi cứng đờ lại, dường như đây không phải câu trả lời mà ông ta mong muốn.

“Ngươi nói vì xấu hổ ư? Đó là tất cả sao?”

“Vậy còn cần lý do gì khác nữa?”

Phong Ảnh Thần Xảo liếm đôi môi khô khốc. Biểu cảm của ông ta có chút bồn chồn. Hồng Đại Quang nhăn nhó nói tiếp như thể hắn ta không hề có ý định điều chỉnh lời nói cho ăn khớp với đối phương.

“Chúng ta là những tên ăn mày. Không làm việc mà lang thang vất vưởng, dù bị chết cóng ở đâu cũng không ai quan tâm”.

“.. Tất nhiên rồi. Đó chính là ăn mày,”

“Vâng, tất nhiên rồi! Vì vậy, chuyện khác thì không biết, nhưng nhất định không được làm những việc đáng xấu hổ. Vì nếu một tên ăn mày đã không có gì trong tay lại còn làm những trò dơ bẩn thì thực sự sẽ thành loài cặn bã! Tuy chúng ta bị khinh miệt là những tên ăn mày bẩn thỉu, nhưng chúng ta vẫn là con người. Ít nhất cũng phải làm người và được đối xử như con người, thì cần thêm lý do gì nữa chứ!”

Gương mặt Phong Ảnh Thần Xảo thoáng qua vẻ bối rối. Miệng ông ta liên tục mấp máy.

Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng trong khoảng thời gian đó tất cả mọi người đều không thể rời mắt khỏi Phong Ảnh Thần Xảo và Hồng Đại Quang.

“Phù”

Phong Ảnh Thần Xảo khẽ thở ra một hơi ngắn, rồi buông bỏ mọi suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu. Và ông ta đã hỏi những gì bản thân muốn hỏi, chứ không phải với tư cách Bang Chủ của Cái Bang.

“.. Trong mắt ngươi.. Cái Bang hiện tại đang như thế nào?”

“Ngài hỏi gì lạ vậy? Hoàn toàn lộn xộn chứ sao? Đây mà là hang ổ của Cái Bang á? Là sào huyệt ma quỷ của Hạ Ô Môn mới đúng.”

“.. Nếu vậy, theo ngươi thấy vì sao Cái Bang lại trở nên như thế này?”

“Sao ngài cứ hỏi mấy câu hiển nhiên hoài vậy?”

Hồng Đại Quang hỏi ngược lại như thể khó hiểu. Phong Ảnh Thần Xảo gật đầu với khuôn mặt chua chát.

“Đúng vậy.. Ta đã hỏi câu vô nghĩa. Tất cả những chuyện này đều là lỗi của ta....”

“Không phải như vậy!”

“Hửm?”

Hồng Đại Quang bỏ qua ý đồ nhằm vào yếu điểm của Phong Ảnh Thần Xảo, quắc mắt lên một cách đáng sợ và nhìn quanh bên trong Tổng Đà đã bị đổ sập một nửa. Rồi ông ta hét lên.

“Ở đây! Ở vị trí quan trọng quyết định vận mệnh của Cái Bang!”

Ánh mắt ông ta lướt qua tất cả mọi người rồi cuối cùng dán chặt vào Nhất Hổ Thần Xảo.

“Ăn mày ở đâu?”

Đôi mắt của Nhất Hổ Thần Xảo rung động dữ dội trong giây lát.

“Có phải là chỉ cần mặc quần áo rách rưới và giả vờ hành xử như ăn mày là thành ăn mày không? Tiền thì chất đống trong Tổng Đà, chưa bao giờ tự mình ngửa tay đi ăn xin lấy một lần, mấy người ăn ngon mặc đẹp chỉ cần giả bộ ăn mặc rách rưới là thành ăn mày á? Các vị trưởng lão ở đây có thực sự là ăn mày không?”

Khuôn mặt của một vài trưởng lão tự động đỏ ửng lên. Thậm chí không chỉ có những trưởng lão chột dạ. Mà Phong Ảnh Thần Xảo quả nhiên cũng đỏ mặt.

Đúng là ông ta đã từng trải qua khoảng thời gian nghèo đói, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật là ông ta đã sống trong tửu lâu hoa lệ, ăn sơn hào hải vị đắt tiền và béo ngậy.

Nếu không biết thân phận của ông ta, mà chỉ nhìn vào cách ông ta sống, thì ai trên thế gian này có thể biết được ông ta là ăn mày chứ?

“Lý do Hoa Sơn sụp đổ là vì ở đó có kẻ không ra dáng đạo sĩ.”

“Cái gì? Cái tên khốn kiếp kia đang làm tốt vậy mà giờ lại..”

“Thanh Minh à, đứng yên nào!”

“Ngậm mồm lại!”

Ngay cả trước khi Thanh Minh nổi khùng, Hồng Đại Quang lại hét lên một lần nữa.

“Và lý do Hoa Sơn tìm lại được vinh quang là vì họ là những người ra dáng đạo sĩ hơn bất cứ ai trên thế gian này.”

Hồng Đại Quang đang nhìn chằm chằm vào Nhất Hổ Thần Xảo, trong mắt ông ta chứa đựng ý chí và niềm tin chắc chắn hơn bao giờ hết.

“Phát triển? Cải cách? Đừng nói mấy câu hài hước như vậy. Những người ở đây tập hợp lại để làm Cái Bang mạnh hơn, thì có ích gì cho những tên ăn mày? Trong Tổng Đà này làm gì có ăn mày. Cuối cùng thì chỉ các người được lợi thôi.”

“Tên, tên khốn...”

“Ngài hỏi ý kiến của ta là gì phải không?”

Hồng Đại Quang lại nhìn vào Phong Ảnh Thần Xảo và nói.

“Vâng, để ta nói thẳng nhé. Bang Chủ, cả trưởng lão, đều không phải việc của ta. Giống như kẻ không phải đạo sĩ không thể bàn luận về tương lai của Hoa Sơn, những người không phải là ăn mày cũng không thể tranh luận về tương lai của Cái Bang. Nếu muốn làm cho Cái Bang trở về đúng đường, thì các vị hãy tránh hết ra đi! Cái Bang!“

Hồng Đại Quang dừng lại một lúc và nắm chặt quyền. Và ông ta quát lên tựa hồ thực sự tức giận.

“Cái Bang sẽ do những người ăn mày tự lo liệu. Mấy lão chỉ biết ăn no bụng rửng mỡ!”

Lời phát ngôn gần như quá khích và điên rồ vang lên oang oang giữa Tổng Đà đã gần như bị mở toang khắp tứ phía.

“Thanh, Thanh Minh..”

Và Bạch thiên đã nhìn thấy. Hình ảnh Thanh Minh bị đả kích nặng nề và đang há hốc miệng. Mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.

Ờ.. Dù sao thì cũng tiêu tan hết rồi... Ờ..