Lông mày Bạch Thiên giật giật
"ơ cái tên khốn này! Đó là lời con nên nói trong hoàn cảnh này à?!"
Thế nhưng, Thanh Minh lại trợn ngược mắt, nổi giận đùng đùng.
"Chính vì đang trong hoàn cảnh này nên ta mới nói những lời như vậy! Chứ sư thúc muốn ta phải nói gì?!"
"Dù sao con cũng là đệ tử của một danh môn chính phái, vậy mà con vừa nói gì trước mặt lũ đạo tặc cơ? Người có tri thức á? Người có tri thức áaaa? Này, cái tên tiểu tử thối kia! Nếu như lũ đạo tặc mà là người có tri thức, vậy thì ăn mày là người có văn hóa rồi!"
Hồng Đại Quang đứng sau lặng nghe cuộc đối thoại ấy thì khẽ ho khan.
"Khụ. Ngươi nói vậy là sai"
"Làm sao?"
"Thiếu hiệp, ngươi đừng qua đây."
Hồng Đại Quang đang nói thì bị ngắt lời, chỉ biết nhìn lên bầu trời xa xăm. Sao hôm nay bầu trời u ám thế nhỉ.
'Hình như dạo gần đây ta bị coi thường quá rồi thì phải'
Tại sao một nhân tài như hắn, người được coi là ứng cử viên đầy triển vọng cho vị trí bang chủ tương lai của Cái Bang lại có thể bị đối xử như thế này chứ? Trong lúc Hồng Đại Quang đang chìm đắm trong nỗi buồn, hai người bọn họ vẫn không ngừng đấu võ mồm.
Bạch Thiên trừng mắt nói.
"Đừng nói những lời vô ích nữa, rút kiếm ra đi!"
"ơ cái lão già này? Ngươi tưởng chỉ cần rút kiếm ra là mọi chuyện sẽ được giải quyết hả?! “Hả, Tân Đồng Long!"
"ơ? Thảo Tam, ngươi muốn gì!"
Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên, giống như một con dao găm đâm vào tai họ.
"Cả hai yên lặng. Nếu không muốn bị kiếm đâm vào lưng."
"Vâng
"Ta xin lỗi."
Cả hai giật nảy mình, vội vã ngậm miệng trước giọng nói lạnh lẽo như gió tuyết phương Bắc của Lưu Lê Tuyết.
"Khừ ừ ừ ừ. Bây giờ các ngươi còn dám bỡn cợt trước mặt bọn ta nữa sao?"
Một tráng hán lực lưỡng bước đến, mỗi bước đi của gã đều khiến mặt đất rung chuyển. Gã bước tới rút ra thanh đao nặng nề được cắm phía trước xe ngựa một cách nhẹ nhàng.
"Ta rất tò mò không biết các ngươi có còn phách lối như vậy khi bị sơn trại lột da không đấy!"
Thanh Minh và Bạch Thiên liếc nhìn nhau trước lời đe dọarùng
"Hình như câu đó cũng dùng để uy hiếp đúng không?"
"ừ. Hình như vậy."
Gã nam nhân nọ chột dạ.
“Các ngươi có biết ta là ai không mà dám nói những lời sằng bậy như vậy hả!"
Và gã bắt đầu tỏa ra một luồng khí thế vững chãi tựa như núi Thái Sơn.
"Ta chính là chủ nhân của Đại Hổ Trại, người thống trị ngọn núi này! Vô Song Đại Đao Lý Quảng!"
Thanh Minh và Bạch Thiên cùng thở dài.
Rốt cuộc hổ có gì mà lũ sơn tặc lại bị ám ảnh đến thế vậy? Tại sao bọn chúng lại bồn chồn lo lắng khi không thể nhét thêm chữ hổ vào tên sơn trại của mình chứ? Và tại sao bọn chúng cứ phái đặt một cái biệt hiệu đao to búa lớn như thế làm gì. Thanh Minh thở dài hỏi bằng một giọng mệt mỏi.
"Rồi, nhưng tại sao ngươi lại chặn đường bọn ta?"
"Khục khục khục. Đúng là ranh con vắt mũi chưa sạch. Ngươi nhìn không hiểu hay sao mà còn phải hỏi."
"Cái lão già này đúng là tẻ nhạt thật, tẻ nhạt thật đấy. Ngươi tưởng ta sợ ngươi thật đấy à. Ta còn định kể cho ngươi nghe một câu chuyện thú vị nữa cơ."
Thanh Minh bẻ cổ, nắm chặt lấy chuôi của Ám Hương Mai Hoa Kiếm. Lý Quảng nhìn thấy cảnh ấy thì cười đến không khép miệng lại được.
"Ngươi định phản kháng ư? Đúng là nhãi ranh không biết sợ. ở trong hoàn cảnh này mà ngươi vẫn có khí phách gớm nhỉ. Đã vậy thì ta sẽ cho ngươi biết thứ khí phách đó của ngươi ngu ngốc đến mức nào!"
Khí thế trên người gã vẫn không hề suy giảm.
"Ta sẽ cho các ngươi”
Đúng lúc ấy.
"Tránh ra.'
"Tránh ra.'
Một giọng nói trầm và lạnh lùng vang lên, lũ sơn tặc bao quanh cũng bắt đầu dao động. Bạch Thiên nghiêng đầu nhìn về phía bên đó. Lũ sơn tặc vốn đang khua môi múa mép với một khí thế khủng khiếp bỗng co rúm người lại như một con nai đang khiếp sợ, nhanh chóng mở đường.
Một nhóm người mặc bộ võ phục màu xanh bước lên.
Bạch Thiên nheo mắt khi vừa cảm nhận được khí tức của bọn họ.
'Mạnh quá.'
Hắn chỉ liếc qua cũng biết những người vừa xuất hiện mạnh hơn hẳn lũ sơn tặc này. Nếu như những gã kia tỏa ra mùi của sơn tặc, thì những người này lại cho hắn cảm giác của một võ giả.
Và trong số đó, nam nhân dẫn đầu là người thu hút sự chú ý của hắn nhất. Tuổi của hắn ta chắc khoảng tứ tuần? Nhưng thứ khiến Bạch Thiên ấn tượng nhất chính là cơ thể có phần nhỏ bé so vời lũ sơn tặc to lớn bên cạnh của hắn. Hắn ta nhìn xung quanh bằng một gương mặt lạnh như băng.
Và rồi hướng ánh mắt về phía Lý Quảng. Lý Quảng rùng mình khi chạm phải ánh mắt của tên võ giả nọ.
"Trại chủ."
"Dạ?"
"Rõ ràng ta đã nói ngươi phải đón tiếp họ một cách trịnh trọng rồi cơ mà?"
"Dạ? Thì, thì ta đã làm theo lời ngài rồi đó thôi?"
"Ngươi nói gì?"
"Ngài bảo ta đón tiếp họ một cách trịnh trọng. Chẳng lẽ ý của ngài không phải là uy hiếp sao?"
Hắn ta lặng nhìn Lý Quảng một hồi, lắc đầu rồi thở dài. Khoảnh khắc nhìn thấy bờ vai của hắn ta rủ xuống, trong lòng Bạch Thiên bỗng trào dâng một sự đồng cảm khó diễn tả thành lời.
"Ý của ta là ngươi hãy đón tiếp họ một cách trịnh trọng, theo đúng nghĩa đen."
"Nếu vậy thì ngài phải nói rõ"
Lý Quảng ngập ngừng càu nhàu, người nam nhân trung niên lắc đầu như thể không muốn nghe thêm nữa.
"Tất cả mau lùi lại."
"Dạ? Nhưng "
Thấy hắn ta nhìn mình bằng ánh mắt sắc lạnh, Lý Quảng giật mình vội xua tay.
"Lùi ra! Mau lùi ra!"
Lũ sơn tặc chứng kiến cảnh tượng ấy từ đầu tới cuối, vội vàng chạy lạch bạch lùi ra phía sau mà không dám nói một lời nào.
"Dọn cả cái đó nữa! Cái đó đấy!"
Lũ sơn tặc vừa lùi ra xa lại lạch bạch chạy đến rút hết binh khí đang cắm quanh xe ngựa.
Nhuận Tông nhìn Bạch Thiên bằng gương mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Sư thúc. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?
Hừm
Mặc dù Bạch Thiên cùng Thanh Minh trải qua nhiều chuyện mà đến cả những bậc lão làng trong giới võ lâm còn chưa được kinh qua, nhưng chẳng hiểu sao, những chuyện mà hắn gặp phải càng lúc càng kỳ quái.
Sau khi thấy lũ sơn tặc đã rục rịch rút lui, nam nhân trung niên nọ bắt đầu tiến về phía bọn họ.
"Xin thứ lỗi."
Hắn ta hướng về phía bọn họ, khẽ cúi đầu tạo thế bao quyền.
"Chỉ là một chút hiểu nhầm thôi. Ta đã nói bọn chúng phải tiếp đón các vị cẩn thận nhưng có lẽ"
Hắn ta nghiến răng ken két.
Mỗi lần tiếng nghiến răng vang lên, Lý Quảng lại giật mình thon thót.
"Phù”
Cuối cùng, ông ta hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm, nhìn Bạch Thiên băng gương mặt vô cảm.
"Ta là Quách Dân.”
"Quách Dân?”
Hồng Đại Quang đang trốn sau xe ngựa bỗng bật phắt dậy hét lên.
"Quách Dân? Vậy hóa ra các hạ chính là Hắc Dạ Hổ Quách Dân, một trong Lục Lâm Thập Ảnh sao?"
Người tự xưng là Quách Dân nhìn Hồng Đại Quang gật đầu.
"Đúng vậy."
"A"
Thanh Minh nghiêng đầu nhìn Hồng Đại Quang.
Hắn ta nổi tiếng đến vậy sao.
"Lục Lâm Thập Ảnh. Là Lục Lâm Thập Ảnh đấy. Đó là những người tinh nhuệ nhất trong số những người tinh nhuệ của Lục Lâm, những những chịu trách nhiệm bảo vệ Lục Lâm Vương."
Đến vậy sao?
Thanh Minh nhìn Quách Dân với ánh mắt mới lạ. Quách Dân hỏi hắn bằng một giọng đạo mạo.
Ngươi là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh sao?
"Đúng. Có chuyện gì không?"
"Thật thất lễ quá. Chủ nhân của ngọn núi hùng vĩ này muốn gặp ngươi, mời đi theo ta.” "Hừmm."
Thanh Minh vén khóe miệng lên nói.
"Nhưng tại sao hắn lại ở đây chờ trong khi đã có lời mời hắn đến Đường Môn?"
"Chuyện đó ngươi hãy trực tiếp hỏi ngài ấy."
"Vâng. Đành vậy."
Thấy Thanh Minh nhún vai, Quách Dán hướng mặt về phía trong rừng.
"Mời đi lối này."
Dù không ai đáp lời, nhưng hắn đã nhanh chóng bước về phía khu rừng mà không chờ đợi thêm. Các võ giả mặc lục y cũng nhanh chóng bước theo hắn ta mà không nói lời nào.
"Hừm."
Thanh Minh nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.
"Bọn họ mạnh hơn đám sơn tặc."
"Này. Thanh Minh. Con định đi theo thật đấy à."
"Lão ta đã mời thì phải đi chứ."
Rồi hắn bật cười khúc khích dù những người khác vẫn đang lo lắng.
"Không biết các ngươi có biết không? Nhưng lũ sơn tặc lần này rất giàu đấy."
Đến bây giờ thì không biết ai mới là sơn tặc đây nữa.
Dù đang bước về phía trước, nhưng Quách Dân vẫn liên tục lén nhìn về phía sau.
Ruỳnh. Ruỳnh.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi hắn cũng biết chiếc xe ngựa ấy không hề nhẹ chút nào. Nó khiến cho một người kiên nhẫn như hắn cũng không thể chịu đựng thêm được nữa Chiếc...
Tại sao các vị cứ phải kéo thêm chiếc xe ngựa ấy đi vậy?
À, vâng. Thực ra thì ta cứ để nó lại bên lề đường mà đi cũng được. Thanh Minh vừa cười vừa đáp.
"Thế nhưng lũ sơn tặc ở đây lại đông lúc nhúc, nên ta cảm thấy bất an khi phải để lại hành trang của mình."
Lông mày của Quách Dân giật giật.
'Rốt cuộc cái tên này ăn gì mà to gan lớn mật vậy?'
Chỉ vừa mới nãy thôi, cái tên Lục Lâm Thập Ảnh đã được phát ra từ miệng của Hồng Đại Quang. Và hắn cũng đã rất niềm nở mà tôn kính cái tên Lục Lâm Vương.
Ấy vậy mà tại sao tên này vẫn có thể thản nhiên đến vậy sau khi nghe hai cái tên này chứ?
Chẳng lẽ gan hắn được làm từ sắt à?
Hắn đã được dặn phải cẩn thận với Hoa Sơn Thần Long, nhưng chuyện này cũng vượt quá sự tưởng tượng của hắn ta rồi
"Bình thường ngươi cũng nói chuyện tùy tiện như vậy sao?"
"Hể? Nói chuyện tùy tiện á?"
"Ngươi vừa bình phẩm về sơn tặc."
"À, bình thường ta không phải là một người hay khen người khác như vậy đâu. Mà ngược lại, ta có chút keo kiệt đấy."
"Khen ngợi ư?"
Quách Dân hỏi lại như không thể hiểu lời hắn nói.
"Ngươi nói vậy nghĩa là sao? Khen ngợi ư?"
"Lại chả? Sơn tặc là những kẻ sống bằng việc trấn lột tiền và đồ vật của người khác còn gì. Vậy nên khi ta nói ta lo lắng về việc sẽ bị trộm đồ, thì chẳng phải nó cũng đồng nghĩa với việc ta đang khen bọn chúng rất biết cách ăn trộm sao?"
Thanh Minh cười hề hề như thể hắn đang xấu hổ.
"Dù sao thì hình như bọn chúng vừa từ trên núi cao cho chúng những lời tốt đẹp một chút."
Quách Dân từ bỏ cuộc nói chuyện với Thanh Minh.
Cho dù trong rừng có xảy ra hỏa hoạn vây khắp tứ phương, thì Lục Lâm Vương cũng không bao giờ tùy tiện mời khách đến.
Quách Dân nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Ngươi nói với ta thế nào cũng được."
"Hả?'
"Nhưng tốt hơn hết là ngươi nên cẩn trọng lời nói của mình khi gặp Lục Lâm Vương."
"Úi cha. Sợ quá. Hay ta quay về luôn nhé?"
Thôi bỏ đi.
Bỏ đi.
Quách Dân ngẩng đầu vội vàng bước đi.
Thanh Minh vừa cười vừa bám gót theo hắn ta.
Đi chưa được bao lâu, một sơn trại lớn đã xuất hiện trước mắt hắn Đó là một sơn trại điển hình, với những thanh gỗ lớn được ghép lại thành rào chắn.
Với sự đồ sộ và hoành tráng như thế, thì Chướng Hổ Trại hoàn toàn không thể so sánh được với nơi này. Các môn đồ Hoa Sơn không ngừng cảm thán.
"Đúng là to thật! Không ngờ trong rừng lại có một tòa nhà to thế này."
Nói vớ vẩn. Hoa Sơn ở trên núi mà vẫn xây được điện các đấy thôi."
Dường như đến bây giờ Chiêu Kiệt mới nhận ra Hoa Sơn là một nơi vĩ đại đến thế nào. "Đây là sơn trại nơi Lục Lâm Vương ở sao?"
Hồng Đại Quang lắc đầu trước câu hỏi của Bạch Thiên.
"Có thể nói như vậy, nhưng cũng có thể không."
"Khi nãy bọn họ nói nơi đây là Đại Hổ Trại. Và nơi Lục Lâm Vương nghỉ ngơi được gọi là Lục Trại. Thế nhưng Lục Lâm Vương thường không ở Lục Trại. Bởi vì ngài ấy thường sẽ chu du khắp thiên hạ để quản lý các sơn trại."
"À à."
"Vì vậy nên giang hồ mới có câu. Nơi Lục Lâm Vương ở là Lục Trại. Do đó, nơi này vừa là Đại Hổ Trại, cũng vừa là Lục Trại."
Bạch Thiên gật đầu nhìn sơn trại hoành tráng.
Đúng lúc ấy, Quách Dân bước ra phía trước sơn trại hét lớn.
"Mở cửa! Đón khách!”
Như thể đã chờ đợi giây phút này từ lâu, cánh cổng to lớn được làm từ gỗ súc nhanh chóng được mở ra.
"Mời đi lối này."
"Hừm."
Thanh Minh vung vẩy bước vào sơn trại với ánh mắt lấp lánh.
"Chúng ta đi vào thật sao?"
“Phải đi chứ?"
Các môn đồ Hoa Sơn bước theo hắn vào sơn trại
Thanh Minh đứng giữa cái sân rộng lớn trong sơn trại, ngó nghiêng nhìn xung quanh. Khắp nơi đều là những tòa nhà đồ sộ được làm từ gỗ, cùng với lũ sơn tặc của Đại Hổ Trại đứng bên cạnh những túp lều rơm, nhìn bọn họ bằng ánh mắt hung hãn. Lão ăn mày này
Hửm?
"Lão hãy giữ mình, đừng để lũ sơn tặc đó động vào người nhé."
Chưa kịp đợi Thanh Minh trả lời, Quách Dân đã lên tiếng.
"Lục Lâm Vương chỉ muốn gặp các đệ tử Hoa Sơn."
"Khừ."
Hồng Đại Quang rên rỉ, nhìn xung quanh bằng ánh mắt bất an.
"Vậy, vậy tiểu sư phụ Tuệ Nhiên cũng ở lại đây phải không?"
"Không. Lừa trọc là khách của Hoa Sơn mà."
"Vậy còn ta?"
"Lão là ăn mày ngồi trước cổng Hoa Sơn."
Gương mặt Hồng Đại Quang méo xệch.
"Ngươi bảo một mình ta phải làm gì ở đây hả, đồ khốn!"
"Chết cũng được đấy chứ?"
Thanh Minh vừa cười khằng khặc, vừa thúc giục Quách Dân.
"Còn làm gì thế? Mau vào trong thôi."
"Mời đi lối này."
Quách Dân lắc đầu hướng vào trong. Rồi hắn ta dừng lại ngay trước tòa nhà đồ sộ nhất.
"Ta nhắc lại một lần nữa."
Ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc nhìn Thanh Minh.
"Nếu ngươi dám vô lễ với Lục Lâm Vương, thì ngươi đừng có mơ đến chuyện xuống núi với cái đầu vẫn còn nguyên vẹn trên cổ."
"Nói gì mà nói lắm thế không biết. Tránh ra chỗ khác chơi đi.”
Quách Dân nuốt ngược những lời chưa kịp nói ra vào trong bụng, rồi tránh sang một bên với gương mặt đỏ phừng phừng.
"E hèm!"
Thanh Minh ho một tiếng rồi mở cửa ra.
Bạch Thiên áy náy nhìn Quách Dân, rồi dẫn theo các huynh đệ vào trong.
"Hửm?"
"ơ?"
"ớ ớ ớ ớ ớ?"
"Ôi trời ơi."
Các môn đồ Hoa Sơn cùng thốt ra những tiếng kinh ngạc.
"Đó”
Bạch Thiên liên tục chớp mắt như không thể tin vào mắt mình.
"Hô ô ô ô ô ô!"
Trên chiếc ghế to lớn được trang trí bằng da cọp, có một người đang tự mãn ngồi trên đó, khí thế hắn tỏa ra khủng khiếp đến mức khiến chiếc ghế to lớn kia cũng phải nhỏ lại.
"Mời vào! Ta chính là vua của Lục Lâm thống trị tất cả các ngọn núi trong thiên hạ này."
Bộ râu cứng như thép.
Cánh tay vạm vỡ còn to hơn cả vòng eo của một mỹ nữ.
Ông ta hệt như hiện thân của Trương Phi!
"Là huynh đệ à?"
"Trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy sao."
"Đáng lý chúng ta phải đưa Cung chủ Dã Thú Cung đến đây mới đúng."
"Đó sẽ là cuộc tương phùng đẫm nước mắt."
Các môn đồ Hoa Sơn bỗng cảm thấy thật thân thuộc với ngoại hình họ đã quá quen kia.