Chương 454 : Tại sao người đó lại đến đây vậy

Lấp lánh.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào Pháp Chỉnh, tỏa sáng chói lóa.

'Một người tỏa sáng.’

À không, nhiều hơn một người.

Thanh Minh lẳng lặng nhìn các đệ tử Thiếu Lâm đang đứng phía sau Pháp Chỉnh, ngoẹo cổ sang một bên như thể không hài lòng. Chất giọng lỗ mãng của hắn vang lên.

"Cái tên vô lại đó đến đây có việc gì thế?"

"Cái thằng này, sao dám gọi Phương trượng Thiếu Lâm là vô lại hả ?"

Nhuận Tông hoảng hốt khuyên can, nhưng Thanh Minh vẫn rất thản nhiên.

"Thì sao chứ? Cũng đâu phải Chưởng môn nhân của chúng ta?"

Nhuận Tông cạn lời lắc đầu nguầy nguậy.

"Trước tiên cứ đến gặp thử xem sao."

Huyền Tông dẫn đầu đám môn đồ, tiến gần về phía sơn môn. Hắn vừa kính cẩn làm thế bao quyền vừa chào hỏi.

"Phương trượng, mời ngài vào."

"Lâu rồi không gặp, Chưởng môn nhân. Thời gian qua ngài vẫn khỏe chứ?"

Huyền Tông vừa mỉm cười vừa đáp.

"Nhờ Phương trượng quan tâm nên ta mới có thể yên bình sống qua ngày. Không biết có việc gì mà ngài lại phải bộ hành từ Tung Sơn xa xôi đến đây thế?"

Pháp Chỉnh liền mỉm cười, nói.

"Dù đường sá xa xôi nhưng nếu điểm đến là nơi có cam lộ tưới mát cổ họng thì đâu có  lý do gì để khước từ đâu chứ."

Ánh mắt của Huyền Tông chợt lóe lên.

'Cam lộ ư?'

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Những người đứng xung quanh quan sát bọn họ cũng cảm nhận được một cảm giác ớn lạnh kỳ lạ không biết bắt nguồn từ đâu.

"Tự nhiên thấy lạnh thế nhỉ?"

"Thì sắp sang đông rồi còn gì."

"Đúng là vậy nhưng mà..."

Pháp Chỉnh quay đầu nhìn Thanh Minh đang đứng bắt chéo chân vào nhau.

“Tiểu đạo trưởng vẫn khỏe chứ?"

"Nhờ cục hành lý mà Thiếu Lâm gửi đến cho Hoa Sơn nên ta không được khỏe lắm đâu."

"Hành lý gì chứ?"

Pháp Chỉnh cười cay đắng.

Hành lý mà hắn nói ở đây chính là Tuệ Nhiên.

"Cũng tùy loại hành lý nữa mà. Đứa trẻ mà ta gửi đến đây chắc cũng có thể gọi là quý bảo chứ nhỉ?"

"Gì? Quý bảo? Cái con lừa trọc lóc ấy á?"

"Nếu lão muốn gửi một tên ăn bám tới thì ít nhất cũng phải gửi cả tiền ăn đi kèm nữa chứ! Sao lại gửi một tên suốt ngày chỉ biết gặm cỏ đến tay không vậy chứ, thứ đó ở Hoa Sơn đâu có dễ kiếm? Mấy người nhiều tiền lắm mà?"

Pháp Chỉnh chớp chớp mắt.

Quả thật là hắn đã không nghĩ tới chuyện gửi tiền nhưng mà...

'Hắn nói ở Hoa Sơn khó tìm cỏ là sao?'

Pháp Chỉnh mỉm cười gượng gạo nói.

"Haha... Dù sao thì nó cũng giúp đỡ được mọi người mà nhỉ?"

"Giúp đỡ?"

Thanh Minh lại ngoẹo cổ sang một bên, Pháp Chỉnh cũng quay đầu sang hướng khác, ho húng hắng. Mới nói chuyện có vài câu thôi mà Pháp Chỉnh đã kịp nhớ ra Thanh Minh là người như thế nào rồi.

Nhưng không phải chỉ có một mình Pháp Chỉnh cảm thấy xấu hổ vì tình huống này. Huyền Tông nhanh chóng bước lên phía trước một bước. Phải kết thúc cuộc đối thoại giữa Pháp Chỉnh và Thanh Minh trước khi tên tiểu tử đó gây chuyện mới được.

"Trước tiên mời ngài vào trong đã. Để Phương trượng của Đại Thiếu Lâm Tự đứng ngoài sơn môn thế này, ta sợ thế nhân sẽ chỉ trích bổn phái mất."

"Chỉ là khách không mời mà tới thì làm gì dám mong được tiếp đãi trịnh trọng chứ?  Chưởng môn nhân cho lão nạp một ly nước thôi là lão nạp đã biết ơn lắm rồi."

Đang lúc hai người còn đang nhún nhường trò chuyện qua lại thì.

"Phương trượng!"

Có một người nào đó lao như bay ra khỏi điện các, hắn hô lên với chất giọng gấp gáp rồi chạy thẳng về phía Pháp Chỉnh.

"Ồ! Tuệ Nhiên đấy..."

ơ?

Hai mắt Pháp Chỉnh trợn to.

'Tuệ Nhiên?'

Hửm?

Hắn chớp chớp đôi mắt đang trợn to mấy lần.

'Đúng là nó mà?’

Không lý nào lại sai được.

ở Hoa Sơn này còn ai mặc hoàng y biểu tượng của Thiếu Lâm, còn ai nhất định phải  cạo trọc đầu nữa đâu chứ?

Đứa trẻ đang chạy tới phía hắn chắc chắn là Tuệ Nhiên rồi.

Nhưng mà...

'Đúng là Tuệ Nhiên nhưng mà...'

Có gì đó lạ lắm.

Thiếu niên ngoan ngoãn hiền lành như lông tơ mềm mại đã biến đi đâu mất rồi, sao chàng thanh niên có làn da sáng bóng màu đồng kia lại đang chạy về phía hắn chứ?

Không những thế, rõ ràng là gương mặt cũng có gì đó rất khác.

Không biết vì làn da sậm màu hơn hay vì lý do gì, mà tên thiếu niên rụt rè chỉ cần chạm mặt người khác là sẽ nhất mực cúi thấp đầu cũng không còn nữa, hắn chỉ nhìn thấy dáng vẻ của một thần tướng vô cùng mạnh mẽ có thể tay không đánh bại ma  la trong chớp mắt mà thôi.

'ơ..'

Pháp Chỉnh ra sức dụi dụi hai mắt. Rồi hắn nhìn đứa trẻ trước mắt mình một lần nữa.

'Kh, không. Nếu nhìn kỹ thì ngoại hình của nó cũng đâu có gì quá khác biệt.’

Pháp Chỉnh nhận ra ngay cảm giác kỳ lạ này đến từ đâu.

Là ánh mắt.

Ánh mắt dịu dàng và nhút nhát đến mức không giết nổi một con bọ của Tuệ Nhiên giờ đây lại phừng phừng sáng chói một cách kỳ lạ.

Tuệ Nhiên chạy đến trước mặt Pháp Chỉnh, hắn kích động gọi.

"Phương trượng!"

"...Tuệ Nhiên đấy à?"

"Vâng, thưa Phương trượng!"

Câu trả lời hết sức hiển nhiên cho một câu hỏi cũng vô cùng hiểm nhiên, nhưng Pháp Chỉnh lại không thể chấp nhận câu trả lời đó một cách dễ dàng được. Chuyện này, phải nói sao đây nhỉ?

Quang cảnh này cứ như hắn để một chú gà con với bộ lông vàng mềm mại ở nhà rồi đi vắng mấy ngày, đến khi quay trở về thì chú gà con đó đã trở thành một con gà trống to tướng đang đập cánh bay qua bay lại vậy.

Tâm trạng của Pháp Chỉnh rất kỳ lạ, hắn mấp máy môi.

"...Con thay đổi nhiều quá nhỉ?"

"Con không hiểu ý Phương trượng đang nói gì."

Tuệ Nhiên nghiêng đầu khó hiểu. Nhưng Bạch Thiên và những người khác đứng theo dõi ở phía sau lại vừa gật đầu vừa tỏ ra đồng cảm với Pháp Chỉnh.

"Thay đổi hơi bị nhiều ấy chứ."

"Phải dấy. Chúng ta lúc nào cũng ở cùng hắn nên chẳng ai nghĩ tới chuyện đó cả, nhưng nếu so với lúc đầu khi hắn đến đây thì quả thật là thay đổi rất nhiều."

"...Tự nhiên ta thấy tội lỗi ghê."

Pháp Chỉnh bức bối không thở nỗi, cũng chẳng nói được lời nào. 'Rốt cuộc nó đã làm gì vậy?'

Cũng có phải là nó ra ngoài học hỏi Phật Pháp, biến thành Tam Tạng rồi mới đi Tây Thiên về đâu chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chỉ trong vài tháng một người lại có thể thay đổi như thế này?

Pháp Chỉnh vô thức há miệng ngơ ngác trong giây lát rồi giật mình ngậm miệng lại. Nơi này là Hoa Sơn, còn hắn là Phương trượng của Thiếu Lầm. Dù có xảy ra chuyện đáng ngạc nhiên đến mức nào thì cũng không thể để lộ dáng vẻ bàng hoàng được. Hắn tỏ vẻ nghiêm nghị, dùng chất giọng nhẹ nhàng hỏi lại.

"E hèm, được rồi. Con đã giác ngộ được gì chưa?"

"...Giác ngộ cái con khỉ khô ấy."

"Hửm?"

Ta vừa nghe nhầm phải không?

Nhưng Tuệ Nhiên chẳng để ý đến phản ứng đó của Pháp Chỉnh, hắn rưng rưng nước mắt.

"Phương trượng! Người đến đón con về đúng không? Con rất tin tưởng vào Phương  trượng."

"...Con nói gì vậy?"

Pháp Chỉnh có hơi ngạc nhiên mà hỏi lại, nhưng trông có vẻ như câu hỏi của hắn chẳng lọt vào tai Tuệ Nhiên chữ nào. Đột nhiên hắn nắm lấy tay Pháp Chỉnh, nước mắt lưng tròng.

"Ch, chúng ta mau mau về Thiếu Lâm Tự..."

"Này, này. Chậc chậc."

Thanh Minh nhìn thấy cảnh đó thì tặc lưỡi.

"Đến dã thú còn biết ơn kẻ đã cho chúng miếng ăn giấc ngủ, vậy mà xem cái tên trọc kia đang làm gì đi kìa."

Tuệ Nhiên im lặng như gà mắc tóc, hắn quay lại nhìn phía sau.

À. Lời Thanh Minh nói không sai.

Đúng là Thanh Minh có cho miếng ăn giấc ngủ.

Bằng cách đối xử với con người không khác gì con bò rồi bắt người ta ăn cỏ ấy. "Đừng có gây cản trở nữa, tránh ra đi."

Thanh Minh tiến tới gần, vỗ bốp vào đầu Tuệ Nhiên.

Tuệ Nhiên như con bò bị kéo tới lò mổ, nhìn Pháp Chỉnh với ánh mắt buồn bã. Nhưng điều kỳ lạ là, dù tỏ ra buồn bã nhưng hắn vẫn để Thanh Minh kéo đi. Đúng lúc đó, Huyền Tông húng hắng ho một hồi rồi mở miệng.

"Trước tiên cứ vào trong cái đã."

"...Đ, đúng vậy."

Pháp Chỉnh thở dài một hơi.

'Thì ra đây là Hoa Sơn.'

Chính là Hoa Sơn.

"E hèm."

"Hừm."

Tất cả mọi người ngồi đối diện nhau, không ai nói được lời nào. Ngại ngùng và tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Thật ra quan hệ giữa Hoa Sơn và Thiếu Lâm không thân thiết đến mức ngồi chung một chỗ với nhau như thế này. Vậy nên khi ngồi lại thế này bọn họ cũng không biết nên nói gì cho thích hợp.

'Huynh nói gì đi, Chưởng môn nhân.’

'Ngột ngạt chết mất thôi.'

Huyền Tông tránh né ánh mắt thúc giục của các trưởng lão.

'Ta cũng ngại lắm đấy mấy cái đứa này.'

Lúc ở đại hội tỉ võ, vốn dĩ vì hoàn cảnh bắt buộc nên Huyền Tông mới không kịp suy nghĩ lời nào nên nói, lời nào không nên nói. Chứ thực ra khi đối mặt với Phương trượng Thiếu Lâm, hắn cũng cảm thấy vô cùng áp lực.

Đến cả Thiếu Lâm cũng nhất mực giữ im lặng. Vậy nên ở đây chỉ còn một người duy nhất là tỏ ra rất thản nhiên mà thôi.

"Sao mọi người đều không nói gì hết vậy?"

Nghe thấy giọng nói hồn nhiên ngây thơ ấy, các trưởng lão đều nhất tề hướng ánh mắt về một nơi.

Nhìn thấy Thanh Minh đang ngồi rất thoải mái và bình tĩnh, ánh mắt của bọn họ cũng nhẹ nhõm hơn.

'Cũng may là còn có tiểu tử đó.'

'Sống tới bây giờ ta mới thấy tính cách của tiểu tử đó lại có thể làm ra chuyện có ích như thế này đấy.'

Nhìn thấy ánh mắt của các trưởng lão, Thanh Minh nhún vai như thế đã hiểu, hắn nhìn Pháp Chỉnh.

"Nhưng lão đến đây có chuyện gì thế? Đường sá xa xôi thế mà."

"Lão nạp đến đây vì có vài việc cần nói"

Pháp Chỉnh nhẹ nhàng trả lời rồi nâng ly trà đặt trước mặt lên. Hắn ngửi qua hương

trà rồi nhấp một ngụm.

"Trà ngon thật đấy, Chưởng môn nhân."

"Ta đã từng được Phương trượng tiếp đãi rất nhiệt tình nên cũng có chút lo lắng. Có thể chất lượng trà sẽ không ngon bằng nhưng dù gì ngài cũng đã đến Hoa Sơn rồi, cứ nếm thử trà hoa mai chắc cũng không phải là ý kiến tồi đâu."

"Mùi hương thật sự rất ấn tượng."

Pháp Chỉnh lẳng lặng gật đầu rồi lại ngẩng lên nhìn Huyền Tông.

"Lão nạp có nghe về sự việc Vạn Nhân Phòng."

"À..."

"Hoa Sơn thật sự đã làm được một việc rất đáng nể đấy."

Pháp Chỉnh lại cảm thán một lần nữa.

"A di đà Phật. Đối đầu với Vạn Nhân Phòng hoàn toàn không phải là việc dễ dàng, lão nạp có thể đoán được khí thế của Hoa Sơn phải hùng hồn tới mức nào. Khắp thế gian đều đang bàn tán khen ngợi các vị đấy."

"Đa tạ Phương trượng."

Pháp Chỉnh quay đầu nhìn các trưởng lão rồi nói tiếp.

"Nếu so với trước đây khi gặp mặt ở Thiếu Lâm Tự thì không thể nào lại có chuyện lão nạp không cảm nhận được trong thời gian qua vị thế của Hoa Sơn đã thay đổi nhiều đến mức nào. Dù không nhìn thấy nhưng lão nạp vẫn nhận ra từ Chưởng môn nhân cho đến các đệ tử Hoa Sơn đều đã nỗ lực nhiều ra sao."

Pháp Chỉnh càng nói, vai của các trưởng lão Hoa Sơn lại càng nặng nề thêm một chút.

Thật ra cho tới bây giờ bọn họ cũng đã từng nghe những lời khen kiểu này khá nhiều lần rồi, nhưng điểm khác thường là hiện tại những lời khen đó lại xuất phát từ chính miệng của Phương trượng Thiếu Lâm chứ không phải ai khác cơ. Dù ai có nói gì đi nữa thì Phương trượng của Thiếu Lâm vẫn là người sở hữu quyền uy cao nhất trong võ lâm thiên hạ này.

Bọn họ cũng không còn cách nào khác, đành cong cong khóe miệng tỏ ra tươi cười, Pháp Chỉnh trầm ngâm một hồi rồi lại nói tiếp.

"Hơn nữa, lão nạp cũng rất xấu hổ . Vốn dĩ nếu xảy ra chuyện như thế thì các môn phái lân cận phải đến hỗ trợ cho Hoa Sơn mới đúng, nhưng chuyện xảy ra chớp nhoáng quá..."

"Đúng là chuyện xảy ra rất bất ngờ."

"Nếu Tông Nam không phong bế sơn môn thì sẽ không có chuyện Hoa Sơn phải chiến đấu một mình. Nhưng đáng tiếc, việc Tông Nam phong bế sơn môn cũng nằm ngoài dự tính của lão nạp."

"Không sao đâu, Phương trượng."

Huyền Tông mỉm cười.

"Phương trượng Thiếu Lâm bận rộn biết bao việc công tư, làm sao kịp để ý đến chuyện ở nơi xa xôi này được? Chuyện của bổn phái đương nhiên là bổn phái phải tự giải quyết rồi."

"Không đâu, Chưởng môn nhân. Việc này lão nạp phải xin lỗi các vị mới đúng."

Pháp Chỉnh vẻ mặt trầm ngâm liên tục niệm Phật.

Mặt khác, Thanh Minh lại đang híp mắt nhìn lão.

'Cái tên cáo già này lại đang tính làm gì vậy nhỉ...'

Quả thật là Hoa Sơn đã không nhận được sự giúp đỡ của các môn phái lân cận.

Nhưng thực ra chuyện đó cũng đâu thể nói là do lỗi của Thiếu Lâm được. Dù vậy thì Pháp Chỉnh vẫn không ngừng tự trách mình.

"Quãng thời gian vừa qua quả thực rất rối ren, nhưng lão nạp cũng không ngờ Quý Châu Vạn Nhân Phòng lại dám đánh thẳng một mạch vào Thiểm Tây."

"Chuyện đó làm sao Phương trượng có thể đoán trước mà chuẩn bị đối sách được chứ? Ngài cứ như thế này thì ta khó xử lắm."

"A di đà Phật. Chưởng môn nhân, sao ngài lại nghĩ chuyện đó không phải lỗi của lão  nạp chứ?"

"Hả?"

Pháp Chỉnh nhìn Huyền Tông, nói.

"Lão nạp hoàn toàn hiểu sự khổ tâm của Chưởng môn nhân. Lão nạp cũng hiểu nổi thất vọng của ngài với những người không thể giúp đỡ các ngài khi chuyện đó xảy ra."

"...Ngài nói vậy là có ý gì?"

Huyền Tông nghiêm mặt hỏi, Pháp Chỉnh đảo mắt về phía Thanh Minh. Rồi nói với biểu cảm hết sức kỳ lạ.

"Vậy nên lão nạp cũng hoàn toàn có thể hiểu vì sao Hoa Sơn lại định bắt tay với người khác chứ không phải cửu Phái Nhất Bang, thưa Chưởng môn nhân."

Vẻ mặt của Thanh Minh trở nên méo mó.

'Thì ra là chuyện này!'

Hắn đã tự hỏi vì sao Pháp Chỉnh lại di giá đến thăm nơi xa xôi hẻo lánh này, thì ra là để nói chuyện đó.

Với khả năng nắm bắt tin tức của Thiếu Lâm thì việc Hoa Sơn liên minh với các môn phái khác cũng đâu phải chuyện gì khó biết.

Nhưng dù vậy thì ai mà ngờ Pháp Chỉnh lại đích thân tìm đến như thế này. 'Cái tên hòa thượng xấu tính đó'

Huyền Tông quả nhiên cũng rất bàng hoàng vì câu nói đó, ông ta ho húng hắng.

"E hèm. Chuyện đó..."

"Chưởng môn nhân, tất nhiên lão nạp rất hiểu. Nhưng..."

Đôi mắt Pháp Chỉnh híp lại đầy ý vị, hắn nhìn chằm chằm vào Huyền Tông.

"Vấn đề là ngài phải nghĩ xem liệu các môn phái khác có thể hiểu được chuyện đó hay không."

Thanh Minh mặt mũi nhăn nhó đứng bật dậy.

"Gì chứ, cái đồ vô lại này?!"

"Thanh Minh à!"

"Con ngồi yên đi!"

Thế nhưng các trưởng lão lại đồng loạt quát mắng Thanh Minh, hắn không còn cách nào khác, vừa hậm hực vừa quay về chỗ ngồi.

Các đại sư Thiếu Lâm cũng đang nhìn, không thể để bọn họ thấy cánh một đệ tử đời ba xem thường các trưởng lão của Hoa Sơn được.

Nhưng Pháp Chỉnh lại mỉm cười như thể đã nắm được tâm tư đó của hắn rất dễ dàng vậy.

"Chưởng môn nhân."

"Vâng, thưa Phương trượng."

"Hai chúng ta có thể nói chuyện riêng được không? Vì chuyện này khá quan trọng." "Hừm."

Huyền Tông suy nghĩ trong giây lát.

Huyền Tông với các trưởng lão Hoa Sơn thì không có gì phải giấu diếm nhau cả, nhưng rõ ràng hiện tại các đại sư của Thiếu Lâm đang ngồi hai bên tả hữu của Pháp Chỉnh đều có vẻ rất nặng nề.

"Quyết định vậy đi."

Hai người nhìn về phía các trưởng lão và đại sư mà nói.

"Tất cả ra ngoài đi."

"Mau tránh mặt hết đi."

Nghe thấy vậy, tất cả những người đang ngồi trong phòng đều nhất tề đứng dậy bước ra ngoài,

"À."

Đúng lúc đó, Pháp Chỉnh liền nói.

"Hoa Sơn Thần Long ở lại đi."

Thanh Minh đang đứng dậy tính đi ra ngoài, hắn cau mày nhìn Pháp Chỉnh.

"Ta á?"

"Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Ta có lời cần nói với tiểu đạo trưởng."

Pháp Chỉnh đáp lại Thanh Minh với một thái độ có hơi thâm hiểm, hai hàng lông mày của hắn nhếch lên.

'Cái tên vô lại này lần trước bị chửi hơi ít thì phải?'

Vậy để xem xem.

Tiểu tử trọc ngươi tính trình bày chuyện gì đây.

Thanh Minh không nói thêm gì, ngồi vào vị trí.

Ánh mắt sắc bén của hắn và ánh mắt thâm u của Pháp Chỉnh vướng vào nhau giữa không trung.