"Ngươi đang làm cái gì thế hả?"
"Vô lễ!"
Khi các môn đồ Hoa Sơn định chạy về phía Tống Viễn thì Thanh Minh đưa tay còn lại lên xua xua.
"Được rồi! Được rồi! Bình tĩnh lại đi!"
"..."
"Ngươi đang muốn xác nhận gì đó đúng không?"
Thanh Minh mỉm cười toe toét nhìn chằm chằm vào Tống Viễn đang nắm chặt lấy tay của mình.
"Thế nào? Đã xác nhận xong chưa?"
Tống Viễn hết nhìn Thanh Minh rồi lại nhìn vào bàn tay của hắn bằng ánh mắt kỳ lạ. Ngay sau đó, hắn buông tay ra, lùi lại phía sau và cúi đầu
"Ta đã vô lễ với đạo trưởng vì ta nghĩ rằng bất cứ điều gì cũng nên được xác nhận cẩn thận. Xin đạo trưởng thứ lỗi."
"Cung chủ chắc phải vui lắm khi có một thuộc hạ thận trọng như ngươi đấy.”
"Đạo trưởng quá lời rồi."
Tống Viễn quay sang nhìn những người khác rồi cất lời.
"Nếu các vị cảm thấy bất tiện về điều gì, xin hãy cứ thoải mái nói cho ta biết. Như đã hứa từ trước, ta sẽ dẫn các vị đi một vòng Băng Cung để thưởng ngoạn khi các vị muốn."
"Vâng, xin cảm tạ các hạ."
Bạch Thiên đại diện đứng ra trả lời Tống Viễn. Ngay sau đó, Tống Viễn nhìn quanh một lượt rồi bước ra khỏi phòng.
"Hừm."
Thanh Minh mỉm cười khi thấy cánh cửa đóng lại. Chỉ đợi đến lúc đó, Bạch Thiên và các môn đồ đổ xô đến hỏi.
"Tại sao hắn tự nhiên lại nắm tay con vậy?"
"Đúng vậy!"
"Lại còn nói hung thủ bị thương nữa chứ?"
Thanh Minh cười khúc khích.
"Đó là một mưu kế."
"Hả?"
Thanh Minh chỉ nhún vai thay vì trả lời một cách cụ thể.
"Một lão già không phải dạng vừa."
Nếu như là người khác, chắc chắn đã bị Tống Viễn phát hiện ra rồi Có vẻ như hắn cũng là một nhân vật tầm cỡ tại nơi này.
Bạch Thiên, sau khi thấy tình hình đã được giải quyết, nhìn vào các sư điệt và sư muội của mình dặn dò.
"Tất cả nghe đây."
Các môn đồ Hoa Sơn ngay lập tức chú ý vào Bạch Thiên đầy nghiêm túc.
"Dù thế nào thì sự thật là bọn họ đã nghi ngờ chúng ta”
"Vâng."
"Tất cả không được phép quên rằng nơi này là một vùng đất hẻo lánh, và tất cả phải cẩn thận trong từng cử chỉ, hành động của bản thân."
"Sư thúc."
"Không được để bọn họ tóm được sơ hở..."
"Sư thúc."
"Hả?"
Bạch Thiên cảm nhận được bàn tay của một người nào đó đang đặt trên vai. Theo phản xạ, hắn quay đầu lại.
Thanh Minh đứng đó với nụ cười rạng rỡ.
"Làm sao?"
"À, không có gì, chỉ là\..."
Thanh Minh ngoáy ngoáy tai vài lần rồi lôi ra thổi cái phù.
"Hôm qua ta đã nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ."
"..."
"Có ai đó đã nhìn thấy ta, sau đó đóng cửa sổ lại?"
"..."
"Là ai?"
"Trí nhớ của tên tiểu tử này..."
"Cũng tốt thật đấy."
Bịch. Bịch.
Tống Viễn đi bộ dọc hành lang với khuôn mặt cứng ngắc
'Ta đã nhầm ư?'
Dù hắn có đeo khăn che mặt đi chăng nữa, thì vóc dáng là thứ không thể che dấu. Thân hình của hung thủ rõ ràng là rất giống với Thanh Minh.
Vậy nhưng...
Cơ thể hắn lại chẳng có chút vết tích nào của hàn âm chi khí cả.'
Nếu như hắn ta đã đối chiến với âm hàn khí công của Băng Bạch Thần Chưởng thì chắc chắn hàn âm chi khí vẫn phải đọng lại trong cơ thể hắn. Cho dù là một người có nguyên khí thâm hậu đến nhường nào thì việc hoá giải hoàn toàn nguồn năng lượng đó chỉ trong nửa ngày là chuyện không thể nào.
Vậy nhưng khi hắn nắm tay tên Thanh Minh đó để xác nhận, hắn không phát hiện một chút hàn âm chi khí nào cả.
'Ở cái độ tuổi đó, hắn có thể ngăn cản được đòn tấn công của cung chủ mà không bị bất cứ một vết thương nào. Thêm vào đó, ngay cả đến hàn âm chi khí cũng hoá giải được toàn bộ....'
Nếu vậy thì hắn không phải là Hoa Sơn Thần Long nữa, mà phải là Hoa Sơn Võ Thần mới phải.
Vì vậy, nếu như suy nghĩ một cách thông thường thì cái tên Thanh Minh đó tuyệt đối không phải là hung thủ.
Nhưng mà....
"Khó chịu thật đấy”
"Dạ?"
"Không có gì."
Tống Viễn khẽ lắc đầu với thuộc hạ bằng khuôn mặt đầy nghi hoặc và cau có 'Ta đã bị lừa ư?'
Không. Cơ thể của đối phương vô cùng sạch sẽ. Không còn gì để nghi ngờ nữa Vậy nhưng thứ khiến hắn vô cùng khó chịu chính là thái độ của tên tiểu tử đó
'Một ngoại nhân khi trở thành đối tượng bị điều tra tại Băng Cung thì ít nhất cũng phải tỏ ra sợ hãi hoặc khó chịu.'
Ấy vậy mà cái tên tiểu tử đó lại vô cùng tự tin. Giống như hắn đã biết trước được việc Tống Viễn sẽ làm và đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó.
"Rồi ngươi sẽ phải lòi cái đuôi ra thôi." Tống Viễn nhìn thẳng về phía trước, bước chân của hắn đã gấp gáp trở lại
"Phụt!"
"..."
"Phụt."
"Chiêu Kiệt à!"
"Dạ?"
"Đừng có cười nữa. Nếu như con không muốn chết."
"Vâng."
Chiêu Kiệt nhìn cục u lồi ra trên đầu Bạch Thiên mà nghiến răng bịt miệng một cách tuyệt vọng. Má của hắn phồng lên vì nhịn cười quá lâu và dường như sắp nổ tung. Nhưng nếu như hắn lại cười nữa, rất có thể sẽ bị sư thúc của hắn đánh đến chết.
Ánh mặt trời dần bị chôn vùi trong vương quốc của băng tuyết xa xôi này.
"Tại sao con cứ nói chuyện mãi thế hả?"
"Dạ. Sư thúc...Phụt.”
"..."
Bạch Thiên nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng.
'Nhân sinh....'
Rốt cuộc là để có được điều gì mà hắn lại sống vất vả như thế này chứ?
"Này này. Đừng làm như vậy. Sư thúc sẽ thăng thiên mất đấy."
"Ta đã bảo là đừng làm như vậy nữa kia mà!"
"Rừ rừ rừ!"
Một lát sau, Bạch Thiên cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, hắn thở dài hỏi Thanh Minh.
"Bọn chúng không có vẻ gì là thân với lũ Ma Giáo nhỉ?"
"Ừm."
Bạch Thiên chớp chớp mắt trước câu trả lời của Thanh Minh
"Vậy thì ta không thể hiểu được. Theo lời của Hàn Lý Minh thì kẻ lôi kéo Ma Giáo chính là Bắc Hải Băng Cung."
"Đúng vậy."
"Nhưng mà kính nhi viễn chi ư? Chuyện này cũng được nữa sao?"
Thanh Minh nhẹ nhàng trả lời.
"Có lý do để chuyện đó không xảy ra ư?"
"Hả?"
"Việc kéo giặc ngoài vào để đánh giặc nhà trong lịch sử cũng đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Nhưng không nhất thiết vì vậy mà phải thân thiết với ngoại giặc làm gì."
"Vậy là bọn họ chỉ cần thỏa mãn điều kiện của nhau. Còn vốn dĩ mối quan hệ của bọn họ chẳng có ý nghĩa gì hết?"
"Đúng vậy."
Thanh Minh nhẹ nhàng gật đầu.
"Quả nhiên”
Bạch Thiên tự lẩm bẩm một mình. Hắn đã hiểu được một phần nào đấy. Nhưng khai thông được một chỗ thì lại xuất hiện một vướng mắc khác.
"Vậy là có nghĩa là Ma Giáo cũng đã nhận được gì đó từ nơi này."
"Ừm."
"Ta đã tưởng rằng Ma Giáo đã nắm quyền kiểm soát Băng Cung và biến Băng Cung thành một Ma Giáo thứ hai. Nhưng nếu không phải như vậy thì rốt cuộc Ma Giáo đang làm gì tại một nơi như thế này chứ?"
Thanh Minh mỉm cười trước câu hỏi của Bạch Thiên.
"Làm sao ta biết được?"
"..."
Khuôn mặt đang nghiêm nghị của Bạch Thiên dần trở nên méo mó.
"Sư thúc là đồ ngốc đấy à? Nếu ta biết điều đó thì còn đến đây làm gì? Biết rồi thì chỉ cần nói cho Phương trượng Thiếu Lâm biết rồi kêu lão ta tự đi mà xử lý là được rồi."
"..."
"Bị đánh có một cái mà ngu hẳn đi nhỉ?"
Không biết là đầu óc hắn có tệ đi thật hay không, nhưng chắc chắn là đầu của hắn đang bốc khói.
"Phải. Ta đúng là đồ ngốc nên mới đi hỏi con."
"Sư thúc biết vậy là tốt."
Đúng lúc Bạch Thiên đang lên cơn co giật vì tức giận thì Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng xen vào cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.
"Ma Giáo rốt cuộc muốn có được gì từ Băng Cung?"
"Hửm?"
"Ma Giáo vốn dĩ xem phía nam Trung Nguyên là đại bản doanh. Những kẻ đó lại cất công đến Bắc Hải xa xôi này thì chắc chắn bọn chúng phải có một mục tiêu nào đó. Nếu không phải vậy thì bọn chúng chẳng có lý do gì để đến một nơi khắc nghiệt và khô cằn như thế này cả. Có rất nhiều nơi khác ở gần hơn mà không chịu ảnh hưởng của Trung Nguyên."
"Hừm. Ta cũng nghĩ như vậy đấy."
Bạch Thiên nhìn về phía Thanh Minh đang sưởi ấm ở lò sưởi.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào được đây? Ngay cả khi muốn thu thập thêm thông tin thì việc đó cũng không dễ dàng gì trong Băng Cung này."
"Đúng vậy."
"Hơn nữa, việc tìm ra tung tích của lũ Ma Giáo tại Bắc Hải rộng lớn này cũng là không dễ dàng. Việc chúng ta có thể phát hiện ra giáo đồ Ma Giáo khi ấy chỉ là ngẫu nhiên mà thôi."
"Sư thúc nói đúng."
"Vậy chẳng lẽ không có cách nào khác hay sao?"
Nhưng Thanh Minh lại cười phá lên khi nghe Bạch Thiên nói rằng không có cách nào cả.
"Tại sao chúng ta lại là người đi tìm chứ?"
"Hả?"
"Nếu như Ma Giáo đang làm gì đó tại Bắc Hải này, và chúng ta đang bị kiểm soát một cách chặt chẽ như thế này thì chúng ta không nhất thiết phải đi tìm bọn chúng. Nếu như náo loạn một chút, bọn chúng sẽ phải tự tìm đến thôi."
"..."
"Sư thúc không biết đến Đả Thảo Kinh Xà hả? Nếu như chúng ta đánh vào cỏ, rắn sẽ tự bò ra ngoài."
"Phải. Và sau đó thường thì chúng ta sẽ bị rắn cắn."
"Ơ?"
Hình như sư thúc nói đúng rồi thì phải...
Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu, Bạch Thiên thở dài. Hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ cằm.
Dù sao thì hắn cũng đã hiểu được một nửa, nhưng vẫn còn một câu hỏi lớn.
"Rốt cuộc thì con định làm gì?"
Thanh Minh cười hihi như đang suy tính gì đó.
"Mấy tên khốn đó đang muốn tìm băng tinh đúng chứ?"
"Đúng là vậy!"
"Nhưng bọn ta cũng cần băng tinh mà."
"Đúng luôn."
Bạch Thiên bắt đầu cảm thấy bất an.
"Vì vậy mà...."
"Sư thúc."
"Hả?"
"Sư thúc biết không?"
"Cái gì?"
"Ta là người như thế nào?"
Quả nhiên, đôi mắt Thanh Minh bắt đầu lấp lánh cùng với sự cuồng loạn.
"Đồ vật của ta, ta thà đốt cháy cả Băng Cung này chứ không bao giờ chịu đưa chúng cho Ma Giáo."
"..."
"Kể từ bây giờ tất cả băng tinh đều là của ta. Ta sẽ giết hết những tên nào dám đụng vào đồ của ta."
Bạch Thiên mỉm cười đầy méo mó.
"À, ừ."
"Nhà ngươi muốn làm gì thì làm."